Hồ Lệ Tinh

Chương 22: Chương 22: Rắc Rối Nối Dài




Trời cũng bắt đầu sáng, hừng đông đã nhen nhói đâu đó sau những đám mây, tạo thành khung cảnh thơ mộng với những ánh sáng ấm áp. Chưa dừng lại đấy, những ánh sáng lại tiếp tục tự cao tự đại mà rong chơi khắp đó đây khiến cho nhân gian nhanh chóng thức giấc không khí hài hòa của rạng sáng quả thật trong lành. Chưa để nắng kia chíu rọi khắp nhân gian, tiếng chim đã cùng nhanh chóng góp vui theo, tiếng hót hay đến hoa cũng phải nở để thưởng thức giai điệu ngọt ngào ấy.

Một nam nhân y phục trắng đang tận hưởng cảnh đẹp này, trên lưng luôn đeo một thanh kiếm sắt bén tinh xảo, từng đường nét, từng vết khắc trên thanh kiếm cũng đủ để thể hiện sức mạnh của nó. Không bao giờ hắn chịu để thanh kiếm rời xa khỏi mình, đi đâu cũng thận trọng mang theo bên cạnh, sống cuộc sống luôn dè chừng xung quanh không bao giờ có giây phút thanh thản. Một tiếng gọi trong trẻo của nữ nhân phát ra từ đằng sau hắn, dù vậy nam nhân đó chẳng có chút gì là bỏ tâm đến. Đến khi người nữ nhân ấy nghiêm trang đứng trước mặt mình, hắn mới lười nhác hướng ánh mắt về phía nàng. Khuôn mặt kia xem chừng khá bất mãn vì hành động của hắn:

- Hắc Huynh, không nghe muội gọi sao?!

Không một tiếng đáp lời, nữ nhân kia cũng chẳng tỏ vẽ ngạc nhiên tuy vậy nhưng khuôn mặt bất mãn của nàng vẫn không giảm đi. Bàn tay thon thả trắng ngần nhẹ nhàng nắm lấy tay Hắc Kì, hắn tuy bất ngờ nhưng cũng không đến nổi khiến phải bận tâm đến. Ánh mắt đen hướng về phía cảnh đẹp kia nhưng có chút gì đó mơ hồ và không thành thật, có vẻ như hắn không ngắm nhìn cảnh đẹp nơi đây, hồn của Hắc Kì bây giờ có lẽ đã đi lạc đến núi Tây Sơn kia mất rồi. Cũng nhiều lần hắn tự hỏi bản thân, những ánh nắng ấm áp này liệu có đến được phía Bắc lạnh lẽo tối tâm ấy không? Dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không thể nào thừa nhận được. Nữ nhân xinh đẹp kia bẽn lẽn tựa đầu vào vai Hắc Kì thầm nói:

- Huynh đang nhớ ai sao?... - Giọng nói mong đợi có được câu đáp nhưng lại chẳng thấy gì, nàng một lần nữa hé miệng - Cha huynh đã sắp đặt hôn sự cho ta với huynh rồi đấy.

Câu nói này đã thực sự chấn động tâm trí Hắc Kì hiện giờ, ánh mắt đen hiện rõ sự bàng hoàng và kiên quyết khước từ điều đó. Hắc Kì nhẹ nhàng nâng đầu nữ nhân ấy lên, châu mày một cách đáng sợ, nói:

- Nguyệt Nga. Muội vừa nói cái gì? Tai nghe không rõ cho lắm?

- Muội nói cha huynh đã qua nhà muội bàn chuyện hôn sự cho chúng ta rồi - Nguyệt Nga vẫn giữ tư thế ung dung nhẹ nhàng mà đáp.

- Cha ta...sao lại chẳng bàn trước với ta? - Đôi mắt đen ánh lên tia gì đó giận dữ, nhìn sang Nguyệt Nga mà giải thích, giọng nói có phần trầm hơn, chút gì đó nghiêm trọng làm dâng lên cho người khác cảm giác sợ hãi - Ta không chấp nhận chuyện này được.

Đôi lông mày lá liễu của Nguyệt Nga nhướng lên đôi chút, nàng mặc dù giận dữ nhưng công dung ngôn hạnh vốn là thứ không thể phá hủy, nhẹ nhàng nói:

- Hắc Kì...Cha huynh đã qua nhà gặp phụ thân muội để dàn xếp chuyện này. Mọi chuyện xem như đã xong xuôi cả rồi...Bây giờ huynh nói không chấp nhận có phải là quá đáng lắm không? Huynh không nghĩ cho cha huynh thì cũng đừng quên muội chứ? Muội là nữ nhi, hôn sự chúng ta được dàn xếp ai ai cũng biết cả rồi...bây giờ huynh nói hủy? Cho dù cha huynh có đồng ý đi chăng nữa...thì thanh danh muội đào đâu đem về đây? - Nguyệt Nga nhìn Hắc Kì mắt đã sớm rướm lệ.

Hắc Kì không nói không rằng chỉ nhìn xa xăm nơi phía trước, lời nói của Nguyệt Nga khiến Hắc Kì muôn phần là khó xử. Nàng ấy nói không sai, nếu như hủy hôn sự chỉ sợ sau này Nguyệt Nga ngóc đầu không lên thôi. Thấy vẻ mặt đó của Hắc Kì, Nguyệt Nga lại nhẹ nhàng nói tiếp khuôn mặt đau đớn khôn xiết:

- Tình cảm của muội dành cho huynh có trời đất chứng dám, ngoài huynh ra muội trong lòng muội chẳng còn tồn tại ai nữa, chúng ta mặc dù không thân từ nhỏ như Tố Nga muội nhưng cũng không phải là xa lạ. Mười mấy năm nay, muội đêm ngày vẫn ôm trọn hình bóng của huynh, khi ngủ, khi thức giấc, khi ăn lúc nào cũng nhớ về huynh. Tình cảm của muội dành cho huynh không lẽ huynh không cảm nhận được sao? Huynh không thấy nó chân thành đến mức nào sao? Muội ngày đêm lo lắng cho huynh, cứ nhớ nhớ mong mong không được thường xuyên gặp mặt, huynh cũng biết ta đau đớn nhường nào mà? Huynh nhẫn tâm vậy sao? Rốt cuộc thì ta có cái gì không tốt để huynh không chấp nhận ta chứ?

- Nguyệt Nga...không phải là muội có thiếu sót. Muội là một nữ nhân rất xinh đẹp, tài muội cũng có. Muội như thế đã rất hoàn hảo rồi...ai lấy được muội là phước ba đời cho người đó...Nhưng ta không thể chấp nhận chuyện hôn sự này được. Chuyện này không thể tại muội, chỉ có thể trách ta. - Hắn siết chặt bàn tay lại vào nhau, có lẽ đối với hắn đây là niềm bức rứt rất lớn.

- Nhưng tại sao? Hà cớ gì mà huynh kiên quyết không chấp nhận hôn sự này?! - Nguyệt Nga bây giờ thực sự đã rơi lệ rồi, đôi mắt nàng dần sưng đỏ lên trong rất tội nghiệp.

- Trong lòng ta đã có người khác rồi - Đôi mắt hắn nhắm lại tưởng chừng như không muốn nói ra và tưởng chừng như không muốn thấy nét mặt của Nguyệt Nga sau đó.

- Huynh... - Nguyệt Nga không khỏi ngỡ ngàng, chân tay nàng tê dần đi run rẩy không ngừng, môi lắp bắp không thốt nên lời - Rốt cuộc...rốt cuộc là ai? Đó là ai? Người đó là ai mà lại có thể làm huynh để mắt đến? Là ai?

- Chuyện này không cần muội quản - Nói rồi hắn bỏ đi mất để lại Nguyệt Nga một thân đứng dưới hiên nhà đầy nắng ấm.

Khổng Liêm dẫn Hắc Kì đến một đồng cỏ rộng lớn bát ngát, nơi đây gió ùa về không ngớt. Chiếc lục lạc bằng băng treo bên hông người theo tiếng gió mà đung đưa, Hắc Kì hướng ánh nhìn đến tiếng lục lạc kia mà chẳng thèm đoái hoài gì đến lời giảng dạy của Hoàng Thượng. Khổng Liêm có nét mặt không vui về điều đó, không phải là do hắn bỏ ngoài tai những lời của người, lý do người khó chịu chính là vì hắn cứ mãi nhìn chiếc lục lạc ấy. Hoàng Thượng châu mày mà gằn giọng:

- Ngươi muốn nó đến vậy sao?

- Đương nhiên - Nói rồi hắn hướng ánh mắt đi nơi khác, không nhìn nữa.

- Được vậy nếu ngươi đánh bại được ta...ta sẽ... - Giọng nói của người có chút gì đó nghẹn lại, chần chừ gì đó nhưng nhanh chóng nói tiếp - Cho ngươi!

Bởi vì câu nói đó mà khiến Hắc Kì kinh ngạc, cho hắn sao? Bộ người đã quên mất giá trị to lớn của nó à? Không phải nói đến sự quý hiếm của nó, mà chính là ý nghĩa bên trong của chiếc lục lạc đó. Thật hay cho một người như vậy nhỉ? Bỗng nhiên hắn cảm thấy xót thương cho Lệ Băng vì đã trao cho tên này một vật lớn lao như thế, người như thế này mà có thể an tâm giao phó chiếc lục lạc ấy sao? Và ngay từ lúc đấy hắn đã thề rằng bằng mọi giá phải giành được chiếc lục lạc ấy, cho dù Lệ Băng có chấp nhận hắn hay không!

- Được! Vậy...cho thần ba ngày...thần nhất định sẽ đánh bại người giành lấy nó!

- Hảo! Rất ra dáng anh hùng! Không tiếc làm Tam Đạo Nhân - Hoàng Thượng vỗ tay có chút gì đó gượng gượng

- Vậy bây giờ chúng ta tập luyện thôi!

.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Tác giả: Sora Fuyu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.