Thiên Xích không hoảng sợ chỉ ôn tồn đứng dậy và rành mạch:
- Con...con muốn qua lại với Thiên Di!
Câu nói làm mọi người tham dự trầm trồ lên, làm cho Trưởng Lão và Hắc Gia ngao ngán lắc đầu, Hắc Gia khuyên răng:
- Xích Nhi...Sao con lại chắc chắn như vậy...con có biết...con có biết người và yêu vốn dĩ không thể bên cạnh nhau được không
- Con không quan tâm! Con cam chịu mọi hình phạt...Chỉ cần con được ở bên Thiên Di thì dù là vượt sông lắp biển khó khăn nguy hiểm cở nào...con cũng làm!
Mọi người ở dưới bàn tán:
- Lại là Thiên Di?
- Lại là chuyện tình Triều Di?
- Ta không muốn sử sách lặp lại đâu!
- Phải! Không thể nhìn thấy huynh bằng hữu mình bị sát hại như vậy
- Chuyện đó đáng cho cha ông chúng ta nhớ đời rồi
Tố Nga nói giúp cho Thiên Xích vài lời:
- Thiên Xích có làm có chịu như vậy! Không lẽ các vị muốn ngăn cản mối tình này? Các vị muốn sử sách viết thêm một chuyện tình Xích Di sao?
Quốc Trung đau đầu suy nghĩ, những tiếng thở dài liên tiếp vang lên. Chuyện này thật khó mà đưa ra phán xét được, Đại Đạo Sĩ lên tiếng:
- Ta thấy muốn giải quyết chuyện này cũng đơn giản thôi...Như vầy đi chúng ta không ngăn cản nhưng cũng không ủng hộ...Một năm ngươi có thể gặp Thiên Di một lần...mọi người thấy như thế nào?
- Gì chứ...đối với Thiên Di thì một năm chẳng là gì nhưng đối với Thiên Xích thì như vậy là làm khó rồi - Nguyệt Nga thêm vào
- Vậy thì một tháng?
Mọi người suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu. Ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào khác, họ không muốn thêm một chuyện tình Xích Di nữa vào sử sách.
- Được xem như mọi người đồng ý rồi! Vậy còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì chúng ta về!
- Đại đạo Sĩ chớ vội! Còn một chuyện nữa...đó là Hắc Kì đã giao đấu với Hồ Ly kia. Hẹn ngày giao đấu rồi! Nếu chúng ta thua thì sẽ trả lại hài nhi cho Nhiêm Nha...còn nếu thắng thì...cái đó cho Hắc Kì tự quyết!
- Chúng ta nên hỏi ý kiến Khổng Liêm xem lai lịch nó thế nào?
Khổng Liêm đưa mắt nhìn Hắc Kì, ánh mắt bạc không hài lòng cho lắm nhưng cố không để lộ ra, gượng cười nói:
- Lệ Băng là Hồ Ly...đến nay chắc tu luyện cũng gần mười ngàn năm rồi, có lẽ chỉ vài ngàn năm nữa thì sẽ được thành tiên...hoặc là thành Ma Vương thống trị yêu quái, tùy lựa chọn của Lệ Băng thôi nhưng nếu thành Ma Vương...Đến lúc đó thì chẳng ai ngăn nổi đâu, kể cả Thiên Đế hay Diêm Vương cũng bất lực! Chuyện chiều nay thì ta chưa chứng kiến...nhưng theo nghe kể thì mọi người cũng đã thấy...sức mạnh đó lớn nhường nào.... - Khổng Liêm nói và ngã người ra sau
- Không có điểm yếu nào sao? - Nguyệt Nga thắc mắc
- Không! hoàn toàn không có.
- Thế thì người thân...nghe nói Hồ Ly có dòng tộc mà?
- Bị sát hại hết rồi...chỉ còn sót lại Lệ Băng
Mọi người hốt hoảng, cả dòng tộc bị sát hại? Đó là một mất mát rất lớn! Sự thù hận của Hồ Ly chắc chắn không hề nhỏ. Tam Đạo Nhân nghe đến đây thì suy tư, họ nhớ lại những lời của Thiên Di và Nghi Dung, nỗi đau của Lệ Băng lớn như vậy sao? Mặc dù có đau đớn thật nhưng như vậy thì cũng đâu có áp lực quá giống Nghi Dung và Thiên Di nói? Phải chăng không chỉ một chuyện?
- Vậy chỉ còn một cách!
- Cách gì?
- Chúng ta phải dạy cho Hắc Kì tất cả những đạo thuật...phải làm cho Hắc Kì đánh bại được! Ta nghĩ chúng ta nên luân phiên nhau...nhưng Khổng Liêm người là sư phụ chính của Hắc Kì đi! Dù sao người cũng lợi hại nhất rồi...còn bọn ta sẽ cố gắng thu xếp công việc trích thời gian luân phiên nhau mà dạy cho Hắc Kì - Đại Đạo Sĩ mỉm cười
- Ta thấy đây là một cách hay - Trưởng Lão vừa vuốt râu vừa nói
- Ta đồng ý - Quốc Khố lên tiếng
- Ta cũng vậy - Quốc Trung nhanh chóng tiếp lời
- Cả ta nữa - Trung Vy mỉm cười