Một lát sau, Tiểu Vân đứng trong rừng cây, chăm chú nghịch vạt áo mỏng, vừa luyện tập theo từng cử chỉ, hành động của Tiểu Mai vừa ôn lại khẩu quyết vừa mới nghĩ ra.
“ Đại gia, thời gian không còn nhiều, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi... À không phải, phải nói là sắc trời không còn sớm nữa...”
Khi nàng đang tập trung tinh thần thì từ phía không xa truyền đến tiếng động.
“ Đến nhanh vậy ư?” Nàng vội vàng chỉnh lại vạt áo bằng sa mỏng vừa bị kéo cho lệch cả vai rồi mắt nhìn quanh bốn phía. Lần đầu tiên không tránh khỏi có chút căng thẳng, tim đập thình thịch. Nàng thầm cầu nguyện : “ Ngàn vạn lần đừng là ông lão bà lão, tốt nhất là trên người không có mùi lạ, nếu là một thư sinh trẻ tuổi lại đẹp trai thì càng tốt...”
Lúc này, ánh tịch dương còn chưa tắt hẳn, nhưng vì có tán lá cây dày và rậm che bớt nên khi chiếu xuống mặt đất chỉ là một chút ánh sáng mờ tối. Giữa ánh sáng mờ tối đó, nàng lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng đang chậm rãi đi tới.
“ Đến rồi, đến rồi!” Nàng cả kinh, căng thẳng đến mức suýt nữa thì giẫm cả vào vạt váy, lòng thầm mắng : “ Cái váy này dài quá, đúng là bất tiện, chẳng trách váy của Tiểu Mai lại ngắn như thế, lúc nào về nhất định ta phải làm cho nó ngắn đi một chút“.
Thấy người đó ngày càng đến gần, nàng lúng túng, hoảng hốt ngồi dưới gốc cây, hai tay khẽ vuốt lọn tóc màu trắng buông hờ hững, bày ra vẻ mặt mà nàng tự cho là quyến rũ , hấp dẫn người khác nhất. Cặp mắt to tròn,trong veo thì chớp chớp liên tục, tất nhiên là còn không quên lén lút liếc “ con mồi” đang từng bước đi về phía này.
Do không đủ ánh sáng nên nàng không nhìn rõ tướng mạo của người đang đi đến ,nhưng căn cứ vào bước chân bình ổn thì có thể đoán đó là một người trẻ tuổi. Nghĩ đến đây, nào không kiềm được sung sướng, cất giọng ngọt ngào, õng ẹo : “Công tử ...”
Nghe thấy nàng gọi, người đó liền run lẩy bẩy, hoảng hốt lùi 1 bước hồi lâu vẫn không dám lên tiếng.
“ Công tử?” Nàng thấy người đó bị dọa đến mức ngây ngốc thì không thể thực hiện được bước tiếp theo nữa, đành thu lại tư thế cứng ngắc, tự mình đứng dậy, khẽ tựa vào người y, khẽ nói : “ Muộn thế này rồi mà công tử còn đi đâu vậy?”
Còn chưa nói xong , nàng đã ngửi thấy có mùi lạ bay vào mũi miệng hít sâu một hơi, sau đó không kìm được hít thêm một cái nữa. Thật kì quái, không phải người phàm trần đều hôi sao? Sao trên người người này lại có mùi hương này? Không thơm kiểu hương hoa ,cũng không có mùi thơm ngọt, mà là một thứ mùi thơm thoang thoảng như mộng như ảo, khiến nàng vừa ngửi liền có cảm giác lơ lửng, bồng bềnh.
“ Ta có chút chuyện cần làm“. Người đó không đẩy nàng ra mà lặng lẽ quan sát nàng bằng ánh mắt thăm dò.
“ Chuyện gì thế?” Muộn thế này rồi mà vẫn còn chuyện phải làm thì chắc không phải người làm ăn buôn bán đâu nhỉ? Mà tốt nhất là không phải người làm ăn buôn bán, Tiểu Mai nói linh hồn của những người này chua lắm.
Nàng không nhịn được lại hỏi: “ Công tử làm nghề gì thế?”
“ Cô nương cho rằng ta làm nghề gì?”