“ Thật sao?” Nàng cúi đầu nhìn lại chính mình, hình như đúng là không bình thường lắm, xem ra mình không đủ kinh nghiệm rồi, phải luyện thêm chút công phu mới được.
“ Còn nữa, người xinh đẹp như ngươi, dù có lẳng lơ đi chăng nữa thì có cần thể hiện trực tiếp thế không? Người ta chưa nói ba câu mà đã muốn ... ừm, không phải kẻ điên thì cũng là yêu tinh.”
“ Hả? Ngươi vừa nhìn đã có thể nhận ra ta là yêu tinh rồi sao?” Nàng thực sự nổi giận, vốn cho rằng hút hồn phách của người ta là việc rất dễ dàng, hóa ra lại khó như thế, xem ra nàng đã khoing dự liệu trước điều này.
“ Đương nhiên, là ta nhìn ra được. Ta khuyên ngươi lần sau xuất hiện, dù thế nào cũng phải chuẩn bị một chút, nếu muốn lừa người ở nơi rừng núi hoang vu thế này, chí ít cũng phải giả vờ mình bị thương nặng, hơi thở yếu ớt, hoặc là vừa mới bị bọn cường đạo cướp giật,v.v...” Do trời đã tối, không có đủ ánh sáng nên nàng không nhìn rõ biểu cảm của Hiên, nhưng từ giọng nói của y, nàng có thể cảm nhận được rằng y có vẻ thản nhiên, bình tĩnh, siêu phàm thoát tục.
“ Ngươi nói cũng đúng, còn gì nữa không?” Nàng bước lại gần chỗ y đứng, trên gương mặt tràn đầy vẻ tò mò và sự sùng bái.
“ Nếu muốn dụ dỗ người khác thì không nên mặc y phục chỉnh tề, rách tả tơi cũng được, chứ ngươi ăn mặc sang trọng, sạch sẽ thế này, vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh“.
“ Ngươi còn có thể nhìn ra ta là hồ ly tinh? Haiz, ta đã nói y phục của Tiểu Mai vốn không được mà, ngươi xem, dài thế này, hại ta giẫm vào suốt thôi.” Nàng vừa nói vừa nhấc vạt váy lên, khẩu khí rất anh hùng, không ngờ để lộ ra đôi chân trắng muốt, thon dài.
Hiên hắng giọng, ánh mắt chuyển từ đôi chân thon dài, mịn màng của nàng sang bụi có ở phía xa xa, nói tiếp : “ Bằng không tìm một chỗ ở đơn sơ một chút, đóng giả thành một nữ cô nhi không nơi nương tựa... Còn nữa, cố gắng nói ít đi vài câu, khi nói thì khéo léo, dịu dàng một chút...”
Tiểu Vân nghiêm túc lắng nghe lời khuyên bảo của y, cảm phục tự đáy lòng: “ Thật lợi hại, người đọc sách đúng là hiểu nhiều biết rộng!”
“ Chẳng qua chỉ nhiều hơn ngươi một chút thôi “.
“ Vì ngươi đã nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy nên ta sẽ tha cho ngươi. Ngươi đi đi!” Không phải nàng có tâm địa tốt, mà là lúc này là không có cách nào để hút hồn phách của y, hà tất phải lãng phí thời gian.
“ Vậy thì cảm ơn ngươi“.
Tiểu Vân thấy y điềm nhiên như không rời đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối mà không có lời giải đáp liền đưa tay lên gãi gãi đầu. Thói đời bây giờ làm sao vậy nhỉ? Ngay cả một tên mọt sách cũng trở nên gan dạ, sáng suốt như vậy ư, gặp yêu tinh còn có thể thoải mái nói cười như vậy nữa?
Thói đời đúng là đã thay đổi rồi!
Ngày hôm sau ,Tiểu Vân cau mày mặc bộ quần áo rộng thùng thình, còn có chút mùi lạ và rách rưới, nằm trên mặt đất với dáng vẻ như đang bị hôn mê đợi người đến cứu.
Nàng nằm trên đất ròng rã suốt 3 canh giờ mà một bóng dáng người cũng chẳng thấy. Đến lúc nàng không còn chút nhẫn nại nào nữa thì chợt có tiếng bước chân khe khẽ vừa dừng lại ở bên cạnh nàng.