“ Ta đã tìm ở những đường đó rồi, đều không có. Chỉ còn lại con đường này thôi“.
“ Muội đã tìm cả rồi sao?. Muội rảnh quá nhỉ... Không phải muội đã động phàm tâm rồi đấy chứ?” Tiểu Mai nghiêm mặt hỏi.
“ Không phải đâu. Có lẽ, y chính là người tốt trăm năm khó gặp, mùi vị đó đích thị là cực phẩm. Ta tuyệt đối không bỏ qua“. Vừa nghĩ đến mùi vị của y, Tiêu Vân cố gắng nuốt nước miếng sắp chảy ra, vì khi đó dễ dàng buông tha cho y nên bây giờ mới có lỗi với bản thân“.
Đáng tiếc Tiểu Mai lại làm nàng cụt hứng, cắt đứt giấc mộng đẹp của nàng.
“ Vương tìm muội đấy!“.
“ Cái gì?” Nàng lại bắt đầu chóng mặt, sao đột nhiên trời lại tắt nắng rồi, thế gian sao bỗng chìm trong một màn u ám?
“ Chẳng lẽ muội định đợi Vương phái người đến trói muội đưa đi?“.
“ Thôi, sớm muộn gì cũng phải đi, đi sớm siêu sinh sớm“.
Vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, lại chưa ăn uống bất cứ thứ gì cả, nhưng khi nhìn thấy cái mẳ khiến nàng ghét đó, nàng lại bắt đầu buồn nôn.
“ A! Tiểu Vân, nàng đẹp quá!” Ma Vương vừa nhìn thấy nàng thì chân mày cũng ánh lên niềm vui, cái miệng to chính là một minh chứng sống động cho cái gọi lag “ miệng to như chậu máu“.
Vương, ngài trông càng khí phách hơn, có mùi vị cuẩnm nhân hơn rồi“. Nàng cố gắng bày ra vẻ mặt gương mộ với gương mặt ngu ngốc, đần độn kia nhưng răng thì đã nghiến chặt từ bao giờ .
Chỉ trong nháy mắt, cái miệng của Ma Vương càng mở to hơn, bàn tay thì siết chặt lấy tay nàng, cất giọng nói như vừa tìm được tri kỉ : “Những điều đó mà nàng cũng nhận ra ư? Ta biết nàng rất quan tâm đến ta mà“.
“ Đúng vậy, đúng vậy!” Nàng vừa cố gắng kéo tay mình ra vừa nhìn chằm chằm vào cái miệng to tướng kia, không thể hiểu nổi vì sao nó lại có thể to như thế.
“ Vậy nàng hãy thành thân với ta nhé!”
“ Hả?” Nàng kinh ngạc, nhưng vẫn cười theo, nói : “ Ngài đã có đến bảy vị phu nhân rồi, dù nói thế nào thì địa vị của ta cũng quá thấp. Ngài xem, ta yếu đuối thế này, sẽ bị bắt nạt mất thôi!“.
“ Sẽ không đâu, ta sẽ cho nàng làm to nhất.”
“ Hihi, ta sẽ suy nghĩ“. To nhất? Chỉ có đồ ngốc mới tin , nếu thế thật thì 7 vị phu nhân kia mỗi người chỉ cần một ngón tay là sẽ bóp chết nàng.
Ma Vương vừa nghe thấh vậy thì oán hận nói : “ Lần trước nàng cũng nói như thế“.
“ Lần trước? Có sao? Dạo gần đây trí nhớ của ta không được tốt lắm, hi hi , càng ngày càng ngốc mất rồi“. Bản lĩnh giả điên giả dại của nàng sau khi được dày công tôi luyện đã tiến bố hơn rất nhiều.
“ Tiểu Vân!” Ma Vương bực mình gọi lớn, gương mặt to lớn của hắn càng tiến sát nàng hơn.
Cuối cùng nàng khó khănn lắm mới đưa tay lên xoa xoa gương mặt đã vô cùng ngứa ngáy khó chịu của mình. “Ta hứa, lần này về ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, ngài hãy cho ta chút thời gian, nói gì thì nói, đây cũng là chuyện chung thân đại sự, đúng không?”