Qua mấy ngày khổ sở suy nghĩ, cuối cùng Tiểu Vân cũng nghĩ ra một cách hay mà nàng tự do là độc nhất vô nhị.
Nàng đắp một đống lá vàng với cành khô thật to,rồi đốt lửa. Sau đó, hai tay chống má ngồi bên cạnh đống lửa kiên nhẫn chờ đợi...
Giữa mùa thu, khắp nơi đều là cỏ khô, gió lớn nổi lên chỉ sau nháy mắt ,cả rừng cây đã dần dần biến thành biển lửa. Kết quả này rõ ràng không phải là ý muốn ban đầu của kẻ đầu sỏ, vì khi nàng nhìn thấy bốn phía đầy chim bay thú chạy thì mới nghĩ đến việc mình vẫn đang gây ngốc đứng trong biển lửa.
“Cứu tôi với! Mau dập lửa!” Giọng nói thế lương của nàng cuối cùng cũng được cất lên từ cái miệng mà sau nửa ngày không khép lại nổi kia.
Kêu cứu quả nhiên có tác dụng, một quầng sáng chói loá bỗng xuất hiện . Khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ ánh hào quang đó thì một đôi tay đã nhắc bổng nàng lên, đưa nàng đến một nơi cách ngọn lửa khá xa. Cuối cùng, trận hỏa hoạn giống như dòng nước, nhanh chóng chảy đến chỗ ánh sáng vàng .
Đến tận khi khu rừng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, ánh hào quang mới hóa thành người mà nàng vẫn luôn muốn gặp.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Hiên kinh ngạc hỏi.
“Ta muốn tìm ngươi mà! Ta nghĩ ngươi là hỏa yêu, dùng lửa nhất định nhất định có thể gọi ngươi đến. Không ngờ có thể gọi ngươi đến thật “. Mặc dù cách của nàng có chút vấn đề nhưng thực sự chứng minh rằng đầu óc nàng cũng rất thông minh.
“Ồ, ta còn cho rằng ngươi cảm thấy sống đủ rồi, định dẫn theo những sinh linh trong khu rừng này cùng xuống hoàng tuyền“. Nhìn những loài động vật nhỏ vẫn chưa hoàng hồn đang chạy quanh bốn phía để tìm chỗ trú thân an toàn, y chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi tìm một hòn đá vẫn chưa bị thiêu cháy đen rồi ngồi xuống.
Tiểu Vân lập tức sán lại gần chỗ ngồi của y. “Ngươi đã chạy đi đâu vẫn? Ta đã đi qua đi lại con đường này mấy lần rồi mà cũng không nhìn thấy ngươi.”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“ Đương nhiên là có chuyện rồi, ta muốn ngươi đưa ta đi cùng“.
“Đưa ngươi đi?” Hiên nghe thấy Tiểu Vân nói vậy thì trợn mắt há miệng, hồi lâu mới định thần lại “ Ngươi... muốn đi đâu?“.
“Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể trốn Ma Vương là được“.
Hiên gật đầu rồi rơi vào trầm tư, cảm giác như đã hiểu được những câu chữ mà nàng dễ dàng thốt ra, lại giống như đang suy nghĩ về ý kiến của nàng.
“Có được không?”
“Không được“. Y kiên định trả lời. “Ở chốn phàm trần có biết bao nữ nhân vì một hoàng đế đã có ba nghìn giai nhân chốn hậu cung mà tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy, ngươi được làm Bát phu nhân của Ma Vương ở ma giới là một điều cực kỳ may mắn rồi“.
“May mắn?” Lòng nàng đột nhiên vô cùng đau đớn như bị lửa đốt, không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy lời nói mát của y vẫn chưa đủ “ mát “.
“Ngươi không giúp ta thì thôi, hà tất phải chơi trò ném đá xuống giếng như vậy?”
“Vậy ngươi cho rằng người muốn một nam nhân như thế nào?”