Hồ Ly Biết Yêu

Chương 7: Chương 7: Ám Hương Phù Động (1)




1. Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển; Ám hương phù động nguyệt hoàng hôb. Hai câu thơ được trích trong bài thơ Sơn viên tiểu mai của nhà thơ Lâm Bô, đời Tống, Trung Quốc. Dịch nghĩa là : “ Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn; Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn“.

Dạ Mị mang một thân bị đốt cháy bỏng về đến ma vực, khi được dìu đi vào thánh điện, cái miệng như chậu máu của Ma Vương há hơn cả những lần trước. Không phải vì hắn không có định lực, tả hữu hộ pháp của hắn đều có nghìn năm công lực, đặc biệt là Tả hộ pháp Dạ Mị am hiểu nhất là đánh úp trong bóng đêm, đã đi theo hắn mấy trăm năm nay, dù yêu ma quỷ quái lợi hại  đến đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng khiến y bị thương.

“Ngươi làm sao lại bị thương?“. Ma Vương đợi vị Hoàng tử là động chủ của một trăm lẻ tám động lui ra rồi mới hỏi thăm Dạ Mị.

“Vương, là nam nhân đó“. Hắn cố gắng kiềm chế cón đau nhức để có thể đúng vững.

“Là người đã  ở cùng Tiểu Vân?”

“Vâng. Pháp lực của hắn rất cao, có thể sinh ra chân hỏa cực nóng“. Nếu là người khác biết chuyện người đã làm hắn bị thương từ đầu đến cuối chẳng thèm động vào một ngón tay thì E là bộ mặt già nghìn năm này chẳng có chỗ mà giấu.

“ Hắn dám làm người của ta bị thương, rõ ràng là không để Ma Vương ta vào trong mắt“. Tiếng gào thét của Ma Vương khiến cả thánh điện bị rung lắc, dọa cho đám hộ vệ đứng canh ngoài cửa sợ hãi , phải ôm đầu đi tìm chỗ trốn. Quả nhiên, bọn họ đã thành công khi tránh được trận rung lắc tiếp theo do Ma Vương đập bàn gây ra.

“Vương, hắn tuyệt đối không phải người bình thường vì thuộc hạ nhìn thấy trên người hắn có một thứ rất đặc biệt“. Dạ Mị thấp giọng nói.

“Thứ gì?”

“Hạo nhiên chính khí (*)“.

Bốn chữ này giống như ma chú, khiến cho Ma Vương đang tức giận đùng đùng khí lộ ngút trời đột nhiên biến thành pho tượng, phải mất rất lâu sau hắn mới lấy lại được hồn phách. “Ý ngươi là... hắn có thể đã tu thành chính quả?“.

(*) Hạo nhiên chính khí : khí chất cương trực, quang minh chính đại.

“ Cho dù đắc đạo hay chưa thì lửa chính là Phật thánh, mà hắn lại có thể nắm trong tay như thường thì tuyệt đối không đơn giản. Vương ,không phải thuộc hạ vô năng nhưng thuộc hạ nghĩ rằng : người không phạm ta, ta không phạm người.”

Ma Vương trầm mặc suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói : “ Phải người đi điều tra cho rõ ràng, xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

“Vâng“.

Sau khi Dạ Mị đã lui xuống ,bàn tay của Ma Vương mới bắt đầu run rẩy.

Từ khi thống trị ma giới đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hồn phách của mình bị sợ hãi như thế này.

Từ trước đến giờ bóng đêm của Dạ Mị  luôn có thể bao phủ lên tất cả, hắn chính là thanh kiếm sắc bén nhất của ma giới. Vậy mà kẻ có thân phận bí ẩn kia lại dám tiếp cận nữ nhân của hắn, tiếp cận thanh kiếm lợi hại nhất của hắn và tỏ rõ là đang thị uy với hắn.

“Không! Không chỉ là ta, mà là cả ma giới này“. Hắn quay người nhìn bức tranh vẽ con thú lớn ở đằng sau, trầm ngâm: “  Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Người nói không sai, ma giới vẫn không tránh khỏi một kiếp nạn.”

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, vắng vẻ.

Ánh trăng như chiếu xuống một thi thể đã nhanh chóng khô quắt, nhưng tròng mắt lồi lên trên gương mặt vẫn trợn  trừng đầy vẻ sợ hãi. Cái chết và linh hồn bị tiêu tan vẫn không thể xóa đi sự hoảng hốt và kinh sợ của y. Vậy trong tích tắc cuối cùng, y đã có cảm giác gì?

Tiểu Vân  rón ra rón rén đi đến bên Tiểu Mai vừa mới hút hồn phách người ta xong, đang tập trung luyện công, nói lớn : “ Trả mạng cho ta!”

“Á!” Tiểu Mai bị dịa cho nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy nàng liền giận dữ nói : “ Tiểu Vân chết tiệt, muốn dọa chết ta phải không?”

“Ai bảo tỷ hại chết vô số người!” Tiểu Vân lén liếc nhìn thi thể làm người ta sởn tóc gáy ở phía không xa, khoing khỏi rùng mình một cái.

Thời khắc này, nàng bắt đầu cảm thấy có chút may mắn vì nam nhân này không phải do nàng hại chết, nếu không sớm muộn gì nàng cũng bị ác mộng giày vò thôi .

“ Dạo này muội lại làm gì thế?”

Nàng vừa nghĩ đến thứ pháp thuật có thể sinh lửa kia thì không kìm được niềm vui trong lòng : “ Tiểu Mai, muội gặp được cứu tinh rồi, thấy muội may mắn không?”

“ Muội lại điên rồi à?” Tiểu Mai không thèm để ý đến nàng, bước qua cái thi thể đang trừng mắt với nàng ra phía cửa động.

“Thật đấy, là nam nhân trăm năm khó gặp đấy, y rất lợi hại, phải có ít nhất tám trăm năm công lực...”

“Tám trăm năm, thế có lợi hại bằng Ma Vương không?”

“Ta không biết“.

“ Y đồng ý giúp muội chưa?” Lúc hỏi nàng, Tiểu Mai còn chẳng thèm quay đầu lại, rõ ràng cực kỳ coi thường sự ngây thơ của nàng.

“Chưa“.

“Vậy muội vui mừng cái nỗi gì? Ta thật không hiểu nổi muội ngu ngốc hay lạc quan nữa!”

“Con người y rất tốt, chắc chắn sẽ giúp ta, nếu không đánh lại bọn ta có thể liên thủ“.

Cuối cùng Tiểu Mai cũng quay người lại ,thở dài một tiếng, giọng nói đầy vẻ khuyên nhủ : “ Muội giúp ư? Có muội  giúp , ychết nhanh hơn đấy. Ta nói này , Tiểu Vân muội vẫn nên đối mặt với hiện thực thì hơn“.

Hiện thực?

Tiểu Vân ngây ngốc nhìn bầu trời tối đen, nàng không ngu ngốc , nàng đương nhiên biết rõ cái gì là hiện thực cái gì là số phận. Trong tương lai không xa, nàng chắc chắn sẽ phải bước lên tấm thảm còn nhỏ hơn cả máu tươi kia để đi vào Ma vực đáng sợ và u ám, nàng tự biết là nàng không có đường chạy trốn.

Vậy thì, khi tất cả đã không thể thay đổi được, lựa chọn duy nhất của nàng  là không nghĩ đến tương lai đáng sợ đó nữa, mà sẽ tận hưởng mỗi ngày được tự do tự tại, có thể làm được gì thì nàng sẽ cố gắng thử làm.

Những ngày vui vẻ vốn đã không nhiều nên nàng nhất định phải cười thật tươi.

Cứ nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nở nụ cười thật hạnh phúc.

Nếu thế gian không có ánh dương, thì chít ít cũng có những ngôi sao .

Tiểu Mai không kìm được cắt đứt nụ cười ngây ngốc của nàng. “ Được rồi,  đừng có vui mừng quá sớm. Ta hỏi muội, người tốt đó bây giờ đang ở đâu?”

“Hử? Thôi chết rồi! Ta quên hỏi.  Nhưng không sao ngày mai ta sẽ lên đường đi tìm y“. Nàng nghĩ lại, không đúng chưa biết chừng y còn đi nhanh hơn nàng nữa. Ôi chao, nàng đánh vào đầu mình một cái thật đau , sao lại có thể quên hỏi chuyện này cơ chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.