Dung mạo của thiếu phu nhân vốn là điều cấm kỵ của
Giang gia, nhưng không biết vì sao tin tức vẫn lọt ra bên ngoài.
Vì thế, liền xuất hiện lời đồn, đố phụ Giang gia bị
trời phạt, dung mạo tẫn hủy, trở thành người quái dị bị người khác chán ghét.
Đương nhiên, đối với mưa gió bên ngoài, mọi người
trong Giang phủ chỉ cười trừ.
Thiếu gia và thiếu phu nhân của bọn họ kim điệp tình
thâm, người ngoài có thể hiểu được sao?
Khi những bông tuyết mịn đầu mùa rơi, thời điểm cuối
năm sắp đến gần, Giang lão phu nhân dắt con dâu và kim tôn* đi chùa ngoài thành
dâng hương cầu phúc.
Lăng Thanh Tuyết mặt che sa mỏng xuất hiện bên ngoài
Giang phủ đã đem tới bao nhiêu ánh mắt tò mò liên tục nhìn vào, không ít người
nhớ lại cách đây mấy tháng khi nha hoàn hồi môn của Lý gia đi cầu cứu, nàng đã
lãnh đạm chống đỡ như thế nào.
Cách đây mấy tháng, Giang thiếu phu nhân mặt không che
chắn gì, dung mạo xinh đẹp tựa như tiên giáng trần, làm người ta không khỏi cảm
thán, trên đời này phàm chuyện gì cũng có nhân quả báo ứng.
Giang Ngộ Thực được vú em bế trên tay, huơ loạn xạ đôi
tay nhỏ bé tìm mẹ, Lăng Thanh Tuyết thấy thế liền ôm bé vào lòng, cùng mẹ chồng
đi vào chùa.
Dọc đường, không ít ánh mắt hoặc hèn hạ hoặc tò mò bám
theo đoàn người Giang gia, nhưng Lăng Thanh Tuyết hoàn toàn không để trong
lòng, nàng làm người làm việc chỉ cần trong lòng thanh thản, còn người ngoài
thích nói năng bàn tán thế nào cũng chẳng phải việc của nàng, lại càng không
đáng để phải bận lòng.
Đoàn người tiến vào đại điện, dâng hương, lễ phật,
Giang lão phu nhân đều theo lệ thường mà làm.
Sau, Lăng Thanh Tuyết vừa ra khỏi cửa đại điện liền
đụng mặt một đôi (cẩu) nam
nữ, đôi bên đều ngẩn ra.
Đi trước là một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y, tay trái
cầm một thanh bảo kiếm màu xanh, mày kiếm thẳng tắp, mắt như sao sáng, bạc môi
khẽ mím, mang vài phần cương nghị.
Đi bên cạnh là một thiếu phụ tú lệ áo tím, tay trái
cũng cầm một thanh kiếm.
“Tuyết muội
__” – cẩm y nam tử* tựa hồ cũng có chút
khó tin, giọng run run.
Tử y thiếu phụ* nét mặt khẽ biến, ánh mắt không chút
hảo ý đánh giá tấm sa mỏng của Lăng Thanh Tuyết, ngữ khí mang vài phần chế
nhạo:“Hóa ra cô ta là nhị tiểu thư Lăng gia bảo mà huynh vẫn nhớ mãi
không quên sao, người được giang hồ gọi là “tuyết ngọc phù dung”, giờ đóa phù
dung nay sợ là lại phải hổ thẹn với danh xưng này như năm xưa nhỉ.”
*cẩm
y công tử, tử y thiếu phụ: công tử mặc cẩm y, thiếu phụ mặc áo tím, mà viết vậy
thì dài dòng quá lại kỳ kỳ @@ nên ta để nguyên. Tiện thể chú thích thêm, chữ
“cẩu” là ta thêm vào @@.
Lăng
Thanh Tuyết không để ý tới họ, chỉ nói với mẹ. “Mẹ, không phải người vẫn muốn
tìm trụ trì hỏi về chương trình từ thiện sao, mình đi thôi.”
Giang
lão phu nhân hiền lành vỗ vỗ lưng nàng, gật đầu tán thưởng, “Đi thôi,
không cần để ý tới mấy kẻ qua đường.”
Mặt
tử y thiếu phụ hóa xanh, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Cẩm y nam tử lập tức quét mắt, “Dung
muội.”
“Hừ!” – Tử y thiếu phụ buông lời ác độc, “Năm
đó cô ta không giữ được huynh, nay cũng chẳng lưu được Giang công tử.”
“Vị
phu nhân này biết tại hạ sao? Sao lại vô duyên vô cớ khẳng định Giang mỗ nông
cạn như vậy, chỉ chú trọng đến vẻ ngoài như vậy?” – giọng nói thanh nhã nhưng lạnh nhạt vừa vang lên,
Giang Tùy Vân cũng chậm rãi bước lại gần.
“Vân nhi,
không phải con nói hôm nay không có thời gian ghé qua đây sao?” – Giang lão phu nhân nở nụ cười.
Giang Tùy Vân thi lễ với mẫu thân, cũng cười: “Dạ,
đàm phán xong rồi, con liền tới đây bồi mẫu thân và nương tử, sợ người ngoài
khinh Giang gia ta neo người mà nhân cơ hội khi dễ.”
Lăng
Thanh Tuyết cúi đầu xem bé con trong lòng, đôi môi dưới tấm sa khẽ nhếch.
“Nương tử,
nàng lại chịu thiệt rồi.” – Giang Tùy
Vân lại trước người thê tử, hòa nhã nói.
Lăng Thanh Tuyết mỉm cười, đáp lại, “Đâu
có, chàng tới vừa kịp lúc.”
Cẩm y
nam tử nhìn hai phu thê trao đổi ánh mắt, tự nhiên mà thâm tình, ánh mắt trở
nên ảo não. Năm xưa chính hắn là kẻ cô phụ nàng.
Giang Tùy Vân vỗ vỗ tay với đứa bé trong lòng nàng,
cười cười.“Thực nhi, lại đây, phụ thân ôm nào.”
Giang
Ngộ Thực dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo mẫu thân, dường như sợ bị phụ thân
dùng sức mạnh ôm đi.
Giang lão phu nhân thấy thế, cười, “Thực
nhi thích hương vị của mẫu thân, Vân nhi, con quên đi là hơn.”
Con
trai và cháu nội tranh giành tình cảm của con dâu, đây đã không còn là bí mật ở
Giang gia, mà bà xem diễn lại càng vui vẻ hứng thú.
Bỗng một nữ tử mặc hoa phục tóc tai bù xù ngã nhào vào
họ, một cô nha hoàn mặt đầy nước mắt quỳ gối bên người cô ta, hướng về nam tử
phía sau xin tha.
Sắc mặt Giang Tùy Vân nhất thời thay đổi.
Lăng Thanh Tuyết cũng nhíu mày. Hắn vậy mà vẫn không
chịu buông tha cho Lý tiểu thư sao?
Lúc này, hoa y nữ tử ngẩng đầu, bày ra khuôn mặt với
các đốt ban đỏ che kín dưới ánh mặt trời, nhìn hết sức dữ tợn lại vô cùng khủng
bố, vài khách hành hương nhát gan đã hét ầm lên.
Nữ tử đang đứng dậy đột nhiên bị một cái chân to đùng
dùng sức đạp xuống tuyết, lập tức đau đớn thở to.
“Tiện nhân,
chạy cái gì, cẩn thận không ta đánh gãy chân ngươi.”
Khi
Tề Hạo Vũ thu chân lại, cô ta co rúm thành một cục, mê sảng lặp đi lặp lại, “Tôi sai rồi,
tôi sai rồi...”
“Tiểu
thư __” – Tiểu Hồng bổ nhào vào trước người chủ tử, dùng sức
ôm chặt cô ấy, khóc không thành tiếng, “Tiểu thư, đừng sợ, đừng
sợ, Tiểu Hồng ở đây, Tiểu Hồng ở đây...”
Lăng
Thanh Tuyết quay mặt con vào lòng mình, không để bé nhìn thấy hành vi xấu xí
của con người độc ác nào đó.
Tề Hạo Vũ nhìn đám đông đang tập trung trước điện,
khuôn mặt tuấn tú đột nhiên sáng ngời, đi nhanh mấy bước về phía trước.
Giang Tùy Vân lắc mình một cái, che chắn trước mặt thê
tử, có lễ nói: “Tề Trang chủ, hân hạnh gặp mặt.”
Lăng
Thanh Tuyết cúi đầu dịu giọng dỗ bé con trong lòng, đối với việc trước mắt làm
như không thấy, mắt điếc tai ngơ.
“Thanh
Tuyết.” – Tề Hạo Vũ lại làm như không
thấy hắn, nhìn Lăng Thanh Tuyết, nhẹ gọi.
Tử y thiếu phụ kinh nghi bất định di động qua lại giữa
mấy người, hóa ra giang hồ đồn rằng Tề Trang chủ của Kính Minh Sơn Trang lưu
luyến si mê nhị tiểu thư Lăng gia bảo nên giận chó đánh mèo hành hạ Lý gia tiểu
thư, kẻ gây chuyện phá rối làm hỏng hôn sự mơ ước của hắn, là thật.
“Tề Trang
chủ, Lý tiểu thư chỉ là nữ lưu thể chất yếu đuối, không giống với người giang
hồ da dày thịt béo chúng ta, không chịu nổi ép buộc hành hạ, làm việc nên có
chừng có mực, không nên quá mức.” –
Lăng Thanh Tuyết đều đều nói. Nàng cũng muốn đỡ Lý tiểu thư, lại sâu sắc nhận
thức rằng, nàng càng xen vào, thương tổn của Lý tiểu thư sẽ càng nhiều.
“Thanh Tuyết,
nàng giận ta vì hủy dung nàng, có phải không?”
Cẩm y
nam tử giật mình, cầm chặt kiếm. Là như thế này sao?
Ngữ khí của Lăng Thanh Tuyết vẫn thản nhiên, “Tuổi
xuân ngắn ngủi chẳng tày gang, dù sao cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Tướng
công nhà ta không ngại, ta dĩ nhiên cũng chẳng để ý.”
Mặt
cẩm y nam tử bắt đầu nóng lên.
“Thanh Tuyết,
nếu hắn đối xử với nàng không tốt, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.” – ánh mắt hung tàn của Tề Hạo Vũ đảo qua Giang Tùy
Vân.
Nàng thầm than trong lòng, “Tề đại ca,
thu tay lại đi, buông tha cho Lý tiểu thư cũng là buông tha cho chính huynh mà,
có một số việc đã qua không thể quay lại được đâu.”
Tề
Hạo Vũ lạnh lùng trừng người đang được che chở trong lòng Tiểu Hồng, sự ngoan
lệ hiện lên trong mắt, “Chuyện
này, không cần Thanh Tuyết nàng hỏi đến, ngay cả phụ mẫu, huynh đệ máu mủ ruột
thịt cũng không kể đến sống chết của cô ta, nàng và cô ta chẳng chút liên quan,
dĩ nhiên cũng không có lý do gì để quan tâm tới.”
Lăng
Thanh Tuyết không thèm ư hử gì.
Giang Tùy Vân hợp thời mở miệng, “Chúng
ta còn muốn đi gặp chủ trì hỏi thiện, xin cáo từ trước.”
Tề Hạo Vũ mặt không chút thay đổi nhìn đoàn người
Giang gia khuất dần sau hậu viện, hai nắm đấm càng lúc càng siết lại.
Tử y thiếu phụ sợ hãi ra hiệu với trượng phu, ánh mắt
nhìn nhìn ra ngoài.
Cẩm y công tử gật gật đầu, hai người sóng vai rảo chân
nhanh nhẹn rời khỏi hiện trường.
Trang chủ Kính Minh Sơn Trang từng nhiệt tình hăng
hái, nay như kẻ điên vì tình, sở tác sở vi vừa rồi liệu có còn nửa phần phong
phạm của hiệp khách giang hồ không?
~~~~~***~~~~~
“Buông ra,
buông ra... Tiểu Hồng cứu ta... Tiểu Hồng!”
Tiểu
Hồng bị điểm huyệt, bị đặt nằm ở hành lang, nước mắt lăn dài nhìn chằm chằm cửa
phòng đang đóng chặt, nghe tiếng kêu thê lương của tiểu thư nhà mình. (chính xác thì cô này
bị điểm cả huyệt câm nha mọi người @@)
Tiểu thư nhà cô chỉ nhất thời sai lầm, vậy mà lại gặp
tai nạn như vậy.
Cô đi cầu Giang thiếu phu nhân, lại làm cô ấy bị họa
lây, cả dung mạo cũng bị hủy, vì vậy không còn dám đi cầu cứu nữa. Nếu mạng của
cô là do tiểu thư cứu, như vậy vô luận tiểu thư thành bộ dạng gì, bị chịu tội
gì, cô đều phải ở cùng, không rời không oán.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn hỗn độn, Lý tiểu
thư nằm úp sấp, mặt chôn trong chăn, miệng rên la như sắp chết, mà nam nhân phủ
trên người cô vẫn không chút để ý, liên tục rong ruổi, mãi đến khi hắn phóng
thích mới rời khỏi người cô.
Bàn tay to xoa khuôn mặt đầy vết ban đỏ, trong lòng
hiện lên một khuôn mặt khác, Tề Hạo Vũ đã nhập ma tự lẩm bẩm, “Thanh
Tuyết, Thanh Tuyết, nàng xem, ta đâu có ghét bỏ khuôn mặt này, dù bề ngoài nàng
có thế nào, nàng vẫn là của ta.”
Dưới
ánh mắt kinh hãi không lời nào kể xiết của Lý tiểu thư, hắn lại kéo cô tới dưới
thân mình, không quan tâm tới đôi tay giãy dụa đánh lung tung vào người, một
lần lại một lần giữ lấy cô.
...
Sắc trời sụp tối, Tiểu Hồng được giải huyệt vội vàng
vọt vào phòng, cảnh tượng đầu tiên là hình ảnh tiểu thư bị tra tấn đến mức hấp
hối đang nằm trên giường lớn, đôi mắt mù mờ ngu ngơ lúc này lại thanh minh hiếm
có.
“Tiểu Hồng.”
“Tiểu
thư.”
“Giết
ta đi.” – cô nhìn thẳng vào nha hoàn vẫn luôn bên mình.
Tiểu Hồng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, “Tiểu
thư, đừng mà…”
“Sống
như vậy rất thống khổ, hắn chính là ác ma, ta đã lỡ chọc vào ác ma.” – ánh mắt Lý tiểu thư chan chứa nỗi sợ.
“Tiểu thư…”
“Thay
ta xin lỗi với Lăng cô nương, ta sai rồi.”
Tiểu
Hồng gật đầu.
“Tiểu Hồng,
giúp ta.”
Tiểu
Hồng run run rút ra một chiếc trâm cài tóc từ đầu mình, hạ quyết tâm, cắn răng,
trong ánh mắt mong chờ của tiểu thư, dùng sức đâm xuống.
Lý tiểu thư nở nụ cười mãn nguyện, trút hơi thở cuối
cùng trong lòng nha hoàn trung thành của mình.
Cây trâm nhuốm máu nhanh chóng đâm vào một trái tim
khác, khóe miệng Tiểu Hồng rỉ máu, dịu dàng nói: “Tiểu thư, Tiểu
Hồng đi với người…”
~~~~~***~~~~~
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, phản chiếu
hình ảnh chủ tớ hai người ôm nhau mà chết, vô cùng thê diễm.
Một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào Giang phủ,
người Giang phủ nhìn thấy quản sự Trung thúc luôn trầm tĩnh mà giờ mặt mày
trắng bệch, kích động, cũng khẩn trương theo.
Có chuyện lớn rồi!
Trong hoa viên, Lăng Thanh Tuyết đang cùng mẹ ngắm hoa
nghe được một chuỗi những bước chân hỗn loạn, tim đột nhiên nảy lên, cả người
bật dậy.
Giang lão phu nhân thấy thế, kinh ngạc hỏi: “Thanh
Tuyết, sao vậy con?”
Nàng
không trả lời, mắt nhìn chăm chăm vào cửa ra vào của hoa viên, không bao lâu
sau liền nhìn thấy vị quản sự đáng lẽ giờ này đang cùng trượng phu ra ngòai đàm
phán giờ đang nghiêng ngả lảo đảo bước vào, mặt phút chốc trở nên trắng bệch.
Đã xảy ra chuyện rồi!
“Thiếu gia bị
sao?” – Giang lão phu nhân cũng thấy
bất thường, khẩn trương lo lắng.
~~~~~***~~~~~
Trung thúc bùm một tiếng ngã quỳ xuống, run run: “Thiếu
gia... thiếu gia bị người đánh, rớt xuống vách núi đen, sống chết không rõ!”
Giang
lão phu nhân vừa nghe liền ngất xỉu.
Lăng Thanh Tuyết hoảng hốt, bàn tay siết chặt thành
nắm đấm trong tay áo, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện ở đâu?”
“Trấn
An Huy, Lục Hợp.”
“Chiếu
cố lão phu nhân cho tốt.”
Trung
thúc vừa thấy nàng định đi, vội vàng hỏi, “Thiếu phu nhân, cô đi đâu
vậy?”
“Tìm
người.”
“Thiếu
phu nhân thân mang thai, làm sao xuất môn được?”–
Trung thúc lo lắng kêu to.
“Cháu sẽ cẩn
thận.” – giọng nói từ xa vọng lại, nàng
hẳn đã đi khá xa rồi.
Lăng Thanh Tuyết rời khỏi hoa viên liền đi thẳng đến
hậu viện, tại đây nàng dắt một con ngựa rồi nhanh chóng rời khỏi phủ.
Nàng một đường chạy gấp, chỉ trong ba ngày đã chạy cả
vạn dặm, tìm đến chỗ của Vạn Sự Thông.
Vạn Sự Thông nhìn nàng phong trần mệt mỏi, cả đường
bôn ba bước vào cửa. Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng
không khống chế được nỗi lo âu như thế.
“Giúp ta tra,
tra là ai đã hạ thủ; giúp ta tìm, sống thì gặp người, chết phải có thi thể.” – nàng lao thẳng đến trước bàn, muốn gì ngắn gọn nêu
lên, sau đó nhìn chằm chằm chăm chú không rời mắt khỏi mặt đối phương.
Không hổ là Vạn Sự Thông sống có nhân nghĩa, chỉ bằng
những lời không đầu không đuôi của Lăng Thanh Tuyết mà vẫn có thể hiểu được,
không những thế còn đáp ứng, “Được.”
Nghe
thấy câu trả lời vừa lòng, Lăng Thanh Tuyết ngã ngồi xuống, tay ôm bụng hơi gồ
lên, mặt mày nhanh chóng nhăn lại.
“Cô lo lắng
như thế để làm gì? Bụng mang dạ chửa mà dám phi nước đại như vậy?”
Nàng
khoát tay, sau một lúc lâu mới điều hòa lại khí tức, nói:“Không sao đâu.”
“Cây
muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Lăng nhị tiểu thư chán ghét giang hồ ngươi chém
ta giết, an phận thủ thường ở nhà giúp chồng dạy con, vậy mà vẫn không thoát
khỏi chốn giang hồ người nham kẻ tạp, haiz.” – Vạn
Sự Thông dạt dào cảm xúc nói.
Nàng cười, nhưng ý cười không lên tới khóe mắt. “Nhân
trong giang hồ, thân bất do kỷ, thật tục nhưng lại là sự thật.”
“Có
một chuyện, có lẽ cô sẽ thấy hứng thú.”
“Tôi
hiện tại chỉ có hứng thú với chuyện tướng công nhà mình rơi xuống vách núi
thôi.”
Vạn
Sự Thông tự khơi tự lấp nói: “Lý gia đã chết, trong tay nha hoàn bên người
mình, mà nha hoàn kia cũng đã tự sát.”
Sắc mặt Lăng Thanh Tuyết đột nhiên biến đổi, “Tề Hạo Vũ.” – gần như lập tức, nàng nghĩ đến khả năng này.
Vạn Sự Thông không có ý kiến, tiếp tục luận sự, “Tin này là
của tháng trước.”
Lăng Thanh Tuyết ngồi xuống ghế dựa, tiếp lấy tách trà
nóng Vạn Sự Thông đưa, mặt có chút đăm chiêu.
Vạn Sự Thông ngồi xuống cạnh nàng, quan sát nàng, ánh
mắt mang vài phần tìm tòi nghiên cứu và đánh giá. “Cô rõ ràng là đệ tử chân
truyền duy nhất của Đao Thánh, lại không dễ gì bộc lộ võ công của bổn môn. Rõ
ràng thân mang lời đồn, lại chẳng hề biện giải. Cô tuy còn trẻ tuổi, lại đã
trải qua tang thương. Nha đầu, lão hủ kỳ thực có vài phần bội phục cô.”
“Cảm
ơn lời động viên của lão.”
“Nếu
người hạ thủ đúng là hắn thì sao?”
Lăng Thanh Tuyết nắm chặt cái tách trong tay, mí mắt
hạ xuống, giọng rất nhẹ cũng rất lạnh: “Dù hắn có là cố nhân của sư
phụ con, lần này con cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.” – việc ở Thanh Thành lúc trước – nàng nhịn, nhưng lần
này thì không có đâu.
Vạn Sự Thông không nói gì nữa, chỉ thân thiết vỗ vỗ
lưng nàng.
Lăng Thanh Tuyết chậm rãi uống hết tách trà, điều
chỉnh nội tức rồi rời khỏi.
Chuyện gì Vạn Sự Thông đã đáp ứng nhất định sẽ làm
được, không có gì để lo lắng.
~~~~~***~~~~~
Hàng Châu, Kính Minh Sơn Trang.
Đứng trước sơn trang, vẻ mặt Lăng Thanh Tuyết thật
nghiêm trọng.
Nàng chưa từng nghĩ quan hệ của mình và Tề Hạo Vũ rồi
sẽ đến bước này, dù sao hắn cũng là con của cố nhân của sư phụ, nhưng tất cả
manh mối nàng có đều hướng về hắn, mà Tùy Vân gặp nạn, hết tám chín phần là do
hắn, chính hắn bức nàng phải khai đao đánh người.
Đại môn của sơn trang mở rộng, Tề Hạo Vũ bước chân mau
lẹ, nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ, sự vui sướng hiện lên trong mắt.
“Mạo
muội tới chơi, xin Trang chủ không cần khách khí.”
“Không
đâu, đại môn Kính Minh Sơn Trang luôn vì nàng rộng mở, nàng tới lúc nào cũng
được.”
“Thanh
Tuyết thụ sủng nhược kinh.”
Tề Hạo Vũ ngoái lại nhìn về sau, ánh mắt ảm đạm, “Nàng vốn
phải là nữ chủ nhân của nơi này.”
Lăng Thanh Tuyết ung dung nói: “Là Thanh
Tuyết không có phúc phận đó.”
“Nếu
nàng không có, người khác càng không có.”
Lăng Thanh Tuyết chẳng buồn bình luận lời này, thản
nhiên nhìn hắn, nói: “Lần
này Thanh Tuyết đến chính là muốn mời Trang chủ giải quyết một việc.”
“Nàng
nói đi.”
“Tướng
công nhà ta đâu?”
Sắc mặt Tề Hạo Vũ bỗng phát lạnh, ánh mắt nhìn nàng
bắt đầu có sự cuồng loạn.
“Nàng
vì hắn mới đến đây?” – hắn đau lòng nhìn nàng, tê tâm liệt phế quát. “Thanh
Tuyết, ta vẫn chờ nàng quay đầu, chờ nàng đến làm nữ chủ nhân của Kính Minh Sơn
Trang...”
Nàng lạnh lùng bác bỏ, “Vốn không đi nhầm, ta việc gì
phải quay đầu?”
“Nếu
không có hắn, nàng hôm nay đã là thê tử của ta, là nữ chủ nhân của sơn trang.”
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, nói thẳng. “Nếu không có
huynh ấy, hôm nay chúng ta căn bản không có khả năng gặp nhau.”
“Nàng
vì hắn rời khỏi giang hồ.”
“Cũng
có thể tái xuất giang hồ.”
“Hắn
tốt vậy sao, đáng để nàng vì hắn như vậy sao?”
“Vấn
đề không phải là tốt hay không, mà chính là ta xác định phải là huynh ấy, huynh
ấy cũng nhận định ta, quyết định cả đời gắn bó với nhau thôi.”
Lăng Thanh Tuyết từ đầu tới cuối đều thản nhiên, tựa
như chuyện là việc dĩ nhiên trong trời đất.
Sự cuồng loạn đã chiếm lĩnh khuôn mặt tuấn mỹ của Tề
Hạo Vũ, khiến người khác thấy kinh sợ. “Tại sao nàng nhất định cứ phải
chọc giận ta?”
Nàng theo dõi hắn, sa mỏng rớt xuống, nụ cười mỉa mai
đeo trên mặt,“Vì
ngươi đã chọc giận ta.”
Người của Kính Minh Sơn Trang lẳng lặng đứng một bên
theo dõi, nhìn cặp nam nữ vốn đã kết tóc se tơ nay thành tình trạng này.
Khi Trang chủ và Lăng gia bảo thống nhất hôn ước, họ
ai cũng biết những lời đồn bất lợi trên giang hồ của Lăng nhị tiểu thư, nhưng
khuyết điểm vẫn không che lấp được ưu điểm của cô ấy, hiệp danh của cô ấy cũng
khiến người ta say sưa truyền miệng không kém những lời bậy bạ ác ý kia, họ
cũng từng vui vẻ chờ ngày cô trở thành nữ chủ nhân của mình, không ngờ bão táp
khó lường đã xoay chuyển càn khôn, khiến mọi thứ trở nên tai họa như vậy.
Tề Hạo Vũ nhìn nàng vẫn bình tĩnh thong dong, mặt mày
từ từ khôi phục vẻ bình thường, ánh mắt si mê dừng trên nàng: “Thanh Tuyết, là
ta không tốt, ta không nên hủy dung nàng, nhưng ta không cần, trong mắt ta,
nàng vĩnh viễn đều là mỹ nhân tuyệt sắc, đẹp như cỏ chi lan, tuyết ngọc phù
dung.”
Lăng Thanh Tuyết không muốn nói những điều vô nghĩa
với hắn, trực tiếp vào đề, “Tướng công nhà ta ở đâu?”
Tề Hạo Vũ lại mắt điếc tai ngơ, “Thanh Tuyết,
trở lại với ta đi, làm thê tử của ta, chúng ta nắm tay nhau làm một đôi thần
tiên quyến lữ trên giang hồ.”
Lăng Thanh Tuyết nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
~~~~~***~~~~~
Ở thời điểm hết sức
căng thẳng, khi ở Kính Minh Sơn
Trang người người đang giương cung
bạt kiếm, thì trong cổ động nơi thâm sơn cùng cốc cách đó cả ngàn
dặm, Giang Tùy Vân vẻ mặt u sầu nhìn nữ tử áo đỏ vẫn không ngừng cười khoái
chí.
“Tỷ
biết rõ nàng sẽ tìm kẻ điên Tề Hạo Vũ kia để tính sổ, sao lại còn cho người
truyền tin tức bậy bạ cho nàng?” –
hai người không phải là bằng hữu sao.
Tô Li Lạc nói như chuyện đương nhiên, “Bằng hữu sẽ
không thể hãm hại nhau sao?”
Giang Tùy Vân im bặt.
Sau một lúc lâu, hắn mới một lần nữa tìm được thanh âm
của chính mình, gian nan khó khăn mở miệng, “Nhưng, nương tử nhà ta đang có
thai đó, lỡ đâu...” – hắn không nói
được, cũng không dám nghĩ đến hậu quả, nhìn nhìn người trước mặt, nỗi tức giận
dần dần dâng lên.
Tô Li Lạc hình như một chút cũng không cảm thấy, vui
vẻ bỏ thêm một ít thảo dược và xác côn trùng vào nồi thuốc.
Giang Tùy Vân không dám nhìn nồi thuốc thấy ghê đó,
chỉ cần tưởng tượng cũng biết đám côn trùng này đã ăn qua những thứ thuốc đáng
sợ gì rồi, mới nghĩ đến thôi mà hắn đã muốn nôn hết những gì ăn từ đêm trước.
“Muội
phu, đừng đánh giá nương tử nhà đệ quá thấp, muội ấy là loại người nếu kẻ khác
không chọc mình, thì mình cũng chẳng trêu gì đến họ, bằng ngược lại á, thì dù
đuổi tận giết tuyệt, muội ấy nhất định cũng phải lột một lớp da của họ mới cam
lòng.”
Giang Tùy Vân nghĩ đến thù cũ hận mới mấy ngày nay, vô
cùng tự nhiên trả lại một câu: “Tô cô nương cũng đã lĩnh giáo qua thì phải.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cho hắn một nụ cười phong
tình vạn chúng, nửa điểm tức giận cũng không có, “Muội phu, tỷ không thể không
nói với đệ một câu, đôi khi chính miệng lưỡi lợi hại lại đem rắc rối đến cho
bản thân đó.”
Ánh mắt Giang Tùy Vân đảo qua nồi thuốc đáng sợ, liền
cảm thấy ghê tởm, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
Tô Li Lạc lại tỏ ra bình tĩnh như chưa từng phát sinh
chuyện gì, tiếp tục nghiên cứu cối thuốc của mình, rồi như bừng tỉnh, tùy ý
nói: “Muội
phu, hình như tỷ chưa nói sao tỷ lại vừa vặn xuất hiện ở đây rồi cứu đệ nhỉ?”
“Chưa.” – điểm này hắn cũng từng hỏi, nhưng Tô Li Lạc không
trả lời thì chớ, còn thừa nước đục thả câu, lấy danh nghĩa chăm sóc thương thế
của hắn để làm nhục hắn lấy vui.
“Thật
ra, ngoài thân phận hiện giờ, tỷ còn là tình nhân bí mật của đệ nhất sát thủ
của tổ chức sát thủ lớn nhất, Dạ Kiêu.” –
Dạ Kiêu không phải nam nhân có thể đá đi khi xong việc, lúc trước trêu vào hắn
là sai lầm lớn nhất của cô, aiz, chỉ có thể trách hắn lúc trước trông ngon
miệng quá, khiến cô kìm lòng không đặng mà hạ độc thủ, “cường” hắn.
Nói ra quan hệ của nàng và Dạ Kiêu là vì nàng đã
nghịch chán rồi, thà nói rõ nguồn cơn từ sớm, với trí tuệ của Giang Tùy Vân,
hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả, như vậy cô sẽ có
thể danh chính ngôn thuận chỉnh hắn, ai bảo hai phu thê bọn họ toàn hè nhau đả
kích cô làm gì.
Quả nhiên, Giang Tùy Vân đã ngộ ra.
- “Gần đây, có người chi
tiền mời hắn giết một nam nhân có chút quan hệ với tỷ, trò vui như vậy dễ gì bỏ
qua, dĩ nhiên tỷ phải tới xem rồi.”
- “Cô đã cứu ta, như vậy
hắn làm sao ăn nói với tổ chức?”
- “Khi sát thủ không
hoàn thành được nhiệm vụ, họ sẽ có một lựa chọn khác để báo cáo với tổ chức, đó
là xử lý khách hàng đặt yêu cầu.” –
Tô Li Lạc thoải mái tự nhiên nói.
- “…” – Giang Tùy Vân kinh ngạc, không nói được lời nào.
Tô Li Lạc thấy thuốc trong nồi đã đổi màu, mỉm cười
hài lòng, ngẩng đầu nhìn người đang nửa dựa vào vách hang, cười xấu xa, “Muội phu,
thuốc của đệ sắp xong rồi nha.”
Giang Tùy Vân cười khổ, “Tô cô nương, thật ra ta chỉ bị
té gãy chân mà thôi, thân không mang nội thương nào cả.”
Cô xua xua tay, “Aiz da, đằng nào cũng cần phải
tịnh dưỡng, chi bằng cứ uống thuốc bổ đi.”
Khi hắn thấy cô ngồi xổm xuống trước mặt mình, lấy một
hộp gỗ từ kệ xuống, dích hai con trùng béo mập trong hộp rồi thả vào nồi thuốc,
hắn ói thêm lần nữa.
Tô
Li Lạc này rõ ràng là cố ý muốn chỉnh hắn đây mà.