Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (câu này giống câu “họa vô đơn chí”, đại khái có nghĩa là đương lúc không may còn tình cờ gặp chuyện thêm dầu vào lửa), dùng mấy lời này để hình dung Kim Hồ lúc này là vô cùng chuẩn xác.
Kim Hồ cũng thật là xui xẻo, đúng lúc này hắn lại gặp Nam Cung Lợi, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp, Kim Hồ vốn định cúi đầu đi thẳng, làm như không thấy. Nhưng Nam Cung Lợi trong lòng chưa hết hi vọng cố tình ngăn cản Kim Hồ. Kim Hồ muốn đi hướng đông, hắn liền chắn phía đông, Kim Hồ đi hướng tây, hắn liền chắn phía tây.
Làm vậy tượng đất cũng không nhịn được, huống chi tâm tình của Kim Hồ đương không tốt, hắn một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Nam Cung Lợi, mắng: “Này, ngươi không nghe qua câu nói chó tốt không được sủa bậy sao? Tránh ra, đại gia ta có việc cần phải đi.”
Nam Cung Lợi trêu đùa: “Ngươi làm thế nào lại biết ta là chó?”
Kim Hồ thầm nghĩ bụng, ta làm sao biết được ngươi có phải chó hay không, chỉ là thuận miệng mà nói thôi. Như vậy càng dễ để giải thích vì sao bản thân vừa nhìn thấy hắn trong lòng đã chán ghét. Chó chính là loài sinh vật hồ ly ghét nhất.
Nam Cung Lợi tiếp tục nói: “Kim Hồ, ngươi sẽ không quên giao hẹn đêm nay chứ. Cũng không được chơi xỏ a!”
“Kim Hồ ta làm sao lại quên được, ngươi đêm nay cứ đến tìm ta.”
Nam Cung Lợi cười nói: “Để ta mời ngươi đi thưởng ngoạn. Đêm nay ta sẽ đưa ngươi đến một nơi, đảm bảo khiến cho ngươi đi rồi sẽ không còn muốn trở về.”
Kim Hồ tính ham chơi nổi lên, hỏi: “Chỗ nào? Có vui không? Có đồ ăn ngon không?”
Nam Cung Lợi lừa hắn nói: “Có, được ăn ngon, lại rất vui. Buổi tối vô cùng náo nhiệt.”
Kim Hồ hưng phấn nói: “Vậy tối nay chúng ta cùng đi.” Kim Hồ vừa nghe đến việc có thể vui chơi, ăn ngon liền quên béng hết. Ngân Hồ thường hay nói, hắn là cái loại người mà chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, liền hớn hở chạy theo người ta ngay, cực kỳ khuyết thiếu tư cách hồ yêu.
Nam Cung Lợi mừng thầm, kế gian nay đã thực hiện được, rõ ràng là quá tốt, vì thế cố nói thêm vào: “Ta đêm nay vốn là có việc. Nhưng vì ngươi nên sẽ bỏ chuyện đó qua một bên.”
Kim Hồ cảm tạ nói: “Nam Cung Lợi, không ngời ngươi lại tốt như vậy, ta bình thường đã hiểu lầm ngươi.”
“Không dám, chỉ cần ngươi không cự tuyệt tránh xa ta cả ngàn dặm là được.”
Kim Hồ cầm tay hắn, “Từ nay trở về sau chúng ta là hảo bằng hữu.”
Nam Cung Lợi há hốc mồm, hắn thật không ngờ Kim Hồ lại dễ bị lừa như vậy. Cho dù hắn có lạc quan cỡ nào, trong lòng cũng đã chuẩn bị vô số phương pháp, suy nghĩ ngàn vạn cách để nói sao cho cảm động Kim Hồ. Chính là không nghĩ đến việc chỉ dùng một câu nói ngắn ngủi, có thể khiến Kim Hồ cắn câu.
Kim Hồ thấy Nam Cung Lợi sửng sốt tại chỗ, còn tưởng hắn cảm động quá mức, trong lòng nghĩ, ta thật sự là rất có mị lực nha, rất được hoan nghênh nha, chỉ cần nói một câu ngắn củn, đã có thể khiến Nam Cung Lợi cảm động đến nói không nên lời, thế nên vỗ vỗ vai Nam Cung Lợi, nói: “Ngươi cũng không cần phải cảm động quá, kỳ thực ta rất bình dị dễ gần. Ta lúc nào cũng chào đón mọi người đến tìm ta làm bằng hữu. Trước kia ta đối với ngươi không tốt, ngươi cùng không cần phải giữ kẽ hoài.”
Nam Cung Lợi đơ mặt, sáo cú tục ngữ (đại khái là câu từ sáo rỗng), đúng là quá tự cao, chưa từng thấy ai tự cao như vậy.
Kim Hồ còn tự cho là hắn làm xúc động lòng người phẩy phẩy tay, “Vậy, bằng hữu, ta đi trước đây! Tối nay lại gặp.”
Nam Cung Lợi theo bản năng gật gật đầu. Chờ đến lúc hắn khôi phục tinh thần, Kim Hồ đã sớm biến mất chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi, tưởng tượng đến việc tối nay cùng giai nhân hẹn hò, nhịn không được đuôi lông mày hỉ hả nhếch lên.
Ban đêm chính là thời khắc ngõ Yên Liễu sôi động nhất, càng khuya lại càng mỹ lệ, từng tốp từng tốp nam nữ kề sát bên nhau, bán tiếng cười để sống. Thanh lâu lúc này e rằng không có ai là không trang điểm làm đẹp, gượng cười mua vui. Chỉ có một người là không giống vậy.
“Nữ nhi ngoan, mau xuống dưới một chút đi, khách quan đều đang chờ.” Đại má má sốt ruột bước vào phòng.
Chi Chi chẳng thèm để ý, dùng nước đá đắp lên phía bên trái mặt, chậm rãi nói: “Má má, người xem mặt mũi ta như thế này, sẽ làm nhiều người hoảng sợ, gây thiệt hại cho thanh danh Đào Liễu Lâu.”
Cửa phòng bị đẩy vào, một tiểu nha đầu vội vội vàng vàng chạy vào trong, hô lên: “Không ổn rồi!”. Đại má má đang trong cơn tức giận, mắng: “Không có mắt hay sao con tiểu xướng phụ này (đồ đĩ), có chuyện gì mà hấp tấp như vậy! Không nhìn trước nhìn sau đã chạy tới, không sợ làm hỏng mất thanh danh của Đào Liễu Lâu hay sao, để người ta biết nơi này chỉ chuyên dạy ra cái đám tiểu nha đầu không hiểu chuyện các người.”
Chi Chi xen mồm nói: “Nó chỉ là một tiểu hài tử, biết cái gì? Má má, người cũng đừng ở đây chỉ gà mắng chó.”
Đại má má cười cười làm lành nói: “Ta làm gì có ý tứ khác? Cô nương đừng nghĩ ngợi nhiều.” Trong lòng lại nghĩ, hừ, ngươi hiện tại đang cao giá, ta còn tán tụng ngươi, ngày sau lụn bại, xem ta sẽ đối phó với ngươi thế nào.
Nha hoàn vừa mới chạy vào, thở hồng hộc nói: “Má má, mau xuống xem xem, Hạ công tử cùng Vương công tử bọn họ đang ầm ĩ đi lên, tranh nhau muốn gặp Chi Chi cô nương, Kiều Kiều và Mị Mị sắp đối phó không được rồi!”
Đại má má gặp lúc bát nháo như vậy còn cố xuống giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo Chi Chi, phân phó nha hoàn đứng cạnh: “Mau mau giúp Chi Chi trang điểm thay đồ, đừng để quý khách phải đợi lâu.” Nói xong mặc kệ nha hoàn có trả lời hay không, quay đầu đi thẳng.
Lúc bấy giờ, các nha hoàn vội vàng luống cuống mang trang phục lên, còn Chi Chi chỉ cảm thấy khó chịu, ban ngày mới bị người ta bỗng dưng tát cho mấy cái, giải thích thế nào cũng không được, giờ lại muốn tiếp tục nịnh hót bán rẻ tiếng cười. Nàng tuy rằng lưu lạc thanh lâu từ nhỏ, nhưng lòng dạ này sánh với cả trời cao, không khỏi tự cảm thấy xót xa cho chính mình, hai hàng thanh lệ theo gò má rơi xuống.
Tiểu nha đầu làm sao hiểu được nỗi lòng nàng, hỏi: “Chi Chi tỷ, chỉ là gặp có chút chuyện, không thể thoải mái hơn sao?”
Chi Chi lắc đầu, bất kể nàng nghe hiểu hay không hiểu, đáp lại: “Ta nếu là thân nam nhi thì đâu lưu lạc đến nước này? Đã có thể sớm ra ngoài, dốc lòng lập chút công danh.”
“Chi Chi tỷ, ta cảm thấy được như người bây giờ cũng đã rất tốt rồi. Được mặc đẹp, ăn ngon, má má lại thấu hiểu chiếu cố.”
“Ngươi thực hâm mộ vậy sao?”
Tiểu nha đầu gật gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, Chi Chi tỷ, người chính là mục tiêu phấn đấu của ta.”
Chi Chi dở khóc dở cười, thực quá ngu ngốc, khuyên nhủ: “Chờ đến khi ngươi ngồi vào vị trí này, mới biết thực không dễ chịu gì.”
Nhìn tiểu nha đầu vẻ mặt khó hiểu, Chi Chi cũng không đủ kiên nhẫn để nhiều lời, đẩy nàng ra nói: “Được rồi, như thế là này ổn rồi.”
“Nhưng mà, ta còn chưa vẽ mày, tô son đánh phấn!”
Chi Chi không đợi nàng nói xong, đẩy cửa ra, đi xuống, thấp giọng nói: “Chim yến tước trí an chí lớn.”
Tiểu nha đầu nghe không rõ, chỉ nghe được loáng thoáng phần nào, khó hiểu nói: “Chi Chi tỷ có khi nào nuôi chim tước đâu.” Lập tức nhìn một lượt khắp căn phòng “Không có a? Chim tước ở đâu?”