“Oa, hảo hoành tráng a!” Kim Hồ vừa vào đến ngõ Yên Liễu, đã bị đám người đông đúc nơi này làm cho chấn động. Miệng há hốc, mắt hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, hận không có nhiều hơn hai con mắt, không cách gì xem hết được cảnh sắc xung quanh.
“Kim Hồ, bên này. Phải nhanh nhanh lên một chút mới kịp.” Nam Cung Lợi ôm trong lòng mưu mô nham hiểm, khẩn cấp giục Kim Hồ đuổi theo, sợ hắn nhìn ra manh mối gì.
“Sao phải cấp bách vậy!” Kim Hồ cư ngụ trên núi lâu ngày, chỉ thi thoảng theo hồ ly tỷ tỷ xuống núi, làm sao đã biết thanh lâu thế nào, lần đầu đi nào nơi này, lòng hiếu kỳ tự nhiên nổi lên.
Hai bên kỹ viện mời chào người qua đường, các cô nương nhìn thấy Kim Hồ, cũng há hốc miệng, chảy cả nước miếng. Các nàng ở chốn lầu xanh lâu đã lâu cũng chưa bao giờ gặp qua nhân vật nào xuất chúng đến như vậy. Phan An, Tống Ngọc bất quá cũng chỉ đến thế là cùng. Đương nhiên không thể buông tha Kim Hồ, cả một đám xuất ra đủ thứ bản lĩnh giữ khách.
“Vị công tử này thực là lạ mặt, chắc là lần đầu tới đây. Ta nói người hay, Đào Hoa Lâu chúng ta chính là nổi danh nhất ngõ Yên Liễu này. Các cô nương chẳng những xinh đẹp, giá cả cũng vô cùng hợp lý.” Một nàng diện mạo có thể so sánh với ‘Đông Thi’ nữ tử ôm lấy tay trái Kim Hồ mãi không buông.
“Đào Hoa Lâu các người đã là cái thá gì! Vị công tử này người nghe ta nói đây, Như Nguyệt cô nương của Liễu Nguyệt Lâu chúng ta năm nay chính là được đông đảo mọi người bầu chọn tuyển làm đệ nhất hoa khôi.” Một cô nương khác tỏ vẻ dữ dằn như ‘quỷ dạ xoa’ giữ chặt tay phải Kim Hồ.
“Nói bậy, nếu không phải Như Ý cô nương của chúng ta bị đau bụng không tham gia tranh giải, các ngươi làm thế nào đoạt được giải nhất.” ‘Đông Thi’ lớn tiếng bác bỏ.
“Ui, ăn không được nho thì chê nho chua. Đừng tưởng chúng ta không biết, Đào Hoa Lâu các ngươi đã sớm đút lót cho ban giám khảo, chỉ trách có thể Như Ý cô nương của các ngươi không chịu ra tranh giải mà thôi.” ‘Quỷ dạ xoa’ châm chọc nói.
“Ngươi nói cái gì, có gan nói lại thử xem.” ‘Đông Thi’ thẹn quá hóa giận.
“Nói thì nói, có cái gì mà không dám!”
Hai người giống như nước lửa, ngươi một câu ta một câu tranh cãi. Mang hết cả mười tám đời tổ tông ra để mà thăm hỏi lẫn nhau, Kim Hồ ở giữa các nàng không tỏ vẻ gì là khó chịu, còn ngửi ngửi hương thơm, nghĩ thầm, ngôn ngữ của loài người thật là lợi hại, nghe tới cả nửa ngày, hai bên trái phải tuyệt nhiên không có câu nào lặp lại. Dùng lời nói để mắng chửi người ta cũng rất có trình độ, mắng có lớp lang thứ tự, mắng như nước sông cuồn cuộn đổ ra biển lớn, không hề ngừng lại.
Phía trước Nam Cung Lợi chờ Kim Hồ cả nửa ngày cũng chưa thấy tới, quay đầu lại, chỉ thấy hai cô nương một trái một phải giữ hắn lại, ngươi một câu ta một câu khai khẩu chiến, không những thế còn kẹp chặt Kim Hồ, còn Kim Hồ dường như xuôi theo tiếng mắng, hết quay sang trái lại quay sang phải, đang nghe vô cùng say mê, hình thành một cảnh tượng vô cùng mỹ lệ. Nam Cung Lợi nhìn thấy vậy trán nhăn lại thành ba đường.
Hắn đi nhanh về phía trước, đẩy phải kéo trái, đem hai tay trái phải của Kim Hồ trong tay hai cô nương gỡ ra. Thế nhưng cả ba người đều quá sức say sưa, không để ý đến động tác của Nam Cung Lợi. Lúc Nam Cung Lợi tìm cách lôi Kim Hồ ra, hắn vẫn còn đang cảm nhận sự sâu sắc trong nghệ thuật mắng chửi của loài người, say mê tiếp thu giác ngộ, trong khi đó hai nữ tử vẫn như cũ không coi ai ra gì tiếp tục mắng, hoàn toàn không phát hiện ra việc ngòi nổ gây ra cuộc khẩu chiến đã rời đi.
“Nam Cung Lợi, sao lại kéo ta đi?” Kim Hồ vô cùng bất mãn, hắn còn chưa nghe xong cơ mà!
“Ngươi thực thích nghe người ta mắng chửi?” Nam Cung Lợi vì hành vi của Kim Hồ có chút khó hiểu.
“Đương nhiên. Ta muốn học nhiều hơn một chút. Sau này gặp lại Ngân Hồ, sẽ không để hắn đánh bại nữa.”
“Ngươi yên tâm, để khi nào về đến nhà, ta sẽ gọi hơn hai mươi người mắng chửi giỏi nhất, đến trước mặt ngươi thao thao bất tuyệt, đảm bảo có bị mắng thế nào cũng có thể đáp lại.”
Kim Hồ mừng ra mặt: “Thật sao? Nam Cung Lợi con người ngươi thật là tốt. Ta trước khi hiểu lầm ngươi. Còn tưởng ngươi là một kẻ bất tài, háo sắc, tham ăn, công tử bột.”
Nam Cung Lợi không nói gì, còn dám bảo không biết cách mắng lại người, Kim Hồ chửi xéo quả không tầm thường, lại chẳng thô tục.
Đại má má đã sớm ở trước cửa chờ, thấy Nam Cung Lợi, vội vàng tiến lên đón. “Nam Cung công tử, ta đợi người lâu lắm rồi.”
Nam Cung công tử bước tới, đưa mắt ra hiệu, nhỏ giọng hỏi: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Đại má má thầm thì đáp: “Công tử yên tâm, Đại má má ta làm việc, từ trước đến giờ đều rất đáng tin. Đảm bảo khiến ngài vừa lòng.”
Nam Cung Lợi mỉm cười gật gù.
Kim Hồ thấy hai người thì thào to nhỏ, liền tới gần, hỏi: “Cái gì chuẩn bị tốt?”
Nam Cung Lợi hoảng sợ, không ngờ nhỏ giọng nói chuyện như vậy mà Kim Hồ vẫn có thể nghe được, đâu ngờ được Kim Hồ vốn không phải người thường, thính giác đương nhiên nhạy bén hơn người.
May mà Nam Cung Lợi phản ứng nhanh nhạy, cho dù trong lòng mờ ám, trên mặt vẫn không chút thay đổi, lấm liếm nói: “Ta không phải đưa ngươi đến để ăn uống vui chơi hay sao? Hỏi má má đã chuẩn bị tốt hay chưa không được sao?”
Kim Hồ cũng dễ bị lừa, không nghi ngờ gì cả, vừa nghe mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt, trái lại càng thêm sốt ruột, nắm tay hắn vội vã đi vào, nói: “Nếu mọi việc đều đã được chuẩn bị tốt thì còn chờ gì nữa? Mau mau vào thôi.”
Nam Cung Lợi cười cười nghĩ bụng, Kim Hồ cũng thực là đáng yêu, cả tin như vậy, rất dễ bị người ta bán đứng, còn vội vội vàng vàng giúp người hại mình.
Ngay sau đó hắn phẩy vạt áo, ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ rồi đi vào.
Vừa vào cửa, Kim Hồ há hốc miệng không tin được vào những điều đang thấy. Cảnh tượng trước mắt vượt quá khả năng nhận thức của hắn. Hồ ly tỷ tỷ từng nói, nữ tử thế gian vô cùng nhu mì quy củ? Vậy sao những gì hắn đang thấy lại như thế này, hắn nhớ rõ hồ ly tỷ tỷ từng giảng cho hắn cùng Ngân Hồ, Bảo Hồ một quyển sách tên là “Liệt nữ kinh”, bên trong có nhắc tới, một nữ tử bị nam nhân sờ tay liền tự mình chặt đứt cái tay kia, có người được tán thưởng là có cái mũi xinh đẹp liền chặt đứt cái mũi của mình. Hồ ly tỷ tỷ còn oán giận, nhân loại tự cho mình là thanh cao, thường hay đem những nữ nhân không giữ quy tắc, quyến rũ lang quân của nữ tử khác là hồ ly tinh, khi ấy nghe vậy bọn họ cả ba lòng đầy căm phẫn, tại sao cứ cái gì thối tha đều nhắm hướng hồ ly chúng ta mà đổ. Ấy vậy mà lúc nhìn quang cảnh hiện tại, trong đại sảnh về phía bên trái, một nữ nhân đang ngồi trên đùi một nam nhân, thân thể gần như dán vào lồng ngực nam nhân. Còn bên phải, một nữ tử mà lại cùng nam nhân công khai đùa giỡn thân mật. Thấy Kim Hồ sắc mặt trắng bệch, Nam Cung Lợi ở bên cạnh còn tưởng rằng hắn chưa trải việc đời, da mặt non nớt. Bèn an ủi nói: “Loại chuyện này, ở đây rất phổ biến.”
Kim Hồ hỏi: “Những nữ tử này đều là hồ ly hóa thành sao?”
Nam Cung Lợi bị lời nói của hắn khiến cho bật cười, “Theo ta được biết, bọn họ người nào cũng như người nào. Ngươi có thể cho rằng không chính xác. Trong chuyện kể, mới có hồ ly tinh. Chẳng qua quả thực có người gọi các nàng là hồ ly tinh.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì các nàng rất lẳng lơ.”
“Rất khai sao?” Kim Hồ khó hiểu, “Chẳng nhẽ hồ ly tinh tất cả đều rất khai sao?” Nhìn Nam Cung Lợi nghiêm túc gật đầu, hắn hồ nghi cố gắng ngửi ngửi quần áo của mình, “Không có a? Làm gì có mùi khai?”
(Trong tiếng Trung, chữ “tao” có rất nhiều nghĩa, trong đó vừa có nghĩa là “lẳng lơ” vừa có nghĩa là “mùi khai”, thành ra Kim Hồ hiểu nhầm ý của Nam Cung Lợi, tưởng hắn nói hồ ly có mùi khai.)
Nam Cung Lợi cười, khoác vai hắn, “Ta đang nói tới hồ ly, không phải nói ngươi”. Ngay sau đó nghi hoặc nhìn Kim Hồ, “Chẳng nhẽ ngươi là hồ ly tinh?”
Kim Hồ bị hắn nhìn ra, sắc mặt trắng nhợt, tưởng rằng thân phận của mình đã bị nhìn thấy, bèn lấp liếm giả vờ lớn tiếng nói: “Ta làm sao có thể là hồ ly tinh! Ta như vậy, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, là người bình thường thế này, làm sao có thể là hồ ly.”
Mấy lời này Nam Cung Lợi nghe thế nào cũng không được tự nhiên, có điều hắn cũng không định truy cứu làm gì.