Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 91: Chương 91: Công tử




Bữa tiệc kết thúc trong sự im lặng ngượng nghịu, Đà Lôi Hãn đã sắp xếp khách trọ cho cả ba người, vì thế các nàng đều đang trên kiệu đi đến nội thành.

“Vì nãy ngươi vì sao lại nói rằng hắn không được can dự dù là phe chúng ta?” Bánh Bao đem thắc mắc ra hỏi Bạch Tinh.

Bạch Tinh liếc nó một cái, mới cười giễu nói, “Ngươi đã nghe câu nợ máu phải trả bằng máu chưa? Hôm nay chúng cho ta mượn binh, chúng được mang lợi là nhà vua dũng cảm, anh minh, vì dân chúng mà dám chống lại Đế Quốc. Ngày sau chúng ta cũng sẽ phải trả ân tình này của chúng, nhưng lúc đó chúng ta sẽ phải mang tiếng kẻ nhiều chuyện thích thò mũi vào chuyện không liên quan, hơn nữa có nghĩa Cửu Vĩ tộc cũng sẽ trở thành kẻ thù của kẻ thù chúng. Mà nếu không làm, thế nhân sẽ cười khẩy nói Cửu Vĩ tộc là một đám hèn hạ thất hứa. Cùng một việc làm, nhưng hai hoàn cảnh khác nhau đấy.”

Kiến Nguyệt nghe Bạch Tinh nói, tán thành đến gật đầu liên tục, bổ sung thêm, “Giúp Cửu Vĩ tộc thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại là một chuyện, tương lai sau này của Cửu Vĩ tộc cũng là một chuyện trọng đại không kém, thứ nàng ấy muốn nói chính là ngoại giao quyết định số phận sau này của một quốc gia.”

“Ra là vậy.” Bánh Bao gật đầu tỉnh ngộ.

Yến Thế Huân nhìn con hồ ly kia, sau đó lại nhìn Kiến Nguyệt.

“Không biết vì sao lần này chúng lại cố ý lựa chọn công chúa?” Mặc Lâm không kìm được hỏi Bạch Tinh, hắn cứ cảm thấy có gì đó kì quái.

“Làm sao ta biết được, chi bằng chúng ta cứ yên lặng quan sát, đừng làm liều, cũng đừng vội vạch mặt.” Bạch Tinh nhún vai nói.

Mỗi người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi, Kiến Nguyệt cả một ngày căng thẳng, cũng vươn vai một cái, tiếng xương kêu rắc một tiếng.

Mình mới lên mười tám, như thế nào đã già rồi.

“Lại đây, ta bóp vai cho em.” Bạch Tinh kéo nàng ngồi vào trong lòng, hai tay hướng đến bả vai nàng, hơi dùng sức để xoa bóp.

Kiến Nguyệt được nàng đấm bóp, thoải mái đến thả lỏng cả người ra, nhắm mắt tận hưởng.

“Ngày mai chúng ta đi mua đồ sao?” Bánh Bao ở một bên hỏi.

“Ừm, ít nhất là phải có lương thực nước uống, rồi là thuốc thang, ta không nghĩ đến chuyện này, nên mang không đủ thuốc.” Kiến Nguyệt gật đầu nói.

“Vậy sớm nghỉ ngơi thôi.” Bạch Tinh lấy nước rửa mặt cho nàng.

Sáng sớm hôm sau, như đã hẹn, mọi người đều tập trung ở dưới tầng khách trọ, “Gần đây có phiên chợ, chúng ta có lẽ nên đi nơi ấy.” Mặc Lâm dành cả đêm đi do thám nói.

“Được.” Cả hai không ý kiến gì.

“Các ngươi đi mà không rủ ta sao?” Đột nhiên sau lưng các nàng cất lên thanh âm quen thuộc.

“Ngươi cũng đi sao?” Kiến Nguyệt quay đầu lại thấy Ái Lệ Tây Á cùng một người nữa, ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi, để ta dẫn các ngươi đi mua những thứ gì cần thiết.” Ái Lệ Tây Á cười nói.

Kiến Nguyệt gật đầu, liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một thiếu niên trẻ tuổi, trông có chút thấp bé, vì thế liền hỏi, “Vị này là?”

“Bái kiến Yêu công chúa, thảo dân là Á Tây Nhĩ A Ba Tư, người gọi thảo dân là Á Tây Nhĩ là được. Thảo dân là học giả nghiên cứu Vực Không Đáy do Anh Văn Vương phái đến.” Thiếu niên hành lễ nói.

“Ra là vậy, ngươi gọi ta là Kiến Nguyệt là được, ta ra bên ngoài cũng chỉ là thường dân mà thôi.” Kiến Nguyệt gật đầu nói.

“Cái này, thảo dân thực không dám.” Á Tây Nhĩ vội lắc đầu.

“Được rồi, bận tâm cái này làm gì, mau đi thôi.” Ái Lệ Tây Á xua tay nói, ở hoàng cung cô đã chán ngấy mấy cái quy củ rườm rà này rồi.

Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên phòng, cũng gật đầu đi theo.

“Kiến Nguyệt, con hồ ly của ngươi đâu?” Yến Thế Huân cảm thấy trống vắng thứ gì đó liền hỏi.

“Nàng bảo ta cứ đi trước, lát nữa sẽ đuổi kịp.” Kiến Nguyệt cười nói, nhớ đến lời dặn sáng nay của Bạch Tinh, tuy không biết vì sao nhưng vẫn nghe lời.

“Bước xuống Vực Không Đáy sẽ rất lạnh, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ bên ngoài, ngoài ra, không khí nặng nề ở đó khiến người cảm thấy ngột ngạt, khó thở như đi vào nơi chật hẹp, hơn nữa lại rất tối. Nên chúng ta cần phải có dụng cụ chuyên dụng chiếu sáng, thuốc thang và áo khoác.” Á Tây Nhĩ vừa đi vừa nói.

“Dụng cụ chuyên dụng?” Kiến Nguyệt tò mò hỏi.

“Là thứ này.” Hắn lấy ra một thứ gì trông như cây củi, đập nhẹ vào bàn tay, cây gậy liền phát sáng.

“Thần kỳ vậy sao?” Kiến Nguyệt thích thú nói.

“Thứ này ngươi chỉ có thể tìm thấy ở Tây Thánh Toạ thôi, vì đây là bột linh quang do Kì Lân tộc ban tặng.” Ái Lệ Tây Á ở một bên nói.

Kiến Nguyệt ngắm nhìn cây gậy, đúng là có thứ bột gì đó như cát mịn, lại rất kết dính với nhau.

“Các ngươi không bị hội chứng sợ không gian hẹp chứ?” Nàng thuận miệng hỏi.

“Hội chứng sợ không gian hẹp?” Cả bốn người đồng thanh nói, lần đầu nghe thấy khái niệm này.

“Có lẽ không có đi.” Ái Lệ Tây Á miễn cưỡng hiểu, lắc đầu nói.

“Vậy thì tốt.” Kiến Nguyệt cười nhạt.

Năm người đi lang thang khắp nơi, tiện thăm quan phố thị ở đây, các nàng đi đến đâu, người đi đường đều quay đầu lại nhìn, thậm chí còn có người chạy đến lén lút nhìn.

Ái Lệ Tây Á ở một bên, thấy đủ mọi con mắt dồn về, không kìm được nói, “Ta nói này Kiến Nguyệt, ngươi từ nay ra đường đeo mạng che mặt được không? Tất cả đều bị người hút hồn đến mắt sắp rụng khỏi mặt rồi.” Cô còn cố ý liếc xéo đám thanh niên đang bu lại một chỗ kia.

Kiến Nguyệt dở khóc dở cười, “Ta đâu biết Nam Tây Vực các ngươi nhiệt tình đến thế?”

“Mau ra đi.” Ngay đúng lúc phía trước có đám thanh niên ồn ào, đẩy một người ra trước mặt các nàng.

Mặc Lâm nhìn thấy thanh niên kì lạ ở trước mặt, theo bản năng nắm chặt kiếm đứng che chắn cho Kiến Nguyệt, tư thế như chuẩn bị rút kiếm nghênh chiến, khiến thanh niên kia giật mình.

“Dũng cảm lên.” Đám thanh niên ở đằng sau cười lớn hô nói.

Kiến Nguyệt nhíu mày, đi đến bên cạnh Mặc Lâm bảo y đừng doạ hắn, Mặc Lâm nghe nàng nói, mới lui xuống, nhưng vẫn không ngừng cảnh giác nhìn về phía hắn.

Cảnh tượng này khiến ba người hiếu kỳ, bọn họ không phải đồng môn sao? Vì sao giống công chúa và thủ vệ thế?

“Có thể đừng cản đường chúng ta không?” Kiến Nguyệt vốn còn muốn đi tiếp, lại bị thanh niên kia chặn lại, có chút bực mình nói.

“Cái, cái này, cô nương, ta có chuyện muốn nói.” Thanh niên kia ấp úng nói.

Kiến Nguyệt mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nhìn hắn, biểu thị đối phương mau nói.

“Ta là Ai Sa Khắc Đại công tử gia tộc Cam Tì, muốn hỏi cô nương đã có ý trung nhân chưa? Ta còn có cơ hội mời cô nương đến bên bờ sông Á Mục Nạp thả đèn không?” Thanh niên kia ngại ngùng nói.

Kiến Nguyệt kinh ngạc đến mở to mắt, không ngờ hắn cư nhiên còn chưa biết mình là ai mà đã mời mọc, quá đáng sợ rồi, vì thế có chút ngơ ngác.

“Cô nương đừng từ chối a, hắn giàu nhất Nam Tây Vực này đó.” Đám thanh niên ở đằng sau cười cợt.

Kiến Nguyệt bị bọn hắn nói đến phát bực, vì thế lập tức mở miệng lạnh lùng từ chối, “Xin lỗi, ta đã có ý trung nhân.”

Thanh niên bị từ chối, ngược lại cảm thấy tổn thương, càng không để nàng đi, “Ta tốt hơn hắn rất nhiều, ta sẽ cho nàng nhiều vàng bạc và một cuộc đời sung túc như nàng muốn.”

“Ngươi đang tìm người yêu, hay là người giúp ngươi tiêu tiền thế?” Kiến Nguyệt mất kiên nhẫn nói.

Mặc Lâm đứng ở đằng sau, kiếm đều muốn chém lên cổ hắn rồi, chỉ là nhẫn nhịn đợi Kiến Nguyệt. Ngược lại Á Tây Nhĩ lại xắn tay áo định lao lên tấn công thanh niên kia, “Mau bỏ người ra đi.”

“Ngươi định đánh công tử nhà ta sao?” Đám thanh niên ở đằng sau hùng hồn chạy đến.

Các nàng thấy đánh nhau sắp xảy ra, Yến Thế Huân chỉ im lặng quan sát, nhưng nếu đánh nhau có nổ ra, nàng cũng sẽ tham gia một phen. Kiến Nguyệt thấy mọi người bu lại xem kịch hay, có chút luống cuống, “Hai ngươi bình tĩnh đi.”

“Tên thấp nhỏ như ngươi có quyền gì lên tiếng với ta?” Thanh niên kia lật mặt trừng mắt với Á Tây Nhĩ.

“Ta còn lâu mới sợ ngươi.” Hắn chau mày, hắt cằm khinh thường.

“Giỏi thì xông lên.” Đám đông đằng sau kích đểu nói.

Kiến Nguyệt bối rối, hai người đánh nhau ta không liên quan a, nào ngờ thấy đám đông chạy đi chỗ khác như bị thứ gì kích động, đều đổ dồn sự chú ý lên nơi khác, nhất là những thiếu nữ đang hò hét.

“Đẹp trai quá, công tử nhà ai thế?”

“Mẫu thân, phu quân của con đến rồi, con muốn cưới người này.”

Hai người thấy đám đông phân tán sự chú ý, thanh niên kia đột nhiên nắm lấy tay Kiến Nguyệt, “Ta hỏi nàng lần nữa, nàng có muốn đi cùng ta không? Hay để ta cõng nàng đi.”

“Ngươi bị điên sao?” Kiến Nguyệt tức giận muốn rút tay lại, lại bị hắn nắm chặt hơn, hoàn toàn khác với bộ mặt rụt rè vừa nãy.

Lẽ nào gương mặt gia trưởng này mới là gương mặt thật của hắn.

Ngay đúng lúc Mặc Lâm rút kiếm ra, có thứ gì đột nhiên bay đến, lướt qua mắt y, đập mạnh vào tay của đối phương, khiến hắn giật mình rút tay lại, hét lên một tiếng, tức giận nhìn về phía vừa ném dị vật này, quát lớn, “Kẻ nào?”

“Chậc chậc, còn chưa chảy máu mà đã rên rỉ như con thú hoang bị đau thế này.” Từ trong đám đông xuất hiện một bóng người.

Hắn tức giận nhìn về phía nam tử mặc bạch y kia, trông đối phương gầy gò yếu ớt, nhưng bù lại lại rất cao, ngũ quan cũng dị thường đẹp đẽ, đôi mắt đó khiến hắn có cảm giác ngột ngạt, gương mặt còn có chút nhợt nhạt, hắn thẹn quá hoá giận nói, “Ngươi là kẻ nào? Có biết bổn thiếu gia là ai không?”

Kiến Nguyệt ngây ngốc nhìn người kia, đến cả tim đều đập mạnh như tiếng trống bồi, nhìn người híp mắt cười đi về phía mình, “Ta vất vả lắm mới kiếm được em đấy.”

Thanh niên bị bỏ qua đến nổi giận, chỉ thẳng vào mặt nàng, “Ngươi là ai?”

“Hắn là vị hôn phu của ta, ngươi có ý kiến sao?” Kiến Nguyệt lập tức nắm lấy tay nàng, vênh mặt.

Lời này khiến cả phố chật chội rơi vào im lặng, Bạch Tinh lấy quạt che miệng khẽ cười, nàng rất hài lòng với câu trả lời này a.

“Vị, vị hôn phu?” Cả đám người tròn mắt nhìn nàng, xác định mình không nghe lầm.

“Haha, thì ra là tên yếu ớt như sắp chết, ẻo lả như nữ tử này sao? Thẩm mỹ của nàng cũng có vấn đề đấy.” Thanh niên kia bật cười nói, cả đám bạn cũng bật cười theo.

Vù, thứ gì đó lướt qua tai, cổ hắn đột nhiên có cảm giác lành lạnh.

“Cút ngay.” Mặc Lâm không nóng không lạnh nói, lưỡi kiếm bắt đầu dính chút máu.

“Ngươi, ngươi.” Hắn không dám tin đối phương tàn nhẫn đến thế, cảm giác đối phương thực dám cắt đứt đầu mình, vội lấy tên bịp vết thương, sau đó bỏ chạy mất, còn cố gắng quay đầu nói, “Đợi đấy.”

Kiến Nguyệt thấy hắn sợ mà còn cứng miệng, cười lạnh một tiếng, đúng là chết bởi cái miệng mà.

Đột nhiên mùi hoa lan xộc đến mũi, cảm giác lành lạnh truyền đến bên gò má, làm nàng giật mình quay đầu, thấy Bạch Tinh ôm lấy mình híp mắt cười vui vẻ, lại nhớ đế lời vừa nãy, có chút ngượng ngùng đến đưa tay lên má, giả vờ ghét bỏ nói, “Kinh quá.”

“Thử nói lại xem.” Bạch Tinh cười nói, kéo nàng vào trong lòng.

Những người còn lại ngơ ngác nhìn hai người đến hoang mang, có Bánh Bao là muốn nôn oẹ.

“Kiến, Kiến Nguyệt, đây là phò mã tương lai của ngươi? Vì sao ta không nghe tin này bao giờ?” Ái Lệ Tây Á ấp úng nói. Phải nói, cả Thánh Toạ đại lục đều nghe đến Cửu công chúa, cũng đều biết nàng là người trong mộng của hàng vạn bậc đế vương, vì thế dân gian còn đồn đại, ai cưới được Cửu công chúa, chính là đứng đầu Thánh Toạ đại lục.

Á Tây Nhĩ cau mày nhìn hai người, nắm chặt tay lại.

Hắn đã cố tình xông lên để lấy lòng nàng, khiến nàng cảm động, lại bị người này cướp công mất.

“Đó là vì nàng sợ ta bị tranh mất, nên mới giấu giếm, dù sao ta lớn lên đẹp đẽ thế này, sợ các cô nương khác thấy rồi phải lòng, nàng sẽ ghen tị mất.” Bạch Tinh nhướng mày cười nói, mặc kệ Kiến Nguyệt ở bên cạnh liếc xéo khinh bỉ.

Đúng là tự mãn.

Nàng không biết vì sao đối phương quyết định hoá thành người còn mặc nam trang, nhưng so với hình dạng hồ ly thì vui hơn nhiều.

“Đây quả là chuyện khiến chúng ta kinh ngạc a, nhưng nhiệm vụ trước mắt là chuẩn bị cho ngày mai.” Yến Thế Huân mặc dù hiếu kỳ không kém, nàng còn có rất nhiều thắc mắc, nhưng đều nhịn xuống, bản thân nên bớt nhiều chuyện thì hơn.

“Ờ đúng, đúng.” Ái Lệ Tây Á được nàng nhắc nhở mới nhớ ra, chuyện này để sau hẵng nói.

“Ngươi đi cùng chúng ta đến Vực Không Đáy không?” Cô quay ra hỏi Bạch Tinh.

“Đương nhiên là có, thê ta ở đâu, ta ở đấy.” Bạch Tinh gật đầu, sau đó bế một con hồ ly ra, “Nó dẫn ta đi tìm em đấy.”

Kiến Nguyệt thấy đây là hình dạng hồ ly của Bạch Tinh a, làm thế nào mà... Nàng ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tinh nháy mắt với mình.

“Được rồi.” Kiến Nguyệt xoa đầu con hồ ly lẩm bẩm.

Mọi người trở về khách trọ, đột nhiên Ái Lệ Tây Á chỉ vào mặt Bạch Tinh, “Nam nữ thụ thụ bất thân, để ta đặt thêm một phòng cho ngươi, dù là vị hôn phu nhưng hôn lễ chưa tổ chức, ngươi không được giở thói sắc lang. Đừng có nghĩ mình đẹp thì làm gì cũng được tha thứ.”

“Được rồi, được rồi.” Bạch Tinh nhún vai nói.

Kiến Nguyệt mím môi không nói gì, trong lòng không ngừng thầm mắng người này lắm chuyện.

Bánh Bao bĩu môi nhìn cả hai, có thể bình yên qua đêm không có nhau mới là chuyện lạ. Mặc Lâm ở một bên không dám thể hiện thái độ gì, chỉ cúi đầu nhìn mũi giày.

Chỉ có Yến Thế Huân không hiểu chuyện gì ngơ ngác từ đầu đến cuối.

Tối hôm đó, Kiến Nguyệt vẫy tay gọi Bánh Bao lại gần mình.

“Chuyện gì thế?”

“Ngươi thích ăn gì?” Kiến Nguyệt ngồi xuống xoa đầu nó.

Bánh Bao khinh bỉ nhìn nàng, “Mai ngươi phải cho ta ăn thịt cừu nướng.”

“Được, nhưng ngươi đêm nay phải ở một mình trông phòng, cũng không được kể lại chuyện hôm nay.” Kiến Nguyệt cười nói.

“Đã biết.” Bánh Bao đảo mắt nói, nó biết thừa, nàng không đi tìm đối phương, e là mai trời sập.

“Ngoan.” Kiến Nguyệt xoa đầu nó, sau đó lén lút nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

“Cô nương nửa đêm nửa hôm lén lút đi đâu thế?” Bạch Tinh dựa vào khung cửa cười nói.

“Đi tìm công tử làm chuyện gian.” Nàng kéo Bạch Tinh vào trong phòng.

Sáng sớm tờ mờ, mọi người đã tập trung ở dưới nhà, đợi Ái Lệ Tây Á cùng Á Tây Nhĩ đến. Từ xa bọn họ đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa, tiếng đá sỏi bị bánh xe đè lên cạch một tiếng, bắn sang một bên.

“Ngươi bị muỗi cắn hay sao mà cổ lại có vết đỏ?” Ái Lệ Tây Á nhìn thấy Bạch Tinh liền hỏi.

“Quả đúng là thế, con muỗi này rất thèm hơi người.” Bạch Tinh mỉm cười đáp, thấy có người đang véo mạnh eo mình một cái.

“Đúng rồi, đến giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi.” Cô không hiểu ý tứ của nàng, cho là vị thư sinh này đọc sách nhiều đến ngôn từ cũng khác người.

“Tại hạ là Bạch Hướng Nam.” Bạch Tinh cười nói.

Kiến Nguyệt đột nhiên cảm thấy cái tên này hình như có chút kì lạ, vì thế ngẩng đầu nhìn nàng, thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

Ra là có ẩn ý a, Kiến Nguyệt trong lòng vui vẻ, bất giác nở nụ cười ngọt.

Ái Lệ Tây Á lẩm bẩm cái tên này, “Vì sao có chút giống tên nữ?”

“Người nhà thương nhớ quê ở tận dưới phía nam, nên đặt tên này.” Bạch Tinh phẩy quạt cười nói.

“Được rồi, mau xuất phát thôi.” Kiến Nguyệt đẩy cô lên xe, còn hỏi nữa mặt nàng sẽ ngượng chín mất.

Đối phương chỉ có thể ngơ ngác lên xe.

“Đường đi có lẽ sẽ rất xa, mau nghỉ ngơi đi.” Bạch Tinh kéo nàng vào trong lòng ngồi, nhớ đêm qua đối phương bị mình hành đến rạng sáng mới chợp mắt, có lẽ hiện tại rất mệt mỏi.

Kiến Nguyệt bị mấy ánh mắt kia đổ dồn lại đến không thể xấu hổ hơn, muốn vùng vẫy thoát ra, lại bị Bạch Tinh giữ lại, “Ngoan ngoãn một chút đi.”

“Ừm.” Nàng bất lực, đành dựa vào ngực nàng, rất nhanh như thường lệ đã chìm vào giấc ngủ.

Ái Lệ Tây Á thấy hai người thân thiết như đã định tình lâu năm đến không còn biết ngại nữa, tuy cô có vô vàn thắc mắc, nhưng cũng đè nén lại, nhắm mắt tu luyện.

Cả cỗ xe chìm trong im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều của Kiến Nguyệt cùng tiếng vó ngựa đi trên sỏi cát.

“Nguyệt nhi, chúng ta đến rồi.” Kiến Nguyệt đang ngủ say, bị hơi thở lạnh lướt qua bên tai làm cho ngứa ngáy, âm thanh còn trầm làm nàng muốn tan ra, nàng theo phản xạ vùi đầu ra chỗ khác né tránh.

“Em vẫn mệt sao?”

“Ưm.” Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu.

Vẫn mệt thì sao chứ, nàng vẫn phải dậy.

Ngay lúc nàng định ngồi dậy, bỗng cảm thấy người bị nhấc bổng lên, khiến Kiến Nguyệt mắt đang díp lại vội mở to ra, “Thái, Thái nhi?”

“Vậy thì để ta bế em đi.” Bạch Tinh cười nói, không chần chờ gì, lập tức bế nàng ra khỏi xe.

Những người khác ở bên ngoài trố mắt nhìn nàng, không ngờ người này vóc dáng thư sinh gầy gò lại khoẻ như thế.

“Được rồi, bỏ em xuống đi.” Kiến Nguyệt xấu hổ đến đỏ mặt, thử trèo xuống nhưng lại bị nàng giữ chặt.

“Không được, đường trơn trượt, em ngã ta phải làm sao?” Bạch Tinh lắc đầu.

Kiến Nguyệt biết nàng đã quyết định thì không thể lung lay, đừng nói thuyết phục nàng, vùng vẫy thoát khỏi cũng không thể, chỉ ngại ngùng nhìn mọi người, ánh mắt cầu xin sự thông cảm.

Yến Thế Huân gãi đầu, quay mặt đi về phía trước.

Không được tỏ thái độ. Mặc Lâm không ngừng tự nhủ.

Nơi cách vực còn khá xa, lại bị bỏ hoang khá lâu, dẫn đến đường cũng trở nên trơn trượt khó đi, cây cỏ màu đen kì lạ đã mọc um tùm ở dưới đất, còn có rất nhiều gai nhọn, chưa kể rắn rết, vì thế xe ngựa không dám đi vào, đó cũng là lý do Bạch Tinh không muốn để nàng đi bộ.

Sáu người đi hồi lâu vẫn chưa thấy đến nơi, Á Tây Nhĩ không nhịn được kêu ca, “Đường dài như thế, chân ta đều mỏi cả rồi, có thể nghỉ ngơi không?”

“Không thể.” Tất cả đồng thanh.

Hắn bất lực chỉ có thể tiếp tục đi theo, nhưng một lát sau lại không nhịn được nữa, liếc về phía Bạch Tinh, “Bạch công tử, ngươi bế nàng không mệt sao?”

“Không.” Bạch Tinh lạnh nhạt nói.

Đối phương mím môi, ngậm ngùi đi tiếp, nhưng tốc độ ngày càng chậm lại, Ái Lệ Tây Á bắt đầu mất kiên nhẫn, “Ngươi không thể đi nhanh hơn chút sao? Nơi đây có rất nhiều ma vật đấy.”

“Công chúa, chân thực rất mỏi.” Hắn đau khổ nói.

“Chi bằng chúng ta nghỉ ngơi một lúc?” Cô bất đắc dĩ hỏi mọi người.

Cả hai không ý kiến gì, Mặc Lâm lại đợi ý kiến của Bạch Tinh, chỉ im lặng đứng nhìn.

Bạch Tinh liếc hắn một cái, lại nhìn Kiến Nguyệt, “Em có mệt không?”

Á Tây Nhĩ trừng to mắt, nàng cả đường ngồi yên một chỗ, đương nhiên là sẽ không thấy mệt.

Kiến Nguyệt bị nàng hỏi đến phì cười, nàng từ nãy đến giờ cũng chưa chạm đất lần nào a, bất quá thấy đối phương trông đáng thương, cũng gật nhẹ đầu, “Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”

Vì thế tất cả tìm một nơi trống vắng mà ngồi xuống.

“Thái nhi, vì sao thực vật ở đây lại rất kì lạ?” Lúc thì không có nổi một cái cây, lúc thì cây cối cằn cỗi khô héo hết, lại có màu kì lạ.

“Chúng bị nhiễm khí độc ở dưới vực.” Bạch Tinh thơm nhẹ má nàng nói.

Kiến Nguyệt không nói gì, liếc mắt nhìn mọi người ở cách xa mình, cũng không ai để ý đến đây, bọn họ cứ rảnh là lại tu luyện, thực đáng sợ.

Thấy không ai để ý, nàng bất giác lại nổi lòng xấu, tay tựa như rắn luồn qua các lớp áo của Bạch Tinh, vuốt ve lồng ngực nàng, chạm đến những vết sẹo lồi lõm hung dữ kia, đắm đuối nhìn vết hôn cắn của mình để lại.

Cảm giác lành lạnh truyền đến tay, Kiến Nguyệt híp mắt lại, nắm lấy tay Bạch Tinh đặt lên ngực mình.

“Đúng là, ai mới là sắc lang đây?” Bạch Tinh nhướng mày cười, tay xoa nhẹ ngực nàng.

“Đương nhiên là người.” Kiến Nguyệt mặt dày nói.

Ngồi nghỉ một lúc, Ái Lệ Tây Á mới xuất quan, đứng dậy xoay người nói, “Chúng ta mau đi thôi.”

“Chúng ta sẽ đi thẳng xuống đấy sao?” Kiến Nguyệt tò mò hỏi.

“Ngay cạnh vực có một tiểu trấn, vốn là nơi để cho các công nhân ở trọ, chúng ta ban ngày đến đó điều tra, tối lại trở về khách trọ nghỉ ngơi là được.” Ái Lệ Tây Á chỉ về phía trước nói.

“Ra thế, vậy đi thôi.” Kiến Nguyệt sắc mặt bình thản, tất cả đều không biết hai người này vừa làm gì.

Quả đúng như cô nói, các nàng đi mất nửa ngày, đến tầm chiều tối liền nhìn thấy một tiểu trấn trông rất hoang vu, chỉ lác đác vài người, mà thẳng theo con đường chính, là một hẻm núi hẹp, trên đường lại có rất nhiều thùng đựng than, sắt đang để bừa bãi, có lẽ thứ này không đáng bao nhiêu tiền.

“Phía trước là lối đi đến Vực Không Đáy sao?” Kiến Nguyệt quay đầu hỏi Ái Lệ Tây Á.

“Đúng thế.” Cô gật đầu.

Bạch Tinh thả nàng xuống, mọi người đi tìm một khách trọ nào sạch sẽ một chút, cuối cùng cũng chọn được một nơi.

“Ôi trời, bây giờ còn có khách sao?” Chủ khách trọ thấy có một tốp người đứng ở bên ngoài, không kìm được thốt lên cảm thán.

“Ông chủ, chúng ta muốn thuê trọ một vài ngày.” Ái Lệ Tây Á lấy ra một túi bạc nói.

Kiến Nguyệt nhìn cô, nơi đây thực rất ít người biết cô ấy là công chúa, hoàn toàn ngược lại với mình, cảm giác đi đâu cũng có người bên cạnh khua chiêng gõ trống hộ, làm cả con phố đổ dồn ra xem.

“Khách trọ của ngươi chỉ có năm phòng thôi sao?” Ái Lệ Tây Á nhíu mày nói.

“Tiểu thư, chúng ta rất lâu đã không có người đến, nên nhiều gian phòng dùng để đựng đồ vật linh tinh, chỉ còn năm phòng là sạch sẽ, vẫn là uỷ khuất mọi người hai người một phòng thì tốt hơn.” Ông chủ cười gượng nói.

Ái Lệ Tây Á nheo mắt nhìn Bạch Tinh, thấy đối phương không biết là đang suy nghĩ gì, nhưng cô cho rằng nhất định là đang đắc ý, “Vậy Bạch công tử hay là chật hẹp cùng Mặc công tử?”

Mặc Lâm nghe cô nói, giật nảy mình, gương mặt đơ như khúc gỗ lộ rõ vẻ luống cuống, cảm giác mồ hôi đã thẫm ướt trán, mặc dù chỉ là tạm thời mà thôi, nhưng mà y cũng không dám, liền nói, “Dù gì Bạch công tử cũng là vị hôn phu của Cửu công chúa, ta cảm thấy hai người ở chung cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, chúng ta vẫn là không nên ngăn cản.”

Mặc Lâm cảm giác Bạch Tinh đang nhìn mình, cả người bắt đầu run rẩy.

Ái Lệ Tây Á nghe y nói, cũng cảm thấy có lý, vì thế lại bán tính bán nghi nói, “Cũng phải, được lọt vào mắt xanh của Yêu công chúa chính là vinh dự, ta tin hắn sẽ không phải là kẻ hèn nhát, làm chuyện đồi bại rồi không chịu trách nhiệm mà bỏ chạy.”

“Ta trong mắt ngươi xấu xa đến thế sao?” Bạch Tinh bị cô làm cho tức cười nói.

“Hứ, ai mà tin được, dù sao nếu chuyện này xảy ra, nữ tử vẫn là người bị thiệt nhất.” Cô khoanh tay nói.

Kiến Nguyệt nở nụ cười như hoa, đối phương quả nói không sai a, chỉ là Bạch Tinh là nữ tử, vả lại nàng đôi khi mong còn không được mình sẽ có một gia đình nhỏ với nàng ấy.

“Chi bằng công tử ở chỗ ta...” Á Tây Nhĩ rụt rè lên tiếng, bị ba người trừng mắt nhìn hắn đến rụt cổ lại.

Yến Thế Huân thấy cảnh tượng này, chỉ buồn cười cười nhạt, “Ta nhớ Trường An phái tuy không phải phái tu tiên, nhưng môn quy không cho phép đệ tử thành thân, lẽ nào Kiến Nguyệt dự định?”

“Có lẽ thế.” Kiến Nguyệt chỉ trả lời cho có.

Bánh Bao khi lên phòng mới nhận ra năm phòng đích thực là vấn đề trọng đại, vì nó sẽ phải chung phòng với cặp đôi kia.

Nhìn xem, vừa mới đóng cửa cả hai đã dính lấy nhau như thể không có nhau thì sẽ chết ngay lập tức.

Nó quay mặt vào góc tường, ép mình bước vào trong tu luyện.

“Thái nhi, em có cảm giác vực rất lớn a.” Kiến Nguyệt thò đầu ra khỏi cửa sổ, thấy ngọn núi cao lớn kéo dài đến không thể nhìn thấy tận đâu, lúc nàng bay qua đã không thể nhìn thấy hết nó, nếu bây giờ đổi góc nhìn thì sẽ vĩ đại thế nào.

Bạch Tinh trải bản đồ của Vực Không Đáy ra cho nàng xem, “Vấn đề quả là xuất phát từ phía Nam Tây Vực, chẳng trách vì sao những nước khác không hề có động tĩnh gì, đúng là một đám nước đến chân mới nhảy.”

“Đây là quả báo của bọn họ khi hãm hại Cửu Vĩ tộc sao.” Kiến Nguyệt lẩm bẩm.

“Không được nói linh tinh, người làm việc này là đám người Kha Thiết Mộc, dân chúng ngu muội chỉ mong có miếng ăn qua ngày, bọn họ cũng đáng thương không hiểu rõ sự thật.” Bạch Tinh cười nói.

“Nói vậy, câu chuyện chúng ta nghe có mấy phần là thật?” Kiến Nguyệt liếc về phía Bánh Bao, thầm nói.

Bạch Tinh con mắt hơi chuyển, cũng liếc về phía Bánh Bao đang bịp tai kia, xoa nhẹ đầu nàng, “Sau này ta kể cho em nghe những chuyện đó nhé.”

Kiến Nguyệt nghe nàng nói, gật nhẹ đầu, nàng vô cùng ước ao bản thân sẽ có ngày có thể Bạch Tinh đường hoàng đi ra bên ngoài, không phải giấu diếm ai, cũng không phải che giấu, thay đổi thân phận.

“Vậy chuyện này là do người khổng lồ tỉnh dậy thật hay sao?” Kiến Nguyệt chuyển đề tài nói.

“Cũng khó mà xác thực, nhưng nếu như là thế, thì chứng tỏ có điều gì đã tác động đến nó.” Bạch Tinh nhún vai nói.

“Điều gì?”

“Chẳng hạn như, có người đang cố tình để nó rơi vào thù hận, đợi thời cơ chín muồi thì đánh thức nó.” Bạch Tinh nhìn ra bên ngoài, đôi mắt xám dần chuyển sang màu đỏ.

...

“Bạch Hổ Vương.”

Bạch Hổ Vương đang ngồi thiền, nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt, “Chuyện gì?”

“Chúng ta đã chờ đợi cả năm nay, vì sao vẫn chưa thấy hành động gì là của Ma Đế? Chẳng lẽ chỉ là tin đồn nhảm?” Ẩn Thần Duật mất kiên nhẫn nói.

Bạch Hổ Vương lắc đầu, “Đối phương sẽ không như thế gây sự, Ma Đế là một con rắn độc, muốn cắn rễ ăn mòn thế gian này, đối phương đang làm gì, ngươi không thể biết được, đến lúc độc phát tán rồi, có hối hận cũng vô ích.”

“Nhưng một năm nay, cũng đủ khiến đám Cửu Vĩ tộc kia có đủ thời gian để phản công chúng ta rồi.” Hắn cau mày tức giận nói.

“Giữa Ma Đế và Cửu Vĩ tộc, ngươi lại lo sợ bọn Cửu Vĩ hơn ư?” Bạch Hổ Vương nhíu mày nói.

“Ta cho rằng Ma Đế có tái thế cũng đã suy yếu rồi, vả lại đây là chuyện của thiên giới, không phải của Đông Hải.” Hắn khoanh tay nói.

“Không, ngươi không hiểu, ngươi không biết gì về Ma Đế, ngươi vĩnh viễn không hiểu vì sao đó là ác mộng của chúng ta.” Bạch Hổ Vương là một trong số ít đã hơn mười nghìn tuổi, cũng đã tham dự cuộc chiến năm đó, đôi mắt run lên sự sợ hãi.

Ẩn Thần Duật bị biểu cảm của đối phương làm cho kinh ngạc, hắn vì sao lại cảm thấy đây là sự hèn nhát, hèn nhát, sợ sệt, đây không phải là thứ mà Đông Hải nên có, huống chi là ma thần bảo hộ, hắn cảm thấy sự sợ hãi này làm bẽ mặt hắn, vì thế tức giận xoay người rời đi.

“Thần Duật, thứ ngươi đang làm chính là nghiệp sát sinh cho cả Đông Hải.” Bạch Hổ Vương đứng dậy hô, thấy bóng lưng của hắn lạnh lùng rời đi, có lẽ lời này sẽ không bỏ vào đầu kẻ cuồng mê, bị thù hận che mờ con mắt kia.

Nó thở dài một tiếng, nhìn ra xa xăm, ra tận phương xa, vượt cả không thời gian.

Tiếng dây xích vang lên bên tai, cả bầu trời khi đó nhiễm màu máu, là thứ ám ảnh cả đời nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.