Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 92: Chương 92: Cổ thần




Trời còn chưa sáng, mọi người đã ở dưới nhà, vì chỉ có Kiến Nguyệt và Á Tây Nhĩ là cần ăn sáng, nên bữa ăn kết thúc rất nhanh.

Kiến Nguyệt đi ngang qua hẻm núi khiến nàng cảm giác hoa mắt kia, tựa như nàng là con kiến đi ngang qua khe nứt, nàng càng đi, càng cảm thấy sự hoang vu ở đây, những công trình, máy móc đều đã bị vứt sang một bên đến bắt đầu bị mọt đục khoét, còn có tiếng gió thổi từ vực, lại bay đến bên hẻm, tạo khung cảnh rùng rợn ghê người, nàng kéo tay Bạch Tinh nắm chặt lấy.

“Vì sao ta cảm thấy người của ngươi rất lạnh a? Như quỷ vậy.” Á Tây Nhĩ đi ở đằng sau không nhịn được nói, hắn cảm giác người của Bạch Tinh khiến nơi đây càng trở nên đáng sợ hơn.

Yến Thế Huân không nói gì, nhưng nàng không phủ nhận, cả người của Mặc Lâm cũng toả ra luồng khí gây ớn lạnh, nhiệt độ của hai người này không giống nhiệt độ người bình thường.

“Ngươi thấy ta gầy như thế này, thịt mỡ đâu để giữ nhiệt?” Bạch Tinh hỏi ngược lại hắn.

Kiến Nguyệt nhìn hắn không nói gì, nàng ngược lại đã quen với nhiệt độ này, nên cảm thấy thoải mái, “Hắn bấy lâu nay da thịt đều mát mẻ, ngươi đừng ăn nói vớ vẩn, doạ ma người khác.”

Á Tây Nhĩ mím môi không nói gì, chẳng lẽ chỉ có mình hắn cảm thấy, gương mặt của Bạch Tinh trông rất dọa người, nhợt nhạt vô hồn.

Bạch Tinh liếc hắn, sau đó kéo Kiến Nguyệt vào trong lòng, “Em có sợ không?”

Kiến Nguyệt ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lắc đầu, “Không, người đang nói gì thế?” Sợ cái hẻm núi vớ vẩn này, chưa kể xung quanh một người là ma nhập xác chó, một người là quỷ cải tà quy chính, một người đứng đầu trong các loại ma quỷ, người khác không sợ thì thôi, nàng sợ cái gì chứ, cảm giác an toàn đầy mình a.

Bạch Tinh thấy nàng hồn nhiên, cũng không nói gì nữa, chỉ liếc sang Mặc Lâm cũng đang nhìn mình.

Cả hai không nói cũng tự hiểu, phía trước đích thực là có vấn đề.

Lúc sắp đi đến nơi, có một biển báo ghi “cấm vào” đã cũ nát, chữ ở trên cũng đã mờ nhạt, còn có vài vết xước ngang qua, Bạch Tinh nhìn biển báo bị vứt sang một bên, không tự chủ kéo Kiến Nguyệt ra đằng sau mình.

“Grừ.” Lúc này vang lên âm thanh giận dữ của động vật, khiến mọi người quay đầu nhìn về đằng sau.

“Bánh Bao?” Kiến Nguyệt sửng sốt hỏi, thấy Bánh Bao đang nhe răng sắc, hung dữ nhìn về phía trước, cái đuôi dựng đứng.

“Hẳn là phía trước có gì đó.” Yến Thế Huân linh cảm không lành, liền rút kiếm ra, đi về phía trước.

Bảy người cảnh giác tiến lên phía trước, lúc đi ra khỏi hẻm, cũng là lúc ánh sáng đã xuất hiện ở đằng chân trời, Kiến Nguyệt ngạc nhiên nhìn cảnh tượng ở trước mắt, khiến cho nàng cảm giác nặng nề, tựa như nàng đã phát hiện ra con mắt của hành tinh này, to lớn, vĩ đại và sâu thẳm, đến cả ánh sáng cũng không thể chiếu tới cái vùng đen tối kia. Xung quanh miệng vực đều là những công trình, những máy kéo, máy câu bằng gỗ mà đến nay đã bị hỏng vỡ.

Có những ngôi nhà, túp lều bị bỏ hoang đến xập xệ, tiếng ken két của chiếc đèn lồng bằng sắt đang treo trên trần nhà giờ đã bị lỏng ra, đung đưa theo gió. Luồng gió ù ù từ trong động thổi ra, khiến bầu không khí càng trở nên thê lương, Kiến Nguyệt không tự chủ ôm chặt Bạch Tinh hơn.

“Chiếc máy kia vốn là dùng để cho công nhân xuống dưới sâu hơn, nhưng giờ ta không chắc chúng ta còn có thể sử dụng nó hay không.” Ái Lệ Tây Á chỉ về cỗ máy ở phía xa, nó đang móc lấy một tấm gỗ lớn, có lẽ giống như thang máy trong xây dựng. Mà ở phía dưới còn có một cái hố sâu nữa, hố trong vực, nơi này rốt cuộc có bao nhiêu sâu?

“Trước điều tra xung quanh đã.” Bạch Tinh quan sát xung quanh đổ nát như bãi chiến trường.

Bảy người chia nhau ra tìm tòi, Kiến Nguyệt quyết định để Bánh Bao đi theo Á Tây Nhĩ để bảo vệ hắn.

“Thái nhi, em cứ có cảm giác tiếng gió này như tiếng gì đó.” Kiến Nguyệt đi sau nàng nói.

Bạch Tinh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tìm kiếm xung quanh, nàng đến một lều trại, tìm tòi trong đó một lúc rồi mới nói, “Ở đây có cuốn sổ ghi chép, có lẽ là nhật ký.”

“Ngày thứ 320,

Cuối cùng cũng sắp được trở về với gia đình rồi, thật vui quá.”

“Ngày thứ 323,

Không hiểu sao gần đây xuống mỏ là có cảm giác ngột ngạt khó thở, đồng nghiệp cũng ho khan liên tục, có lẽ là do bụi than.”

“Ngày thứ 329,

Dường như đang có dịch bệnh hoành hành, khiến công nhân ở đây nhiều người đổ bệnh, mệt mỏi đau nhức toàn thân, có người hôn mê đến lẩm bẩm gì đó. Thật đáng sợ, sắp được về nhà rồi mà.”

“Ngày thứ 333,

Không ngờ đến tôi cũng bị nhiễm bệnh, cả người mệt mỏi, run rẩy lạnh lẽo, lẽ nào bị sốt rét? Cầu mong Thánh Thượng bảo hộ bình an.”

“Ngày thứ 336,

Cuối cùng thì đại phu cũng đến.”

“Ngày thứ 338,

Ha ha, cuối cùng cũng khỏi bệnh.”

“Ngày thứ 339,

Hôm nay lại xuống mỏ sau một thời gian tạm hoãn vì dịch bệnh, nhưng hôm nay xuống cùng anh em lại phát hiện dưới mỏ có thứ gì đó kì lạ, trông đen kịt, nhơm nhớp như dầu, không ai dám chạm vào.”

“Ngày thứ 345,

Không biết sao thứ kì lạ kia ngày càng lan rộng, khiến chúng tôi không dám xuống đấy, phải đợi quan binh đến điều tra thôi. Hôm nay lại cảm thấy tức ngực rồi, cả người đột nhiên xuất hiện vết thương, thật khó hiểu.”

“Ngày thứ 348,

Quân lính đã đến đây điều tra.”

“Ngày thứ 350,

Đã hai ngày rồi những người kia vẫn chưa có tung tích gì, họ đã ở dưới đất hai ngày rồi cơ à.”

“Ngày thứ 370,

Cơn ho ngày càng nặng, chết tiệt, tôi còn hết tiền rồi. Đám kia làm gì ở đó mà lâu la thế.”

“Ngày thứ 371,

Thánh Thượng không có thật, tất cả là trò bịp.”

“Ngày thứ 372,

Lũ súc sinh.”

“Ngày thứ 373,

Thánh Thượng đã lãng quên nơi này, khốn nạn.”

“Ngày thứ 375,

Haha, lũ chó hoang ăn thịt người.”

“Ngày thứ 376,

Hôm nay ăn được phần ruột người, hối hận vì trước đây đã không biết.”

“Ngày thứ 378,

Chết đi.”

“Ngày thứ 379,

Giết.”

Càng về sau, chữ càng cẩu thả khiến các nàng không thể đọc nổi nữa, dường như là viết đại viết bừa hơn là muốn nắn nót tử tế. Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh cau mày suy nghĩ, cũng không làm phiền nàng, chờ đợi đối phương.

“Người này có thói quen viết nhật ký, vì thế đây giống như là hình thành một phản xạ, cho dù hắn không viết nổi nữa nhưng vẫn phải nguệch ngoạc mấy nét vào.” Một lúc sau Bạch Tinh đột nhiên nói.

“Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào có dịch bệnh ở dưới lòng đất?” Kiến Nguyệt cau mày nói.

“Có vô vàn dịch bệnh đang bị đóng băng hoặc chôn vùi dưới lòng đất, có thể là đúng như thế, bọn họ đã vô tình chạm phải nguồn bệnh ở dưới kia” Bạch Tinh không phủ nhận nói.

“Nếu vậy thì có lẽ chỉ có người mới xuống được dưới đó.” Kiến Nguyệt vô thức cắn ngón tay nói.

“Ừm, ta cũng không muốn để em xuống, đi thôi, tìm kiếm xung quanh xem có gì nữa không.” Bạch Tinh cất cuốn sổ lại, tiếp tục đi về phía trước.

“Phải rồi, trong đó ghi 'lũ chó hoang ăn thịt người', nhưng ở đây chẳng có nổi con chó nào, lẽ nào mọi người trơ mắt để chúng tấn công?” Kiến Nguyệt ngó nghiêng xung quanh nói.

“Em quên dòng dưới hắn viết gì rồi sao? Lũ chó hoang không phải chỉ mấy con động vật.” Bạch Tinh không xoay đầu, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

“Lẽ nào chỉ con người ăn thịt người?” Kiến Nguyệt kinh hãi.

“Hơn nữa càng ngày hắn càng giống như một kẻ mất trí, ngôn ngữ càng ngày càng thô tục, hơn nữa chữ cũng viết bừa bãi không đúng dòng.”

“Thái nhi, liệu não của hắn đã bị ăn mòn không?” Kiến Nguyệt kinh hô nói, nàng nghĩ đến một đáp án.

Mà loại dịch bệnh này, trước khi Thời Đại Hoà Bình diễn ra, đã từng có một thế kỷ xuất hiện loại bệnh tương tự thế này, “thế kỷ X” đã khiến cho loài người lâm vào nạn tuyệt chủng, nhưng may mắn về sau đã tìm được thuốc giải, đó là thời kỳ ám ảnh nhất trong lịch sử nhân loại mà nàng biết.

“Hừm, ta không hiểu 'não' là gì, nhưng có lẽ em đang nói đúng, hắn đã mất đi lý trí và sự điểu khiển bản thân.” Bạch Tinh quay đầu nhìn nàng nói.

Kiến Nguyệt đầu óc tê dại, nàng rơi vào giai đoạn hỗn loạn nhất rồi a, hết nạn thảm sát rồi đến chiến tranh, bây giờ là dịch bệnh kì lạ. Rốt cuộc bản thân làm sao để cứu cơ chứ, mình mới chỉ học được ba năm y dược mà thôi, đâu phải đã trở thành giáo sư tiến sĩ gì đâu. Nàng đột nhiên hối hận vì đã đồng ý giúp đỡ.

“Đừng lo, có ta ở đây, nếu chúng ta tìm ra nguyên nhân gì, thì có thể tìm ra giải pháp.” Bạch Tinh nắm lấy tay nàng an ủi.

Càng đi sâu vào trong, Kiến Nguyệt thấy xung quanh càng hoang tàn, quả đúng như đã xảy ra chuyện gì đó, có những vết chém do đao kiếm ngang qua các cột gỗ, đồ vật rơi lả tả, thực phẩm đã thối rữa, mốc meo đến bốc mùi, nhưng ngoài các nàng ra, không xuất hiện sự sống nào khác, dù là bọ ruồi.

“Ối.” Tiếng hét vang lên, sau đó là tiếng sủa giận dữ.

“Bánh Bao.” Kiến Nguyệt nhận ra âm thanh này, hai người nhìn nhau, cũng lập tức chạy tức tốc đến nơi phát ra âm thanh.

Lúc chạy đến nơi, nàng kinh hãi nhìn cảnh tượng phía trước, Bánh Bao cùng Á Tây Nhĩ bị bao vây bởi đàn sinh vật kì lạ biết bay, trông giống như gấu mà bị mất đi phần thân sau, chúng đang nhe răng chảy dãi, lại bị Bánh Bao ba đầu sủa cho lùi lại.

“Chuyện gì thế?” Những người còn lại cũng nhanh chóng tập hợp lại.

Mặc Lâm nhìn thứ trước mắt, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tinh, ánh mắt hoàn toàn không hiểu chuyện gì nhưng lại giống như nhận ra chuyện gì.

“Nguyệt nhi, đừng chạy lung tung.” Bạch Tinh kéo nàng vào trong lòng, rút thanh kiếm ra chĩa về phía đàn gấu kì lạ.

Kiến Nguyệt bị nàng một tay bế không cho rời đi, chỉ có thể bất lực thay nàng quan sát xung quanh.

Đàn gấu như bị đoàn người làm cho kích động, gầm lớn rồi chia ra các hướng để tấn công.

“Muốn chết.” Bạch Tinh để lại lời này, cũng bật nhảy tấn công bọn chúng.

Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng một tay bổ đầu con thú ra, lúc lại nhẹ nhàng lướt ngang qua người chúng, ngay sau đó tim gan phèo phổi rơi ồ ạt xuống, khiến nó không kịp suy nghĩ gì đã lăn đùng ra chết, một Bạch Tinh giết không ghê tay này, nàng thực nhìn không quen.

Nhưng ở mặt khác, mọi người lại chật vật đấu tranh với chúng hơn nhiều, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, lại lúc ẩn lúc hiện, khiến cho những tân thủ hay tay mơ còn lâu mới bắt kịp. Mặc Lâm giết được con này, con khác lại tới, đến y bắt đầu bực mình, vì cứ tiếp tục giấu giếm năng lực chỉ khiến bản thân gặp bất lợi mà thôi, y không thể giống như Bạch Tinh tay không chặt thép được.

Đàn gấu không đánh lại được Bạch Tinh, nhiều con bắt đầu chuyển đổi mục tiêu, tấn công vào những người còn lại.

“Hoa sen giam giữ.” Ái Lệ Tây Á thấy chúng ngày càng đông, dường như là mọc ở dưới đất lên, vội vàng dùng phép này đến phép khác.

“Thái nhi, Bánh Bao không chịu nổi nữa. Người mau thả em xuống, em giúp nó.” Kiến Nguyệt nhìn Bánh Bao chật vật chống đỡ cho những hai người, tên Á Tây Nhĩ kia tuy biết võ, nhưng làm sao đấu lại được những sinh vật không thuộc thế giới hắn.

“Nằm mơ, chúng một khi chạm vào người, sẽ khiến cho da thịt của em bị ăn mòn.” Bạch Tinh nói xong còn ôm chặt nàng hơn.

“Vậy cũng không được để những người khác bị thương chứ.” Nàng hốt hoảng nói.

“Vậy thì em ném mấy cái thứ khói kia ra đi.”

Kiến Nguyệt nghe thấy thế, vội vàng lấy bình sứ nhỏ ở bên thắt lưng ném mạnh xuống đất, còn ném thêm mấy bình nữa, bụi mù tứ tung che khuất cả một vùng. Mặc Lâm liếc nhìn qua, rất nhanh đã hiểu ý, vội chạy về hướng những người kia, giả vờ đến giúp đỡ, thực chất là để che giấu, thu hút sự chú ý.

Y tung ra các gò đất, hoàn toàn che lấp tầm nhìn của bọn họ về hướng Bạch Tinh.

Khói vừa xuất hiện, Kiến Nguyệt rất nhanh đã cảm thấy được sự kì lạ trên người Bạch Tinh.

Bánh Bao cảm giác mình không thể bảo vệ được người ở bên cạnh nữa, còn đang có suy nghĩ bỏ hắn lại một mình, nào ngờ thấy đàn gấu đột nhiên gào rống lên, sau đó mắt mũi miệng phun máu đến nó vội đẩy Á Tây Nhĩ lăn sang một bên để né tránh.

Mọi người thấy chúng đột nhiên quằn quại đau đớn, tiếp ngay sau đó là nổ tung, ruột thịt văng tứ tung, may mà có gò đất của Mặc Lâm che chắn, tuy không ai chắc máu của nó vô hại hay có hại, nhưng không để nó dính vào là tốt nhất.

“Chuyện gì thế?” Ái Lệ Tây Á ngơ ngác.

Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh đột nhiên thả mình xuống, còn nhét Tiểu Bạc vào tay nàng, sau đó mới thì thầm, “Đều là những kẻ thông minh, đừng để bọn họ nghi ngờ ta, sau này hành tung của ta cũng sẽ trở nên khó khăn.”

Kiến Nguyệt gật đầu đã hiểu, ngay sau đó hai người cũng phô ra bộ mặt ngơ ngác không kém, nàng còn cố tình bôi ít bụi đất lên người.

“Hình như đã bị thứ gì kích động, chẳng lẽ là ánh sáng?” Mặc Lâm chủ động đánh lạc hướng nói, sau đó chỉ về phía Mặt trời đang mọc.

“Chúng sợ ánh sáng sao?” Ái Lệ Tây Á vuốt cằm, cũng thấy hợp lý, sinh vật sống trong bóng tối thường nhạy cảm với ánh sáng.

“Các ngươi không sao chứ?” Yến Thế Huân nhìn cả hai người, sau đó nhìn Kiến Nguyệt đang đỡ Bánh Bao, ân cần kiểm tra xem trên người nó có vết thương gì không.

Ba người đi về phía các nàng, thấy Bánh Bao có chút kiệt sức, Kiến Nguyệt đau lòng để nó ngồi nghỉ ở một bên, sau đó mới ngẩng đầu nhìn những người còn lại, xác định đều không bị thương mới an tâm trở xuống.

“Các ngươi có tìm được thứ gì không?” Ái Lệ Tây Á chủ động hỏi trước.

“Hình như có dịch bệnh ở đây, ta tìm thấy rất nhiều bình thuốc đã bị cạn sạch, thậm chí là thảo dược chưa kịp chế thành thuốc đã thối rữa, còn có đơn thuốc và ghi chép về triệu chứng của bệnh.” Yến Thế Huân chau mày.

Bạch Tinh kéo Kiến Nguyệt ngồi vào trong lòng, sau đó mới lấy ra cuốn sổ đưa cho bọn họ.

“Tại hạ cũng tìm được những thứ tương tự như thế, còn có một cái áo dính máu.” Mặc Lâm ném một cái áo rách xuống, trên đó sẫm màu máu.

Không ai dám động vào cái áo, chỉ lấy kiếm khều nó ra xem.

Á Tây Nhĩ quỳ bên xác con thú kì lạ kia, xem xét quan sát một hồi, mới kinh ngạc nói, “Là ai đã chém thế? Vết cắt thẳng dứt khoát, không bị nham nhở như người khác, người này cũng quá lợi hại đi.”

Mọi người đều quay đầu nhìn Bạch Tinh, nàng cười nhạt nói, “Đây là chuyện cần quan tâm sao?”

“Vừa nãy chúng ta đi gần đến miệng vực thì bọn chúng đột nhiên xuất hiện, lẽ nào là bởi vì chúng muốn bảo vệ nơi đó sao?” Kiến Nguyệt vội chuyển chủ đề, chỉ về cái hố sâu cách đó không xa.

“Vấn đề đều xuất phát từ nơi đó, hẳn là dưới đó có thứ chúng muốn che giấu.” Mặc Lâm gật đầu nói.

“Mục đích của chúng ta vốn là xuống dưới đó a, nhưng chỉ một đàn thú kì lạ đã ít nhiều khiến chúng ta điêu đứng, ta không nghĩ đây là ý hay để tiếp tục tiến vào.” Ái Lệ Tây Á suy đoán.

“Nhưng đây chính là điều chúng muốn.” Yến Thế Huân khoanh tay nói, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

“Ta sẽ xuống dưới trước, các ngươi ở trên này canh chừng đi.” Bạch Tinh đứng dậy, để lại lời này liền xoay người hướng đến phía vực.

“Để tại hạ đi cùng người.” Mặc Lâm vội đuổi theo.

“Người ở trên này bảo vệ nàng đi, đừng lo cho ta.” Bạch Tinh lắc đầu nói, thấy có người túm lấy tay áo của mình, nàng không cần nhìn cũng biết là ai.

“Đừng lo, ta hứa trong ngày sẽ trở về.” Bạch Tinh quay lại nhìn Kiến Nguyệt biểu cảm lo lắng đều viết ra mặt, búng trán nàng một cái.

“Nhưng, có người đi cùng thì vẫn an toàn hơn.” Kiến Nguyệt cắn môi nói.

“Đúng thế, tình huống hiện tại chúng ta không nên tách lẻ.” Ái Lệ Tây Á cũng can ngăn.

“Chi bằng thế này, nếu chiều nay ta chưa trở lại, các ngươi có thể xuống tìm ta. Yên tâm, ta sẽ chỉ đi quanh quanh, sẽ không tự ý đi quá sâu.” Bạch Tinh khoanh tay nói, nhìn về hướng Kiến Nguyệt.

“Chí ít là chúng ta cần một cái bản đồ ở dưới đó, không phải sao?” Nàng nhướng mày nói.

Sáu người còn lại trầm mặc, Mặc Lâm hồi lâu mới mở miệng, “Vậy người phải cẩn thận, nếu có chuyện gì xin hãy ra hiệu.”

“Được.”

“Ngươi biết vẽ bản đồ sao?” Ái Lệ Tây Á nghi ngờ.

“Đương nhiên.”

Vì thế sáu người chia ra chuẩn bị, Kiến Nguyệt lấy dây thừng cẩn thận buộc vào eo nàng, “Thứ này sẽ để chúng ta biết người đang ở đâu.”

“Ừm.” Bạch Tinh cười nói.

Ái Lệ Tây Á cùng Á Tây Nhĩ vốn còn định kiểm tra thang máy còn hoạt động không, thấy nó đã hỏng hóc, đinh ốc đều bị bung ra, dây thừng như sắp đứt, còn đang định nói với Bạch Tinh, kết quả thấy một bóng đen lướt ngang qua mắt, trong nháy mắt nàng đã nhảy xuống dưới hố sâu thăm thẳm.

“Này.” Cô còn chưa kịp nói hết lời, đối phương đã biến mất, “Kiến Nguyệt, vị hôn phu ngươi quả có bản lĩnh a, không biết sợ là gì.”

Kiến Nguyệt nhìn sợi dây thừng đang bị kéo dài ra, cau mày hồi hộp đến cắn ngón tay, Mặc Lâm liền đi đến bên cạnh an ủi, “Phu nhân yên tâm, đại nhân sẽ không bị cái hố nhỏ nhoi này mà gặp cản trở.”

“Ừm, ta tin nàng ấy.” Kiến Nguyệt gật đầu, ánh mắt dính lên sợi dây thừng đang không ngừng chuyển động kia.

Bạch Tinh nhảy xuống dưới hố, thấy động sâu hun hút này ngày càng tối, ánh sáng dần trở nên yếu ớt đến chập chờn, nàng nhìn xung quanh một đống đổ nát, những đường ray xiên vẹo và xe đẩy chở đầy đá quý nghiêng đổ, nơi đây đã từng hỗn loạn mà bỏ của lấy người. Nàng cẩn thận cởi sợi dây thừng ra, buộc tạm lên một cái cột, sau đó xoay người đi vào nơi sâu hơn.

“Ấy, ta quên không đưa đèn cho hắn rồi.” Á Tây Nhĩ lúc này mới nhớ ra.

Mọi người đều nhìn hắn, Kiến Nguyệt cắn môi, Bạch Tinh đâu cần mấy thứ này, nhưng mà ánh mắt kì lạ của những người còn lại khiến nàng căng thẳng, sẽ ra sao nếu bọn họ biết thân phận thật của nàng?

“Phò mã của ngươi cũng thật xuất chúng a.” Ái Lệ Tây Á không nhịn được cảm thán, càng ngày càng nể phục người này.

Chỉ là Kiến Nguyệt lúc này không có tâm trạng để vui vẻ, nàng sốt ruột nhìn về phía động.

Bạch Tinh đi sâu vào bên trong, bắt đầu nhìn thấy dưới đất có những thứ nhơm nhớp, đen kịt bám dính lên nền đất đá, không ngừng vang lên những tiếng ục ục, nàng đi tìm kiếm một hồi, tiện đem khung cảnh bên đường ghi nhớ lại, nhưng đi mãi không thấy bóng dáng người nào, dù là mảnh xương mẩu da.

“Ra đây đi.”

Nàng khoanh tay lạnh nhạt nhìn đống đen bẩn như đám bùn đang tụ lại một chỗ, rất nhanh đã hình thành thành những con quái vật đầm lầy, chúng giận dữ muốn gầm lên, lại bị thứ gì đó cắt ngang người, chúng định dính người lại, nhưng lại phát hiện ra không thể, cả người bị đông cứng.

“Thế nào? Hèn nhát đến không dám ló mặt ra đây?” Bạch Tinh nhìn về khoảng không đằng trước.

“Ngươi là kẻ nào? Vì sao lại cảm nhận được ta.”

“Ngươi trước nói đi đã.” Nàng nhướng mày nói.

“Kẻ xâm phạm thì đều phải chết.”

Lời vừa dứt, nàng liền nhìn thấy bãi bùn kia ồ ạt bò đến, “Ra là đỉa.”

Đối phương thấy nàng không hề sợ hãi, có chút ngoài ý muốn, vì thế lập tức nhảy đi.

“Chạy? Không có cửa.” Bạch Tinh liếc về hướng nó chạy thoát, liền bật nhảy đuổi theo, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đối phương, vươn tay bóp cổ, đè nó xuống đất.

Là một con thủy điệt thành tinh đã có thể hoá thành một đứa trẻ.

“Nói, các ngươi đang bày trò gì?” Nàng chĩa lưỡi kiếm lên cổ họng nó, ánh mắt đe doạ.

Đỉa tinh phun độc về hướng nàng, nào ngờ hết lần này đến lần khác đều bị đối phương nhẹ nhàng né tránh, tức giận muốn hoá thành đỉa, lại thấy cả người bị đông cứng.

“Ta hỏi ngươi lần cuối đấy.” Ngữ khí không nóng không lạnh, nhưng lại làm nó cảm nhận được sát ý của đối phương.

“Chúng ta sẽ thanh trừng thế giới này, một ngày nào đó Thánh Thượng gì đó sẽ phải quỳ chân trước chúng ta, một vị thần như ngươi có cố gắng mấy cũng sẽ vô ích, cũng sẽ phải chết đi, bị bào mòn, bị thối rữa, haha —” Lời còn chưa nói hết, đã bị cắt đứt cổ, cái đầu lăn lông lốc ở một bên.

“Báng bổ Thánh Thượng, dụ dỗ những người khác mất đi niềm tin, ra là vậy.”

Đám đỉa kia ngửi thấy mùi máu, điều đó kích thích chúng, cả bầy vội bò đến muốn nuốt chửng thân xác kia, hoàn toàn không quan tâm đây đã từng là chủ nhân của chúng.

Bạch Tinh vứt xác nó cho chúng, cũng tiếp tục đi vào sâu hơn.

Kiến Nguyệt thấy mặt trời dần đã lên đỉnh, vì thế càng sốt ruột.

Nàng đang đi theo hướng đường ray, bỗng dừng lại, quay đầu quan sát xung quanh, sau đó xoay lưỡi kiếm, cắm mạnh xuống đất, mặt đất liền nứt toác, đất đai sụp xuống, nàng cũng nhảy xuống dưới theo.

Ở trên mọi người cảm thấy mặt đất rung nhẹ, tuy có chút khó hiểu, nhưng cho rằng chỉ là chuyện ngẫu nhiên, tiếp tục điều tra xung quanh.

“Quả nhiên.”

Bạch Tinh nhìn cái hang khổng lồ sâu thẳm phía trước, những luồng sáng vàng yếu ớt từ những cây cột chiếu xuống dưới hố, tạo thành một phong ấn, nàng liếc xuống dưới, thấy dưới hố có phần ngực vạm vỡ, đầy lông lá của người khổng lồ, miệng hố lớn đến thế, mà còn chưa bằng một góc của thần khổng lồ đang ngủ say kia.

Nàng đi dọc theo con đường, lẩm nhẩm đếm những cây cột toả ra luồng sáng, chỉ có sáu luồng sáng, trong đó có một cái chập chờn đến như sắp dập tắt.

Xem ra lời đồn ra đúng, phong ấn của Cổ thần đang bị phá hoại.

“Kẻ nào to gan dám đến đây?” Lúc này phía trước nàng có tiếng quát lớn.

“Ta đến đây chơi, không được sao?” Nàng cười lạnh nói, nhìn đối phương đang ẩn nấp trong bóng tối.

Đối phương là một pháp sư, mặc áo choàng che cả mặt, nhưng nàng vẫn nhìn ra đây là một nam nhân, hắn có vẻ bối rối khi nhìn thấy nàng.

“Ngươi, rốt cuộc là kẻ nào?” Tên pháp sư dè chừng nói, nếu ở nơi khác, hắn có thể sẽ tấn công, nhưng một người có thể xông vào đây, hắn không dám coi thường đối phương, bởi vì vốn dĩ hắn đã lập kết giới để không ai xâm phạm trừ khi được sự đồng ý, mà người trước mặt đây lại dễ dàng phá bỏ nó, thậm chí còn giống như vô tình phá vỡ mà cũng không biết.

Mà đối phương hình như còn vô tình phá hỏng kết giới hắn mà còn chẳng hề biết.

“Ngươi là người phá vỡ phong ấn sao? Là thuộc đám người của Quỷ Thanh Kiếp?” Bạch Tinh cười nói.

“Cái gì? Ta đến đây là để khôi phục lại phong ấn.” Tên pháp sư tức giận nói, “Vả lại, Quỷ Thanh Kiếp là cái quái gì?”

“Vậy thì ngươi bước ra đây mà nhìn cho rõ, ta là ai.” Đôi mắt của Bạch Tinh sáng lên, tựa hai đốm lửa.

Tên pháp sư nghe thấy thế, dè dặt đi lên, đôi mắt nheo lại nhìn về phía nàng, đến khi sắp lại gần rồi, mới mở to miệng sợ hãi.

“Ngươi là Ma Tổ?” Pháp sư kinh hoàng, vô thức lùi về phía sau.

“Không ngờ nhanh như thế đã quên ta rồi, xem ra năm đó phải đánh các ngươi mạnh hơn, để các ngươi nhớ rõ ta.” Nàng cười nói.

“Ngươi, ngươi muốn thả nó ra sao? Ma Tổ ngươi vì sao lại muốn làm hại chúng ta? Chúng ta và ngươi hoàn toàn không can thiệp đến chuyện của nhau.” Pháp sư căng thẳng, cố gắng trấn an bản thân không làm gì dại dột.

“Bình tĩnh đi, trận chiến đã kết thúc từ rất lâu rồi, ngay cả đám bạn hữu của ngươi, cũng đã không còn nữa.” Bạch Tinh chậm rãi bước về phía hắn, thấy hắn vẫn như cũ lùi lại tránh xa nàng.

“Sao cơ.” Đối phương sửng sốt.

“Để ta đoán, đám người các ngươi năm xưa đã tự phong ấn cả linh hồn mình vào những cái cột vớ vẩn này, để giam giữ kẻ đang say ngủ kia?” Bạch Tinh xoa cằm nói.

“Ta đã trở thành linh hồn rồi ư?” Cổ thần lẩm bẩm, xoè hai tay ra cúi đầu nhìn chằm chằm.

“Đó là lý do vì sao ta không tìm thấy A Lôi Tư ư?” Im lặng một lúc, cổ mới thần hoảng hốt nói, hắn cuối cùng đã nhận ra điều gì đó.

“Thật tội nghiệp, trải qua màn đêm vô tận đến không còn biết mình là ai nữa.” Bạch Tinh không trả lời hắn, chỉ cảm thán một câu.

“Ma Tổ, chuyện gì đã xảy ra?” Cổ thần vội vàng túm lấy tay áo nàng, ánh mắt đáng thương cầu xin, trong một khoảnh khắc hắn đã quên đi nỗi sợ cùng mối thù ngàn năm của mình.

“Có kẻ muốn giam giữ linh hồn của các ngươi lại, để lợi dụng các ngươi.”

Cổ thần lùi lại, kinh ngạc nhìn nàng, “Không thể nào, chúng ta là bảy vị thần trông coi ngôi sao này, là những vị thần cai quản cõi trời, ngoại trừ ngươi, còn có kẻ nào dám động tới chúng ta?”

“Thế sự thay đổi rồi, ngươi thấy ta còn là ta năm xưa sao?” Bạch Tinh khoanh tay nói.

Cổ thần quan sát nàng, há miệng không nói nên lời, nước mắt chợp ào ra, “Ngươi đã khác rồi, chúng ta đã ngủ quên suốt bao lâu? Còn Thánh Tổ, Thánh Tổ như thế nào rồi?”

“Vẫn như thế thôi, nhưng giờ không phải lúc ôn chuyện xưa, ngươi phải gọi những người còn lại ra đây, hiếm khi ta có tâm trạng tốt, sẽ giúp các ngươi hoá kiếp đàng hoàng. Nếu không, hiện tại các ngươi sớm đã không còn chịu đựng nổi nữa, thì nhanh hay chậm cũng bị kẻ khác lợi dụng mà hoá ma thôi.” Bạch Tinh nhíu mày nói.

“Thời gian đã thay đổi đến Ma Tổ trở thành kẻ biết thương xót cho người khác sao?” Cổ thần cười giễu một tiếng, lẩm bẩm.

“Ngươi vì sao không tự hỏi xem, năm đó các ngươi đã làm gì?” Bạch Tinh mất kiên nhẫn nói.

Cổ thần nghe nàng nói, lại rũ mi xuống, một hồi lâu mới lắc đầu, “Già rồi, già rồi, nên mới hiểu ra. Ta hiểu rồi, ta xin lỗi, là chúng ta có lỗi với Thánh Tổ, có lỗi với ngươi.” Đôi mắt lại tuôn trào nước mắt.

“Đừng lề mề nữa.”

“Được, ta sẽ nói với họ, nhưng ngươi phải chắc chắn không được để nó tỉnh giấc, đây là thể diện của chúng ta, cũng là nguyện vọng cuối của ta.”

“Thế gian ngoại trừ ta và mẫu thân của các ngươi, thì chẳng còn ai nhớ đến các ngươi nữa, các ngươi sớm đã bị lãng quên rồi, chẳng còn một lời cầu nguyện nào nhắc đến tên các ngươi nữa.”

Cổ thần ngẩn người nhìn nàng, khi nào một vị thần sẽ chết đi? Chính là khi không còn ai nhớ đến vị thần đó nữa, không còn lời cầu nguyện nào nhắc đến vị thần đó nữa, không còn một ngôi miếu nào cúng thờ vị thần đó.

Hắn bật cười lớn, tiếng cười đều đặn, nhưng mang đầy chua chát, hoá ra thần thánh cũng như phàm nhân, đều phải đối mặt với kết cục bị lãng quên.

Lãng quên, mới là cái chết thực thụ.

“Ma Tổ, hy vọng thế nhân sẽ mãi nhớ đến ngươi, mọi lời cầu nguyện vẫn sẽ nhắc đến tên ngươi.”

“E là điều đó không thành hiện thật rồi.” Nàng nhướn mày.

“Vậy à, tiếc thật đó, bây giờ nhìn lại, ngươi đúng là một vị thần tốt mà. Xem ra, là ai cũng không thể thoát khỏi sinh tử ly biệt.”

“Ma Tổ, vậy thì ta muốn thay đổi nguyện vọng cuối, ta hy vọng ngươi sẽ thay chúng ta bảo vệ thế gian này.” Cổ thần thiết tha nhìn nàng, sau đó nhắm mắt lại, thì thầm nói khẽ, những cột phong ấn còn lại chợp sáng lên, luồng sáng dần phai mờ đi.

“Đáp ứng ta.” Cổ thần thều thào một hơi, dần trở nên mờ nhạt như ảo ảnh trong sương.

“Ta không làm vì ngươi, ta làm vì người khác.” Bạch Tinh nhìn phong ấn đang biến mất.

Cổ thần mỉm cười nhạt, để lại hơi thở cuối, “Ngươi đúng là đã khác rồi.” Rồi cũng hoá thành làn khói mờ tan vào trong hư không, thanh âm vang vọng rồi cũng im bặt.

Bạch Tinh ngẩng đầu nhìn những đốm sáng tụ lại, rồi xuyên thẳng qua tầng lớp đá, chiếu thẳng lên tầng mây ngoài kia, khiến những người ở bên ngoài sửng sốt nhìn lên bầu trời, đôi mắt của Kiến Nguyệt phản chiếu lại tia sáng giữa hoàng hôn kia, nhất thời ngơ ngác.

Luồng sáng chiếu đi khắp nơi, Đế Quân đang tu thiền trong Trường An phái đột nhiên mở to mắt, y quay đầu nhìn ra ngoài, sững sờ nhìn luồng sáng đó, trong đó, y nghe thấy những tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa, và tiếng thở dài nuối tiếc.

Vì sao lại cảm thấy bi thương?

Thánh Thượng đang ngồi uống trà ở Xích Quỷ, nàng đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.

Mười tám vị thần năm đó, mười một người đã bị Ma Tổ phong ấn, bảy người còn lại trước đó đã tự giam chính mình lại để phong ấn người khổng lồ. Ngày nay, Ma Tổ đã tìm được bảy người còn lại, hoàn thành lời hứa năm đó.

“Thái Bạch, là ta không dạy dỗ những đứa con của mình cho thật tốt, liên lụy ngươi rồi.”

Bạch Tinh thấy phong ấn đã bị hoá giải, người khổng lồ hơi động đậy, có tiếng thở nặng nề, nàng vội ngồi xuống, nhắm mắt lại niệm chú. Những cột đá lung lay dữ dội, những viên đá rơi xung quanh ở dưới đất bỗng bay lên, hướng về phía cột đá đã nứt vỡ, ngay lập tức lành lại như ban đầu. Bảy cột đá bỗng sáng trở lại, những luồng sáng hoá thành những ngọn giáo vàng khổng lồ, chĩa xuống phía người khổng lồ đang say ngủ ở phía dưới.

Bạch Tinh cả người run rẩy, cắn răng chịu đựng những gai băng đang nghiến sâu vào trong da thịt, nàng nhìn thấy một con rắn đen có chín đầu đang uốn lượn trong lớp mây mịt mù. Đằng sau đó, là một quả tim đỏ đang bị nó cuốn chặt lấy, khiến nàng đau đớn đến không thể tả.

“Nhanh kết thúc đi.” Bạch Tinh trán đầy mồ hôi, gân đều hằn lên cổ, những vết sẹo nay lại bục ra dẫn đến chảy máu, rất nhanh đã nhuộm đẫm cả mặt đất.

Những ngọn giáo khẽ xoay, sau đó lập tức lao xuống dưới, hướng về phía trái tim của người khổng lồ.

Giáo vừa đâm, ầm một tiếng động, cả hang động rung lắc bần bật, đá từ trên trần ồ ạt đổ xuống, đè lên người khổng lồ vẫn chưa kịp tỉnh giấc đã bị kết liễu, sơn động trông như sắp sụp đổ.

“Nguyệt nhi.” Ngay lúc này Bạch Tinh mở to mắt, kinh hãi nhìn lên trên.

Nguy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.