Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 93: Chương 93: Ai điên hơn ai? (18+)




*Chú ý: ngôn từ bạo lực, nhạy cảm.

Kiến Nguyệt thấy trời đã đổ xuống chiều, nàng nóng ruột đến muốn nhảy xuống, nhưng lại bị Mặc Lâm cản lại, “Đại nhân nói, bất cứ ai cũng không được bước xuống.”

“Nàng ấy đã hứa đến chiều sẽ trở về.” Kiến Nguyệt tức giận lớn tiếng.

“Người yên tâm, đại nhân chính là vừa nói với tại hạ, chứng tỏ người hoàn toàn không việc gì.” Mặc Lâm mặc kệ nàng lao đến đấm mình, cố gắng khuyên giải trấn an.

“Nhất định là người đã tìm được cách giải quyết.” Mặc Lâm nghiêm túc nói.

Kiến Nguyệt đọ không lại hắn, lại bị Bánh Bao vồ lấy, ngồi hẳn lên người nàng, “Ngươi bình tĩnh đi, ta thấy nàng ta sẽ không chết dễ dàng thế đâu.”

“Nhưng...” Kiến Nguyệt cắn môi nói, đôi mắt không ngừng nhìn về sợi dây thừng ở miệng hố.

Nàng ấy đã cắt nó đi mất rồi.

Mọi người chờ đến lúc chiều tối cũng bắt đầu sốt ruột, nhưng đều bị Mặc Lâm cản lại không cho xuống, cũng chỉ có thể nén nhịn, tuy không hiểu rõ quan hệ của ba người này, nhưng cũng không dám thắc mắc nhiều.

“Vì sao đến bây giờ Bạch công tử vẫn chưa trở lại?” Yến Thế Huân chau mày, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.

“Hắn ta không phải đã lao thẳng về phía phong ấn rồi đấy chứ.” Ái Lệ Tây Á lo lắng nói đại.

Nhưng Kiến Nguyệt biết chắc chắn nàng ấy sẽ đang làm thế, đó mới là lý do vì sao nàng lo lắng.

Nàng sợ hãi ác mộng khi ấy, nàng sợ lịch sử sẽ lặp lại lần nữa.

Nhỡ như vì chuyện gì đó mà Bạch Tinh đã chôn vùi cùng những vị thần.

Nào ngờ đúng lúc này, mặt đất đột nhiên lại nổi một cơn rung chấn so với lúc nãy mạnh hơn, tiếp sau đó là ở giữa vực đằng xa xa đột nhiên chiếu lên một luồng sáng khiến nàng ngẩn ngơ.

Mọi người kinh ngạc đổ dồn ánh mắt nhìn về luồng sáng xuyên thủng tầng mây đó. Ngay đúng lúc này, Kiến Nguyệt có cảm giác thứ gì đó móc lấy cổ mình, giật mạnh một cái, kéo nàng ngã ngửa ra đằng sau, lôi nàng đi, mọi thứ diễn ra quá nhanh, thậm chí bản thân nàng còn chưa kịp lên tiếng.

Mặc Lâm lúc này mới quay đầu lại, “Phu nhân?”

Kết quả, y chỉ nhìn thấy nơi đáng lẽ phải thấy nàng, bây giờ lại trống không, đồng tử y giãn nở, hốt hoảng hô lớn, “Kiến Nguyệt.”

Mọi người bị âm thanh của y làm cho giật mình, cũng vội quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Mặc Lâm đang nổi điên chạy đi đâu đó, nhưng lại không thấy Kiến Nguyệt đâu, dự cảm chẳng lành.

Bánh Bao hoang mang không hiểu chuyện gì, nó chỉ mới quay mặt đi, làm sao trong chớp mắt đã không thấy người đâu rồi, trong lòng liền sốt ruột, tuy không hiểu chuyện gì, vội đuổi theo Mặc Lâm.

Kiến Nguyệt bị thứ gì đó kéo lê lết trên đất, nàng điên cuồng vùng vẫy, nhưng không thể chống lại nó, thứ móc lấy cổ nàng ngày càng chặt, khiến Kiến Nguyệt cảm thấy khó thở, đến nỗi nàng phải há miệng ra cố gắng lấy hơi, nhưng cũng thể chẳng được bao nhiêu, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Thái nhi, cứu em.

Kiến Nguyệt cố gắng tóm lấy cục đá, cành cây ven đường, bất cứ thứ gì lúc này đều trở thành cọng cỏ cứu mạng, nhưng nắm chặt đến móng tay bật ra cũng vô ích, nàng bị lôi kéo đến cả người đều xuất hiện vết rách kéo dài, máu thịt bết lại với cát bụi.

Nàng trơ mắt nhìn Tiểu Bạc vội vã đuổi theo nàng, nhưng vươn tay mãi cũng không thể chạm đến.

Ầm. Đột nhiên có thứ gì đó ném mạnh nàng lên trên tường, khiến nàng cảm giác như xương sống của mình đã gãy. Nhưng ít nhất cổ nàng đã được buông tha, nàng há miệng thở hổn hển, cố gắng hít thở như thể dưỡng khí hiếm có lắm, thấy Tiểu Bạc như bị thứ gì đó trói lại, dính chặt lấy đến không thể động đậy, nàng muốn đi lấy nó, lại bị kéo lại, đầu đập vào tường, kêu rầm một tiếng.

“A.” Kiến Nguyệt đau đớn hét lớn.

“Đúng rồi, hét lên đi.”

Nàng chật vật muốn ngồi dậy, nhưng cả người đều tê nhức đều mọi cử động đều khó khăn, máu đọng lại trên hàng mi dài, khiến nàng gian nan mới có thể hé mắt, lại thấy một đôi chân đang đứng trước mặt mình, Kiến Nguyệt cả người run rẩy vì đau, nàng ngẩng đầu lên, hãi hùng nhìn thứ trước mặt.

Một con nhện đen to lớn ghê tởm đang nhìn nàng, hàm răng không ngừng động đậy, Kiến Nguyệt cảm thấy khiếp sợ trước sinh vật này.

“Thế nào, chưa nhìn thấy ai đẹp như ta sao?” Ả ta thấy nàng trợn to mắt nhìn mình, liền đưa tay lên mặt vuốt ve.

Kiến Nguyệt hít đau, chật vật gằn từng chữ, “Ngươi là ai?”

“Ta là ai?” Ả nhìn nàng, sau đó bật cười lớn, “Ahaha, ta là ai? Ta là ai?”

Kiến Nguyệt nhìn ả cười điên dại, trong lòng không ngừng chửi mắng kẻ trước mặt này, “Ta và ngươi không thù không oán, ngươi muốn gì?”

“Ta muốn gì?” Ả vươn bàn tay thon thả đến phía nàng, nhưng Kiến Nguyệt chỉ nhìn thấy đây là cái chân nhện lông lá sắc nhọn mà thôi.

Phập, đối phương chọc thủng sườn của nàng.

“A.” Nàng đau đớn hét lên, thanh âm khàn đặc như tiếng rít.

“A, tiếng hét này, thật sảng khoái.” Ả cả người run rẩy, nhìn người đang quằn quại phía dưới kia.

“Hét nữa đi, hét lớn hơn.” Ả rút sợi dây roi ra, quật mạnh vào vết thương đang rỉ máu của Kiến Nguyệt, làm nó rách ra lớn hơn.

Kiến Nguyệt đau đến vành mắt đỏ bừng, căm phẫn nhìn đối phương, lại thấy ả ta lấy ra thứ gì đó, là một cái dương v*t bị cắt đứt, ả còn dùng nó để thủ dâm...

Kiến Nguyệt nhìn đến đây, trong lòng nổi lên sự ghê tởm, cả cổ họng đầy vị đắng ngắt, nàng rất nhanh đã nôn thốc nôn tháo ra, cả cơ bụng đều co lại để nôn sạch những thứ trong dạ dày.

“Này, kinh quá đấy.” Đối phương khinh thường nhìn người đang co ro ở dưới đất kia.

Kiến Nguyệt cảm giác bụng mình đã chẳng còn thứ gì nữa, nàng nôn khan đến choáng váng, nhưng ngẩng đầu nhìn con nhện khổng lồ kia, da gà lại nổi lên, bụng lại bắt đầu đau quặn.

Ả đến gần nàng, nâng cằm nàng lên, “Ngươi ghê sợ ta đến vậy sao?”

Kiến Nguyệt không do dự phun một ngụm máu vào mặt ả.

“Bẩn thỉu, Cửu công chúa cũng tình thú quá đấy.” Ả phấn khích cười nói, vươn lưỡi liếm máu có dính mật vị vừa nôn ra của nàng.

Kiến Nguyệt bị hành động này làm cho kinh sợ, bụng lại quặn lại, cổ họng lại dâng trào những thứ kì lạ, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn đối phương, thấy con mắt đen láy không biết đang suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vào mặt mình, nhưng khiến cho nàng muốn chọc mù những con mắt đó.

“Ngươi đẹp quá.” Bất ngờ ả ta vuốt ve gương mặt nhỏ nay đã dính máu của nàng.

“Ngươi, định làm gì?” Giờ phút này Kiến Nguyệt thầm mong đó là sự ghen tỵ, để ả ta lột da mình còn hơn là hành động dâm dục vừa nãy.

“Cửu công chúa vẫn là xử nữ ư? Để ta giúp ngươi thưởng thức thú vui nhân gian.” Ả nở nụ cười dâm tà ra, tay chuyển xuống vuốt ve người nàng.

“Súc sinh.” Kiến Nguyệt chửi lớn, mặc kệ cơn đau mà vùng vẫy ra khỏi người ả.

Nào ngờ càng giằng co, lại càng kích động đối phương. Ả bật cười, hung tàn xé rách y phục của nàng thành từng mảnh.

“Thứ này là...” Ngay lúc này ả nhìn thấy vòng cổ của Kiến Nguyệt, có chút hiếu kỳ, nào ngờ giây sau có thứ gì chọc thẳng vào mắt của ả.

“A.” Ả ta vội bật dậy, ôm lấy một bên mắt mình, cảm giác bỏng rát truyền đến, máu tuôn ra như thác đổ.

Thứ vừa nãy là thứ gì?

“Kiến Nguyệt.”

Đột nhiên có tiếng ồn ào, ả ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, làm sao bọn chúng có thể vào đây?

Đúng lúc này có những dây gai trói chặt lấy tứ chi của ả, vật ả ngã xuống. Mặc Lâm lao đến, tay cầm chắc kiếm hướng về tim của ả mà đâm.

Đáng tiếc, ả đã tránh được, để thanh kiếm cắm xuống đất, còn đang vùng vẫy thoát khỏi dây gai.

Bánh Bao chạy đến bên cạnh Kiến Nguyệt, thấy cả người bàng đều bê bết máu đến làn da trắng nõn đều chuyển sang màu đỏ, y phục xộc xệch tơi tả, Yến Thế Huân vội cởi áo của mình che cho nàng, cũng rút kiếm nhìn về thứ đáng sợ đằng trước.

Một con nhện mọc đầu người, tuy gương mặt đẹp đẽ, nhưng nàng nhìn đến buồn nôn.

“Hahahahahaha, xem ai đến này.” Ả ta bật cười nhìn về phía Mặc Lâm.

“Thứ gì kinh tởm thế?” Ái Lệ Tây Á cùng Á Tây Nhĩ chạy vào sau cùng, cô bàng hoàng nhìn thứ trước mắt đến mặt mày tái mép.

Nhưng Á Tây Nhĩ lại thấy đây là một nữ nhân quyến rũ nhất cuộc đời hắn, mê mẩn nhìn ả, lại bị Ái Lệ Tây Á đá cho một cái, sau đó chưa đủ xả giận mà bổ sung một cái tát, “Ngươi ở đây chỉ tổ vướng bận, đi ra chỗ khác đi.”

Hắn ôm mặt kinh ngạc nhìn cô, thấy đối phương chạy đến hỗ trợ Yến Thế Huân.

Ngay lúc này, ả nhện tinh bất ngờ đẻ trứng, khiến cả đám ở đây muốn lăn ra ngất, Kiến Nguyệt không nhịn được lại nôn khan.

Đàn nhện vừa được đẻ ra, túi trứng vỡ, từng đàn lao đến tấn công các nàng.

“Mau đưa Kiến Nguyệt đi.” Yến Thế Huân tái mặt, hướng về phía Bánh Bao hét lớn.

Bánh Bao đỡ nàng dậy, nhưng cả người Kiến Nguyệt đã đau đớn đến mức nó vừa chạm vào đã hét lớn lên, nàng cắn môi nhịn đau trèo lên người, tránh ở lại vướng chân mọi người.

“Kiến Nguyệt, ráng chịu một chút. Bạch Tinh nhất định sắp đến rồi.” Bánh Bao lo lắng nói, lúc này nhớ đến người kia, tuy không biết vì sao, nhưng cái tên này nhất định sẽ khiến nàng an lòng.

Nó nói xong, liền cắn tay Á Tây Nhĩ lôi ra bên ngoài.

“A, nữ nhân của ta.” Ả ta hét lớn.

“Súc vật như ngươi dám nhận người ấy là của ngươi sao?” Mặc Lâm ngay lập tức chặn lại, chau chặt mày nghiến từng chữ.

“Ngươi từ khi nào trở thành con chó của nàng ta rồi?” Ả ta lập tức cười cợt nói.

“Quỷ Sắc Dục, hôm nay ta sống chết với ngươi.” Mặc Lâm không bị ả làm chọc giận, tiếp tục tấn công.

“Hahahaha, tên lính quèn hai mặt năm đó nay lại dám lên mặt với ta ư?” Quỷ Sắc Dục phì cười, hàm răng của con nhện vỗ vào nhau tạo nên tiếng cạch cạch rợn người.

Mặc Lâm không nói gì, cô ả này năm đó bây giờ đã trở thành một trong Thập Nhất đại tướng quân của chúng, nhưng không có nghĩa y sẽ dậm chân mãi một chỗ, liền bật nhảy đến một nơi rộng rãi hơn, như thế sẽ tiện cử động hơn.

“Chạy, chạy đi.” Tám cái chân của ả bò dưới đất, chạy thành hình xoắn ốc đuổi theo Mặc Lâm.

“Thế Huân, đàn nhện này làm bằng cái quỷ gì thế?” Ái Lệ Tây Á thấy phép của mình vô dụng với chúng, bắt đầu nôn nóng.

“Lấy lửa thiêu chúng đi.” Yến Thế Huân lấy đá lửa của nàng ra, ném mạnh xuống đấy, lửa liền phừng lên, khiến cả đàn nhện con lùi lại.

Cô thấy thế, ném những thứ bằng gỗ, lá khô về ngọn lửa cho nó trở nên to hơn. “Rút.” Yến Thế Huân kéo cô chạy ra khỏi hang ổ.

Mặc Lâm thấy không ai ở đây, liền hoá thành quỷ ba đầu sáu tay, hung tợn ghê ác, trừng mắt phẫn nộ nhìn về phía Quỷ Sắc Dục.

“Chà, xem ra dạo gần đây ngươi đã trở thành cường tráng lên rồi, hay là do ta khi ấy không phát hiện ra một nam nhân đẹp đẽ này nhỉ.” Quỷ Sắc Dục liếm môi nói, liếc xuống đũng quần của Mặc Lâm.

“Ngươi có muốn thử tận cùng hoan lạc cùng ta không? Ta sẽ cho ngươi trải nghiệm lên thiên đường là thế nào, mùi vị của nữ nhân, hẳn là ngươi chưa từng được nếm qua.” Ả ném ánh mắt quyến rũ về phía Mặc Lâm.

Mặc Lâm không nói gì, trong lòng lại không ngừng ghê tởm người trước mặt, y đã ở đó đủ lâu để biết đám quỷ này như thế nào rồi, đặc biệt là ả ta ở bất cứ lúc nào nơi nào cũng có thể giao phối, chẳng quan trọng là nam nữ, xấu đẹp, ả là con nhện độc, giao hoan sung sướng xong sẽ ăn thịt luôn bạn tình. Y nâng kiếm lên, lao về phía ả.

“Đại Sát Kiếm.” Mặc Lâm hô lớn, thanh kiếm liền nổi lên luồng khí đen, lao đến hướng Quỷ Sắc Dục, trói chặt lấy ả.

“A, thật tình thú, làm ta ướt rồi. Nghĩ đến ngươi ở trong ta, dòng suối nóng bỏng phun vào người ta.” Ả rên rỉ nói.

Mặc Lâm đâm thủng tim của đối phương, nhưng kiếm lướt đến đâu, nơi đó liền lành lại, quả nhiên tướng quân của chúng thực khác biệt, so với bọn tôm tép kia.

Mặc Lâm điên cuồng chém ả, lại nghe tiếng cười hả hê của đối phương đến mất bình tĩnh, vì sao lại không hề hất?

“Nếu ngươi không muốn thì ta phải tự động tay vậy.” Quỷ Sắc Dục một tay vật y ngã xuống, liếm liếm môi nói, luồn tay vào quần y.

Lúc này Mặc Lâm há miệng, phun khói độc vào đôi mắt bị thương kia, khiến ả vội lấy tay che mắt lại, hét lên đau đớn.

“Có vẻ ngươi sẽ chết rất thảm.” Mặc Lâm bật dậy, tiếp tục đâm vào đôi mắt đó, móc nhãn cầu của ả ra.

“Ngươi...” Ả nổi điên lên, tát Mặc Lâm đến y bay thẳng vào vách tường, ra lệnh cho đàn nhền nhện lao đến cắn xé y.

“Thế Huân, chúng chạy nhanh quá.” Ái Lệ Tây Á cùng Yến Thế Huân vòng vèo trong tổ quỷ dính nhơm nhớp hôi rình này.

“Không phải do chúng, do chúng ta.” Yến Thế Huân chật vật kéo giày ra khỏi mặt đất dính nhớp như keo ra, thấy đàn nhện tám chân hoạt động liên tục lao đến truy đuổi các nàng.

“Ai cũng được, cứu ta đi mà.” Ái Lệ Tây Á cầu nguyện nói.

Khè. Ngay lúc đàn nhện nhảy vọt đến, cô cho rằng lần này mình chết chắc rồi.

Khè khè. Tiếng hét đau đớn kêu ầm lên.

Yến Thế Huân kinh ngạc nhìn đằng trước, một nam nhân sắc mặt trắng bệch đang cầm cây đuốc đi đến, là phò mã của Kiến Nguyệt.

“Cầm lấy, thứ lửa này mới có thể khiến chúng sợ.” Nàng nhét vào tay Thế Huân, sau đó đi thẳng vào bên trong động.

“Đa, đa tạ.” Ái Lệ Tây Á ngơ ngác nhìn nàng, lại bị Yến Thế Huân kéo đi, “Mau đi tìm Kiến Nguyệt.”

Bạch Tinh vào trong hang động, thấy nơi này đã xảy ra cuộc chiến thảm khốc, còn có mấy vết máu ở trên tường lẫn dưới đất, nàng biết đây là máu của ai, cặp mày cau chặt lại, đi sâu vào bên trong, phát hiện Mặc Lâm đang nằm ở dưới đất.

“Mặc Lâm, mau tỉnh lại.”

Mặc Lâm có cảm giác lành lạnh, chật vật nâng mí mắt lại, thều thào không có khí lực, “Đại nhân.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Tinh nhìn cả người y đẫm máu, còn sống là kỳ tích rồi.

“Đại nhân, thuộc hạ vô dụng.” Mặc Lâm rít cổ họng nói, sau đó nặng nhọc ho khan.

“Không sao, ngươi đã làm hết sức rồi.”

“Hahahaha.”

Bạch Tinh ngẩng đầu lên, thấy một con nhện khổng lồ đang giăng tơ ở bên trên, nó đang điên cuồng cười, một tay khác thì đang làm gì đó ở phần đuôi.

“Ngươi là kẻ khiến Vực Không Đáy bước đến hôm nay sao?” Bạch Tinh sắc mặt vô cảm nói.

Mắt con nhện đen như hạt nhãn, bất quá nàng có thể nhìn ra nó đang láu cá đảo mắt, hiển nhiên không phải là nó.

“Là ta đấy, thì sao?” Ả cứng miệng nói.

“Vậy thì tốt quá.” Bạch Tinh cười nhạt, rút kiếm ra, “Ta đang muốn diệt nhện phải diệt tận ổ.”

...

“Áaaaa.” Quỷ Sắc Dục hét lớn, cả người tựa như bốc cháy, kinh hãi nhìn người đang bật cười hả ha ở trước mặt, ả không biết miêu tả sinh vật ở trước mặt này như thế nào, hình dạng kỳ dị vô cùng. Cái cổ dài ngoằn nghèo, làn da trắng nổi gân xanh, con mắt mở to lộ ra con ngươi của rắn, tay chân cũng dài không kém, sau lưng thì mọc ra dây xích.

“Không phải ngươi thích nghe tiếng hét sao? Ta cho ngươi nghe tiếng của chính mình, có kích thích không? Có sung sướng không?” Khoé miệng Bạch Tinh kéo đến tận mang tai, híp mắt cười nhìn ả, dây xích siết chặt cổ ả lại.

“Hừ, hừ, ngươi, ngươi là kẻ đã giết, đã giết Quỷ Nhi Đồng...” Quỷ Sắc Dục chật vật nói.

“Phư phư phư, phải thì sao, không phải thì sao, giờ thì đến lượt ngươi vào bộ sưu tập của ta.” Bạch Tinh bật cười nói.

“Hửm.” Đôi mắt rắn của nàng liếc sang bên cạnh.

Vụt.

Một cái búa ném lên mặt nàng, nhưng lại chẳng hề hấn gì, ngược lại cái búa bị bóp méo, Bạch Tinh lè cái lưỡi dài ngoằng ra, híp mắt cười, “Xem ai lại đến nữa này.”

Tiếng rít từ trong bóng tối vang lên, một bóng dáng gầy nhẳng uốn éo của xà tinh đang bò đến, đôi mắt vàng dính chặt lên Bạch Tinh.

Mặc Lâm híp mắt nhìn về phía nó, cả người nặng nề không thể cử động, khắp nơi đều là lỗ thủng nhỏ, nếu không phải y tự thiêu mình, thì đàn nhện kia đã chui vào mạch máu mà sinh nở, sau đó khoét sạch xương thịt của y.

“Quỷ Dị Bệnh.” Quỷ Sắc Dục gian nan nói, “Cứu ta.”

Quỷ Dị Bệnh trừng mắt nhìn Bạch Tinh, trên miệng có tận bốn cái răng nanh độc đang nhe ra, làn da xanh lét của người bệnh, “Thả nàng ấy ra.”

“A, một câu chuyện lãng mạn cảm động giữa hai con quỷ.” Bạch Tinh dùng ngón tay có móng vuốt nhọn chấm nước mắt, sụt xịt nói. Hoàn cảnh hiện tại, hoàn toàn không biết ai mới là phản diện, ai mới là kẻ bị đe dọa.

“Ngươi là kẻ nào mà dám.” Hắn rít lên một tiếng.

“Ngươi hẳn là mầm bệnh của những kẻ ở đây đi.” Bạch Tinh híp mắt cười nói, mắt liên tục liếc về hai người bọn chúng.

“Đúng thế.” Hắn không phủ nhận nói, “Vì thế, thả nàng ta ra, có giỏi thì giết ta đi.”

“Đại nhân, đừng.” Mặc Lâm gian nan nói.

Bạch Tinh vươn cổ lướt qua người hắn, lại lướt qua Quỷ Sắc Dục, đắm đuối nhìn ả, khiến đối phương ớn lạnh, dây xích càng siết chặt cổ ả hơn, “Vì sao lại phải thả? Ta còn chưa chơi đùa xong mà.”

Quỷ Dị Bệnh quát lớn, “Mau tránh xa nàng ấy ra.”

“Phư phư, ta cũng rất thích nhìn những kẻ đau đớn a, tiếng hét đó, như đang nuôi sống ta, khiến cả linh lực tràn trề, sảng khoái vô tận.” Bạch Tinh giật mạnh dây xích, khiến Quỷ Sắc Dục đau đớn hét lên.

“Sao thế? Xông lên đi a. À, hay là.” Nàng giễu cợt nhìn về phía hắn, “Hai tên thủ hạ của ngươi bị ta nhẹ nhàng búng bay đầu, nên ngươi sợ rồi?”

Hai con quỷ nhìn người ở trước mặt điên loạn cười, so với bọn chúng còn điên hơn. Người nàng run rẩy, hoá thành hình dạng to lớn kì dị, mọc ra vô số bàn tay, “Đến, tất cả cùng đều, cùng điên loạn đi.”

Trong tức khắc, cả bầu không khí trở nên nóng đến đá còn muốn tan chảy, xung quanh nổi lên đám lửa lớn, đốt sạch bọn rắn nhện xung quanh, chúng thậm chí còn không kịp hét lên tiếng cuối cùng.

Dây xích ở trên cổ Quỷ Sắc Dục được thả ra, Quỷ Dị Bệnh nhìn cổ của ả, một vết cháy lớn uốn quanh cổ như con rắn, nhíu mày nhìn về phía trước, nhớ đến một kẻ cũng bị dây xích thiêu đốt, chẳng lẽ nào...

“Ta quyết sống chết với ngươi.” Quỷ Dị Bệnh hoá thành mãng xà, gầm lớn một tiếng.

“Cái chết chính là đại diện cho sự tồn tại của ta.” Bạch Tinh cười lớn, hàng loạt dây xích kéo ra kêu leng keng, trói chặt lấy con mãng xà xanh lục kia.

“Quỷ Sắc Dục, nàng mau chạy đi.” Hắn đau đớn đến nghiến răng nặn ra từng chữ.

Quỷ Sắc Dục thấy hắn cũng trong chớp mắt bị đối phương áp chế, sợ hãi hoá thành nhện chạy đi mất.

“Đại nhân.” Mặc Lâm thấy ả chạy mất, cố gắng hô lớn, muốn ngồi dậy nhưng bất lực. Y không thấy Bạch Tinh truy đuổi, khó hiểu cố gắng quay đầu sang nhìn, thấy cảnh tượng hãi hùng.

Quỷ Dị Bệnh đang bị nàng bẻ đầu ăn thịt, đến nay chỉ còn lại cái thân bị vết cắn nham nhở mà giẫy giụa. Mặc Lâm sợ hãi đến tái mặt, dù mình cùng phe nàng, nhưng giờ khắc không thể khiến y thôi run rẩy, đối phương thậm chí còn chẳng thể phản công dù chỉ là một đòn.

Nàng ấy thực đã phong ấn sức mạnh của mình rồi sao, vậy nếu lúc chưa phong ấn, thì còn thế nào?

Miệng của Bạch Tinh bị máu nhuộm đến dính cả lên hàm răng nhọn, chảy ra khỏi mép, nàng híp mắt hả hê nhìn con mồi bất lực bị mình nuốt sống.

“Phư phư phư.”

Mặc Lâm nhắm mắt chịu đựng, bị tiếng cười vang bên tai tựa như y mới chính là con mồi. Một lát sau thấy xung quanh yên lặng trở lại, nhiệt độ dần trở nên lạnh lẽo như ban đầu, y mới dám mở mắt ra.

“Đại nhân, ả đã chạy thoát rồi.” Mặc Lâm nhìn nữ tử khôi phục lại bộ dạng thường ngày.

“Hết cách, trước trở về tìm nàng ấy trước.” Bạch Tinh vẫy tay, cả người y liền lơ lửng trên không trung, ung dung đi ra bên ngoài động. Nàng đi đến đâu, xung quanh bốc lửa đến đấy, đem cả hang ổ nhện tinh thiêu cháy.

“Đại nhân, phu nhân nàng ấy...” Mặc Lâm chật vật mở miệng, trong lòng không ngừng áy náy.

Bạch Tinh không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Chỉ tiếc là Mặc Lâm không nhìn thấy gương mặt của nàng bây giờ, bởi vì Bạch Tinh đang nở nụ cười vô hồn, cả khuôn mặt chỉ có màu trắng và đỏ.

Nàng phải mất một lúc mới trở lại vẻ bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.