Trong lúc Bạch Tinh đang trêu đùa với Quỷ Sắc Dục, Bánh Bao ở bên này đang đưa Kiến Nguyệt trở về, Á Tây Nhĩ chạy lên phía trước dẫn đường.
“Bên này.” Hắn gấp gáp nói.
Bánh Bao vì thiết tha gặp đại phu để chữa trị cho nàng, hoàn toàn không cảm ứng được phía trước có tiếng bước chân đều đặn. Phải cho đến khi nó chạy trở về tiểu trấn, thấy có thứ gì loá vào mắt mình, theo phản xạ cảnh giác dừng lại.
Nó kinh ngạc nhìn đám quân lính ở đằng trước, lẽ nào là quân của Nam Tây Vực phái đấy, trong lòng do dự không quyết. Bất ngờ thấy người ở trên lưng kéo nhẹ mình, tiếp đến là giọng nói yếu ớt đến thều thào lên tiếng, “Đừng tin bọn chúng.”
Kiến Nguyệt ý thức mơ hồ, cả người đau nhức, lại cạn kiệt sức lực, nhưng nàng vẫn gắng gượng không để mình bất tỉnh, nàng chính là không an tâm, bất an trong lòng ép nàng mệt mỏi đến như cả người đã ngừng thở cũng phải mở mắt. Nàng đã bị phản bội, cũng như chứng kiến sự lật lọng của con người, vì thế Kiến Nguyệt ít nhiều hiểu ra người khác không tìm nàng vì cái mạng, thì chính là cái sắc của nàng.
“Ngươi làm gì thế? Mau thả người xuống.” Á Tây Nhĩ tức giận nói.
“Nói, ngươi là ai?” Bánh Bao trừng mắt nhìn hắn.
“Bái kiến Hoàng thượng.” Ngay đúng lúc này, một tên tướng quân chạy đến, hành lễ trước mặt hắn.
“Hoàng thượng?” Bánh Bao kinh ngạc nhìn hắn, Kiến Nguyệt giật mình, dự cảm của nàng là đúng.
Kha Thiết Mộc thấy có kẻ chưa đánh đã khai, trừng mắt nhìn hắn, khiến tên tướng quân giật nảy mình.
“Ngươi có ý định gì với Kiến Nguyệt?” Bánh Bao tức giận nói, thì ra là thế, các nàng bước vào bước này đều là bởi vì hắn.
“Mau bắt nàng ấy lại.” Kha Thiết Mộc không nhiều lời, lập tức ra lệnh.
“Kiến Nguyệt, bám chắc.” Bánh Bao vội xoay người, bỏ chạy về phía vực.
Lúc này Yến Thế Huân cùng Ái Lệ Tây Á chạy đến, kết quả lại thấy Bánh Bao như ma đuổi mà điên cuồng lao đến, khiến cả hai vội tách sang hai bên để né tránh, “Này, chuyện, chuyện gì thế?” Cô gọi lại.
Ngay sau đó là đám quân lính rầm rộ khiến cả hai quay đầu lại, Ái Lệ Tây Á kinh ngạc đến không dám tin tưởng, “Tây, Tây Mông vì sao lại ở đây?”
“Trước đừng để chúng bắt được Kiến Nguyệt.” Yến Thế Huân tuy nghi hoặc không kém, nhưng ít nhiều có thể đoán ra mục đích của bọn chúng.
“Ái Lệ Tây Á Hãn, mau tránh ra.” Từ đằng xa có tiếng quát lớn, khiến cô ngẩng đầu.
Kha Thiết Mộc cũng đến tận đây?
Cô nhìn nam nhân ở trên lưng lạc đà, trợn to mắt nhìn hắn, kia chẳng phải Á Tây Nhĩ đây sao, vì sao lại mang giọng của Kha Thiết Mộc.
“Khỉ thật, ngươi mê nàng ấy đến liêm sỉ cũng không cần?” Ái Lệ Tây Á kinh hô, hoá ra người vừa nãy cô cho ăn tát lại là Hoàng Đế bỉ ổi kia, sớm biết thế đã tát cho hắn ngã bất tỉnh rồi vứt lại cho đám nhện ăn còn hơn.
“Cút ra, hoặc từ mai sẽ chẳng còn nước Nam Tây Vực nào nữa.” Hắn tức giận trừng mắt với cô.
“Đúng, bởi vì từ nay lãnh thổ của Tây Mông sẽ sát nhập vào Đại Tây Vực.” Ái Lệ Tây Á chính là chờ đợi ngày này, cô rút kiếm ra nói.
Yến Thế Huân phì cười, cũng chĩa kiếm về bọn chúng, đối mặt với một đám cường hãn, e là khó mà vẹn toàn trở về. Ngôn Tình Xuyên Không
Cả đám người kia bất ngờ trước lời tuyên bố lớn mật của cô, chúng đã quen với hình ảnh hèn hạ co rúm của các chư hầu, chưa ai dám đứng trước mặt chúng to tiếng đến thế.
“Ngươi được lắm, giết chết cả hai để ta đem treo đầu lên cổng thành.” Kha Thiết Mộc quát lớn.
Đám quân binh cho rằng chỉ là hai nữ nhân nho nhỏ, khinh thường nở nụ cười, cũng lao đến tấn công, ban đầu vốn còn định múa may, cuối cùng lại bị thưởng mùi đòn của cả hai dẫn đến ngã lăn quay ra đất, kéo đổ cả đàn lạc đà khiến chúng hoảng sợ.
Cả một vực hẻm rơi vào hỗn loạn, mặt trời dần đổ về phía Tây.
Khè.
Kha Thiết Mộc đang ngồi ở trên quan sát chiến trận ở dưới, đột nhiên nghe thấy tiếng rít ở đằng sau lưng ngày càng lớn, cũng vội vàng quay đầu lại.
Cái khỉ gì.
“A.” Tiếng hét của quân lính đồng loạt vang lên.
Các nàng đánh bại từng tốp lại từng tốp quân lính xông lên trong ngõ hẻm, đột nhiên thấy bọn chúng tán loạn, như thể đằng sau có thứ gì đó.
Yến Thế Huân lợi thế về chiều cao, rất nhanh đã thấy có thứ gì đó lướt qua mắt, vội nắm chặt lấy tay của Ái Lệ Tây Á, “Mau rút, xác sống.”
“Hả? Cái gì?” Ái Lệ Tây Á không dám tin điều mình vừa nghe, vội vàng xoay người bỏ chạy.
“Hộ giá, hộ giá Hoàng thượng, phá vòng vây.” Tướng quân hét lớn, ngay lập tức đội khiên sắt lao lên trước, đẩy đám xác sống lùi lại.
Kha Thiết Mộc phát hoảng, không ngờ nơi cái quỷ này hết lần này đến lần khác xuất hiện thứ quái dị, hắn phạm phải sai lầm chí mạng rồi.
Quân đội đẩy đám xác sống thường dân xuống, nhưng ngay sau đó là một đám xác sống mặc giáp và cầm vũ khí xuất hiện, đó là những quân lính bị mất tích của Nam Tây Vực.
“A.” Tiếng hét thống khổ ở khắp nơi, vang đến tận nơi bốn người đang chạy trốn kia.
“Làm thế nào bây giờ? Giờ chạy ra vực chẳng phải là đang tự sát sao?” Ái Lệ Tây Á bịp tai lại nói.
“Kiến Nguyệt, đừng ngủ, cố gắng lên.” Bánh Bao cảm nhận người ở trên lưng ngày càng suy yếu, gấp gáp nói.
“Mau trị thương cho nàng ấy.” Yến Thế Huân cắt một góc áo của mình ra, bịp lấy những vết thương đang rỉ máu, đối phương vô cùng thâm độc, dùng thứ gì đó khiến máu của nàng không thể đông lại, cả bờ lưng trắng của Bánh Bao nay đã chuyển sang màu đỏ.
“Bạch Hướng Nam rốt cuộc đang ở đâu?” Ái Lệ Tây Á cũng vội lấy bình thuốc bột để cầm máu ra bôi lên nàng, nhưng thuốc lại vô tác dụng.
Kiến Nguyệt ý thức mơ màng, nàng căm hận bản thân lúc này, lúc nào cũng gục xuống để người khác gánh vác thay, nàng chính là căm hận một bản thân yếu đuối như thế này.
“Ngoan, đừng khóc, ta ở đây.” Ngay lúc này bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, tiếp sau đó có bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, Kiến Nguyệt hơi di chuyển con ngươi, nhìn thấy Bạch Tinh đang ôn nhu an ủi mình, cảm giác uỷ khuất trong lòng lập tức dâng lên.
“Là ta không tốt, không bảo vệ được Nguyệt nhi.” Bạch Tinh lau nước mắt của nàng đang tuôn ra như mưa kia.
Là Nguyệt nhi không tốt, để người lo lắng. Kiến Nguyệt muốn mở miệng nói câu này, nhưng cả người vô lực, đến cả mấp máy môi cũng không thể làm được.
Bạch Tinh cẩn thận bế nàng lên, hướng về phía tiểu trấn, lại bị hai người vội cản lại, “Không được, nơi đó...”
“Không sao, tin tưởng ta.” Bạch Tinh cười nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng không lên tiếng, các nàng không hiểu vì sao lúc đối phương mang theo Mặc Lâm toàn thân đẫm máu trở về, liền có cảm giác như cứu thế xuất hiện.
Kiến Nguyệt dựa lên lồng ngực của Bạch Tinh, thấy cơn đau ngày càng suy giảm, sức lực cũng đang dần trở về, nàng mệt mỏi nhìn khung cảnh phía trước, lúc trở về tiểu trấn, liền bị cảnh tượng đẫm máu làm cho giật mình, bất giác căng thẳng sợ hãi mà túm chặt lấy áo Bạch Tinh.
“Ngoan, vẫn như thường lệ, nếu sợ hãi thì chỉ nhìn ta thôi.” Bạch Tinh an ủi nàng.
Kiến Nguyệt kinh hãi nhìn đám người ăn thịt ở phía trước, ánh mắt khát máu điên dại bới móc bụng người, mùi tanh nồng đến buồn nôn dù cái bụng xẹp lép của nàng không còn thứ gì nữa, cả mặt đất nhem nhuốc màu còn chưa khô đọng lại. Nàng rưng rưng nước mắt, vội vùi mặt vào trong ngực Bạch Tinh, bịp chặt tai lại.
Khè. Đám xác sống ngẩng đầu lên, cái miệng nhuốm máu nhe ra, trừng mắt nhìn về kẻ xâm phạm bữa ăn của chúng, trong số đó có ông chủ khách trọ.
Ba người còn lại căng thẳng lùi lại, tay nắm chặt vũ khí sẵn sàng chiến đấu, chỉ có Bánh Bao đang chở Mặc Lâm hôn mê là chuẩn bị xoay người bỏ chạy, nhưng vẫn liếc về phía Bạch Tinh, trong lòng thầm hy vọng điều gì đó.
“Tất cả bọn họ đều đã bị dịch bệnh khống chế, ban ngày còn có thể miễn cưỡng hành xử giống người, nhưng vào ban đêm liền lộ ra bản chất thật. Những căn phòng khác không phải đựng than, mà là đựng xác người, mà kẻ đứng đầu, chính là kẻ biết nói tiếng người.” Bạch Tinh chĩa lưỡi kiếm về phía ông chủ đang vẹo cổ nhìn các nàng.
“Làm sao ngươi biết?” Ái Lệ Tây Á kinh ngạc nói.
“Các ngươi đem quân lính đến đây, chưa từng tự hỏi vì sao chúng không trở về sao? Hoặc là nói, các ngươi giấu giếm chúng ta chuyện này.” Bạch Tinh lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt, hai người còn lại mang theo tức giận và sửng sốt nhìn Ái Lệ Tây Á, thấy cô đang cắn môi chột dạ, “Chuyện này là thế nào?” Yến Thế Huân căm phẫn nói.
“Các ngươi che giấu chuyện dịch bệnh hoành hành cùng với sinh vật lạ xuất hiện, ngược lại chỉ nói là bị đám thổ phỉ chiếm lĩnh, khiến cho Kha Thiết Mộc tưởng thật, nên bày trò anh hùng cứu mỹ nhân để dụ dỗ Cửu công chúa rung động, kết quả tương kế tựu kế, cả đám người lừa dối lẫn nhau, ngươi cũng không biết vì sao hắn ở đây, đúng không? Là bởi vì phụ hoàng che giấu ngươi.” Bạch Tinh cười lạnh.
Ái Lệ Tây Á cắn môi day dứt đến bật máu, áy náu nói, “Đúng thế, chúng ta chỉ không ngờ sẽ nghiêm trọng thế này.”
“Chi bằng ngươi gánh chịu quả báo của mình đi.” Bạch Tinh ngẩng cao đầu, đám xác sống trừng mắt nhìn về phía cô.
“Cái gì?” Ái Lệ Tây Á cảm giác mình là mục tiêu của bọn chúng, bất giác lùi lại.
“Chẳng phải ngươi là Trưởng công chúa sao? Chấp nhận sự căm phẫn của bách tính đi.” Bạch Tinh dứt lời, đám xác sống điên cuồng lao lên, Yến Thế Huân và Bánh Bao định xông lên tấn công, nào ngờ thấy chúng bỏ qua các nàng, mà chạy về hướng Ái Lệ Tây Á, bao vây cô lại.
Cô bất lực mang theo sự cầu xin nhìn gương mặt vô cảm của Bạch Tinh, cảm giác như mình đang đứng ở phiên toà, mà mình là phạm nhân, còn nàng ấy chính là phán quan.
“Thái nhi.” Kiến Nguyệt nắm chặt áo nàng, thều thào nói.
“Nguyệt nhi, còn đau không?” Bạch Tinh cúi đầu, ánh mắt mang đầy nhu tình mà quan tâm nàng.
“Thái nhi, em tha thứ cho cô ấy, người cứu lấy cô ấy đi.” Hơi thở của Kiến Nguyệt nặng nề, nàng vừa thở hổn hển vừa nói.
“Cô ta đi theo chính là muốn em trở thành vật hiến tế như lời đồn đại đấy, em có chắc không?” Bạch Tinh vuốt ve mặt nàng nói.
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, nàng đã mệt mỏi với cảnh chết chóc rồi.
“Nguyệt nhi vẫn như thế hiền lành, tốt bụng.” Bạch Tinh nở nụ cười nhạt.
Yến Thế Huân càng ngày càng mơ hồ, đột nhiên thấy thứ gì lướt qua mắt mình, rất nhanh đã nhìn thấy Bạch Tinh một tay bế Kiến Nguyệt, một tay tàn nhẫn giết chết đám xác sống kia, nhẹ nhàng cắt đứt tứ chi của chúng tựa như chém lá, làm nàng sửng sốt.
“Chúng đã sớm không phải là con người nữa, chi bằng giải thoát đau khổ cho họ, để linh hồn của họ không phải chứng kiến thể xác của mình trở nên xấu xí thế này nữa.” Bạch Tinh nhướng mày nói.
Yến Thế Huân nghe thế, do dự một lúc, cũng rút kiếm xông lên, chém sạch những sinh vật không còn ý thức ở phía trước, máu và thịt bắn tung toé khắp nơi, khiến nàng nhắm chặt mắt lại.
Ái Lệ Tây Á im lặng chịu sự tấn công của xác sống, cô nở nụ cười bất lực nhẫn nhịn, hai mắt tối sầm.
Ác giả thì ác báo. Cô đã trơ mắt để những người này bước đến cảnh hôm nay, thì phải chịu sự phẫn nộ của họ.
Khi cô cho rằng mình đã chết rồi, thì lại bị tiếng động bên tai làm cho bừng tỉnh, lông mày cau lại, bất mãn vì bị làm phiền.
Đây là địa ngục sao?
Nữ nhi, nữ nhi.
Vì sao mình lại nghe tiếng của mẫu thân?
Hình phạt của địa ngục cũng thật tàn nhẫn rồi.
“Nữ nhi.”
“Hoàng Hậu, xin người hãy bình tĩnh lại, công chúa chỉ là hôn mê mà thôi.
Hắn nói gì thế?
Mình đã chết rồi cơ mà?
Nói dối, đây nhất định là sự trừng phạt cho sự gian dối của chính mình.
...
Kiến Nguyệt ngủ say cả một đêm, sáng hôm sau nàng mệt mỏi tỉnh lại, bản năng đầu tiên sờ sang bên cạnh, chạm đến thứ gì đó gồ ghề lạnh lẽo mới an tâm trở xuống.
“Tỉnh?” Bạch Tinh hôn nhẹ lên môi nàng nói.
Kiến Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn sang người bên cạnh đang nở nụ cười như nắng ban mai, ngơ ngác ngắm nhìn nàng.
“Để ta rửa mặt cho em.” Bạch Tinh ngồi dậy định rời giường, lại bị bắt lại, nghi hoặc nhìn đối phương.
“Hôn em.” Kiến Nguyệt ngơ ngác nói.
Bạch Tinh bật cười, cũng cúi xuống, cẩn thận dán lên bờ môi kia, tham lam quấn lấy.
“Ừm hừm, ta vẫn ở đây mà, đừng coi ta như tàng hình được không.” Bánh Bao hắng giọng ho nhẹ.
Hoàn toàn không ai quan tâm.
“Chúng ta trở về kinh thành của Nam Tây Vực rồi?” Kiến Nguyệt nhìn cảnh vật xung quanh.
“Ừm, ta vốn dĩ muốn đưa em trở về Trường An, nhưng Nguyệt nhi đã nói cứu người ta, nên đành phải trở lại đây.” Bạch Tinh xoa đầu nàng nói.
“Em muốn ra ngoài.” Kiến Nguyệt ôm cổ nàng, nỉ non bên tai.
“Được.”
Lát sau, Kiến Nguyệt chậm rãi đi xuống nhà, nàng thấy vết thủng bên sườn đã lành lại, không thể không kinh ngạc mà nhìn Bạch Tinh.
“Chúng ta mở y tiệm, nhất định sẽ giàu lớn.”
“Chỉ Nguyệt nhi mới được hưởng phương pháp đặc biệt này thôi.”
Nàng đi xuống lầu, thấy Mặc Lâm và Yến Thế Huân đang ngồi ở dưới, cũng ngẩng đầu nhìn nàng.
“Người tỉnh rồi.” Mặc Lâm đứng bật dậy, vui vẻ nói.
“Ừm, ngươi không bị thương chứ?” Kiến Nguyệt nhìn sắc mặt tươi tỉnh của y, hoàn toàn không biết đến bộ dạng tưới máu hôm qua.
“Tại hạ rất tốt, người mau ngồi đi.” Mặc Lâm kéo ghế ra cho nàng.
Yến Thế Huân ngồi ở một bên quan sát tất cả, cũng vươn tay đỡ Kiến Nguyệt ngồi xuống, “Đa tạ, ta không sao.” Nàng lắc đầu nói.
Yến Thế Huân mím môi nhìn nàng, khiến Kiến Nguyệt có cảm giác ngượng ngùng, “Sao thế?”
“Không biết ta có thể tìm Bạch công tử để hỏi một chuyện?” Yến Thế Huân nói, bàn tay luống cuống đan vào nhau, hiển nhiên nàng đang rất căng thẳng.
“Ngươi đợi chút, chàng ấy xuống bây giờ.” Lời vứt dứt, cửa phòng liền mở ra, cả nàng cùng Bánh Bao đi xuống dưới lầu.
“Nguyệt nhi muốn ăn gì?” Bạch Tinh trực tiếp bỏ qua những người còn lại, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Tuỳ tiện đi, em ăn gì cũng được.” Kiến Nguyệt quay đầu nhìn về phía Yến Thế Huân, thấy nàng đang do dự, vì thế chủ động nói, “Ngươi có điều gì muốn hỏi phò mã sao?”
Bạch Tinh liếc về phía nàng, khiến Yến Thế Huân sống lưng ớn lạnh, nàng thấy xung quanh không có ai, nơi đây là khách trọ của hoàng gia, mà hiện tại chỉ có các nàng ở, vì thế đứng bật dậy, đi sang một bên quỳ xuống.
“Thế Huân...” Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, vươn tay đỡ lấy nàng, lại bị từ chối.
“Cầu xin Bạch phò mã nói cho tiểu nữ biết thuốc giải độc cây oán linh, tiểu nữ thực sự rất cần đến nó.” Yến Thế Huân trán dính xuống đất nói.
Bạch Tinh nhướng mày, quả nhiên đã bị nhìn ra, “Ta không phải đã nói rồi sao?”
“Tiểu nữ biết phò mã sẽ có cách khác.” Yến Thế Huân lắc đầu, ngữ khí chắc nịnh.
Kiến Nguyệt mím môi nhìn nàng, lại kéo tay áo Bạch Tinh, “Nói đi mà, tội nghiệp người ta.”
“Em bất công với ta quá đấy.” Bạch Tinh cười nói.
Kiến Nguyệt dịch sát vào người nàng, hơi thở nóng phả lên cái cổ thon dài kia, liếm nhẹ, sau đó mới thì thầm nói, “Người muốn gì em cũng đồng ý.”
“Rõ ràng thứ này vẫn là có lợi cho em.” Bạch Tinh khoác vai nàng nói.
“Thôi đi mà.” Kiến Nguyệt ánh mắt long lanh.
Mặc Lâm quay mặt đi chỗ khác, Yến cô nương phạm sai lầm rồi, lẽ ra phải cầu xin phu nhân mới đúng.
Bạch Tinh thở dài, kéo nàng ngồi vào trong lòng, liếc về phía Yến Thế Huân, “Ngươi trước đứng lên đi, kẻo lát nữa nàng ấy giận dỗi ta, dỗ mệt lắm.”
Yến Thế Huân thấy thế, chuyển sang quỳ đứng, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
“Ta xem, là có một người quan trọng của ngươi đang bị dính độc này, nên ngươi mới tha thiết cầu xin đến thể diện cũng không cần.” Bạch Tinh vuốt cằm.
“Quả đúng là thế, muội muội của tiểu nữ cũng đã bị dính độc, đến nay độc đã ngấm sâu vào trong người, chỉ có thể miễn cưỡng qua ngày.” Yến Thế Huân kinh ngạc nhìn nàng, cũng gật đầu thành thật.
“Thế này đi, ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ đem thuốc giải cho các ngươi.”
“Nhảy vào biển lửa tiểu nữ cũng sẽ làm.” Yến Thế Huân không do dự nói.
“Không phải nhảy vào biển lửa làm gì cho mệt, ngươi sau khi giải độc xong...” Bạch Tinh bỗng nhìn về phía Kiến Nguyệt, nở nụ cười rạng rỡ.
Kiến Nguyệt nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn nàng.
“Ngươi sau này phải bảo vệ Nguyệt nhi của ta bằng cả sinh mạng của mình.” Bạch Tinh nhướng mày nói, “Ta không giống nàng đồng ý miễn phí cứu người đâu, ta không từ bi đến mức đó.”
Bánh Bao há hốc mồm nhìn Bạch Tinh, người này cuồng Kiến Nguyệt đến mức nào rồi.
Yến Thế Huân ngạc nhiên, dựa vào thân phận hiện tại của Kiến Nguyệt còn thiếu người bảo vệ sao, nhưng cũng vội quỳ xuống, “Tiểu nữ sẵn sàng.”
“Còn không gọi nàng ấy là nữ lang? Sau này nàng chính là ân nhân của ngươi.” Bạch Tinh cười nói, từ trong tay áo lấy ra hai bình sứ nhỏ.
“Nữ lang, đa tạ ơn cứu mạng của người, tiểu nữ vĩnh viễn không quên.” Yến Thế Huân xúc động nói.
Kiến Nguyệt cạn lời, nhéo Bạch Tinh một cái, “Người khác có hậu cung, còn em vì sao lại có một dàn vệ sĩ thế này?”
“Nếu em có hậu cung e là không ai sống nổi quá nửa ngày đâu.” Bạch Tinh dựa vào vai nàng nói, ánh mắt thâm tình, lời nói nhẹ tựa như lông hồng.
Kiến Nguyệt ớn lạnh, nàng biết đối phương nói sẽ làm thật, vội chuyển chủ đề, “Đây là thuốc giải sao?”
“Đúng là thuốc giải, nhưng cần phải uống ba lần mới hoàn toàn triệu tiêu.”
“Vậy phải là sáu bình chứ?”
Bạch Tinh híp mắt nhìn Yến Thế Huân, “Ta xem kẻ nào dám nuốt lời, thì kẻ đó còn phải cảm thấy kẻ hạ độc còn nhân từ hơn rất nhiều.”
Yến Thế Huân lắc đầu vội nói, “Tiểu nữ lâu nay chưa từng vô ơn, cũng chưa từng thất hứa.”
“Thế thì tốt.” Bạch Tinh đưa hai bình sứ cho nàng, “Cầm lấy đi, trước giải độc cho ngươi trước rồi đem về cho muội muội, thứ này cần uống theo định kỳ, không phải tỏ ra hy sinh để cô bé trong một lúc nốc cả hai bình.”
Yến Thế Huân bị nàng nói trúng tim đen, cúi đầu nhận lấy, cũng mở thử một bình ra, thuốc giải không màu, có mùi thơm nhẹ.
Kiến Nguyệt híp mắt cười nhìn nàng, “Ngươi mau uống đi, phò mã mà trở mặt thì ta cũng không xin nổi đâu.”
“Cứ hiến thân ra xin, biết đâu lại được.” Bạch Tinh lười biếng nói.
Kiến Nguyệt véo má nàng, “Đây là lời một công tử nên nói sao?”
“Ta từ nhỏ vô học, nghĩ gì nói đấy.”
Yến Thế Huân bị hai người kì lạ này làm cho đỏ mặt, nàng làm sao cảm giác hai người này sống ở một thế giới khác.
Ngay đúng lúc này, bên ngoài khách trọ ồn ào, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Nguyệt nhi sắp có thêm một trợ thủ đắc lực rồi đấy.” Bạch Tinh cười nói, trông đợi kịch hay.
Kiến Nguyệt không hiểu lời nàng nói, chỉ nhìn ra cửa, rất nhanh cánh cửa được mở ra, bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Ái Lệ Tây Á gương mặt có chút nhợt nhạt, dù đã trang điểm cũng không thể che giấu hết.
“Ái Lệ Tây Á?” Kiến Nguyệt ngạc nhiên nói.
“Kiến Nguyệt.” Cô mấp máy môi nói, sau đó vội quỳ xuống.
“Ngươi làm gì thế? Mau đứng lên.” Kiến Nguyệt định đỡ nàng dậy, lại bị Bạch Tinh kéo vào trong lòng ngồi.
“Ta đến để xin lỗi vì đã lừa gạt ngươi.” Ái Lệ Tây Á cắn môi day dứt.
Kiến Nguyệt thở dài, liếc người bên cạnh, sau đó mới nhìn cô, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thực không giấu Kiến Nguyệt, là Kha Thiết Mộc sai người đến lừa dối chúng ta rằng hiến tế Cửu công chúa để làm vợ của vị thần khổng lồ ở dưới đó, thì vị thần sẽ hết giận, và để hầm mỏ lần nữa hoạt động trở lại bình thường, và dịch bệnh sẽ tan biến.” Vành mắt của Ái Lệ Tây Á đỏ bừng, nghẹn giọng nói.
“Công chúa cũng biết, Nam Tây Vực sống dựa vào khai thác mỏ, nay thiếu đi mỏ, chính là để cho quốc khố rơi vào rỗng tuếch, lương thực thiếu thốn trầm trọng, chúng ta không thể không cầu cứu Tây Mông, thậm chí phải bán nước cho chúng. Đó là lý do khi ta biết tin, liền quyết định đi cùng công chúa, đợi lúc lơ là cảnh giác thì sẽ bắt cóc để hiến tế.”
“Đó là lý do, các ngươi nhắm mắt đáp ứng yêu cầu của chúng ta?” Bạch Tinh ở một bên cười nói.
“Đúng là thế.” Ái Lệ Tây Á mím môi nói.
“Nhưng làm sao đây, chúng ta đã giúp các ngươi rồi, giờ đây các ngươi định nuốt lời?” Kiến Nguyệt bất ngờ lên tiếng, ngữ khí lạnh như băng khiến Bạch Tinh nở nụ cười hài lòng, nàng đã biết cách học giống mình rồi.
Gương mặt Ái Lệ Tây Á trắng nhợt, quả báo có thật, “Thực không thể phủ nhận, là công chúa đã cứu vớt chúng ta, Nam Tây Vực tuyệt sẽ không nuốt lời.”
“Thật sao?” Kiến Nguyệt nhíu mày.
“Ta xin lấy cái đầu của Trưởng công chúa làm bảo chứng.” Ái Lệ Tây Á cúi đầu nói.
“Nếu là như vậy, thì hiện giờ chúng ta không cần đá quý, mà là cần một lượng sắt đồng cực lớn, ngươi làm được không?” Kiến Nguyệt nghiêm túc nói.
“Được, công chúa muốn gửi đến đâu?” Ái Lệ Tây Á hoan hỉ gật đầu, thứ này thì cô không thiếu, tuy không hiểu vì sao nàng lại chê vàng bạc đi quý mà đi lấy mấy cục sắt, nhưng ít ra nó còn nhẹ nhõm hơn.
“Biên giới Nam Hải.”