Kiến Nguyệt nghỉ ngơi một ngày, thấy vết thương đều đã lành lại nhanh đến khó tin, nàng thầm nghĩ khi nào đó phải thử chế thuốc của Bạch Tinh xem xem, rốt cuộc là có thứ gì ở bên trong. Ngày thứ hai thấy cả người khoẻ lại, lại phấn chấn tập luyện, luyện đan, còn lôi kéo Cố Nghiên Hi đến tập cùng.
“Ngươi không phải còn bị thương sao? Nhanh như thế đã khỏi rồi?” Cố Nghiên Hi khi nhìn thấy nàng liền kinh ngạc, cô biết cuộc thi này rất tàn khốc, lại nghe mọi người kể lại cuộc thi loại kia, nào là người này người kia đánh đấm thế nào, nhưng đặc sắc đến khó quên vẫn là Yêu công chúa giành được chiến thắng rất vinh quang. Cố Nghiên Hi có chút tiếc nuối, hôm đó sư phụ giao việc trông coi điện cho cô, nếu không cũng đã chạy đi xem.
“Sư phụ, đồ nhi muốn đến cổ vũ cho Kiến Nguyệt.” Cô tính khí thẳng như ruột ngựa, vừa nghĩ đến đã chạy đến tìm Nguyễn Dũng.
Nguyễn Dũng vuốt râu, đồ đệ của hắn có thể đoàn kết thân thiết thế này, chính là mong muốn của hắn, “Trước làm hết những việc sư phụ giao, thì hôm đó được đi.”
Thời gian ba ngày nghỉ ngơi đã hết, cũng chính là lúc vòng loại cuối bắt đầu, tổng số thí sinh chỉ còn hai mươi mốt người.
“Vòng thi này có chút đặc thù, sẽ không còn là một đối một nữa, mà chính là một đối hai. Chúng ta sẽ phân đội ngẫu nhiên, vì thế khi các ngươi bước vào cánh cửa này, nó sẽ tự động chia ngẫu nhiên đưa các ngươi đến bí cảnh ảo, những người các ngươi gặp chính là đối thủ của các ngươi. Lưu ý, sẽ không ai ra hiệu lệnh cho các ngươi, vì thế từ khi bước vào đây, đồng nghĩa cuộc thi cũng sẽ bắt đầu. Tuyệt đối không được phép phạm quy, chúng ta ở ngoài sẽ quan sát nhất cử nhất động của mọi người.” Y Ngọc Thanh hướng tay về phía cánh cửa không gian ngay bên cạnh cô, giải thích về cuộc thi.
Sau đó cô lấy ra một cái đồng hồ cát, lại tiếp tục nói, “Điều đặc biệt thứ hai, là cuộc thi này tính giờ, nếu như đã hết giờ mà vẫn có ba, hai người trụ lại, tất cả đều sẽ bị loại.”
Tất cả nghe thấy thế, ầm ĩ than vãn, “Không phải chứ, đây là chơi đấu vật sao?”
“Quá nghiêm khắc rồi, thảo nào nhiều người nói vào Trường An là một chuyện, có thể tồn tại ở đây lại là chuyện khác.”
“Vì Tiên kiếm đại hội, vì đệ đệ ở nhà mong chờ, phải cố gắng mới được.”
“Ta sẽ đánh hết các ngươi, ai cũng không tha.”
Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ im lặng quan sát, “Sư tỷ cô ấy năng lực có chút đặc biệt.”
“Phải, chính là nguyên tố ảo, kia là không gian ảo do chính cô ấy tạo ra.” Bạch Tinh ở một bên nói.
Kiến Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương sắc mặt vô cảm, không ngờ cô ấy lại là nhân tài hiếm có, nàng có chút tò mò về thế giới do Y Ngọc Thanh tạo ra sẽ thế nào.
“Nguyên tố ảo nghe thì rất đáng sợ, bất quá nếu đối phương không lọt phải không thời gian do người đó tạo ra, thì không có gì đáng sợ.” Bánh Bao ở một bên bổ sung.
“Người sở hữu năng lực này nếu như không thông minh một chút, sẽ bị chính mình hại mình.” Bạch Tinh gật đầu đồng tình.
“Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúc mọi người có thể nỗ lực hết sức để đạt được chiến thắng.” Thấy thời gian không còn sớm nữa, Y Ngọc Thanh liền nhắc nhở.
“Chờ tin vui của em nhé.” Kiến Nguyệt vẫy tay với Bạch Tinh, chạy xuống dưới trường thi xếp hàng.
Kiến Nguyệt bước vào trong, bỗng trước mắt toàn là ánh sáng trắng loá đến không thể thấy gì khác nữa, khi nàng lần nữa mở mắt ra, thấy mình đang đứng trên cọc gỗ trên con sông chảy xiết, bên cạnh còn có tiếng thác nước ầm ĩ, xung quanh đều là rừng cây, thoạt nhìn thế giới này vô cùng chân thật, bất quá lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, lại thấy bầu trời liên tục xuất hiện cái lỗ đen mở ra khép lại liên tục, hiển nhiên thế giới này vẫn chưa hoàn chỉnh, có lẽ là đối phương không muốn lãng phí linh lực.
“Ồ, không tệ a.” Bỗng một nam nhân có giọng nói lớn như cái trống xuất hiện, Kiến Nguyệt chỉ nghe giọng cũng đoán ra được phần nào, người này vô cùng tự tin, thậm chí sẽ có phần tự mãn.
“A.” Ngược lại với âm thanh của nam nhân mái tóc đỏ hung kia, đột nhiên có một thiếu niên giọng nói nghe có phần rụt rè, nhụt nhát, hắn đột nhiên ngã lăn ra, suýt nữa thì rơi khỏi cọc gỗ.
“Hahahaha, ngươi đi đứng kiểu gì mà đất bằng phẳng cũng ngã thế?” Nam nhân kia ôm bụng cười lớn, còn chỉ vào mặt hắn.
“Ta, ta chỉ là không cẩn thận thôi mà. Xin hỏi quý danh của các vị?” Thiếu niên kia bối rối ấp úng nói, lại cúi đầu rụt rè, sau đó mới liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Kiến Nguyệt liền hốt hoảng.
“Ta xong rồi.” Hắn rầu rĩ nói.
“Ta là Lôi Chí Hùng, ngươi tên gì?” Nam nhân kia không khách khí sảng khoái nói.
“Ta là Phan Mạnh Khôi.” Đối phương lúng búng trong miệng đáp.
“Người này không cần nói, có lẽ là Yêu công chúa đi. Cầu thỉnh giáo.” Lôi Chí Hùng chắp tay nói.
Bất quá thái độ thì không phù hợp với lời nói vừa nãy.
“Phan Mạnh Khôi, ngươi đường đường là nam tử hán, trước đứng ở đó, lát nữa ta sẽ ra trận nên trò với ngươi.” Lôi Chí Hùng chỉ tay về thiếu niên đang cúi thấp lưng tự ti kia.
Kiến Nguyệt nhíu mày, Phan Mạnh Khôi lại hốt hoảng nói, “Ý ngươi là sao?”
“Không phải nữ nhân luôn đi trước sao, nay ta cho nàng đi trước, kẻo ở lại đây sẽ không có ai thương hoa tiếc ngọc làm tổn thương nàng.” Lôi Chí Hùng bật cười ha hả.
“Vậy à, bất quá hảo ý của ngươi ta không muốn nhận.” Kiến Nguyệt rút Tiểu Bạc ra, sắc mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt đối địch với hắn.
“Có chí khí.” Lôi Chí Hùng nhếch mép, một chân dẫm mạnh xuống đất tư thế đứng tấn, hai tay xuất hiện một cái búa khổng lồ màu tím.
Ngay cả cái tên của hắn cũng nói nên hắn là hệ gì.
“Kiến Nguyệt như hai người khác nhau vậy, hoàn toàn không giống lúc làm nũng với ngươi.” Bánh Bao nhịn không được cảm thán nói.
“Ta cũng chỉ mong ta là người duy nhất nàng ấy bày ra bộ mặt trẻ con ấy ra.” Bạch Tinh nghe thấy nó nói, mỉm cười vẫy đuôi.
“Hai ngươi đang nói gì thế?” Cố Nghiên Hi thấy hai con linh thú này đang thầm thì cái gì đó, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Chết đi.” Cái búa sét của Lôi Chí Hùng động vào cái cọc nào, cọc gỗ đó đều bị đập nát không thương tiếc.
Kiến Nguyệt thấy cả người hắn đều là lôi điện, đặc biệt là cây búa kia đang có dòng điện nổ tanh tách trên đó, ngay cả người hắn cũng được bọc một tầng điện, nàng mới không dại mà lấy Tiểu Bạc ra.
Thấy các cọc gỗ để đứng đều bị hắn đánh không thương tiếc, Kiến Nguyệt cảm thấy tên này đúng là đầu đất, lát nữa hết cọc đứng, cho dù hắn có trụ lại cuối cùng đi nữa, hắn không tính tránh né hay sao.
“Phan Mạnh Khôi, ngươi nên cân nhắc một chút.” Kiến Nguyệt đột nhiên nhảy tới cọc gỗ bên cạnh Mạnh Khôi.
“Ý, ý của ngươi là sao?” Phan Mạnh Khôi kinh hãi, nàng vì sao lại chạy đến lôi kéo mình.
“Nếu ta bị loại, thì đối thủ của ngươi chính là hắn. Ta nghĩ ngươi đã bước vào đây thì sẽ không tầm thường, càng không can tâm mình sẽ như thế dễ dàng bị loại. Ngươi nói xem, giữa ta và hắn, ai mới là đối thủ giúp ngươi dễ dàng chiến thắng hơn?”
“Ta, ta.” Phan Mạnh Khôi thấp thỏm nhìn ngang nhìn dọc, suy nghĩ một hồi lâu, ngón tay đều xoắn cả lại với nhau, “Thôi được...”
“Hai ngươi thì thầm gì thế? Không bằng cùng lúc đến đi, lão gia chấp hết.” Lôi Chí Hùng thấy hai người kia thay vì tập trung vào tấn công, ngược lại không tránh né thì chính là đứng yên ở một chỗ, làm hắn cảm thấy buồn bực.
Phan Mạnh Khôi đứng lên trước, sợ sệt liếc hắn một cái rồi lại nhìn ra chỗ khác, căn bản là không dám đối diện, hắn lấy ra cái nã cao su, bắn một viên đá về hướng Lôi Chí Hùng.
“Hòn đá chắc chắn có bẫy, chẳng lẽ nào là thuốc nổ? Trò mèo này cũ rồi.” Lôi Chí Hùng thấy đối phương cuối cùng cũng phản kích, hưng phấn nói, còn chuẩn bị tinh thần để tránh né.
Viên đá bay đến trước mặt, hắn liền vào tư thế chuẩn bị lấy đà, sau đó bật nhảy muốn nhảy sang cọc gỗ khác để tránh.
“Ơ?” Kết quả đó chỉ là cục đá bình thường.
Lôi Chí Hùng nhảy đến nửa chừng mới nhận ra, cọc gỗ xung quanh đều bị hắn đánh đến mất hình dạng, vốn có thể miễn cưỡng đứng, lại bị Kiến Nguyệt không biết từ đâu nhảy ra đạp mạnh hắn một cái.
“Đồ đần.” Kiến Nguyệt còn không quên tặng hắn một câu.
Tùm. Lôi Chí Hùng rơi xuống dưới nước, giáp lôi trên người hắn khiến cho dòng nước nhiễm điện, nhưng hắn thì lại không sao, vì hắn cả đời sống với lôi điện, nên đã tự miễn dịch với điện của chính mình.
“Lãng xẹt quá, đúng là đồ bã đậu mà.” Bánh Bao không kìm được mà nói.
Kiến Nguyệt thấy hắn vừa rơi xuống nước, đột nhiên đã biến mất, hiển nhiên là đã bị loại.
“Giờ chỉ còn chúng ta mà thôi.” Kiến Nguyệt nói, đổi sang dùng cung, nàng không rõ về Phan Mạnh Khôi, nhưng không tin bộ dạng sợ sệt kia của hắn, cũng sẽ không động lòng trắc ẩn, nếu đã bước vào đây, hắn đã là một người không tầm thường.
Nàng nhìn mái tóc che mất đôi mắt của hắn, không nhớ mình đã từng gặp qua người này hay chưa?
“Chỉ còn chúng ta thôi sao?” Phan Mạnh Khôi nghe nàng nói, co rúm lại, nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt thấp thỏm như kẻ trộm sợ bị bắt gian.
Thật giống một con chuột.
Kiến Nguyệt không hiểu bộ dạng này của hắn, đối phương muốn diễn kịch gì, nhân lúc hắn không chú ý liền giương cung nhắm đến.
“Không được.” Bạch Tinh đột nhiên nói, lại nhớ ra nàng không thể nghe thấy.
“Cái gì không được?” Cả hai người không hẹn mà đồng thanh.
Mũi tên bạc vừa phóng ra, hướng chuẩn đến mục tiêu, Phan Mạnh Khôi còn đang run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, chợt thấy thứ gì lao đến, hốt hoảng tránh né, “A, cứu mạng.”
May mắn là Kiến Nguyệt lần này bắn không chuẩn xác, nên chỉ sượt qua tai hắn, một vết cắt liền xuất hiện, máu liền chảy ra, Phan Mạnh Khôi vội ôm lấy tai mình, nhăn nhó đau khổ.
Kiến Nguyệt hoàn toàn không hiểu, lẽ nào là do nàng quá đa nghi, đối phương thực như thế yếu đuối.
Nàng lần này không tái phạm lại sai lầm, xác định hướng gió, lập tức bắn ra mũi tên khác. Mũi tên hướng đến hồng tâm, thì bất ngờ người đang cúi thấp ôm mặt kia bắt lấy mũi tên, bẻ gãy mất.
Là vô tình sao, bắt được tên bắn bằng tay không, phải là một cao thủ võ lâm khó kiếm.
“Khì khì, máu, máu của hắn ta thật thơm.” Đột nhiên cả người Phan Mạnh Khôi run rẩy, chính xác hơn là đang rung người vì cười.
“Máu.” Hắn ngẩng cao đầu, dang hai tay hai chân ra, mái tóc dài hỗn loạn bay, đôi mắt màu xanh lục điên dại nhìn lên trời, bật cười ha hả.
Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn trong một thời gian ngắn biến thành người khác, lần này thì nàng nhận ra rồi, đối phương chính là hệ Mộc, mà không giống những người khác, hắn có thể tạo ra mọi loại độc nguy hiểm chết người.
Nàng vỗ đầu, đối phương chỉ đứng sau Mặc Lâm, cũng là một trong đồ đệ của Thái Hoà điện, nhưng lại mang tên khác, Phan Huyết Tích. Ai bảo trông khác biệt lớn đến thế, từ thần thái cho đến ngoại hình, Kiến Nguyệt ảo não nhìn hắn đang vuốt tóc mái vướng víu của mình lên.
“Ngươi có hai nhân cách sao?” Kiến Nguyệt đau đầu nói, nàng là vô tình đánh thức nhân cách khác của hắn rồi.
“Đến a, đến chung vui cùng chúng ta, đem cả con thác này nhuộm máu đỏ.” Phan Huyết Tích hoàn toàn không bận tâm đến điều nàng nói, chỉ tự mình nói tự mình nghe, hắn giơ tay lên trên cao, ra vẻ như đang hấp thụ thứ gì đó, đuôi tóc của hắn liền biến thành những con rắn.
“Cho dù ngươi là ai, là hài nhi của Đế Quân hay Ngọc Hoàng, ta cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu, và ngươi đừng phụ lòng ta. Đến đây, Yêu Kiến Nguyệt, đánh một trận ra hồn nào.”
“Haha.” Kiến Nguyệt mếu máo.
Lôi Chí Hùng bị loại vốn còn đang hô lớn bất công, cuối cùng cũng chỉ thể ngập ngừng ngồi xem, không ngờ hắn vừa đụng phải kẻ đáng gờm, bản thân lại bốc phét không biết ngượng mồm.
“Khè.” Mãng xà kêu lên một tiếng, liền phun nọc độc đến Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt vội tránh né, cái cọc gỗ nàng vừa đứng kia xèo một tiếng, liền bốc khói mà bị ăn mòn, so với Lôi Chí Hùng còn nhẫn tâm hơn.
“Cứ chạy trốn đi, đồ con chuột.” Phan Huyết Tích há to miệng, khoé miệng kéo đến mang tai, không khác gì một con rắn, cái lưỡi thè ra, phun khí độc hướng đến Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt kinh hãi nhìn khí màu xanh lục đang ùa ra kia, dự cảm bất lành, nàng theo bản năng bịp mũi tránh né ra xa nhất có thể, biến Tiểu Bạc thành giáo nhúng khăn soa ướt, sau đó lấy lên che miệng, mũi và mắt.
Phan Huyết Tích không hiểu nàng đang làm gì, bật cười điên cuồng, “Ngươi sợ ta quá nên phải che mắt sao? Hahaha.”
Kiến Nguyệt không bận tâm hắn chế giễu, ngược lại mong hắn nói nhiều một chút, để cho nàng có thời gian nghĩ cách không hít phải khí độc kia, sau đó khiến hắn rơi xuống nước.
“Ngươi chơi hèn, lại dùng phép thuật để đối phó với người chưa thức tỉnh linh căn như ta.”
Phan Huyết Tích không nghĩ đến đối phương sẽ nói như thế, cười lạnh một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, “Được a, ta nhường ngươi mười đao, thế là hài lòng rồi chứ?”
“Đã nói là làm, ngươi không được nuốt lời.” Kiến Nguyệt nghe thấy thế, hé một bên mắt ra nói, nàng nhận ra khí này không thể phát tán đi xa, rất nhanh cũng sẽ tan trong không khí.
“Được, ngươi đến a, đánh càng mạnh càng tốt, xem ngươi làm được đến đâu.” Phan Huyết Tích dang hai tay ra, ra vẻ bao dung độ lượng nói.
Kiến Nguyệt không chần chờ nữa, vung trường tiên đến tấn công hắn, đối phương đúng là rất giữ lời, để hai tay sau lưng, nhẹ nhàng tránh né.
Hắn thấy Kiến Nguyệt chuyển sang giương cung với mình, khoé miệng nhếch lên, “Ngươi chỉ làm được thế thôi sao?”
Ba mũi tên hướng tới, đều bị hắn nhẹ nhàng tránh né, “Quá đáng tiếc —”
Kiến Nguyệt nhân lúc đối phương bận rộn, liền lao đến, Phan Huyết Tích thấy rõ nàng muốn lấy kiếm đâm mình, xoay nhẹ người tránh, nào ngờ bị thứ gì ném trúng, che cả tầm mắt của hắn.
Bẹp. Khăn mùi soa vì ướt đẫm nước trở nên nặng.
Kiến Nguyệt lập tức đạp mạnh hắn một cái, đối phương ban đầu hơi lảo đảo, nhưng rất nhanh đã lấy lại được thăng bằng, hắn một tay bắt lấy chân Kiến Nguyệt, ném văng nàng ra một bên.
May nhờ Tiểu Bạc đổi sang trường tiên, kịp thời quấn lấy một cái cọc gỗ, giày nàng vốn đã dính một ít nước, Kiến Nguyệt liếc xuống dòng nước cuồn cuộn, nghiến răng lấy đà đạp mạnh, quay trở lại cọc gỗ, thở phào nhẹ nhõm.
Suýt nữa thì bị loại.
“Ngươi không giữ lời, rõ ràng nói nhường ta mười đao, nhưng mới chỉ có bảy đao.” Kiến Nguyệt bất mãn chỉ hắn.
“Được, được, còn lại ba đao ta sẽ không hạ thủ.” Phan Huyết Tích đột nhiên cảm thấy bản thân vừa phạm phải sai lầm, đối phương rất biết dương đông kích tây, lẽ ra hắn chỉ nên nhường năm đao.
“Vậy phải giữ lời lấy.” Kiến Nguyệt cong khoé miệng lên, từ trong thắt lưng lấy ra thứ gì đó, “Một đao.”
Choang, bình sứ vỡ ở dưới chân hắn, có thứ gì đó bốc lên, rất nhanh đã che khuất mất tầm nhìn của đối phương.
Điểm yếu của mãng xà là thị lực, Phan Huyết Tích bị mất đi tầm nhìn, nhíu mày lắng nghe xung quanh.
“Hai đao.” Nàng từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, nhưng lại không rõ là vị trí nào, một bình sứ lại ném tới, Phan Huyết Tích không rõ là thứ gì, vì không thấy có gì xảy ra.
Bất ngờ hắn cảm thấy nhức đầu, có chút choáng váng đến buồn nôn, bản năng thầm cảm thấy không ổn, thì ra đối phương còn lấy độc trị độc với mình, muốn nhảy ra tránh né, nhưng cảm thấy trời đất lẫn lộn, chật vật muốn lấy đà nhảy lên.
“Đã nghe câu đánh rắn đánh bảy tấc chưa.” Kiến Nguyệt không biết từ đâu nói ra, hắn hoa mắt miễn cưỡng nhìn xung quanh, muốn phun độc, nhưng không biết đối phương ở đâu, chưa kể lúc này đây hắn cảm đây khó chịu vô cùng, bụng đau quặn lại, vội ôm lấy bụng. Bất ngờ có thứ gì phóng đến, quấn chặt lồng ngực của Phan Huyết Tích.
“Bởi vì nơi đó là phần tim và xương sống, rắn không có cách nào di chuyển, khí ngươi vừa hít khiến ngươi có thể rơi vào hôn mê, căn bản sẽ không đủ tỉnh táo để phân biệt ta ở đâu, cũng không thể phun độc cắn bậy.” Phan Huyết Tích thấy hai tai ong ong, nghe được câu có câu không.
“Ba đao.”
Kiến Nguyệt hô lớn, thấy đối phương không thể kháng cự được nữa, giật mạnh lại.
Không uổng công năm xưa vì để thi y mà phải học những môn khó nhằn.
Tùm. Tiếng nước vang lên, bọt nước bắn tung toé.
Mọi người đang ở bên ngoài xem các nàng, cho rằng Kiến Nguyệt đến đây là kết thúc, nào ngờ có làn khói che khuất mất Phan Huyết Tích, Kiến Nguyệt lại ở ngoài không ngừng đi một vòng, vừa đi vừa nói gì đấy, căn bản sẽ không để đối phương xác định được vị trí và phương hướng của nàng.
Bỗng có tiếng nước vang lên, là có người rơi xuống nước, mọi người bốn mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng căng thẳng hồi hộp dính mắt lên quả bong bóng.
Y Ngọc Thanh có chút kinh ngạc, cô nhìn thời gian, trận đấu này cô cứ nghĩ sẽ rất lâu đi vào hồi kết, thậm chí còn nghĩ ai sẽ là người bị loại trước, ai sẽ đối đầu căng thẳng với ai.
Kết quả, thời gian mới trôi được một nửa.
Cô búng tay một cái, có hai người liền bị hất văng ra khỏi cánh cửa không gian. Mọi người ánh mắt đổ dồn ánh mắt lên hai người, đều kinh hãi không dám tin tưởng mà há hốc miệng.
Thấy Phan Huyết Tích cả người ướt dề dề, còn Kiến Nguyệt lại khô ráo, thậm chí trông còn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Kết quả mọi người đều đã thấy rõ, xin chúc mừng Yêu Kiến Nguyệt đã thắng cuộc.”
“Nàng làm sao sẽ đánh thắng Huyết Tích?” Một người cùng điện bất mãn nói.
“Đúng a, nhất định có gian lận.” Mọi người bất mãn phản đối, muốn bọn họ có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện vô lý này, thì quá khó rồi.
“Ha, ta đang ở đâu?” Lúc này Phan Mạnh Khôi tỉnh dậy, lồm cồm bò dậy.
“Công bằng tỉ thí hay không, các ngươi xem đều rõ.” Y Ngọc Thanh vung tay, một quả bong bóng khổng lồ hiện ra, tái hiện lại khung cảnh vừa nãy, thậm chí còn ghi lại lời giải thích của Kiến Nguyệt.
Nàng chính là dùng sự hiểu biết đọ lại với kẻ mạnh.
Phan Mạnh Khôi ngồi ở dưới đất nhìn cảnh tượng vừa nãy, há hốc mồm tròn mắt nhìn Kiến Nguyệt, liền bắt lấy tay nàng, “Ngươi thật lợi hại, ngươi có thể đánh bại hắn, ta thật hả hê.”
“Không nói cho các ngươi biết, đây là không gian mà ta tạo ra, mọi nhất cử nhất động ta đều nhìn thấy rất rõ, hơn nữa ta đã đưa ra một quy luật, hễ có người gian lận, sẽ lập tức bị ra ngoài khỏi thế giới ảo.” Y Ngọc Thanh mỉm cười nói.
Mọi người im lặng, không biết nên dùng cảm xúc gì để thể hiện, hâm mộ nàng thì hơi quá, nhưng bản thân mình thì sẽ không biết dùng kế tựu kế như nàng, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Kiến Nguyệt, có hiếu kỳ kinh ngạc, có ngưỡng mộ tán thưởng.
Kiến Nguyệt nhìn lên khán đài, thấy ba người kia đang vẫy tay với nàng, Cố Nghiên Hi còn hô lớn, “Ngươi làm rất tốt, sư muội, ngươi thật lợi hại.”
Lời của Cố Nghiên Hi vừa dứt, bầu không khí ngượng nghịu kỳ lạ liền tan đi, Nguyễn Dũng đứng dậy bật cười, ngay cả Lam Phương Linh cũng mỉm cười gật đầu, biểu thị hài lòng.
Vì thế mọi người bắt đầu hô hào ầm ĩ, nàng hai lần đánh bại đối thủ mạnh, đây là chuyện không thể chối cãi, rằng nàng không phải người có thể coi nhẹ.
Kiến Nguyệt đỡ Phan Mạnh Khôi vẫn nở nụ cười ngây ngốc ngưỡng mộ dậy, “Mau đi thay y phục, kẻo cảm lạnh.”
“Hắt xì.” Nàng vừa nói xong, hắn liền hắt hơi sổ mũi liên tục.
Kiến Nguyệt cũng không còn gì để làm nữa, lại lên khán đài ôm lấy Bạch Tinh, tiếp tục ngồi xem những người khác.
“Người xem, em làm được rồi.” Kiến Nguyệt lấy tay gãi vào phần dưới tai nàng, thì thầm nói.
“Ta biết là em sẽ làm được mà.” Bạch Tinh nhắm mắt thoải mái nói.
Kiến Nguyệt cười nhạt, mặc kệ người khác, bế Bạch Tinh lên trước mặt, thơm nhẹ một cái.
Cố Nghiên Hi ngốc lăng nhìn nàng, quả là nữ tử thường xuyên có hành động thân mật với những thứ đáng yêu, cô cũng muốn vuốt con hồ ly đó, chỉ vuốt nhẹ thôi, nhưng tay còn chưa chạm tới nó đã xù lông nhe nanh với cô.
“Vì sao hắn lại trong một lúc có hai người?” Kiến Nguyệt nhìn về phía Phan Mạnh Khôi đang ngồi cô lập ở một góc, thấy nàng nhìn mình, hắn còn nở nụ cười vẫy tay chào.
Đây là một nhân cách khác sao.
“Hắn tồn tại hai linh hồn trong một cơ thể, đôi khi sẽ có hiện tượng cơ thể bị linh hồn khác cùng nhập vào, thậm chí còn chiếm lấy quyền điều khiển của linh hồn chủ thể.”
Kiến Nguyệt nghe thấy cách giải thích này, lòng chột dạ khẽ run.
Cát trên đồng hồ đã chảy cạn, cuộc tỉ thí đã kết thúc, dù là những người chưa phân thắng bại thì cũng đều phải ra ngoài.
Kiến Nguyệt nhìn những người ở dưới, tất cả đều tơi tả, hiển nhiên là một trận huyết chiến, có người kiệt sức đến nằm vật ra đất, há miệng thở phì phò. Mỗi người ít nhiều trên người đều có vết thương, có người máu và bùn đất đã dính bẩn lên hết cả y phục, đến nỗi nhìn không ra màu nguyên bản nữa, họ đều bị khẩn cấp đưa đến y phòng.
Nàng đến cùng chỗ mọi người tập hợp, thấy Mặc Lâm y phục đều rách lỗ chỗ, bên sườn mặt còn có vết thương kéo dài. Nguyễn Dũng đi ra, vuốt râu hài lòng, “Đầu tiên, chúng ta chúc mừng các ngươi đã thành công vượt ải, những người còn lại cũng đừng buồn, chịu khó trở về luyện tập, cơ hội vẫn còn rất nhiều. Nhưng tiếp theo, ta muốn nhắc nhở, đây mới chỉ là khởi đầu, vì còn có Tiên kiếm đại hội ở đằng sau đang đợi chúng ta. Vì thế, trong một tháng này, những người chiến thắng phải tăng cường độ tập luyện so với trước đây, chúng ta cũng có chế độ đãi ngộ cho các ngươi tu luyện.”
Những người chiến thắng đều mệt mỏi nằm ngổn ngang ở trên đất mà nghe Tam trưởng lão nói, rên rỉ một tiếng đã biết, duy chỉ có Kiến Nguyệt và Mặc Lâm là còn bình tĩnh đứng nghe hắn nói.
Kiến Nguyệt trở về, trên đường một mực im lặng, dù có nhiều người chạy đến chúc mừng nàng, rồi là đủ ngôn từ biểu đạt sự bái phục, nàng cũng chỉ cười nhạt gật đầu cho qua.
Vừa trở về, nàng liền khoá cửa lại, nhảy lên giường ủ rũ, thấy Bạch Tinh ngồi xuống bên cạnh, lại chui vào trong lòng.
“Sao thế? Vì sao lại không vui?” Bạch Tinh xoa nhẹ đầu nàng.
“Rõ ràng là em đã chiến thắng, nhưng lại chẳng hề vui vẻ gì. Thấy mọi người đều bán mạng mà giành lấy cơ hội, em bất quá chỉ dùng một ít thủ đoạn mà thôi.” Kiến Nguyệt rầu rĩ nói.
“Vì sao lại nói thế, em làm rất tốt.” Bạch Tinh nâng cằm nàng lên, mỉm cười nhìn gương mặt nhỏ đang bĩu môi kia, vì sao trông có chút đáng yêu.
“Không phải cứ phải đánh nhau chảy máu mới là kẻ mạnh, một kẻ có thể ung dung nhàn hạ đánh bại người khác, đó mới là kẻ đáng sợ. Bọn họ cho dù thua, cũng đã khiến cho kẻ thắng sứt đầu mẻ trán, ngược lại em khiến người khác ăn lỗ, còn bản thân chẳng hề hề hất, đây mới là thứ khó làm.” Bạch Tinh vỗ mặt nàng nói.
“Em nói xem, ta chỉ một ngón vào Trường An liền khiến nó nổ tung, thì là kẻ yếu hay mạnh.”
“Đương nhiên là quá mạnh rồi.” Kiến Nguyệt da đầu tê dại, nàng là ra lệnh ném mìn hay sao.
“Một vị tướng mưu trí khiến cho quân bên mình ít tổn thất nhất, lại vẫn có thể đánh bại kẻ địch, là mạnh hay yếu.”
“Là một vị tướng vô cùng lợi hại.”
“Thấy chưa, những người kia bất quá chỉ là thương địch một nghìn, tự tổn tám trăm mà thôi, về lý lẽ, Nguyệt nhi của ta là mạnh nhất.” Bạch Tinh vuốt ve cằm của nàng nói.
Kiến Nguyệt bị nàng gãi làm cho ngứa ngáy, chồm lên ôm cổ nàng, vùi mặt vào sườn mặt đối phương dụi dụi, “Thái nhi, mai là lập đông.”
“Em cần ngủ đông sao?”
“Xích Quỷ có tuyết không?”
“Về phía mạn Bắc thì tuyết rơi rất dày.” Bạch Tinh gật đầu nói.
“Em muốn đắp người tuyết.”
“Người tuyết là con gì? Có cắn không?” Bạch Tinh nghi hoặc nhìn nàng.
“Ngốc, đó không phải quái vật, chỉ là hai cục tuyết chồng lên nhau mà thôi.” Kiến Nguyệt thấy nàng nghiêm túc, liền muốn cười.
“Chỗ nào giống người?” Bạch Tinh cố gắng hình dung ra, nhưng vẫn không hiểu.
“Đến lúc đó em sẽ làm cho người xem.” Kiến Nguyệt phì cười nói.
Tối hôm đó Kiến Nguyệt nghiên cứu quyển trục xong, dụi mắt nhìn ra ngoài hiên, thấy Bạch Tinh đang yên lặng ngồi bên ngoài, liền cuộn sách lại ngồi bên cạnh.
“Hôm nay trời quang, thích hợp để cho em xem.” Bạch Tinh đột nhiên nói.
“Xem thứ gì thế?”
“Lần trước không phải em muốn xem tàn ảnh của ta sao? Trời càng về đông, nhìn càng rõ.”
Phụt. Bạch Tinh cho tắt toàn bộ nến, những ngôi sao trên bầu trời liền trở nên sáng rõ.
Kiến Nguyệt còn đang ngóng chờ trên trời, đột nhiên Bạch Tinh lấy ra một quả cầu trong suốt, nó khẽ quay, nàng liền nhìn thấy cả dải ngân hà.
Nàng mở to mắt kinh ngạc, thứ này rốt cuộc là gì, nàng đến từ tương lai, những hình ảnh cũng chưa thể rõ nét thế này.
“Hướng này.” Bạch Tinh chỉ về phía Nam trong quả cầu, “Thứ này giúp em nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thể thấy bằng mắt thường, nơi em thấy trong quả cầu này cũng chính là hướng nhìn chúng ta.” Nói xong nàng lại chỉ lên một ngôi sao, Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn theo, thấy quả cầu xoay nhẹ, thu nhỏ lại đến một nơi nào đó trên hệ Ngân Hà. Đồng tử nàng hơi dãn, đây chính là sao Thổ.
“Ngôi sao này chính là ngôi sao ở trước mặt theo hướng em nhìn.” Bạch Tinh giải thích.
Nàng nói xong, quả cầu lại xoay, thu nhỏ dải ngân hà lại như cũ, Bạch Tinh tiếp tục nói, “Bởi vì vị trí của em ngày càng đối xứng với nó, nên có thể thông qua quả cầu nhìn rõ hơn.”
“Ngay cả thế này, đó vẫn chỉ là tàn dư của người mà ánh sáng của vụ nổ chưa truyền đến mắt chúng ta, Thái nhi người rốt cuộc đã cách nơi này bao xa?” Kiến Nguyệt sửng sốt nói, nàng hiểu đại khái ý nàng, thứ này giúp nàng có thể nhìn rõ vũ trụ hơn, mà hơn nữa nó bám sát theo đôi mắt nàng.
Để nói một cách dễ hiểu, khi đứng cách gần một ngôi sao nào đó, ta có thể tận mắt chứng kiến vụ nổ, nhưng khi nàng đứng ở Thánh Toạ đại lục, cho dù quả cầu có quay tận ngôi sao đó, nhưng đó không phải là thời gian thực, vì thế vẫn nhìn thấy đây là một vì sao còn tồn tại.
Nếu như thế, Bạch Tinh phải ở rất xa, hơn hàng triệu triệu năm ánh sáng mà nàng không thể ước chừng được.
Kiến Nguyệt nghĩ đến đau đầu, nàng quay sang định nói tiếp, phát hiện Bạch Tinh không rõ là cảm xúc gì nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng bối rối, “Mặt em dính gì sao?”
“Nguyệt nhi, vì sao em lại biết những thứ này? Đến cả ta cũng không quá hiểu rõ.”
Kiến Nguyệt muốn vả cho mình một cái, giờ hay rồi, tự giấu đầu lòi đuôi, “Lúc nhỏ em vô tình đọc một quyển thiên văn, giờ không nhớ rõ tên nữa. Thái nhi, trở thành một vì sao người cảm thấy thế nào?”
Kiến Nguyệt vội đánh lạc hướng, bất quá nàng nghĩ, vấn đề nằm ở Bạch Tinh có muốn tiếp tục truy hỏi chuyện này hay không mà thôi.
Bạch Tinh lắc đầu, nói, “Ta không nhớ gì hết, cũng không hề biết bản thân đã từng là một vì sao, cho đến lần trước ta trở về thiền, bất ngờ tìm được một phần kí ức bị phong ấn. Khi đó ta chỉ biết ta đã nổ tung, các nguyên tố lại tạo nên ta hình dạng này, sau đó ta trôi dạt đến đây, làm sao đến ta lại không nhớ.”
“Kí ức bị phong ấn?” Kiến Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế, là ta tự hay do người khác, ta cũng không biết, bởi vì chính ta cũng không thể tìm thấy phần kí ức thiếu sót kia đã bị giấu kín ở đâu.”
Kiến Nguyệt mím môi lại, cau mày suy nghĩ.
Nếu đúng là do chính Bạch Tinh làm, thì kí ức ấy nhất định sẽ có bao nhiêu thống khổ, khiến cho nàng thiết tha quên đi, nên mới phong ấn nó lại.
Nếu như là người khác, đồng nghĩa con đường lang thang ở vũ trụ kia, nàng ấy có thể đã phát hiện ra bí mật nào đó, khiến cho kí ức bị kẻ khác phong ấn lại, thậm chí còn đưa nàng đến đây.
Vậy thì thế giới bên ngoài kia, có rất nhiều thế lực đang chờ đợi bị khám phá.
Bạch Tinh thấy nàng một mực trầm tư, nắm nhẹ lấy bàn tay đang nắm chặt kia, “Được rồi, dù gì cũng không còn quan trọng nữa, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Người nói đúng.” Kiến Nguyệt nghĩ đã thấy đau đầu, vì thế gật đầu đồng tình. Bản thân còn chưa lo xong, nàng đâu có nhiều tâm sức để ý thứ nàng còn chưa nhìn thấy bao giờ.
“Cũng không sớm nữa, nên nghỉ ngơi.” Bạch Tinh đỡ nàng dậy, nhắc nhở.
Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt bị tiếng gió đập vào cửa làm cho tỉnh, nàng mở mắt ra, thấy mình như trước đây vẫn luôn nằm trong vòng tay Bạch Tinh.
“Tỉnh?” Bạch Tinh từ đằng sau nàng nói.
“Ừm,“ Kiến Nguyệt thấy bên ngoài có chút lạnh, không tự chủ mà kéo chăn cao lên, chui vào trong lòng nàng, “Có chút lạnh.”
Bạch Tinh nhìn bờ lưng trần trắng mịn của nàng có một vài vết cắn, liền kéo nàng vào trong lòng, truyền nhiệt vào trong người nàng, “Vẫn còn sớm, em nên ngủ tiếp đi.”
“Không buồn ngủ nữa.” Kiến Nguyệt tìm vị trí thoải mái, lười biếng nói.
Hai người không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau. Kiến Nguyệt vuốt ve hàng lông mi phủ tuyết kia, nghe tiếng gió bấc tựa như người say rượu đập cửa rầm rầm, khung cửa đều rung cả lên.
Nàng nằm trong chăn ấm nệm êm mà nghe gió gào, trong lòng sinh ra cảm giác an toàn, mí mắt lại nặng dần, bất giác rơi vào giấc ngủ. Bàn tay đang vuốt ve kia vì ở ngoài chăn mà bắt đầu ửng hồng, từ từ trượt xuống, lại bị Bạch Tinh bắt lấy, đưa lên miệng hôn nhẹ, ủ ấm cho nàng.
Nàng nhìn bàn tay trắng như tuyết của mình, xương tựa như gai mà trồi lên, lại nhớ đến người khác luôn nói cơ thể mình rất lạnh như khối băng. Khoé miệng nhếch lên một bên, tự giễu cười.
Nàng cũng muốn sưởi ấm cho người đang say ngủ kia, cũng mang mang hơi thở ấm cho nàng ấy.
Kiến Nguyệt dụi mắt lại, thấy trời đã sáng hơn lúc mình tỉnh lại, “Thái nhi?”
“Dậy rồi.” Bạch Tinh đang ngồi ngâm trà, nghe thấy có người gọi, liền ngẩng đầu nhìn về, mỉm cười nói.
“Em đã ngủ đến canh mấy?” Kiến Nguyệt ngái ngủ nói, dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh táo, chống tay chậm rãi ngồi dậy, chăn liền như thế rơi xuống, trên người nàng đều là vết hôn cắn.
“Giờ Ngọ.”
“Muộn như thế sao? Người không gọi em dậy.” Kiến Nguyệt thấy đã đến giữa trưa, không ngờ mình lại ngủ lâu đến thế.
“Em ngủ ngon đến thế, ta làm sao nỡ.” Bạch Tinh vén mái tóc đang rũ xuống kia, hôn nhẹ lên trán nàng, “Bên ngoài rất lạnh, em ngồi đây chờ đi đã.”
Kiến Nguyệt để nàng mặc y phục hộ, nhìn đối phương nghiêm túc cẩn thận, trong lòng lại ấm áp, hạ thấp mi xuống, “Người chiều em đến vậy, em ỷ lại thì thế nào?”
“Ta cũng sẽ không chê đâu. Được rồi, mau rửa mặt đi, cẩn thận nước nóng.”
Đợi nàng rửa mặt súc miệng xong, thấy Bạch Tinh đang chuẩn bị thức ăn cho mình, là một bát bánh đúc nóng, nàng ấy trong thời gian này luôn nghiêm túc học nấu những món mà Kiến Nguyệt quen ăn.
Chiều đến, Kiến Nguyệt không việc gì lại ngồi luyện đàn, nàng nhận ra mình không có duyên với những nốt nhạc, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể.
“Cái cây kia đã rụng hết lá rồi.” Bạch Tinh chỉ về cái cây trơ trọi kia.
“Thái nhi.”
“Hửm?”
“Ôm.” Kiến Nguyệt dang rộng hai tay ra, vươn người về phía nàng.
Tối đến, Bạch Tinh cố tình đổi sang một chiếc chăn lẫn đệm lót lông cừu, mặc dù nội vụ đã đưa cho nàng một cái chăn lông thú, nhưng nàng cho rằng thứ này sẽ không đủ giữ ấm, vì người khác khi ngủ sẽ mặc áo ngủ để giữ nhiệt, Kiến Nguyệt thì không.
Kiến Nguyệt nhìn cái giường ấm áp kia, nở ra nụ cười gian tà, kéo mạnh thắt lưng một cái, liền loã thể ôm lấy nàng.
“Không biết lạnh sao? Mau chui vào chăn.” Bạch Tinh thấy lưng có hai thứ mềm mại đầy đặn đè lên, lập tức hiểu ra đó là thứ gì, xoay người nhét nàng vào trong ổ.
“Khi làm thì sẽ không lạnh nữa.”
“Công chúa thỉnh tự trọng.”
Cảm nhận được da bị người mơn trớn, mặc dù có chút lạnh, nhưng trong người nàng lại có ngọn lửa khô nóng vô cùng, Kiến Nguyệt thoải mái khẽ rên, hơi thở bắt đầu nặng nề, phát ra những âm thanh khiến hoa nghe cũng phải thẹn mà che mặt.
“Thái nhi.”
“Ừm.”
“Đôi lúc em muốn chúng ta thành thân ngay lập tức, để trở thành cặp phu thê.”
Bạch Tinh còn đang vùi mặt giữa hai chân nàng, nghe thấy lời này, liền ngẩng đầu nhìn người đang rướn cổ kia, da đều ửng hồng, mỉm cười.
“Vậy nương tử có điều gì muốn ta làm không?”
Kiến Nguyệt có chút ngạc nhiên, sau đó lại khẽ cười, “Phò mã, ngậm chặt hơn chút đi, còn chỗ này nữa, nó rất cô đơn a.”
Mặt trăng tròn vành vạnh hắt ánh trắng bạc lên mái hiên, thẹn thùng với tiếng suối đang chảy khe khẽ, có tiếng ngâm của thiếu nữ vẫn còn chưa ngủ.
“Em chỉ là người em gái thôi,
Người em sầu mộng của muôn đời,
Tình em như tuyết giăng đầu núi,
Vằng vặc muôn thu nét trọn đời.*”
*Trích Một mùa đông của Lưu Trọng Lư.