Kiến Nguyệt nghỉ ngơi ba ngày, cả người luôn trong trạng thái lâng lâng như say rượu, nàng chính là đang say đời. Kì nghỉ kết thúc, cũng là lúc nàng phải tập luyện cho Tiên kiếm đại hội.
“Em càng mạnh, suy nghĩ càng rộng mở, nó cũng sẽ ngày càng trở nên lợi hại, đến lúc đó, cho dù em không có linh lực, cũng có thể đánh bại những đối thủ khó nhằn.” Bạch Tinh vung kiếm làm mẫu cho nàng xem.
Bởi vì Kiến Nguyệt không giống như người khác tu luyện bế quan để nâng cao cảnh giới, nàng phải dựa vào võ công và năng lực phán đoán, vì thế Nguyễn Dũng tìm đến tận nơi cố ý căn dặn nàng phải chăm chỉ luyện tập, không được lười biếng, hoặc là nàng phải để cho hắn dạy.
Thế là Bạch Tinh rảnh rỗi kéo nàng đến một nơi khác để dạy nàng.
Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh lúc lấy kiếm chặt đứt đầu rơm, khi đổi sang trường tiên quật ngã một hàng người gỗ, lúc lại đổi sang thương xuyên thủng vòng vây, rồi lại giương cung bắn những cái lá nào đang rụng trên không.
Cả một quá trình, nàng ấy không dùng đến một chút linh lực nào.
“Đây là bốn vũ khí tương đối thích hợp cho em, vì thế nên thông thạo kiếm, giáo, cung và trường tiên. Kiếm, vốn dĩ không quá hữu dụng trên chiến trường, bởi vì nó là cận chiến, nên thường có vương tộc hoàng thất mới hay dùng đến nó để thị uy, quân lính trên chiến trường thường ưu tiên những loại như giáo mác và cung tên hơn, nên em thành thạo càng nhiều càng tốt. Còn có thứ này, ta cho em xem.”
Kiến Nguyệt nhìn thanh kiếm kia bỗng trở nên dẻo dai tựa như trường tiên, nhưng lại không phải trường tiên, nàng vung đến đâu, nơi đó xuất hiện vết cắt mỏng của lưỡi kiếm, Bạch Tinh đưa lưỡi kiếm tựa như con rắn uốn lượn qua các hàng cây, hướng đến người rơm ở phía khuất, bỗng đầu lưỡi kiếm chia ra làm hai, tựa mãng xà há miệng cắn lấy phần cổ người rơm, nàng kéo giật lại, cái đầu người rơm liền đứt ra, dùng thanh kiếm lôi về phía mình.
“Tiểu Bạc còn có thể thế này sao?” Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, đây chỗ nào giống một thanh kiếm, tựa như đã hoá thành yêu thú.
“Đương nhiên, trí tưởng tượng của em đến đâu, nó cũng sẽ như thế.” Bạch Tinh cong lưỡi kiếm lại thành hồ ly.
“Hoá ra là như vậy, không hổ là bảo kiếm của Tiên Đế.” Nàng ngắm nhìn thanh kiếm, cũng muốn áp dụng như nàng, nhưng lại không thấy động tĩnh gì.
“Đầu tiên em phải nghĩ, em là chủ nhân của nó đã, đừng để tâm trước đây nó là của ai.” Bạch Tinh lấy ra một thanh kiếm đen có viền vàng.
“Nếu em đánh bại được thanh kiếm này, sẽ chẳng có gì lo lắng về việc mình bị thua thiệt so với người khác.” Bạch Tinh ném thanh kiếm đó lên không trung, nó liền lơ lửng bay lên, chĩa mũi kiếm về phía Kiến Nguyệt, đợi Bạch Tinh ra lệnh.
“Đây là kiếm của người sao?”
“Đúng thế, ta có rất nhiều, em thấy cái nào vừa mắt thì cứ lấy, song kiếm cũng rất lợi hại đấy.” Bạch Tinh vung tay, dưới đất liền xuất hiện mười thanh kiếm.
“Kiếm ta hay dùng mang nghiệp sát sinh rất nhiều, vì thế nó rất hung dữ, lại khát máu, nó đã ra trận thì nhất định phải thấy máu, thiết nghĩ em sẽ không muốn nhìn cảnh đầu rơi máu chảy, vì thế mười thanh này ta ít khi dùng nhất, nên chúng nó vẫn còn rất hiền lành, dễ khống chế.”
Kiến Nguyệt nhìn dưới đất, nàng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhắm mắt lại, đi đi lại lại mấy vòng, đột nhiên dừng ở trước một thanh kiếm.
“Có lẽ là thanh này đi.” Kiến Nguyệt nghe theo tiếng gọi con tim, chỉ về thanh đoản kiếm màu xanh than được móc một cái lông vũ màu đen, chuôi kiếm còn được treo một cái chuông.
“Được, vậy thì nó coi như có duyên với em, nên mới để em cảm nhận được.” Bạch Tinh gật đầu nói.
“Đây là kiếm gì thế?” Kiến Nguyệt cầm đoản kiếm lên, rung nhẹ chuông.
“Kiếm Chuông Hồn, bảo kiếm của Ma Chủ trước đây, hắn biết mệnh mình đã cạn, nên nhờ ta trông giữ, đợi ngày gặp chủ nhân mới, chiếc lông vũ này chính là từ cánh của hắn, để thể hiện sự nhờ mong.”
Nàng vừa bảo những thanh kiếm này rất hiền lành, thế như thế nào mới là độc ác.
Kiến Nguyệt dở khóc dở cười nghe Bạch Tinh nói, mình thế nào lại là bàn tay vàng trong làng lựa kiếm, hai lần ngẫu nhiên sở hữu thanh kiếm không tầm thường, “Thứ này người khác sẽ không biết sao?”
“Ngoài ta ra, chẳng có mấy ai nhìn được bảo kiếm của hắn, bởi vì đã nhìn thấy có nghĩa là mạng đã tận, cũng như chín cái đuôi của Cửu Vĩ Vương.”
“Lẽ nào tiếng chuông này dùng để gọi hồn.” Kiến Nguyệt kinh hãi nói, chẳng trách vì sao nó có tên là chuông hồn.
“Phải, bất quá người không còn, chuông cũng chỉ mang theo cho đẹp thôi.” Bạch Tinh cầm lấy đoản kiếm, rút hờ ra, Kiến Nguyệt thấy có làn khói đỏ đang toả quanh lưỡi kiếm.
“Để ta cho em thanh kiếm này có bao nhiêu đáng sợ, nhưng chúng ta không thể làm ở đây, sẽ khiến lũ thiên triều chạy toán loạn.” Bạch Tinh cười nói, búng tay một cái, nàng thấy xung quanh tối om, có lẽ đây là Hồn giới.
Kiến Nguyệt thấy xung quanh không một tiếng động, cũng không một bóng người, có chút lo lắng nhìn bốn phía, “Thái nhi?”
Bỗng phía trước có một tia sáng đỏ, chiếu lên Bạch Tinh đôi mắt nhuộm màu máu, nàng vừa rút cả thanh kiếm ra, một trận gió mạnh liền nổi lên, Kiến Nguyệt thấy sống lưng hơi lạnh.
“Lại đây, và cảm nhận nó.” Bạch Tinh vẫy tay, ý bảo nàng lại gần.
Kiến Nguyệt cũng rụt rè tiến lại gần, nhìn đôi mắt đều đỏ quạnh của nàng, có chút không quen, Bạch Tinh mỗi lần ở trong dạng hồn đều thế này.
Nàng vừa cầm lấy chuôi kiếm, liền cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ đến khó chịu, nàng bỗng nhiên cảm thấy được sự tức giận của chủ nhân trước đây.
“Thử rung chuông xem.”
Kiến Nguyệt lắc nhẹ chuông, tiếng liền vang đi khắp nơi, đột nhiên đùng một tiếng nổ, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Nàng hoang mang nhìn xung quanh, “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Là tiếng chuông trừng phạt những linh hồn xấu xa, nhưng nó không có tác dụng với em, nên nó cứ vang đi mãi, vô tình vang đến tận địa phủ, là điện trước đây của ta, nơi đó còn có rất nhiều vong linh chưa thể siêu thoát, chúng nghe tiếng này đều phát điên đến dậm chân lăn lộn dưới đất.”
“Bởi vì chủ nhân không còn, tiếng chuông giờ đây chỉ có thể dùng ở dưới địa ngục mà thôi.” Bạch Tinh nói tiếp.
Kiến Nguyệt nhìn lưỡi kiếm đang phát sáng, nàng thử dùng kiếm, phát hiện nhẹ như lúc nàng dùng Tiểu Bạc, Bạch Tinh nói, nếu một thần kiếm trở nên nhẹ bẫng, không phải do thanh kiếm nhẹ hay sức lực của người cầm nó khoẻ khoắn, mà do nó đã nhận người cầm nó là chủ nhân.
Nàng thử vài động tác, lưỡi kiếm đi đến đâu, tàn dư ánh sáng còn kéo dài thêm một đoạn.
“Lại đây, ta cho em xem thứ này.” Bạch Tinh búng tay một cái, bầu trời đã được thắp lên ánh sáng đỏ.
Bạch Tinh nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy chuôi kiếm để trước mặt, thanh kiếm bỗng rung lắc nhẹ, nàng liền mở mắt ra, đôi mắt đỏ phát ra luồng sáng, sau lưng xuất hiện vô số cánh tay đang cầm kiếm, Bạch Tinh bay lên cao.
“Nhìn đằng sau lưng em đi.”
Kiến Nguyệt nhìn nàng hoá thân thành một quỷ thần, trong lòng kinh hãi, nàng cảm nhận áp lực vô hình đến từ Bạch Tinh, nghe thấy nàng nói, vội quay đầu lại, phát hiện từ khi nào đã có vô số người rơm.
“Trừng trị.” Bạch Tinh hô lên một tiếng, từ không gian xuất hiện các hố đen, các thanh kiếm tựa như mưa tên lao thẳng xuống, chính xác đâm từng người rơm một. Người rơm bị đâm trúng, liền bốc cháy, khói đen mù mịt cả vùng trời đỏ, trông thảm khốc và thê lương vô cùng.
Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn bụi khói bay lên trời, người rơm đổ ngang đổ dọc, bị thiêu rụi thành tro, nàng bỗng cảm thấy mình thật lạc lõng, giống như một hài tử đứng trong một bãi chiến địa, trơ mắt bất lực nhìn mọi thứ bị tàn phá.
Nàng ngước nhìn Bạch Tinh đang lẫn vào trong bầu trời kia, vì thế trông có chút mơ hồ, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, con người đứng ở trên bầu trời khiến người kinh hãi đến không dám đối diện, không gian quỷ dị cùng sự áp lực đáng sợ, khiến nàng cảm thấy nặng nề.
“Em xem, đây là uy lực nhỏ nhoi của thanh kiếm này, có thể sẽ không đạt đến cảnh giới như trước đây, nhưng ít nhiều cũng có thể đánh bại được rất nhiều người, đặc biệt là người phàm.” Bạch Tinh vung kiếm vui vẻ nói.
“Nguyệt nhi?”
Kiến Nguyệt không trả lời nàng, lấy tay đỡ lấy cái trán đang ướt đẫm mồ hôi, mắt nhắm nghiền lại, bờ môi hồng nhuận nên trở nên nhợt nhạt, lảo đảo như bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống.
“Nguyệt nhi.” Thấy nàng sắp ngã xuống, Bạch Tinh vội đến đỡ nàng dậy, để đối phương dựa lên mình, “Em sao thế?”
“Thái nhi.” Kiến Nguyệt mơ màng nói.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng giọng lại nghẹn lại. Kiến Nguyệt mím môi, mở miệng, rồi lại mím chặt lại, lắc đầu nói, “Em không sao, hơi chóng mặt, người tiếp tục nói đi.”
“Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi một lát.” Bạch Tinh vừa dứt lời, các nàng liền trở lại khu rừng ban nãy.
Kiến Nguyệt nhận lấy cốc nước nàng đưa cho, có chút ấm, có lẽ Bạch Tinh đã truyền nhiệt vào. Nàng dựa lên vai đối phương một lúc, hơi thở dần ổn định lại, gương mặt cũng lấy lại vẻ hồng hào thường ngày, lúc này mới có động tĩnh.
“Em không sao chứ? Nếu không chúng ta trở về.” Bạch Tinh thấy nàng đã khôi phục lại như cũ, nhưng vẫn lo lắng nói.
“Em không sao, chúng ta còn chưa tập luyện gì mà.” Kiến Nguyệt lắc đầu nói, sau đó chậm rãi đứng dậy, hướng với Bạch Tinh cười.
“Nếu trong người không khoẻ, thì đừng nén nhịn.” Bạch Tinh cũng đứng dậy, xác định nàng không việc gì nữa mới dặn dò.
“Thanh kiếm này chỉ có thể tận dụng tối đa lúc ở trong Hồn giới thôi sao?” Kiến Nguyệt nhìn đoản
kiếm trong tay, hoàn toàn không giống với bộ dạng uy lực vừa nãy.
“Đúng thế, mà tốt hơn là nên thế.”
“Vậy chúng ta luyện tập song song cả hai sao?” Nàng nhớ không nhầm Bạch Tinh có nhắc đến song kiếm.
“Trước tiên em có muốn đặt tên mới cho nó không?”
Kiến Nguyệt suy ngẫm một lát, có lẽ vẫn như lần trước, nàng quan sát đoản kiếm, “Ta gọi ngươi là Tiểu Lam được không?”
Không một chút phản hồi.
“Có lẽ nó không thích.” Bạch Tinh chống cằm nói.
Kiến Nguyệt gãi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Vậy ta đặc tên ngươi là Bạch Nguyệt Âm được không?”
Đoản kiếm đột nhiên rung bần bật, phản ứng giống hệt Tiểu Bạc, Kiến Nguyệt thấy nó thích, cũng hài lòng mỉm cười.
Bạch Tinh nghe cái tên này, khoé miệng cong lên, “Vì sao lại lấy tên này?”
“Âm để nói về nguồn gốc của nó, Bạch Nguyệt đương nhiên là chúng ta rồi.” Kiến Nguyệt ôm lấy tay nàng, biết còn hỏi.
“Không tệ, nhưng đừng có mới nới cũ, trong thời gian này Tiểu Bạc vẫn quen tay hơn, thì nên dùng cho đến khi lưỡi kiếm của nó sắc đến chặt sắt như chặt bùn, như thế em không có gì phải lo sợ nữa.”
“Được.”
“Tiểu Bạc, từ nay ngươi có bạn rồi, có vui không?” Kiến Nguyệt vuốt thanh kiếm trong tay.
Tiểu Bạc rung nhẹ, biểu thị có.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Tinh, nàng ngày càng thành thục sử dụng Tiểu Bạc, nhờ đó mới nhận ra, bản thân mình đã lãng phí tài nguyên trời cho suốt bấy lâu nay.
Trước đây không phải Tiểu Bạc chém không nổi, mà là do bản thân nàng không biết mài sắc lưỡi kiếm.
...
Kinh thành Tư Duy Đặc, Tây Mông Đế Quốc.
“Hahaha.”
Trong hoàng cung phát ra những trận cười lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng vỗ tay.
“Đường Vĩnh Long a Đường Vĩnh Long.” Kha Thiết Mộc đọc thư tình báo, vô cùng hài lòng, như thể hắn đang xem hài kịch.
“Bái kiến bệ hạ.”
“Mau đứng lên đi, có chuyện gì?” Kha Thiết Mộc vẫy tay cho tên người hầu đang quỳ ở dưới.
“Bệ hạ.” Tên người hầu đến bên cạnh, thì thầm vào tai hắn vài câu, Kha Thiết Mộc biểu cảm kinh ngạc, quay sang nhìn hắn, “Tin này xác thực sao?”
“Bẩm bệ hạ, đúng là thế.”
“Năm nay Tiên kiếm đại hội tổ chức ở nước Nam Tây Vực sao?”
“Thưa bệ hạ, quả đúng là vậy.”
“Tốt, tốt.” Kha Thiết Mộc đứng dậy, không ngừng gật gù nói đi nói lại một câu.
“Yêu Kiến Nguyệt, e rằng kiếp này nàng không thoát nổi ta rồi.” Kha Thiết Mộc nhìn bức hoạ trên tường, hắn ngày đêm mê mẩn mỹ nhân khiến hoa mẫu đơn cũng phải ghen tị này, chỉ hận không thể lập tức đem nàng trở về kinh thành.
“Lập tức phái sứ giả, không, tự thân ta sẽ đến. Mau đi chuẩn bị xe ngựa.”
“Vâng.”
...
Kiến Nguyệt chăm chỉ tập luyện suốt hai tháng, nàng ngày càng thành thạo sử dụng linh hoạt bốn loại vũ khí cùng một lúc, gần đây cũng bắt đầu tìm hiểu qua về Bạch Nguyệt Âm.
Tiết đông ở Trường An không rơi tuyết, nhưng thường xuyên đổ mưa, lại hay nổi gió, tuy nhiên nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh, một phần là vì cơ thể này đã quen với thời tiết khắc nghiệt, lại có y phục lót lông, cho dù đi ngủ không mặc y phục cũng không sợ.
Nàng nghe tin từ Mặc Lâm rằng chưởng môn đã trở về, vì thế cũng bắt đầu suy nghĩ cách tiếp cận.
Có điều Kiến Nguyệt không thể lên Thái Hoà điện, mà chưởng môn thì chẳng xuống đây, nàng lại chán nản đi tìm Cố Nghiên Hi chơi.
“Sư tỷ có biết gì về Tiên kiếm đại hội không?”
Cố Nghiên Hi nở nụ cười, bộ dạng hớn hở như chuẩn bị khoe mẽ gì đó.
“Ta từng tham dự Tiên kiếm đại hội năm lần rồi đó.” Cô tràn đầy tự hào nói.
“Thật sao? Kết quả thế nào?”
“Ờm, một lần á quân, hai lần quý quân, ba lần còn lại thì bị loại ngay vòng đầu.”
Kiến Nguyệt nhìn cô, cười nhạt.
“Này, ý ngươi là gì thế?”
“Sư tỷ, Trường An phái chúng ta đã có mấy lần được giải quán quân?”
“Năm mươi lần thì phải, chủ yếu là được á quân và quý quân.” Cố Nghiên Hi nhíu mày, “Mấy chuyện này ngươi phải đi hỏi người bên Nguyệt Ảnh điện, bên đó có ghi chép.”
“Năm mươi lần?” Kiến Nguyệt kinh hỉ.
“Trên một nghìn lần.”
Nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất.
“Ai dà, ngươi đừng bày ra vẻ mặt đó, phái chúng ta không phải phái tu tiên, làm sao đọ lại được những tiên nhân đấy.” Cố Nghiên Hi thở dài bất lực, “Trong số năm mươi lần này, trong đó có Bạch trưởng lão trước đây vẫn còn là đệ tử góp sức không nhỏ, có lẽ là gần mười lần.”
“Vậy sau này?”
Cố Nghiên Hi hất cằm về phía Y Ngọc Thanh đang đứng phân công nhiệm vụ cho những người đi lao động, “Còn có rất nhiều người, nhưng ta chỉ nhớ rõ sư tỷ đã từng ba lần giành được vị trí quán quân cho Trường An, sau này Y sư tỷ lại không tham dự nữa, mà nhường cơ hội cho những người khác.”
“Ồ.” Kiến Nguyệt cũng quay sang nhìn đối phương, “Vậy sư tỷ có biết gì nhiều về Bạch trưởng lão không?”
“Ngươi đi hỏi Y sư tỷ thì tốt hơn đó, dù gì cũng là đồ đệ chân chính của Bạch trưởng lão mà.”
“Ài.” Kiến Nguyệt xoa chóp mũi, còn lâu nàng mới đi động đến đề tài nhạy cảm này, chẳng qua nàng khá thân thiết với Cố Nghiên Hi, lại thấy cô nhiệt tình tốt bụng nên mới dám nói chuyện phiếm thôi.
Nhưng Kiến Nguyệt nhớ rất rõ, Bạch trưởng lão bị Quỷ Thanh Giới sát hại, giống như cách Vũ thiếu gia ở huyện Nam Hải chết, nghĩa là ông ấy đã từng có liên quan đến Quỷ Thanh Giới.
Không biết là chuyện gì nhỉ? Mà khiến cho chúng ra tay tàn nhẫn và ngang nhiên đến thế.
Bất tri bất giác thời gian đã trôi qua rất nhanh, khiến nàng ngỡ ngàng tỉnh giấc, sắp đến lúc khoảng thời gian mà nàng mong chờ nhất.
“Còn vài ngày nữa là tháng Giêng, đồ đệ của môn phái có thể trở về quê ăn Tết.” Nguyễn Dũng tập hợp mọi người lại nói.
“Sư tỷ, tỷ có trở về không?” Kiến Nguyệt phấn khích nói.
“Ta không, người nhà không còn nữa, nên coi đây như là nhà.” Cố Nghiên Hi thấy nàng bộ dạng phấn khởi, cũng cảm thấy vui lên.
“Xin lỗi, ta không biết.” Kiến Nguyệt nghe nàng nói, lòng khẽ nhói, thương xót cho người ở trước mặt.
“Không sao, cũng đã quen rồi, đâu phải lỗi của ngươi.” Cố Nghiên Hi cười nhẹ nói.
“Nếu sư tỷ có phiền muội, có thể đến tìm ta.” Kiến Nguyệt mủi lòng nói.
“Đa tạ rồi, vậy ngươi có thể để Bánh Bao ở lại bầu bạn với ta không?” Cố Nghiên Hi liếc xuống nhìn con hồ ly đang thò đầu ra khỏi vạt áo nàng, cô phát hiện quan hệ giữa hai bên đều rất tốt, thỉnh thoảng con hồ ly kia sẽ liếm ngực nàng ấy...
Nếu không phải là con cái, Cố Nghiên Hi nhất định sẽ mắng nó biết lợi dụng mà giở trò háo sắc.
“Được, nhưng sư tỷ vẫn là nên hỏi ý nó.” Kiến Nguyệt gật đầu đáp ứng, nàng coi Bánh Bao như bằng hữu, nếu đối phương muốn đi đâu, chỉ cần không phải nơi nguy hiểm, nàng đều đồng ý, vì thế Bánh Bao thường xuyên chạy đi đâu đó, thậm chí có mấy ngày mới trở về.
“Thật sao?” Cố Nghiên Hi chỉ tiện miệng nói, nào ngờ đối phương lại sảng khoái đồng ý, làm sao sẽ có người cho người khác ở cạnh linh vật của mình a, Kiến Nguyệt so với trong suy nghĩ của cô còn hào phóng sảng khoái hơn nhiều.
“Thế còn con hồ ly này...”
“Không được, Tiểu Hắc phải đi cùng ta.” Kiến Nguyệt bất giác ôm lấy Bạch Tinh.
“Ta chỉ muốn hỏi nó thấy thế nào? Không có bằng hữu bên cạnh sẽ có bao nhiêu buồn chán.” Cố Nghiên Hi dở khóc dở cười, cảm giác đây chính là cấm kỵ của Kiến Nguyệt, có mạo phạm nàng ấy thế nào đối phương cũng không quan tâm, nhưng có ai động đến hắc hồ ly, nàng nhất định sẽ xù lông.
“Những người tham dự Tiên kiếm đại hội phải nhớ rõ, trong thời gian nghỉ lễ cũng không được lơ là lười biếng.” Nguyễn Dũng lớn giọng nói, trợn mắt nhìn về các nàng, lại nói chuyện riêng, sao lúc nào cũng là hai ngươi.
Nguyễn Dũng căn dặn xong, mọi người liền ồn ào giải tán. Trên nét mặt của mỗi người đều mang theo vẻ háo hức chờ mong hiếm thấy, khác với thường ngày cau mày suy nghĩ, bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, hy vọng có thể bình an trở về thăm phụ mẫu, bằng hữu, thậm chí là thanh mai trúc mã.
Thật may là Trường An không phải môn phái tu tiên, nên không cấm cản ái tình, chỉ là trong thời gian còn là đồ đệ của họ thì không được phép mất đi trinh bạch, dù là nam hay nữ.
“Trước khi trở về, chúng ta xuống dưới núi tìm chú Khúc, xem tình hình nhà cửa thế nào rồi.” Kiến Nguyệt ước chừng thời gian, căn nhà thô sơ đơn giản, sẽ không mất quá nhiều công phu.
“Được.” Bánh Bao gật đầu đáp ứng, nó rất thích xuống dưới núi đi chơi.
“Ấy, sư phụ, lâu rồi không gặp lại người.” Trần Mạnh và Huynh đang đi dạo, liền bắt gặp các nàng ở trên đường, vội chạy lại chào hỏi.
“Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp.” Huynh ở bên cạnh cười nhạt.
“Các ngươi dạo gần đây thế nào?” Kiến Nguyệt gật đầu, quan sát hắn một phen, thấy Trần Mạnh vẫn như thế phơn phởn, còn Phạm Huynh sắc mặt đã bắt đầu có khí sắc.
“Rất tốt, đồ đệ sắp phải làm một bài khảo hạch.” Trần Mạnh cười nói.
“Khảo hạch?”
“Chính là khảo hạch để lên lớp.”
Kiến Nguyệt mỉm cười, gật đầu nói, “Vậy chúc ngươi may mắn, cố gắng không phụ lòng phụ thân.”
“Đồ đệ đã rõ.” Trần Mạnh bật cười chắp tay với nàng, “Đúng rồi, sư phụ, ngươi sắp phải tham dự Tiên kiếm đại hội rồi sao?”
“Ngươi vì sao lại biết?” Kiến Nguyệt ngạc nhiên nói.
“Khắp nơi đều bàn tán về chuyện này, sư phụ không biết, hiện tại tên tuổi của người cả thành Trường An đều biết, vì thế rất để tâm đến chuyện của người.” Trần Mạnh nói, Phạm Huynh ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ.
“Vậy sao, hiện giờ ta muốn đi xem nhà của ta như thế nào rồi, hai ngươi có muốn đi không?” Kiến Nguyệt có chút ngượng ngùng, bất giác đưa tay xoa lên cổ nói.
“Đồ đệ lại phải trở về đắp thuốc cho phụ thân, gần đây trời trở lạnh khiến người già hay bị đau nhức.” Trần Mạnh tiếc nuối nói.
“Ngươi đắp thuốc gì thế?”
“Đồ đệ lấy ô tiêu xà, cốt toái bổ, kê huyết đằng,... đem hoà lẫn lại, lấy khăn ấm nhúng xuống, đắp lên phần nhức.”
Kiến Nguyệt nghe hắn nói, cũng mỉm cười gật nhẹ đầu, “Xem ra ngươi đã có tiến bộ rồi, không tệ, không phụ lòng phụ thân mong đợi.”
Trần Mạnh được nàng khen ngợi, biểu cảm kinh hỉ nhìn sang Huynh, mừng rỡ nói, “Tạ sư phụ, đồ đệ nhất định sẽ cố gắng.”
“Được rồi, ta phải đi đây.”
Ba người tạm biệt nhau, mỗi người đi về một hướng. Kiến Nguyệt hướng đến điện thờ, vừa đến chân núi đã gặp một bóng dáng quen thuộc, “Chú Khúc.”
“Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp.” Khúc Huy vội vàng chạy tới, cười nói.
“Chú có việc gì sao?”
“Không, ngược lại tại hạ đang cần tìm cô nương.” Khúc Huy nhìn xung quanh nói.
“Cô nương, chúng ta tìm một nơi vắng vẻ rồi nói.”
“Vậy được, đúng lúc ta muốn đến xem tình hình đất đai.” Kiến Nguyệt thấy bộ dạng cẩn trọng của hắn, ít nhiều đoán ra đây là việc quan trọng.
Đợi hai người đi đến nơi, Kiến Nguyệt thấy căn nhà dựng bằng rơm gỗ kia cũng đã hoàn thiện, lại có người đang cày ruộng cho mình, họ vừa thấy nàng, liền dứng tay lại, ánh mắt đồng loạt đổ về hướng Kiến Nguyệt.
“Trong thời gian này tại hạ một mực đốc thúc bọn họ, chăm sóc các hạt giống mà cô nương phân phó, đến nay cũng đã mọc mầm.” Khúc Huy nói.
“Trong thời gian này vẫn là nhờ vào chú nhiều rồi, có thể bảo bọn họ tạm đi đến một nơi khác không?”
Khúc Huy hiểu ý tứ của nàng, liền ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi, sau đó mới quay sang thấp giọng nói, “Lý Dự có nói, cô nương sẽ giúp chúng ta khởi nghĩa, đánh đuổi bọn Đường đi?”
“Đúng thế.” Kiến Nguyệt gật đầu. Chuyện này còn liên quan đến Ngũ công chúa, nàng không thể đứng ngoài trơ mắt nàng ấy gặp nạn.
“Vậy quá tốt rồi, nếu chuyện này thành công, sau này Khúc Huy nguyện dưới trướng của Nguyệt cô nương, sẽ đi cùng cô nương, quyết không đổi lòng.”
“Vì sao lại nói thế?” Kiến Nguyệt kinh ngạc, nếu thành công, Nam Hải sẽ tiếp tục trở thành quốc gia độc lập không phải Bắc thuộc, hắn vì sao không tranh thủ lựa cho mình một chức quan, thậm chí nếu là thủ lĩnh, có khả năng được tôn vương.
Khúc Huy lắc đầu, nhìn về phía xa nói, “Khúc Huy không có dã tâm, cũng không muốn can dự việc triều chính, chỉ là muốn thừa kế tâm huyết của tổ tiên, lại không chấp nhận cảnh bách tính bị áp bức, làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.”
“Ngược lại, Khúc Huy năm lần bảy lượt nợ ơn của cô nương, thấy cô nương là người tài, lại nhân nghĩa, Khúc Huy đã nghĩ kĩ, tin tưởng cô nương sẽ không chê thanh đao cùn này.” Hắn nhìn về phía nàng, dị thường nghiêm túc nói.
“Ngô công tử bên kia thế nào?” Kiến Nguyệt thấy ánh mắt kiên định của hắn, nhất định là sẽ không lung lay, có nói nhiều lại thành hoá dở, khác nào bảo mình coi thường, chê hắn phiền.
“Ngô đệ đến huyện Nam Hải để thay đại nhân đến tìm một người, đến nay đã có tin tức.” Khúc Huy thấy nàng không từ chối, liền vui vẻ cười nói.
“Là ai thế?” Kiến Nguyệt đoán hắn có lẽ vẫn chưa biết thân phận của người cầm đầu, cũng không lạ, nhỡ như có kẻ cài cắm phản bội nàng ấy thì sao, nên danh tính của Yêu Thế Huệ phải được bảo mật đàng hoàng cẩn thận.
“Phù Sinh tiên sinh.”
Ngược lại thời gian trước đây, Yêu Thế Huệ bề ngoài ân ân ái ái, phóng túng không quan tâm đến thế sự, thực chất lại suy tính nghĩ cách khiến Nam Đường ngó lơ Cửu Vĩ tộc, nàng nghĩ, để hắn gác quên đi chuyện nạp thê, chính là phải có đại nạn.
Hô mưa gọi gió, để thiên tai liên tiếp nàng không thể làm, hơn nữa cách này quá độc ác, người nàng hận là Đường Vĩnh Long, không phải Nam Đường bách tính, vả lại nàng cũng không muốn để Long Vương để mắt tới, thân phận nhất định sẽ bị bại lộ.
Chỉ còn một cách, đó là chiến tranh.
Nhưng chiến tranh thế nào, nàng vẫn đang suy nghĩ, đau đầu suốt mấy ngày, Yêu Thế Huệ quyết định ra bên ngoài giải toả tâm tình, đồng thời nghe ngóng tình hình bên ngoài.
“Hoàng Thượng đến nay vẫn chưa tìm được nối dõi, đây là chuyện đáng lo.” Đúng lúc nàng chuẩn bị xuất cung, nghe thấy bọn quan thần vừa mới hạ triều thì thầm với nhau.
“Đây không phải là chuyện để chúng ta nói, cẩn thận có người nghe thấy sẽ cắt đầu ngươi đấy.” Người bên cạnh vội nói.
Yêu Thế Huệ im lặng không nói gì, cũng không có tâm trạng tố cáo bọn hắn, đợi người đi rồi mới tiếp tục đi, nàng đi một lúc, bỗng tỉnh ngộ ra.
Năm xưa Đường Vĩnh Long không phải là đích tử của Hoàng Hậu, cũng không phải là Thái tử, mà nhân lúc Tiên Hoàng băng hà, các hoàng tử liền nổ ra nội chiến, cướp ngôi Thái tử.
Nay Đường Vĩnh Long không có người nối dõi, nói không chừng đây chính là tin vui của nhiều người, nàng chợp nhớ đến một người, Ninh Vương đang hậm hực ở bên vùng biên giới Cao Giang, còn có các hoàng tử bại trận khác đang bị giam cầm.
Yêu Thế Huệ từ đó nảy ra một kế, nành muốn cho hắn thử cảm giác ăn miếng trả miếng, kích động các hoàng tử nội chiến, Đường Vĩnh Long tự khắc sẽ bỏ quên chuyện của Cửu Vĩ tộc. Không những thế, nàng không hy vọng hắn sẽ có người nối dõi, phòng trừ đại hoạ sau này như Ẩn Thần Duật.
Nhưng nàng cảm thấy thế này là chưa đủ.
Sau này nàng cùng với Thái hậu đi du ngoạn ở Nam Hải, trên đường nhân lúc Thái hậu mệt mỏi cần tĩnh dưỡng, Yêu Thế Huệ liền đi ra ngoài dạo chơi, bắt gặp một người bị cường hào truy bắt, nàng tâm tình đang không vui, vì thế nảy lòng đại hiệp tiện tay cứu hắn, nào ngờ đó chính là Lý Dự đang bị bọn thổ phỉ cướp bóc mất hàng hoá, chúng còn muốn bịp miệng hắn kẻo người đi báo quan.
“Quan binh dung túng cho bọn thổ phỉ ác bá, chưa từng để tâm đến người dân Nam Hải chúng ta. Ở Nam Hải chúng ta cứ đi năm bước là gặp trộm cắp, đi đường núi gặp sơn tặc, cưỡi ngựa thì hôm sau ngựa mất, tay không đi đường thì bị bắt cóc tống tiền, hắc điếm thì làm bánh bao nhân thịt người. Tất cả đều bởi bọn quan phủ câu kết với chúng để cướp bóc dân chúng.”
Yêu Thế Huệ nghe thấy thế, nổi lên hứng thú, nàng từ nhỏ đọc nhiều sách vở, hiểu ra bách tính nếu như bất mãn, triều đình nhất định cũng sẽ sụp đổ.
Sau này nàng thường xuyên đến Nam Hải dạo chơi, lấy lý do nào là sơn cảnh hữu tình, khí hậu ấm áp, nên muốn đến đó tĩnh dưỡng, Đường Vĩnh Long đều gật đầu chiều chuộng. Khi đến huyện Nam Hải, nàng vốn còn muốn đến thăm Lê Đề đốc, tiện thăm dò ý tứ của hắn với triều đình, trên đường ngang qua một tiệm sách, nhìn thấy một quyển sách thu hút sự chú ý của nàng, “Nam quốc phục hưng.” Cái tên này, quá rõ ràng rồi.
Tuy nhiên Yêu Thế Huệ không hiểu rõ vì sao tác giả lại ngừng viết, nhưng đối với Phục Sinh tiên sinh rất có hứng thú, Yêu Thế Huệ cảm thấy, người này chắc chắn cũng có bất mãn với Nam Đường.
Yêu Thế Huệ một mực phái người đi tìm Phục Sinh tiên sinh, để cùng hắn trao đổi, nào ngờ người này thân phận khó dò, không để lại một tung tích nào cả. Sau này phát hiện có hai tên tiểu tướng làm phản đào ngũ, Yêu Thế Huệ liền để Lý Dự đến tiếp nhận bọn hắn, chính là Khúc Huy và Ngô Quốc Nam.
Nàng chưa từng từ bỏ, nhân lúc Đường Vĩnh Long đang bị phân tán sự chú ý, liền phái Ngô Quốc Nam đến huyện Nam Hải tiếp tục tìm người, còn Khúc Huy tạm thời trốn lánh, hắn ngoại hình so với Quốc Nam còn dễ nhận biết, đồng thời để thay mình tìm tung tích Cửu muội.
Vì thế trong thời gian Kiến Nguyệt luyện tập, đã xảy ra nhất nhiều chuyện, trong đó có cả chuyện xảy ra ở trong hoàng cung.
Yêu Thế Huệ và Trịnh Tú lại mất hai tuần ròng rã để trở về kinh thành, lúc trở về, chính là một tin sét đánh ngang tai.
Quý phi đã mang long thai.