- Công tử đừng sợ có ta ở đây không ai dám hại ngươi đâu. Có chuyện gì cứ nói với ta.
Tả Liệt lắc đầu nói.
- Họ không hại ta, hôm đó đêm trung thu ta bị bắt tỉnh là do họ cứu
- Thật sao.
Tả Liệt không trả lời chỉ gặt đầu. Lúc này lòng lo sợ của quản gia buôn xuống một chút.
Khi bình tỉnh lại tâm trạng, lão quản gia mới nói.
- Lúc trước lão gia từng mua khu đất ở chân núi Hàn Sơn. Để cho ta đứng giấy đỏ, phòng ngừa sao này có việc sẽ dùng đến, nha đầu nhà ta đang ở đó trong giữ. Bây giờ lão gia đã ra đi ta cũng nên đem công tử về. Tài sản của lão gia cũng nên đưa lại công tử.
Ông nói nước mắt lại không ngừng rơi.
- Lão gia thế nhưng hiền lành hôm nay lại ra như vậy.
Càng khóc lại càng thương tâm.
- Được rồi. Cũng đừng kêu ta là công tử nữa, phụ thân ta đã đi, cũng nên để ông yên nghĩ. Sao này ta sẽ gọi ông là Hạc tiền bối, ông cứ gọi ta Tả Liệt là được. Phụ thân ta không còn chúng ta vẫn nên bước tiếp, người ra đi cũng sẽ an lòng
Nghe Tả Liệt nói ông gặt gặt đầu nước mắt thì lại không thể ngừng.
Tả Liệt hở dài bỏ mặt tất cả một đường bước đi, từng ngọn gió ánh nắng cứ thế phản chiếu lên bạch y đơn bạc. Làm sao không phiền không đau đây, lòng làm sao sắc đá có thể bỏ mặt thân sinh máu mũ, chỉ là đường còn dài lòng mang oán hận, sao có thể mềm yếu. Nếu ta bây giờ khụy gói chịu nhục thì lấy ai rửa oan. Con đường ta bước đi đã không thể chấp nhận kẻ nhục trí, ta cũng không thể tin cậy vào ai giúp mình, chỉ có ta, có ta mới có thể cứu chính ta.
Bách Dạ nhìn tấm lưng gầy yếu. Nhưng bước đi vẫn vững trải không khỏi cảm khái. Tuổi niên còn nhỏ nhưng ý không nhỏ.
“ Ta coi như không chọn sai người”
Về lại viên trang rừng trúc vừa bước vào đã có sáu người đứng ở đình trang chờ đợi.
Bách Dạ vào trước nói
- Từ đây về sao hắn sẽ là đồ đệ của ta các ngươi cũng nên chiếu cố hắn.
Sáu người cũng không quá ngạc nhiên. Sau lời giới thiệu Tả Liệt bước ra cúi đầu.
- Ta là Hồ Tả Liệt mong các sư thúc chiếu cố.
Sáu người cũng một phen lần lược giới thiệu một lần
Bách Dạ kêu Tả Liệt đi nghĩ ngơi trước rồi cùng sáu người khác rời đi.
Lão Hạc một mình phía sau hơi hục hẵng, sao không ai để ý đến sự hiện diện của mình.
- Công tử.
Ông đi phía sau Tả Liệt gọi một tiếng.
Tả Liệt mệt mỗi nói với ông.
- Hạc tiền bối ông cứ về trước đi, hôm nay ta sẽ ở lại, ngày mai ông hả quay lại rước.
Tả Liệt biết nơi đây cũng không thích hợp với ông. Qua cách biểu hiện của bảy người vừa nãy cũng có thể nhận ra, họ là không thích ngoại nhân bước vào viên trang, nên mới tạo ra cho người khác có cảm giác bị ghét bỏ.
- Ta làm sao có thể bỏ công tử, ai biết họ có làm hại công tử không.
- Tiền bối cứ gọi ta là Tả Liệt được rồi, nếu họ muốn giết ta đã không để ta như hiện tại, cần gì cứu ta rồi mới giết chẳng phải mệt mỏi lắm sao.
- Nhưng là.....
Chưa đợi ông nói hết Tả Liệt đã bước đi không thấy tâm. Ông thở dài buồn bả quay về. Dù gì hai nơi cũng không xa, không đáng ngại. Ông chỉ có thể tự nhũ lòng mình như thế.
Bước đến trước cửa phòng Phí Oanh, Tả Liệt khẽ bước vào đến bên giường nàng ngồi xuống. Nhìn nàng lúc này Tả Liệt như ngây dại.
“ Tại sao mới gặp ngươi ta đã như vậy yêu quý, tại sao mới gặp ta ngươi đã hy sinh nhiều như thế. Phải chăng đây là định bệnh buộc ta và ngươi gặp nhau. Rồi định mệnh này sẽ đưa ta và ngươi đi đến đâu”
Bàn tay ngọc khẽ chạm vào khuôn mặt đang nằm nơi đó. Một cảm giác không tên bất đầu rục rịch. Ngắm nhìn đến vô hồn. Cũng không hiểu tại sao bản thân lại luyến tiếc người con gái này đến như thế.
Trong bầu không khí yên lặng cơ thể Tả Liệt không ngừng tiếc ra một mùi hương nồng đậm, nhưng không gây gắt mà là người bình tâm thư thái đi nhiều.
Qua một lúc Tả Liệt luyến tiếc buôn rời bước đi.
Bảy người trên trần nhà không ngừng hô hấp nhìn cảnh tượng bên dưới. Trong lòng tất cả cũng một trận trầm lặng. Cùng nhau hiện lên một ý nghĩ.
“ Hai đứa trẻ này như thế là sao, mới gặp đã yêu???? “
Mười bốn con mắt không ngừng mài qua liếc lại. Không trách họ quản nhiều. Chỉ là nha đầu này chính là bảo bối của họ. Một người ít nói như Bách Dạ, trầm lặng như Cam Nhã cũng không khỏi tò mò tình cảnh như này có phải quá nhanh đi không.
Lúc Tả Liệt đi ra bọn họ cũng nhẹ nhàng quay đi đến bàn trà trong rừng trúc.
Tổ Hào lớn tiếng nói trước.
- Hai đứa trẻ này là thế nào. Nha đầu chưa bao giờ đi xa chúng ta, thế nào mới gần hai ngày đã thân vs tiểu bạch chết yểu đó nhanh như thế.
Cảnh Băng cũng phụ họa.
- Đúng vậy, đúng vậy ta sao cũng không biết.
Tôn Hữu kí đầu Cảnh Băng nói.
- Người ta gọi đây là nhất kiến trung tình mới gặp đã yêu, ngươi hiểu gì chứ.
Cảnh Băng.
- Ngươi dám kí đầu ta.
Cuộc thảo luận qua một lúc cứ thế nhanh đã biến đổi thành cuộc tranh cãi. Hai tên nam tử trung niên không ai nhường ai