Hồ Mệnh

Chương 8: Chương 8




Một tuần cứ thế trôi đi Phí Oanh vẫn nằm đấy chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Đình viện bên núi Hàn Sơn tuy là không lớn như Hồ Phủ nhưng cũng không gọi là nhỏ. Một phòng khách, năm phòng ngủ, một phòng bếp và một hồ nước nóng khá lớn. Đình viện hương hoa muôn màu tỏa ngát đủ sắc tư vị.

Nhìn xa xa bên kia cánh rừng trúc vẫy múa theo gió, lại cách biệc mọi thứ bên ngoài. Nhưng ai nào biết phía trong đó đang chứa đựng một nhóm người náo nhiệt biết mấy. Đình viện ấm áp hơi người, hoa cỏ tuy không nhiều nhưng lại ấm cúng hơn bao giờ hết. Mọi nơi điều có lèn lòng dâng kết, ấm áp biết bao nhiêu, tiếng đàn vang vọng ngăn nga đâu đó hoà vào giọng ca ngọt ngào, say sưa lòng người, tiếng cười đùa hương thơm đồ ăn lan tỏa cả vùng trời, khói bếp nghi ngút bay lượn. Mảnh đất đầy hương thảo dược, từng loại điều là trân quý. Đâu đó bên kia dòng suối, khi khoảng vang lên vài tiếng nổ lớn rồi là tiếng chửi rủa. Ngày ngày trôi qua bình đạm mà vui vẻ.

Tả Liệt mỗi ngày cứ đi theo Bách Dạ khi thì đi hái thuốc khi thì học sách y. Sao một ngày cuộc sống thay đổi hoàng toàn, nhưng chưa bao giờ than oán nữa câu, lời nói như vàng ngày qua ngày những câu Tả Liệt nói cũng chỉ ngắn ngủi “ Được” “Đã Hiểu” “Cảm tạ“.

Trên môi đã không còn nụ cười như ngày nào. Cơ thể tuy là khỏe mạnh, nhưng niềm vui gia đình những ngày bệnh tật đã không còn. Một mình độc chọi với thế giới ngươi hơn ta thua. Cuộc đời cứ thế một người bước tiếp. Ngày nào cùng phụ thân nói những chuyện vụn vặt, cùng người chỉ một câu nói mỉm cười, đôi khi tin dữ truyền đến lại đau lòng thương tâm.

Thế nhưng chữ ngờ ai biết hạnh phúc khi cơ thể khỏe mạnh, lại là nỗi đau tan nhà nát cửa.

- ------------------------

Phía sau đình trang nơi ở Tả Liệt ngọn núi cao cao ẩn nắp cùng mây ngàn, cánh đồng liên trắng tỏa ngát hương thơm dưới chân núi, ánh trăng phía xa dần lên cao trên đỉnh đầu.

Một tháng cứ thế nhanh trôi đi Tả Liệt ngồi trên chiếc chiếu tre được trải sẵn một bếp lửa nho nhỏ kế bên, một bình trà tỏa ngát hương thơm trong đêm lạnh.

Tự hỏi thế nhân là gì.

Cớ sao trăng cao toả sáng

Tự hỏi thế nhân là gì

Sao ta lẻ loi một mình

Tự hỏi thế nhân là gì

Sao nhiều thứ đau tâm đến thế.

Tả Liệt mỉm cười nhấp một ngụm trà thả người nằm lên chiếu tre ngắm nhìn bầu trời trên cao rộng lớn. Bên tai vọng lên âm hưởng côn trùng

_ Chi nha...... Chi nha.... Túc cu..... Túc cu....

Từng giai điệu vang vọng trong đêm khuya yên tỉnh, Tả Liệt kê đầu lên tay nhắm mắt, để thân người phơi trong đêm lạnh. Tận hưởng khúc hoà tấu. Mỗi đêm điều là như thế, Tả Liệt thích cảm giác này, thích cảm giác một mình tận hưởng sự bình lặng.

- ----------------------

Thân người bạch y sạch đẹp, bỗng một ngày màu trắng tinh khoi ấy không báo trước mà biến mắt khỏi thân thể người nam tử. Trong trang phục đen huyền càn tôn lên làn da trắng, chỉ là một chút thay đổi nhưng là trong mắt mọi người ở đây như hoá người mới. Đúng vậy một sự điềm tỉnh khó tả, một chút lạnh lùng lan tỏa lấn áp không khí. Gương mặt hiền hoà phúc hậu ngày nào cũng chỉ vì một chút thay đổi này dần trở nên xa cách khó gần. Nhưng là chẳng ai dám nói vì chuyện cũ quá khiến người đau lòng cứ thế tất cả cùng nhất quyết không nhất lại nữa.

- ------------------------

Ngày ấy sao khi rời đi khỏi phòng Phí Oanh, Tả Liệt đã một mình đi đến bãi thay ma ngoài thành, chờ bọn binh lính đem thể xác phụ thân ra. Nhưng là đến đêm khuya mới thấy có binh lính trong thành đẩy ra hai chiếc thùng đen ngòm từ xa đã có thể thấy được mùi tanh nòng kinh khủng. Tả Liệt cố nén bản thân vẫn ẩn núp thân người phía sau tảng đá gần đó. Bỗng một tên hô to.

- Khiếp ta chưa bao giờ thấy cái chết thảm như vậy, đã bị.....

Hắn vừa nói đến đó liền bị người bên cạnh chặn lại

- Ngươi nếu muốn sống, đừng ngu mà nói tiếp, nếu không người kế tiếp chính là ngươi và ta. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có người nghe thấy ta với ngươi cũng không có mạng mà sống tiếp.

Nghe nói đến đây hắn ta sợ đến xanh mặt không dám nói thêm câu nào liền nhanh tay nhanh chân quăng đi hai thùng gỗ liền quay về ngay.

Đợi hai người đi xa Tả Liệt mới đi ra. Bước đến hai thùng gỗ Tả Liệt lo sợ mở ra, cảnh tượng trước mắt làm Tả Liệt theo bản năng ngả về sau ngồi bệt trên đất, hai thùng gỗ sọc lên hương vị tanh nòng, bên trong là một chất dịch sền sệt bầy nhầy. Không phân biệt là thứ gì, Tả Liệt không dám nghĩ sâu vấn đề, cố chắn an bản thân không như mình nghĩ. Đậy lại hai thùng gỗ, Tả Liệt đi đến chỗ cũ trong mắt chờ đợi, ngồi ở bụi cây cách đó không xa cứ thế vô hồn chờ đợi trong ba ngày, nhưng liên tiếp ba ngày điều không có bắt kì thi thể nào được đưa đến. Bao nhiêu suy nghĩ trước đó như thế hoá thành sự thật, nước mắt không kìm được rơi đầy trên mặt, Tả Liệt vô vọng la lớn để tỏa nổi uất hận, đàn chim phía xa như hiểu được một thứ vô hồn sắc bén, không ngừng từng con thay phiên vỗ cánh bay đi.

Tả Liệt khụy gói quì trên nền đất khô cứng trong dáng vẻ đáng thương đến chừng nào, tận sâu trong bóng tối một ánh sáng léo ngang. Một gói ba quỳ chạy đến bên thùng gỗ, tay chân dứt khoác không suy nghĩ liền đưa vào bên trong thăm dò. Một mùi vị thật khó nói vừa tanh vừa thối lại kinh tởm, nhưng là Tả Liệt nào màn tay cứ một vòng một vòng khuấy tròn trong thùng hòng cầu mong đừng xuất hiện bắt cứ thứ gì, sau nhiều vòng khuấy đảo thùng thứ nhất không có gì Tả Liệt nhẹ nhỏm một ít, đến thùng thứ hai Tả Liệt vẫn làm như thế vẫn là không thứ gì, Tả Liệt vui mừng đến lạ. Tưởng chừng như không gì, ánh mắt Tả Liệt vô tình rơi trên chiếc nấp thùng gỗ. Một lớp da người bị đinh sắc nhọn cố định trên nắp gỗ, nắp còn lại chính là một lớp da mặt người, ngũ quan ấy có hoá tro tàn Tả Liệt cũng không thể quên. Là ai chứ đúng vậy là thân sinh phụ tử, đúng vậy là người nuôi dưỡng, đúng vậy là ông ta. Chính là phụ thân của Tả Liệt, cái chắc bầy nhầy trong thùng gỗ, ấy, chính là xương là máu là thịt, bị chúng ác ma, đem nghiền thành từng mảnh vụn hỗn độn. Còn thê lương hơn cả phanh thay ngũ mã. Đây là tội ác gì mà chúng đem ông nghiền nát, lột da đống đinh, tại sao chứ tại chúng lại ác độc như thế, mang ông ra pháp trường xử chảm nhục mạ, rồi lại đem thân thể lìa nhau về ghiền nát. Tả Liệt giờ có khóc cũng không còn nước mắt, đôi mi dần đan lại đầy sự câm hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.