Ngày 6 tháng 6 năm 2014.
Buổi sáng ngày này mười chín năm trước, người ta phát hiện ra Liễu Mạn chết trên đỉnh nóc thư viện trường cấp 3 Nam Minh.
Tối thứ sáu, chưa đến 9 giờ, đường phố mát mẻ lạ thường, Diệp Tiêu mặc một
bộ quần áo thoải mái gọn gàng, ngồi một mình trong quán ăn bên vệ đường, ăn mì xào với rong biển.
Anh liếc nhìn thấy đằng xa Tư Vọng đang sang đường, cậu thiếu niên này càng ngày càng cường tráng vạm vỡ, khác
hẳn thằng bé gầy gò ốm yếu trong lần đầu gặp anh. Dù đã rời khỏi khu ổ
chuột của dân nghèo, cậu ta vẫn thường xuyên đánh nhau, ở trường Nam
Minh bây giờ đã không còn đối thủ, còn láng giềng trong khu phố cậu ta
đang sống bây giờ cứ nhìn thấy cậu ta là tránh xa ba mét. Cũng chỉ có
cậu ta dám nửa đêm ra ngoài tản bộ, mua bánh rán Tân Cương với giá tiền
mua kem. Cứ gặp phải lưu manh bắt nạt người khác hay móc túi trên xe bus là Tư Vọng lại xông vào đánh đấm một trận tơi bời. Nhưng dù cậu có anh
hùng dũng cảm đến đâu cũng không thể trở thành anh hùng hảo hán mà bị
xếp vào danh sách thiếu niên cá biệt hư hỏng. Cả ngày Hà Thanh Ảnh thở
vắn than dài, cũng chỉ có cô dám bạt tai Tư Vọng.
Cậu ta chưa từng nghe câu “đi đêm lắm có ngày gặp ma” hay sao?
Nếu không phải nhờ Diệp Tiêu mấy lần ra mặt, thì thằng nhóc này đã bị bắt
vào đồn, bị trường đuổi học từ lâu rồi. Lần nào Diệp Tiêu cũng nghiêm
khắc cảnh cáo cậu ta, thậm chí cởi bỏ quần áo đánh nhau một trận, kết
quả là Tư Vọng bị đánh cho đo đất, hoặc trở thành bao cát người, trong
khi chàng cảnh sát chỉ thỉnh thoảng mới bị bầm giập.
Tư Vọng bảo bà chủ cho một xiên gân bò rồi ngồi xuống trước mặt Diệp Tiêu, nói: “Tôi trốn từ nhà ra đây đấy.”
“Mẹ cậu mà biết sẽ đánh gãy hai chân cậu!”
Mai là ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, tất cả thí sinh đều đóng cửa ở nhà ôn bài, chỉ có Tư Vọng gọi điện thoại hẹn Diệp Tiêu ra ngoài quán ăn
gặp mặt.
“Chẳng việc gì phải lo, tôi còn đang sợ ba ngày nữa
không kiềm chế được, lơ mơ thi đạt thủ khoa khối xã hội toàn thành phố
thì chết.”
“Chúc cậu thi đỗ đại học!”
“Tôi không đến để
nói mấy chuyện này!” Tư Vọng cắt lời chúc của anh, ánh mắt âm trầm, “Mấy ngày nay hình như có đôi mắt nào dính chặt lấy lưng tôi.”
“Ai?”
Diệp Tiêu theo quán tính quét mắt ra xung quanh, quán ăn trong đêm đen đầy
những người làm ca đêm, thậm chí là cả những cô gái bán hoa làm đêm.
“Không biết, nhưng tôi có một cảm giác - hắn chính là Lộ Trung Nhạc.”
Nghe đến cái tên này, Diệp Tiêu hơi nhướng mày, dù sao cũng từng có một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm hy sinh khi truy bắt hắn.
“Hắn có gan đó sao?”
“Tôi nghĩ, người hy vọng hắn xuất hiện nhất chính là anh chứ nhỉ.”
“Nói đúng lắm!” Chàng cảnh sát hơn 30 tuổi bẻ gãy đôi đũa dùng một lần trong tay, “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì mười ba ngày nữa chính là ngày giỗ
lần thứ mười chín của Thân Minh.”
“Mười giờ tối ngày 19 tháng 6 năm 1995, khu Ma nữ.”
“Lộ Trung Nhạc là tội phạm truy nã giảo hoạt nhất và cũng may mắn nhất mà
tôi từng gặp. Hắn sẽ không ngu ngốc đến mức chọn đúng ngày đó để đâm đầu vào lưới đâu.”
“Nhưng tôi vẫn luôn đợi ngày đó đến.”
Nhìn ánh mắt hung hãn của thiếu niên, Diệp Tiêu túm lấy cánh tay cậu: “Oắt
con! Cậu phải nghe lời tôi! Đến ngày 19 tháng 6 cậu không được đi đâu
hết, ngoan ngoãn ở trong nhà, bảo vệ mẹ của cậu.”
“Còn anh?”
“Dù biết gã đó sẽ không xuất hiện, nhưng tôi vẫn phải đến trường cấp 3 Nam Minh, tới khu Ma nữ trong nhà máy bỏ hoang.”
“Đừng nói chuyện này nữa, tôi hỏi anh thêm một chuyện: Mã Lực bị tuyên án chưa?”
“Sáng nay Tòa án Nhân dân thành phố đã đưa ra phán quyết lần một rồi.”
Sáng sớm nay Diệp Tiêu đã đến tòa dự xử án, toàn bộ quá trình điều tra vụ án do anh phụ trách. Hôm nay, anh gặp bố của Liễu Mạn, ông cụ cực kỳ kích
động ngồi trên ghế nghe xử, đúng mười chín năm sau ngày con gái bị giết, ông cụ đòi lập tức thi hành án tử hình.
Khoảng nửa năm trước,
giáo viên toán xuất sắc cấp thành phố Trương Minh Tùng bị sát hại tại
nhà riêng, thủ phạm giết người từng là học sinh của ông ta, cũng là học
sinh ưu tú được ông ta đưa vào Đại học Thanh Hoa - Mã Lực tốt nghiệp năm 1995.
Ngay sáng sớm hôm xảy ra vụ án, Mã Lực đã gọi 110 đầu thú. Anh ta khai với cảnh sát động cơ giết người là do từ năm 1994 đến năm
1995, Trương Minh Tùng lấy danh nghĩa học phụ đạo đã tiến hành lạm dụng
tình dục. Bạn học Liễu Mạn phát hiện ra bí mật này nên Mã Lực đã đầu độc cô đến chết trong căn gác nhỏ của thư viện trường học. Cảnh sát Diệp
Tiêu nhanh chóng bắt tay vào điều tra, suốt đêm thẩm vấn nghi can giết
người trong phòng tạm giam.
Mã Lực bình thản lạ lùng. Anh ta nói
mình vô cùng áy náy vì cái chết của thầy Thân Minh năm đó, cả đời này ân hận sâu sắc. Mã Lực đã hận Trương Minh Tùng thấu xương từ lâu lắm rồi,
nửa đêm hôm đó anh xông vào nhà ông ta, đầu tiên lột sạch quần áo, trói
ông ta, cuối cùng cứa cổ ông ta bằng một con dao nhọn trong nhà bếp. Tại sao hiện trường lại bị lục tung lên? Vì muốn tìm ra những tấm ảnh năm
đó bị Trương Minh Tùng chụp lại, nhưng Trương Minh Tùng nói những tấm
ảnh đó bị ông ta vứt đi từ lâu, có lẽ đã lộ ra bên ngoài mất rồi, bởi
thế mà kích động Mã Lực giết ông ta để báo thù.
Mấy ngày sau đó,
tiếng xấu về nhà giáo ưu tú Trương Minh Tùng nhanh chóng lan truyền
trong trường cấp 3 Nam Minh và toàn bộ giới giáo dục. Không lâu sau, có
thêm vài học sinh từng học ông ta, tuổi từ 25 - 40, chủ động đứng lên
vạch ra chân tướng, thừa nhận từng bị Trương Minh Tùng lạm dụng tình
dục. Tổng cộng có năm người, có lẽ vẫn còn nhiều người cất giấu bí mật
này mãi mãi.
Thế nhưng, chứng cứ quan trọng nhất của vụ án - những tấm ảnh bất nhã mà Trương Minh Tùng đã chụp lại không hề xuất hiện.
Diệp Tiêu và các cộng sự đã lục soát hiện trường nhiều lần, xác nhận những
lời khai của Mã Lực về cơ bản là xác thực, hung khí giết người trùng hợp với vết thương trên cổ nạn nhân, trên con dao đầy dấu vân tay của Mã
Lực, toàn thân anh ta dính đầy máu của người chết bị bắn ra trong quá
trình giết người, khám nghiệm giám định không thấy có bất kỳ nghi vấn
nào.
Thế nhưng, theo kinh nghiệm nhiều năm làm án của mình, Diệp
Tiêu cho rằng các dấu vết trong phòng vẫn tồn tại nhiều nghi vấn, dường
như có người cố ý để cửa mở cho Mã Lực. Tuy Mã Lực một mực thừa nhận
rằng vụ án này do một mình anh ta gây ra, nhưng không nói rõ được cuộn
dây thừng nilon kia từ đâu mà có. Đầu tiên anh ta nói mua trên mạng, sau đó lại nói nhặt được trên đường.
“Cậu không cảm thấy rất kỳ quặc sao?”
Diệp Tiêu nói ra những nghi vấn trên, dù sao bản án cũng đã được tuyên phạt rồi.
“Đúng là có hơi kỳ lạ.”
Ánh mắt cậu thiếu niên Tư Vọng 19 tuổi thành thục và bình tĩnh lạ lùng.
Thực ra, Diệp Tiêu đang cố ý thăm dò cậu ta, nhưng lại chẳng thể đưa ra
chứng cứ, huống hồ trên hiện trường vụ án chưa phát hiện được vân tay
hay tóc của người thứ ba. Trên hành lang trước cửa nhà Trương Minh Tùng
không lắp đặt camera, bảo vệ cũng chỉ có ấn tượng với sự xuất hiện của
Mã Lực, nếu có người khác, thì kẻ đó đã cố ý tránh camera, đi theo cầu
thang nhà xe để tới hiện trường.
“Tôi đã kiểm tra danh sách cuộc
gọi trong di động của Mã Lực - cuộc gọi cuối cùng được anh ta nhận một
tiếng trước khi xảy ra vụ án. Điện thoại gọi đến là số điện thoại công
cộng ở khu vực gần hiện trường. Mã Lực giải thích rằng cuộc điện thoại
đó là do nhầm số. Tôi đã kiểm tra đường dây qua vệ tinh, đáng tiếc là
trạm điện thoại đó nằm ở góc khuất, không thể nhìn thấy người gọi.”
Khi Diệp Tiêu nói những lời này, Tư Vọng vẫn giữ vẻ trầm mặc đáng sợ.
“Nghe này, đã tra ra danh sách các cuộc điện thoại trong mấy năm nay của Mã Lực, trong đó có số của cậu, khoảng hai năm trước.”
“Tôi quen anh ta khi sống ở nhà họ Cốc.”
“Không sai, Mã Lực từng là nhân viên của Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã, trước khi
Cốc gia bị phá sản, từng làm trợ lý tổng giám đốc cho Cốc Thu Sa. Tôi
từng phụ trách thẩm vấn anh ta, nhưng anh ta nói khi đó cậu vẫn còn là
học sinh tiểu học, không thể nào có quan hệ riêng tư gì với anh ta
được.” Diệp Tiêu dừng một lát, cố ý quan sát biểu cảm của Tư Vọng: “Tôi
muốn xác nhận với cậu một chút, anh ta có nói dối hay không?”
“Tôi muốn biết một điều trước - kết quả phán quyết của tòa hôm nay là gì?”
“Tử hình.”
Với tư cách là cảnh sát từng bắt giữ vô số tội phạm giết người, Diệp Tiêu trịnh trọng nhả ra hai chữ này.
“Mã Lực có xin phúc thẩm không?”
“Anh ta hoàn toàn nhận tội, không xin phúc thẩm, hy vọng nhanh chóng được
thi hành án. Trong vòng ba ngày tòa án thành phố sẽ báo cáo vụ án lên
tòa án tỉnh chờ phúc tra, cuối cùng sẽ báo lên tòa án nhân dân tối cao
chờ phê chuẩn.”
Môi Tư Vọng hơi bầm tím, cậu nghiêng người ho mấy cái, cau mày: “Gân bò này bỏ nhiều hạt tiêu quá đi mất!”
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Nếu đã có kết quả như vậy thì tôi có cần phải nói ra không? Khi nào thì Mã Lực lên đường?”
“Sau khi nhận được lệnh thi hành án của tòa án nhân dân tối cao, sẽ thi hành án trong vòng bảy ngày.”
“Xử bắn à?”
Thiếu niên cắn mạnh một miếng gân bò.
“Không, giờ dùng phương pháp tiêm thuốc rồi.”
Câu nói ấy của Diệp Tiêu khiến Tư Vọng không cẩn thận cắn vào lưỡi, cậu đau đớn ôm miệng: “Những người khốn khổ!”
“Sao cơ?”
“Phàm người nào đọc cuốn sách này, đều sẽ phải gặp vận xấu, không phải chết vì dao thì cũng chết vì ống kim tiêm.”