Hồ Sinh Tử

Chương 14: Q.4 - Chương 14




Ngày 19 tháng 6 năm 2014.

Sáng tinh mơ, trời vẫn còn mờ mịt, Tư Vọng rón rén trở dậy, rửa mặt súc miệng, trong gương là gương mặt 19 tuổi đã có vài phần giống người trưởng thành, nhất là đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

Mười ngày trước, Tư Vọng đã thi xong đại học, hầu như môn thi nào cũng là người đầu tiên nộp bài, trước con mắt kinh ngạc của thầy cô và các bạn, tỉnh bơ bước ra khỏi phòng thi.

Mấy ngày sau khi thi đại học, cậu toàn ở nhà lên mạng, xem đủ loại phim kinh dị. Hà Thanh Ảnh tuy có hơi lo lắng nhưng cũng còn đỡ hơn cậu ra ngoài gây sự, huống hồ cảnh sát Diệp Tiêu đã đến tận nơi cảnh báo cô rằng ngày 19 tháng 6 tuyệt đối không cho phép Tư Vọng ra ngoài, dù có đi đâu cũng phải gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đêm qua, Hà Thanh Ảnh ngồi trước ti vi thức trắng cả đêm dài, 4 giờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi. Lúc ấy cô nằm trên ghế sofa thở đều đặn, chỉ cần thêm vài phút nữa thôi, khi trời sáng hẳn cô sẽ tỉnh giấc, thì Tư Vọng đừng hòng còn cơ hội mà ra ngoài.

Cậu bước xuống lầu không một tiếng động, phóng xe đạp ra khỏi khu nhà. Mùa mưa xuân, không khí ẩm ướt lạ thường khiến cho người ta hít thở có phần khó khăn. Trên mặt đường nhiều chỗ vẫn còn đọng nước, không biết lúc nào trời sẽ lại đổ mưa.

Tư Vọng mua hai cái bánh trứng ăn cho đỡ đói, thẫn thờ nhìn những người đi làm sớm lác đác trên đường, ghi đông xe đạp do dự chốc lát rồi đổi hướng đi về phía đường An Tức.

Mười phút sau, chiếc xe đạp phóng vụt đến con đường nhỏ yên tĩnh ấy. Cậu dựng chân chống xuống, dáo dác nhìn đông nhìn tây, bên đường chỉ có hàng cây ngân hạnh đang đâm chồi xum xuê, dưới tán lá ẩn hiện khung cửa sổ của vài ngôi nhà nhỏ kiểu Tây, chốc chốc lại ngân lên tiếng chim hót lảnh lót.

Cậu nhìn những ngôi nhà cũ kỹ dọc con phố, bên trong vọng ra những âm thanh đánh răng rửa mặt của cư dân, nửa dưới chạm đất của những cánh cửa ấy phủ bụi một lớp dày. Cậu bỗng nhớ đến Doãn Ngọc, và cả ông cụ từng gặp kiếp trước.

Bỗng nhiên, Tư Vọng quay ngoắt người nhìn về phía bên kia đường, nơi có ngôi nhà hung đóng cửa bỏ không ba mươi năm.

Số 19 đường An Tức.

Vượt qua con đường hẹp là đến ngôi nhà mà biển số bong tróc hết đã sắp rơi xuống khỏi cửa, trên cổng chính có xích sắt và khóa lớn. Bốn bề không bóng người qua lại. Cậu trèo qua bức tường thấp - hoạt động dễ ợt đối với thân thủ đã qua hai năm rèn luyện. Khi đặt chân xuống sân nhà, trong lòng Tư Vọng bỗng dậy lên một cảm giác ghê tởm, cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn lên tầng trên rồi bò qua ô cửa sổ vỡ vào bên trong.

Ánh sáng buổi sớm chiếu vào phòng khách tăm tối, mặt đất đóng bụi dày đặc, có vẻ chẳng khác gì so với lần trước cậu “viếng thăm”.

Năm 1983, một đêm thu mưa gió, mẹ của cậu Hà Thanh Ảnh đã giết chết bố nuôi của mình ngay trong chính căn nhà này.

Những nét vẽ và ký hiệu trên tường vẫn rất rõ ràng, chỉ có vệt máu đã phai nhạt theo thời gian.

Cậu bịt mũi bước lên trên lầu, phát hiện cửa sổ tầng hai bị mở, ngọn gió vi vút mát mẻ thổi qua tựa như muốn quét sạch bụi bặm và mạng nhện.

Cánh cửa đầu tiên vẫn là nhà vệ sinh bẩn thỉu, cánh cửa thứ hai vẫn chứa xác chiếc giường lớn, cánh cửa cuối cùng là khuê phòng thuở thiếu thời của Hà Thanh Ảnh.

Cẩn thận đẩy cánh cửa ra, tim cậu lại nảy lên cảm giác quen thuộc nào đó, giống như ngày 19 tháng 6 năm 1995.

Tầng 2 của khu Ma nữ?

Đúng vào lúc cậu quay người toan bỏ chạy thì sau lưng thổi tới một luồng gió lạnh âm u, có bóng người hắt lên bức tường đối diện. Tư Vọng không biết chạy đường nào, đang định vặn người tung ra một cú đấm móc thì đã bị cây gậy sắt nện thật mạnh vào đầu. Có cảm giác kim loại nào đó đang ở trong thân thể. Đầu óc ong ong, cậu nằm vật ra trên hành lang bẩn thỉu, máu tươi tràn ra từ trán, chảy đầy xuống miệng mặn chát.

Mùi vị của cái chết.

Tiếng bước chân nặng nề vọng tới, làm màng nhĩ trên sàn nhà rung động, cậu cố gắng mở to mắt nhưng lại bị máu phủ nhạt nhòa một màu đỏ, chỉ có thể trông thấy thế giới hỗn độn mà nghiêng ngả.

Có người túm lấy gót chân Tư Vọng, lôi cậu ra khỏi căn phòng nhỏ, ngực và mặt cậu ma sát với sàn nhà đau rát. Trước mắt là một cái tủ gỗ nát bươm, bày mấy con búp bê gỗ trần truồng, đồ chơi của mẹ khi còn nhỏ, con nào cũng trừng mắt nhìn cậu - chính bọn búp bê đã đánh ngất cậu ư?

Cạnh cái tủ có một chiếc giường gỗ nhỏ, bên trên trải tấm chiếu trúc mỏng, còn cả gối mềm cùng chăn lông. Bên tường có một va li bị vứt chỏng chơ, một đống hộp mì ăn dở bỏ lại, bếp ga du lịch và một thùng nước uống.

Cậu dồn toàn lực nghển cổ lên, căng mắt ra nhìn đến cực hạn, mới thấy tấm gương bên tường. Tấm gương hình bầu dục trong khung gỗ màu đen giờ đã được ai đó lau cho sáng bóng.

Cuối cùng, trong gương phản chiếu một bóng người.

Trên tầng hai tăm tối, đốm sáng mờ nhạt trong gương cực kỳ mơ hồ, nhưng khi người đó lại gần tấm gương, vẫn có thể nhìn ra gương mặt một người đàn ông.

“Lộ Trung Nhạc?”

Răng cậu mấp máy run rẩy, có chút hoài nghi không dám chắc, hơn nữa trong miệng còn một búng máu tươi nên âm thanh phát ra càng mơ hồ. Người đàn ông trong gương xoay người lại, kéo tấm rèm cửa kín mít ra, thò đầu xem xét bên ngoài. Hắn moi chiếc điện thoại di động ra khỏi túi Tư Vọng, xuống lầu kiểm tra một vòng, xác định quanh đó không còn ai khác rồi mới quay trở lại căn phòng tầng 2.

Cuối cùng, gã đàn ông trung niên trên trán có vết bớt màu xanh ấy hiện ra rõ ràng trước mắt Tư Vọng.

Hắn thở phì phò ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cậu, trong mắt có phần luyến tiếc: “Cuối cùng cũng gặp lại rồi.”

“Ông... ông... quả nhiên vẫn còn sống...”

Tư Vọng cứ nói ra một chữ thì đầu lại đau dữ dội tựa như muốn nổ tung.

“Không ngờ mày lại chủ động dâng đến tận cửa, nếu tao không phải là tội phạm bị truy nã tám năm, đêm nào cũng phải cảnh giác từng ngọn gió cành cây cọng cỏ, tai đã thính như tai thỏ - thì e rằng giờ này người đang chảy máu bị trói nằm đây sẽ là tao mất.”

“Ông... đang ở đây... đợi tôi sao?”

Hắn nâng cằm Tư Vọng lên đáp: “Tao làm gì có gan lớn đến thế! Nhớ mùa thu bốn năm trước, mày dẫn cảnh sát đến tìm tao, đúng là làm tao sợ đến suýt mất nửa cái mạng.”

“Vì Hoàng Hải.”

Tư Vọng nhắm mắt, miệng tự lẩm bẩm.

“Hai tháng trước tao từ miền nam quay về. Vì là tội phạm bị truy nã khắp cả nước nên tao phải làm ba cái chứng minh thư khác nhau, ấy thế mà vẫn không dám thuê nhà trọ. Ngôi nhà này là của chú tao, khoảng ba mươi năm trước ông ấy bị giết trong phòng khách dưới tầng, từ đấy nhà này bị bỏ hoang, chẳng còn ai dám bước vào nửa bước. Tao nghĩ mày hoặc cảnh sát sẽ không thể nghĩ ra chỗ này được, nên tao rất tò mò, sao mày lại tìm đến được đây?”

“Ngày 16 tháng 9, ông chưa quên ngày này chứ?”

Cuối cùng Tư Vọng cũng có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Mày cho rằng mày là Thân Minh thật ư? Tư Vọng yêu quý, ít nhất trong vòng nửa năm, tao là bố nuôi của mày cơ mà! Mày chỉ là một thằng hoang tưởng đáng thương, là đứa trẻ mãi mãi chỉ biết nói dối, bị cái gia đình đầy âm mưu bên cạnh khống chế, ví dụ như Hà Thanh Ảnh mẹ mày, ví dụ như thằng khốn tên là Mã Lực, để chiếm đoạt tại sản nhà họ Cốc, đồng thời triệt để hủy hoại tao.”

“Lộ Trung Nhạc, ông nên cảm ơn tôi mới đúng - chính tôi đã phát hiện ra bí mật về việc Cốc Thu Sa bỏ thuốc ám hại ông.”

Quả nhiên là đụng trúng nỗi đau, hắn hung ác cho Tư Vọng một cái tát, rồi lại xoa nắn gương mặt cậu thiếu niên: “Xin lỗi nhé, mày cũng lớn bằng ngần này rồi, chắc nhiều đứa con gái thích mày lắm nhỉ?”

“Thực sự không thể ngờ ông lại ở nơi này! Sáng nay tôi đến đường An Tức, đối diện là ngôi nhà có tầng hầm mà Thân Minh từng sống, còn ngôi nhà hung đang ngủ say này trước kia là nhà của mẹ tôi, căn phòng này thuộc về bà ấy, còn cả những con búp bê trong tủ kia nữa. Chiều nay tôi đã có kế hoạch về trường cấp 3 Nam Minh, đợi đến 10 giờ đêm sẽ tới khu Ma nữ - giống như một kiếp của Thân Minh vậy.”

“Một kiếp của Thân Minh?” Lộ Trung Nhạc cười cổ quái, “Anh bạn nhỏ, chứng hoang tưởng của mày càng ngày càng nghiêm trọng nhỉ? Trên đời này, tao hiểu rõ Thân Minh hơn bất cứ ai, thậm chí còn rõ hơn chính bản thân hắn nữa kìa.”

“Ông còn biết gì nữa?”

“Đúng đêm này năm 1995, chết dưới lòng đất khu Ma nữ, có lẽ là kết cục tốt nhất dành cho hắn.”

Lúc này Tư Vọng mới hồi phục lại sức lực của cơ mặt, tỏ ra nghi hoặc nhìn hắn: “Nghĩa là sao?”

“Dù Thân Minh có lấy Cốc Thu Sa làm vợ, dù cho hắn có trở thành con rể của Cốc Trường Long, thì mày tưởng hắn thực sự có thể trở thành đại quý nhân hay sao? Thật sự có thể thoát khỏi xuất thân hèn kém của hắn hay sao? Dù là Cốc gia hay Bộ giáo dục cũng đều chẳng có kẻ nào coi Thân Minh ra gì. Chẳng qua hắn chỉ là một con cờ của Cốc Trường Long, để hắn càng thêm ra sức bán mạng cho ông ta mà thôi, lúc nào cũng có thể đá đít loại bỏ, thêm một năm nữa thôi, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Kể cả khi hắn không phạm bất cứ sai lầm nào, thì chỉ dựa vào sự ghen ghét của tất cả mọi người thôi, cũng đủ để hắn chết một nghìn lần rồi.”

“Cảm ơn ông đã cho tôi biết những chuyện đó...”

“Trên thế giới này, người duy nhất coi Thân Minh là bạn, chỉ có một mình Lộ Trung Nhạc tao thôi!”

“Ông vẫn coi anh ta là bạn ư?”

“Cho đến ngày hôm nay, tao vẫn luôn nhớ đến người anh em tốt nhất đó.” Lộ Trung Nhạc quỳ sụp xuống đất, ăn năn với bức tường, “Xin lỗi, Thân Minh, thực ra tôi vẫn luôn mừng cho cậu, khi cậu được tiến cử vào Đại học Bắc Kinh, khi cậu kể về vị hôn thê, khi cậu trở thành thầy giáo được người ta kính trọng, tôi biết cậu sắp trở nên xuất chúng hơn người, không còn bị người ta coi thường đến tận xương tủy nữa. Nhưng cuộc đời này không có chỗ cho hạng người như cậu, dù cậu có nỗ lực cả đời, khắc khổ học hành cho thành tài, chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng kê vàng mà thôi! Số phận con người từ khi sinh ra được được định đoạt mất rồi, nếu cứ nhất định cố gắng thay đổi, sẽ phải tan xương nát thịt. Cậu không biết đâu, người ta đều rỉ tai nhau bảo: Thân Minh ấy à, cái thằng con riêng, con hoang, lớn lên dưới tầng hầm của người giúp việc, hắn mà cũng xứng sao?”

“Chuyện con riêng ấy là do ông tung ra phải không?”

“Hồi cấp 3, ta luôn rất tò mò về Thân Minh, không biết mày là người như thế nào nhỉ? Nhưng mày chưa bao giờ nhắc đến bố mẹ, cũng chưa bao giờ dẫn bọn tao đến thăm nhà. Có lần, tao lén lút theo dõi mày, phát hiện mày ăn nhờ ở đậu nhà người ta, bà ngoại mày chỉ là một mụ giúp việc. Ngày đó, có người đàn ông trung niên đến gặp mày, lẳng lặng nhét cho mày một ít tiền, còn nói với mày bố thế này bố thế nọ. Sau đó, tao mới phát hiện ra, ông ta là một kiểm sát viên.”

“Mày cứ thế mà bới móc bí mật của tao sao?”

“Phải, nhưng tao chưa từng nói với mày, bởi vì chúng ta là bạn thân nhất. Nếu như tao nói chuyện mày là con riêng ra ngoài thì chút tôn nghiêm cuối cùng của mày cũng mất sạch, rồi sẽ cắt đứt quan hệ với tao. Tao không muốn mất đi người bạn như mày, vì thế nên tao luôn giữ kín bí mật về mày, kể cả với chính mày nữa.”

“Nhưng cuối cùng mày vẫn nói ra mà.”

Lộ Trung Nhạc tới bên cửa sổ, hút một điếu thuốc, chầm chậm nhả ra làn khói xanh nhạt: “Năm 1995, sau lễ đính hôn của mày và Cốc Thu Sa, lần đầu tiên tao cảm nhận được thế nào là đố kị. Thấy mày được tất cả mọi người chúc tụng, những gã vốn trong lòng hận mày, trên mặt lại ra vẻ cung kính chẳng khác gì con chó, chỉ thiếu nước bò lên liếm giày mày! Mày nhanh chóng có được tất cả: địa vị, quyền lực, tiền tài, và cả mỹ nữ nữa, chẳng qua là không biết sẽ được bao lâu mà thôi. Còn tao thì sao? Bố tao là quan chức, nhưng tao chẳng có gì xuất sắc, làm kĩ sư ở cái nhà máy sắp phá sản, ai mà biết tương lai sẽ ra sao? Khi chúng ta còn học cấp 3 với nhau, luôn là tao phải chi tiền cho mày, khi tao mặc quần áo mới đến trường, thỉnh thoảng thấy mày lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ - còn giờ, tất cả đã đảo ngược.”

“Xin lỗi, lẽ ra tao nên sớm nghĩ đến cảm giác của mày.”

“Còn một nguyên nhân nữa - Cốc Thu Sa. Từ ngày nhìn thấy cô ấy trong lễ đính hôn của mày, nhớ đến chuyện nhà tao và nhà họ Cốc vốn là thế giao, có lẽ hồi nhỏ tao cũng từng gặp cô ấy. Đêm hôm đó, tao nằm mơ thấy cô ấy. Rồi tao lại phải ép mình không được nghĩ đến cô ấy, nhưng nỗi nhớ đó càng ngày càng mãnh liệt, cho nên đêm nào tao cũng chìm trong rượu, rồi quen với một cô nàng - nghĩ lại cũng là duyên phận, cô ta còn sinh cho tao một đứa con trai duy nhất.”

Tư Vọng nhìn chiếc cằm nhẵn nhụi trắng tinh của hắn: “Mày mà cũng có con trai à?”

“Phải, tên nó là Lộ Kế Tông, cũng 19 tuổi như mày, là một thằng bé cao gầy đẹp đẽ, chắc chắn sẽ có nhiều cô nàng thích nó.” Hắn không kiềm được cười ha hả, quay đầu nhìn vào mắt Tư Vọng, mặt lại sa sầm, “Quay lại năm 1995 đi. Thái độ của tao với Thân Minh bắt đầu thay đổi 180 độ, tự đáy lòng tao ghét bỏ hắn, nhất là khi hắn quan tâm hỏi han đến chuyện công việc và yêu đương của tao, tao hy vọng hắn biến mất khỏi thế giới này.”

“Cho nên mày mới phát tán khắp nơi rằng Thân Minh là con riêng?”

“Tao chỉ nói cho mỗi mình thầy giáo dạy toán năm đó là Trương Minh Tùng, nhưng tao tin rằng nói cho ông ta cũng đồng nghĩa với việc nói ra cho cả thế giới biết, vì từ đáy lòng kẻ đó cũng giống tao, đều ghen tị với Thân Minh.”

“Những gì mày làm với Thân Minh tuyệt đối không chỉ có vậy - ví dụ như cái gọi là bức thư tự viết đó.”

Lộ Trung Nhạc dụi đầu mẩu thuốc lá: “Bức thư đó là do tao viết! Chỉ có tao mới bắt chước được nét chữ của Thân Minh, vì bọn tao là bạn thân, có phải rất nực cười không nhỉ? Tao đã thông đồng với bạn học ở Đại học Bắc Kinh của Thân Minh là Hạ Niên, gã đó vừa mới mắc sai lầm phải rời khỏi Bắc Kinh, rồi bị điều đến đảng ủy Bộ giáo dục thành phố này. Bọn tao đã bí mật bàn bạc nội dung bức thư, rồi tao chắp bút viết, Hạ Niên trình lên giao cho hiệu trưởng trường đại học Cốc Trường Long.”

“Chính mày đã giết Hạ Niên phải không?”

“Đúng thế, tao và Hạ Niên đồng mưu hãm hại Thân Minh, nhưng tao đã thành con rể của Cốc Trường Long, Hạ Niên chỉ leo lên được chức vụ quản lý cao cấp trong Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã. Hắn cho rằng bọn tao chia chác không đều, nên huênh hoang rằng sẽ công bố bí mật này, rồi tống tiền tao. Vì thế tao giết hắn. Tao nhét xác hắn vào cốp sau chiếc xe Jeep của chính hắn, lái đến góc xa nhất của bờ sông Tô Châu. Nào ngờ hai năm sau lại bị mày phát hiện - từ đó tao luôn cảm thấy mày là một đứa trẻ rất đáng sợ.”

“Cốc Trường Long cũng do mày giết phải không?”

“Tao chưa từng nghĩ đến chuyện giết ông ta, chính ông ta gây sự với tao trước, sáng sớm đã xông vào, cầm dao chĩa vào ngực tao. Tao chẳng nhớ trong lúc vật lộn đã xảy ra chuyện gì, đến lúc tỉnh táo lại đã thấy lão già đó biến thành xác chết nằm trong vũng máu. Dù có là phòng vệ chính đáng, nhưng tao đã cõng trên người một án mạng rồi, nếu rơi vào tay cảnh sát Hoàng Hải, sớm muộn gì cũng bị khui ra. Tao lựa chọn con đường bỏ trốn suốt đêm, nhưng đâu đâu cũng là cảnh sát, đến những chỗ như bến tàu thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào lưới. Còn nữa, trước khi bỏ trốn, tao còn muốn làm một việc.”

“Mày muốn giết Cốc Thu Sa?”

Sức lực của Tư Vọng dần dần hồi phục, cánh tay đã có thể hơi dùng sức, nhưng cậu cứ cử động là lại càng thêm đau đớn.

“Đời này người mà tao hận nhất chính là cô ta! Ai mà ngờ được trong mấy năm trời, vợ tao lại đầu độc tao. Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tha thứ cho cô ta được. Tao giết cô ta, cái ả không thể mang thai mà cũng không cho chồng được có con ấy, may mà trước khi cưới ả, tao đã để lại nòi giống trên người một người đàn bà khác, cô ta lại sinh nó cho tao - nếu không có Kế Tông, tao không biết mình sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Nói vậy thì với mày, thứ quý giá nhất - chính là con trai mày.”

Hắn lại châm một điếu thuốc, môi đã hơi bầm tím, “Tao đã thê thảm đến bước đường này rồi, suốt ngày sống như chuột chù và chó hoang, dù có bị bắn chết cũng còn sướng hơn thế này! Nhưng nếu tao chết rồi thì ai sẽ bảo vệ con trai tao đây? Nó sẽ mãi mãi trở thành đứa trẻ không có bố, cả đời bị người đời khinh rẻ, chẳng khác gì Thân Minh đã chết năm xưa - tao không muốn con tao trở thành một người giống như Thân Minh!”

“Mày sẽ hại chết nó mất.”

“Không, tao sẽ cùng sống với Kế Tông.” Lộ Trung Nhạc tự lải nhải rồi cười lên sằng sặc, “Mày sẽ không hiểu được đâu.”

“Vẫn còn một vấn đề nữa - sao vừa nhìn mày đã nhận ra tao? So với hồi tiểu học, tao đã khác nhiều rồi, đến tao còn chẳng nhận ra chính mình nữa là.”

“Từ khi về nơi này, ban ngày tao ngủ, đêm mò ra ngoài. Tao nhớ địa chỉ cũ mày ở, chạy đến nơi mới biết chỗ đó nay đã thành công trường. Tao dùng đủ mọi cách nghe ngóng, còn phải tránh không để người ta thấy mặt, cuối cùng mới phát hiện ra nhà mày. Tao lẳng lặng bám theo mày, ví dụ như buổi tối hai tuần trước, mày đã đến quán ăn nói chuyện với người ta.”

“Thảo nào tao luôn cảm thấy có đôi mắt bám chặt lấy mình.”

Trong lòng Tư Vọng hối hận ngàn lần, sao lúc đó không gọi Diệp Tiêu lại, lập tức tổ chức vây bắt tội phạm truy nã trong khu vực?

“Anh bạn nhỏ, tao vẫn phải cảm ơn mày đã trò chuyện cùng - tám năm nay lần đầu tiên tao nói nhiều đến thế!”

“Tao không phải là bạn nhỏ.”

“Xin lỗi nhé, tao phải ra ngoài tìm một người, mày cứ ngoan ngoãn ngồi trong này nhé, tạm biệt.”

Cậu chàng 19 tuổi buột miệng: “Không kịp đi đầu thai à?”

Đấy là câu cửa miệng của Thân Minh hồi còn học cấp 3, Lộ Trung Nhạc giật mình, nhưng ngoài mặt thản nhiên. Hắn lôi từ trong va li ra một cuộn băng dính.

Tư Vọng vừa định giãy giụa thì miệng đã bị băng dính bịt kín. Lộ Trung Nhạc vỗ đồm độp lên mặt cậu, kiểm tra căn phòng và cửa sổ một lần nữa rồi mới rời đi.

Số nhà 19 đường An Tức, ngôi nhà hung, tầng 2 yên tĩnh như mộ huyệt, dưới sự giam cầm của dây thừng và băng dính, Tư Vọng điên cuồng phát ra những tiếng rên từ mũi tựa như chó dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.