Ngày 19 tháng 6 năm 2014, 7 giờ tối.
Trời dần tối, những đám mây dày đặc vần vũ trên đầu, ấy vậy mà mãi chưa có
hạt mưa nào rơi xuống, không khí ẩm ướt oi bức đến khó thở.
Cả
một ngày trời Âu Dương Tiểu Chi không ra khỏi cửa, giống như tất cả các
thầy cô giáo khác khi đến kỳ nghỉ hè đều nằm ườn trong nhà lên kế hoạch
đi du lịch. Cô đang do dự xem liệu có nên đến đường Nam Minh hay không?
Đã tròn hai năm rồi, cô muốn đi đốt giấy tiền cho người ấy, nhưng lại sợ gặp phải Tư Vọng. Trong chốc lát, cô có hơi nhớ cậu.
Cô xoa nhẹ
bờ môi và cổ của mình, nhớ đến những ngón tay thon dài của cậu thiếu
niên ấy cùng với cảm giác đụng chạm da thịt lạnh như băng. Cô lao tới
trước tấm gương trong nhà vệ sinh, ngắm nhìn gương mặt 37 tuổi, nhận ra
rằng mình sắp già đến nơi rồi, có lẽ chỉ vài năm nữa thôi là Tư Vọng sẽ
chẳng thể nào nhận ra cô nữa.
Cô chầm chậm mở vòi nước, rửa mặt
cẩn thận tới mức khác thường, bôi kem dưỡng da và kem giữ ẩm, phủ phấn
lên toàn bộ gương mặt, lấy son chì tô viền môi cho thật tự nhiên, gần
như không nhìn ra dấu tích. Cô vẫn có thể chiếm lĩnh trái tim của những
chàng trai trẻ tuổi. Cuối cùng, cô nhấc chiếc lược gỗ lên chải tóc, bất
ngờ khi phát hiện ra một sợi bạc, bèn nhổ đi. Mái tóc dài lại đổ ào ạt
xuống vai như dòng thác chảy.
Âu Dương Tiểu Chi ra khỏi nhà, mang theo tiền giấy và vàng mã đã mua sẵn từ mấy ngày trước.
Đây là ngôi nhà mà cô mới thuê. Nó nằm trong một khu nhỏ kiểu xưa ở vùng
ngoại ô, đêm xuống hầu như không một bóng người, đến cả các đồng nghiệp
trong trường cũng không biết địa chỉ này. Cô đi xuống hành lang tối om,
tim bỗng đập loạn. Cô dừng bước dỏng tai nghe ngóng, dường như có tiếng
trẻ con khóc. Cô biết là mình đã nghe nhầm.
Đến cuối lối đi tầng
trệt, bỗng có một cánh tay bịt chặt lấy miệng cô, khiến cô không kịp
giãy giụa. Một mùi hương đặc biệt nào đó xông thẳng vào mũi khiến cô chỉ trong chốc lát đã mất đi tri giác, trong đầu chỉ xẹt qua hai chữ -
thuốc mê.
Một tiếng sau.
Âu Dương Tiểu Chi tỉnh lại trong ngôi nhà hung ở số 19 đường An Tức.
Đầu cô quả nhiên nặng trình trịch giống như vừa trải qua một giấc ngủ dài,
cũng lại giống như đã từng chết một lần rồi bỗng mở bừng mắt ra từ trong quan tài. Cô trông thấy gương mặt của một người đàn ông trung niên, khí sắc hắn khô héo, cằm nhẵn thín không một sợi râu, trên trán có một cái
bớt màu xanh nhạt.
Từ lần trước gặp hắn cho đến giờ đã mười sáu năm rồi, cô vẫn nhận ra gương mặt ấy.
Năm 1988, cuối mùa xuân, ở đối diện trường chuyên cấp 3 Nam Minh, hắn là
một nam sinh lớp 12 trẻ trung đầy sức sống, cô lại là một con bé bẩn
thỉu tội nghiệp. Cô ăn trộm của hắn một cái đùi gà, kết quả là bị hắn
tóm được lôi đi trừng phạt. Hắn định nhốt cô trong nhà kho ở khu Ma nữ
cho đến chết.
Nếu như ba ngày sau Thân Minh không xuất hiện thì cô đã sớm biến thành một bộ xương khô bé nhỏ dưới lòng đất rồi.
Tám năm nay, cô vẫn luôn tìm kiếm gã đàn ông ấy. Cô muốn giết chết hắn.
Vì Thân Minh.
Âu Dương Tiểu Chi muốn đứng đậy, nhưng lại phát hiện ra tay chân mình đều
bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ, hoàn toàn không thể động đậy. Cô quay đầu lại nhìn chiếc giường gỗ bên cạnh, đối diện còn có một tủ quần áo
bằng gỗ khác bày mấy con búp bê cũ kỹ không mặc quần áo - món đồ chơi mà mười năm trước cô thường hay nhặt lại từ bãi rác của những người lang
thang.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Tư Vọng.
Cậu đã 19 tuổi,
càng ngày càng rắn rỏi cường tráng, không biết cậu thi đại học có tốt
không? Sẽ đỗ được vào trường đại học nào? Cậu cũng đang bị trói chặt
toàn thân, trên đầu đọng vết máu lớn, miệng bị bịt kín bằng băng dính.
Cậu ngơ ngác lúc lắc đầu, trong mắt ngập tràn kinh ngạc và lo lắng.
“Tư Vọng!”
Cô lớn tiếng gọi tên cậu thì bỗng bị Lộ Trung Nhạc chộp lấy cổ. Cô đau đớn ho sặc sụa. Tư Vọng tựa như sắp phát điên, viền miếng băng dính thấm
đầy máu tươi, có lẽ cậu đã cắn rách lưỡi mình rồi.
“Âu Dương Tiểu Chi, tao phải mất mấy tuần mới tìm ra tung tích của mày. Tao đã mai
phục dưới nhà mày cả một ngày trời, cứ lo mãi không biết ngày mai mày có ra khỏi nhà hay không. Quả nhiên mớ tiền giấy và vàng mã của mày đã
chứng minh mày vẫn muốn đến khu Ma nữ trên đường Nam Minh.”
“Hai tháng trước, chính ông gọi cú điện thoại quái lạ đó phải không?”
“Phải, tao đã lấy được số điện thoại của mày từ chỗ Trần Hương Điềm đấy.”
Lộ Trung Nhạc lại châm một điếu thuốc: “Tao đã giết cô ta.”
Âu Dương Tiểu Chi khẽ run rẩy, cô nhìn vào mắt Tư Vọng rồi ngẩng đầu nói:
“Thế thì ông giết tôi đi, nhưng xin hãy thả cậu bé này ra, nó không có
tội gì cả.”
“Tao đang tìm một thằng bé khác, chắc mày biết nó ở đâu chứ nhỉ?”
“Không biết.”
Hắn lục túi Âu Dương Tiểu Chi, lôi ra một chiếc điện thoại di động, giở xem danh sách cuộc gọi một hồi rồi nhanh chóng tìm ra cái tên đó: Lộ Kế
Tông.
Lộ Trung Nhạc lạnh lùng tát mạnh vào mặt cô: “Quả nhiên mày đang giấu con trai tao.”
Sau đó hắn hùng hổ dán băng dính bịt chặt miệng Tiểu Chi, vừa nhìn ánh mắt
hoảng loạn của cô, Lộ Trung Nhạc vừa lôi điện thoại di động của mình ra, bấm số của Lộ Kế Tông.
“A lô, xin chào, có phải Lộ Kế Tông không?”
“Ông là ai?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trẻ trung, Lộ Trung Nhạc cố nén
phấn khởi, bình tĩnh trả lời: “Tôi là luật sư của cô Âu Dương Tiểu Chi,
cô ấy có một số việc ủy thác cho tôi xử lý, xin hỏi bây giờ cậu đang ở
đâu?”
“Bây giờ ấy à?” Lộ Kế Tông hơi do dự, sóng điện thoại chập chờn những tạp âm: “Quán Điểm tâm huyện Sa ở Thất Tiên Kiều.”
“Được, 9 giờ tối nay, cậu vẫn còn ở đó chứ?”
Lộ Trung Nhạc nhìn đồng hồ, giờ là 8 giờ 45 phút.
“Vẫn còn làm việc.”
“Xin cậu hãy chờ tôi, tạm biệt.”
Âu Dương Tiểu Chi bắt đầu giãy giụa kịch liệt, dây thừng càng cứa sâu thêm vào da thịt cô, đau đến chảy nước mắt. Khi cô dừng lại nghỉ thì phát
hiện ra trong hốc mắt Tư Vọng đong đầy lệ.
Mấy phút sau, Lộ Trung Nhạc lấy ra mấy thùng xăng cùng với một cái máy màu đen trông rất kỳ
quái. Hắn lắp vào đó hai cục pin, thấy đèn đỏ nhấp nháy rồi nói: “Ít
nhất cũng đủ dùng hai mươi tư giờ!”
Máu trên miệng Tư Vọng càng nhiều hơn.
Sau đó, Lộ Trung Nhạc thu dọn hành lý, tiện thể dọn luôn rác rưởi đem đi,
kể cả đầu lọc thuốc lá. Trong phòng không còn bất kỳ một dấu vết nào -
trừ hai người còn sống và mấy thùng xăng.
Trong ngôi nhà hung trên đường An Tức chỉ còn lại Tư Vọng và Âu Dương Tiểu Chi.
Cách một lớp rèm, trong đêm đen, có thể nhìn thấy bóng cây ngân hạnh đang đung đưa dưới ánh đèn đường.
Trong phòng nồng nặc mùi xăng nhức mũi.
Từ mũi Tư Vọng phát ra tiếng khò khè, máu tươi trên miệng ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, miếng băng dính bịt chặt miệng cậu, cậu chỉ hận không
thể cắn đứt luôn đầu lưỡi.
Bỗng nhiên, cậu nhớ tới mẹ.
Cậu giãy giụa cử động trên ghế đến nỗi cơ thịt toàn thân gần như sắp nứt ra mà vẫn không thể lại gần Tiểu Chi. Chỉ cách nhau có nửa mét, hai người
đều bị băng dính dán kín miệng, cô dùng đôi mắt đầy lệ nói cho cậu biết - Anh là thầy Thân Minh!
Khoảnh khắc ấy, cậu đã hiểu điều cô muốn nói, nhưng cũng chỉ có thể trả lời lại bằng ánh mắt: “Anh đây!”
Tầm nhìn của Âu Dương Tiểu Chi bị nước mắt làm cho mơ hồ, cô nhớ ngày 21
tháng 12 năm 2012, cái đêm lạnh đến đóng băng ấy, cô đã nhìn thấy cơ thể của Tư Vọng, cơ thể của cậu thiếu niên đầy sức sống, sau lưng cậu, ở vị trí trái tim, có một cái bớt đỏ như vết dao đâm.
Vết thương để lại từ kiếp trước?
Ngày tận thế, Tiểu Chi không nói gì, chỉ thương tiếc hôn lên lưng cậu, chớp
mắt liền bị những con sóng thủy triều hung mãnh cuốn đi...
Cô mở
to mắt nhìn Tư Vọng đang bị bịt miệng bằng băng dính, không thể nào phân biệt nổi cậu và thầy giáo Thân Minh được nữa. Trước lúc chết, cô vẫn
còn một câu muốn nói với cậu: “Thầy Thân Minh, em biết nghi vấn cuối
cùng của thầy là gì: Mười chín năm trước, vào cái buổi tối thầy qua đời
đó, tại sao em lại hẹn gặp thầy lúc 10 giờ ở khu Ma nữ? Bởi vì, từ ánh
mắt từ biệt của thầy, em đã nhìn ra khao khát muốn giết người mà thầy
che giấu. Cho nên em muốn tranh thủ trước khi thầy giết người, gặp mặt
thầy ở khu Ma nữ nơi chúng ta lần đầu tiên gặp gỡ...”
Tư Vọng hoàn toàn hiểu được, cậu muốn gào lên xiết bao: “Để làm gì?”
Ngu ngốc! Âu Dương Tiểu Chi thật muốn tát cho cậu một cái!
Cô tiếp tục trò chuyện bằng ánh mắt, “Em muốn trao thân cho thầy! Đó là
lần đầu tiên của em. Chỉ tiếc là, thầy Thân Minh, tối đó thầy đã bị
giết, lần đầu của em chẳng thể để lại cho thầy! Đó là nỗi nuối tiếc lớn
nhất đời này của em. Cả thế giới đều biết vợ chưa cưới của thầy vứt bỏ
thầy! Tất cả mọi người đều vứt bỏ thầy! Người đàn ông tội nghiệp, thầy
đã mất tất cả, nếu như đêm đó, em có thể trao thân cho thầy, thì thầy sẽ không muốn giết người nữa, ít nhất thầy còn có Tiểu Chi, có phải không, thầy Thân Minh?”
Một giọt lệ to như ngọc trai rơi xuống từ khóe
mắt Tư Vọng 19 tuổi - cuối cùng cậu cũng hiểu: Cô muốn cho Thân Minh có
hy vọng để tiếp tục sống.
Nước mắt rửa đi lớp trang điểm của Tiểu Chi, tựa như hai dòng nước đen chảy ra từ mắt. Cô thấu hiểu, gật đầu,
“Đúng thế, ngày 19 tháng 6 năm 1995, 10 giờ đêm ở khu Ma nữ, em muốn
trao thân cho thầy, như thế thầy vẫn có thể có ngày mai, bởi vì từ đó về sau, thầy bắt buộc phải chờ em trưởng thành!”
Nếu trên đời này có thuốc hối hận thì tốt biết mấy! Đó là cảm xúc duy nhất mà Tư Vọng biểu đạt được từ sâu đáy mắt.
Chín giờ tối ngày 19 tháng 6 năm 1995! Tiểu Chi đang định trốn ra khỏi
trường đến chỗ hẹn. Các nữ sinh thường trốn ra ngoài theo cửa sổ tầng
trệt, nhưng khi cô trèo lên đến nơi thì phát hiện ra cánh cửa đã bị bịt
kín bằng gỗ. Vì cái chết của Liễu Mạn mà nhà trường đã tăng cường quản
lý khu ký túc nữ sinh, tất cả các lỗ hổng đều bị bị kín, các thầy cô
canh gác suốt đêm trước cổng ký túc xá, cô chẳng còn cơ hội trốn ra
ngoài.
Ngày hôm sau, xác của thầy chủ nhiệm giáo vụ Nghiêm Lịch
bị phát hiện, hung thủ, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thầy Thân
Minh.
Cảnh sát toàn thành phố đều đang truy bắt anh, nhưng ba
ngày rồi chẳng có bất cứ một tin tức gì, Tiểu Chi lén lút chạy tới khu
Ma nữ, phát hiện ra xác chết của Thân Minh dưới lòng đất.
Tiểu
Chi không dám phá hoại hiện trường vụ án, chỉ có thể quỳ sụp xuống lớp
bùn lầy khóc thất thanh. Về đến trường, cô tắm rửa rạch sẽ, trong lúc vô ý tình cờ tiết lộ với nhà trường rằng rất có thể thầy Thân Minh đã tới
khu Ma nữ.
21 giờ 30 phút ngày 19 tháng 6, mười chín năm sau.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp đì đùng.