Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 121: Chương 121: Chương 120




“Hắn đang cười!” Lục Tư Ngữ nói xong những lời này, mọi người nhất thời ai cũng chưa kịp phản ứng lại.

Đối mặt với điện thoại đã bị ngắt kết nối, Tống Văn nhíu mày la lên: “Phát lại đoạn cuối cùng của cuộc gọi!”

Trương Tử Tề vội vàng phát lại bản ghi âm cuộc gọi vừa nãy, anh ta mở âm lượng lên lớn nhất, kéo đến cuối, lúc này mọi người đều nghe rõ ràng, sau ba chữ “Mày sai rồi”, trong điện thoại có truyền đến một âm thanh kỳ quái, quả nhiên giống lời Lục Tư Ngữ nói, là tiếng cười vô cùng quỷ dị của hung thủ.

Lục Tư Ngữ ngồi một bên cắn móng tay, anh đã thản nhiên trở lại, lạnh lùng nói: “Hắn không phải đang tự thú, hắn đang khoe khoang.”

Đó là một sự khiêu khích rõ ràng, có thể hắn mới vừa xong một lần hành hung......

Trang Dịch nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về hướng cảnh sát nhỏ vẫn luôn im lặng trước mặt, không muốn thừa nhận sự thật: “Không đúng...... Đây...... Không phù hợp với giả thiết của tôi......”

Tống Văn không để ý đến anh ta, quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: “Theo anh sai lầm hắn nói là sai thế nào?”

Lục Tư Ngữ mím môi: “Có lẽ là giả thiết trước đó, cũng có thể là bố trí của chúng ta......” Anh lắc lắc đầu nói, “Có lẽ đều sai hết rồi, mặc kệ thế nào thì hung thủ tuyệt đối không phải là ăn năn hối cãi gì cả, cũng hoàn toàn không áy náy.”

Đang nói đến đây thì ngoài cửa sổ bất thình lình xẹt qua một tia chớp, một chùm ánh sáng chợt loé giữa không trung.

Trương Tử Tề ngẩng đầu báo với mọi người: “Đã tra được số điện thoại, chủ số là một cô gái họ Lâu, năm nay chỉ vừa tròn mười chín tuổi...... Là y tá thực tập của một bệnh viện.”

Chủ số là nữ, lại bị nghi phạm cầm trong tay gọi điện thoại đến đây, vậy thì có thể chủ nhân của số điện thoại đã lành ít dữ nhiều.

Tống Văn nói: “Lập tức liên hệ với người nhà cùng đơn vị công tác xác nhận hành tung của cô ấy.”

Những người khác vội vàng bận rộn, Phó Lâm Giang gọi xong một cuộc điện thoại nói: “Bệnh viện nói đêm nay mười một giờ rưỡi sau khi cô ấy hoàn thành một ca cấp cứu thì tan tầm về nhà. Vừa nãy người nhà của cô ấy đã gọi điện hỏi, hiện tại bệnh viện cũng không liên lạc với cô ấy.”

Lúc này ngay cả sắc mặt Trang Dịch cũng khó coi hẳn lên.

Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa, sấm chớp đoàng đoàng, mưa to đập vào cửa sổ thuỷ tinh tạo thành tiếng bộp bộp, Tống Văn bị tiếng mưa làm cho bừng tỉnh, cậu nhíu mày nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Có thể xác nhận mã địa điểm nơi gọi điện thoại gọi tới không?”

Trường Tử Tề nhìn chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ, phạm vi đánh dấu ra một chu vi hình tròn: “Thiết bị định vị chỉ có thể xác định là phụ cận đường Kiều Mộc ở khu Thượng Giang.”

Vị trí này nằm trong phạm vi bọn họ vạch ra, trước mười hai giờ đến một giờ có người đi tuần tra, sau thời gian này thì người làm nhiệm vụ ở khu vực lân cận này lại không còn nhiều.

Khu vực lân cận đường Kiều Mộc địa thế phức tạp, có một khu đất trống đang được phá bỏ và di dời, bên kia thì có một cơ sở phục vụ khu phố cổ, phụ cận còn có một bệnh viện đa khoa, gần đây thành phố đang tiến hành xây dựng lại nên những bãi đất cùng thiết bị vứt bỏ được thu về, nơi đây đã được giăng dây để chuẩn bị khởi công xây dựng thành một siêu thị lớn hiện đại.

Một thành phố muốn phát triển nhanh chóng thì cần phải không ngừng dùng mảng vá bổ sung vào những lỗ hổng của các công trình trong quá khứ.

Một Nam Thành cực lớn có thể có đồng thời mấy chục, thậm chí là mấy trăm hạng mục công trình đang xây dựng. Bọn họ đã chào hỏi với tất cả công ty cùng tổ chức làm trong lĩnh vực này trong khu vực, nhưng lại không để ý quá nhiều đến công trình còn chưa chính thức khởi công này.

“Liên hệ với trung tâm điều khiển lấy băng hình theo dõi ở khu vực lân cận kia.” Tống Văn đưa ra quyết định thật nhanh, “Lập tức lên đường, ai theo xe tôi.” Cậu mới vừa nhìn sang Lục Tư Ngữ thì Điền Minh đã tích cực giơ tay xáp lại gần, “Tôi tôi tôi!”

Tống Văn bước lên một bước rồi quay đầu nói với Phó Lâm Giang: “Không, có thể không kịp nữa rồi, chúng ta chia thành hai đường. Lâm Giang, anh liên hệ sắp xếp cho đồn cảnh sát khu vực cử người qua khu đất trống kia trước, cần phải chú ý người khả nghi xung quanh, tìm kiếm tung tích người bị hại, hung thủ hiện hẳn vẫn còn ở gần hiện trường. Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất qua đó, sau khi anh báo với Cố cục thì mang những người khác đến tham gia cùng chúng tôi.”

Phó Lâm Giang: “Rõ” rồi vội vàng cầm điện thoại.

Những người khác nhanh chóng xuống lầu, Trang Dịch như vừa tỉnh lại trong mộng: “Ấy chờ đã, cho tôi đi với!” Anh ta vội vàng chạy vài bước đuổi theo, cuối cùng cũng lên được xe, trên xe lập tức nhét vào năm người.

Tống Văn ngồi ở ghế lái khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái đến khu vực kia, hiện giờ sương mù cũng đã tản đi bớt, ngã tư đường lúc rạng sáng vẫn là một mảng tối mù, mưa to không ngớt, từng giọt từng giọt không ngừng rời xuống.

Tống Văn không cần nhìn bản đồ, trong đầu nhanh chóng trù tính ra tuyến đường gần nhất. Xe cậu chạy như bay xuyên qua bóng đêm, cần gạt nước không ngừng gạt xuống những giọt nước mưa rơi xuống kính chắn gió, cơn mưa bất chợt này khiến cho lòng Tống Văn đầy lo lắng.

Đột nhiên tay cầm lái của cậu bị một bàn tay lạnh như băng bao phủ lên, Tống Văn nghiêng đầu qua liền thấy Lục Tư Ngữ đang ngồi ở ghế phó lái nhìn cậu, hai mắt trầm tĩnh như nước. Lòng Tống Văn chợt bình tĩnh lại.

Càng là lúc này thì càng phải bình tĩnh.

Trên xe, mọi người như dừng hô hấp, không nói lời nào, không ai biết bọn họ sắp phải đối mặt với cảnh tượng thế nào, là sắp phải chiến đấu với kẻ tình nghi hay phải đối mặt với một thi thể lạnh lẽo đây?

Trái tim treo trong lòng ngực, sự sống hay cái chết, vẫn chưa thể quyết định được.

Người của đồn cảnh sát nhận điện thoại là hai cảnh sát trực ban Vương Kỳ và Chu Nham Mặc, bọn họ ở gần đó nhất nên đã được điều động qua.

Vương Kỳ năm nay hai mươi ba tuổi, vừa lái xe vừa ngáp vừa hỏi đồng nghiệp của mình: “Lão Chu à, anh thành thạo phụ cận khu vực đường Kiều Mộc không?”

“Hơn mười năm trước thì tôi vô cùng quen thuộc nơi này, nhưng bây giờ đường xá đã bị sửa sang lộn xộn, lâu rồi tôi chưa đến đây.” Chu Nham Mặc năm nay đã gần năm mươi sáu tuổi, chịu đựng thêm vài năm là đến tuổi về hưu, lúc trước ông sinh bệnh phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chỉ mới vừa phục chức đã lập tức nhận được vụ án này, ngay cả người già yếu như ông cũng bị chộp tới trực ban buổi tối, bây giờ ông buồn ngủ đến độ đầu óc không suy nghĩ được gì nữa.

“Nói là gần đây có vụ án liên hoàn, bên trên theo rất chặt, điều động rất nhiều điều tra.” Vương Kỳ lái xe ra khỏi đồn cảnh sát, một bên lưu ý ven đường, một bên thì suy nghĩ mãi không ra: “Nhưng mà trong điện thoại cũng không nói rõ ràng a, nói chúng ta lưu ý nghi phạm, còn nói gì mà trong khu vực này có thể đã xảy ra án tử. Trời tối thế này làm gì có bóng dáng ai chứ......”

Lúc này sự việc đột ngột phát sinh, tầng tầng mệnh lệnh nhắn đến nơi này nhưng bọn họ cũng chỉ biết được ý tứ đại khái.

Lão Chu gật đầu: “Đúng vậy, cho dù có xảy ra vụ án nhưng ở một khu vực lớn như vậy, mưa còn to thế này, vậy không phải như mò kim đáy biển sao.”

Hai người vốn đang nghỉ ngơi trong văn phòng thì bỗng bị một cuộc điện thoại bên phòng trực gọi dậy, lúc này vẫn còn hơi mơ màng. Hơn nữa bọn họ cũng chỉ là cảnh sát cơ sở, tuy nói tra xét hung thủ cũng là nhiệm vụ của họ nhưng loại chuyện này một năm không gặp được mấy lần, lâm thời gặp được vẫn là có chút bất an.

Vương Kỳ lái xe, đường đi càng ngày càng hẹp, mắt thấy phía trước đang có rất nhiều ô tô đang dừng lại, ban đầu còn dừng ở ven đường nhưng về sau căn bản toàn là dừng ở giữa đường, con đường càng giống như một mê cung, khó có thể đi qua được. Cậu ta đi tới phía trước nhìn thử, đằng trước có lẽ là đường cụt, đã bị chặn lại nên có rất nhiều người ở gần đây dùng làm bãi đỗ xe tạm thời.

Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, lão Chu oán giận: “Ấy, cậu đi sai đường rồi.”

“Trước đây em không quản lý khu vực này, đây là lần đầu đến nên cũng không rõ đường mấy.” Vương Kỳ bất đắc dĩ giảm tốc độ, chỉ chỉ vào bản đồ trên điện thoại mình, “Xuyên qua chỗ này là đường Kiều Mộc.”

Lão Chu tức giận: “Ôi, sao cậu lại dùng bản đồ của cái này? Đi theo đường họ chỉ là có khi cậu đi ra thẳng ngoài sông luôn đấy. Cậu mau đổi qua Cao Đức thử xem.”

“Cập nhật bản đồ nhanh thì con đường này cũng không đi nhanh được, không bằng chúng ta tìm ai đó hỏi chút đi.” Vương Kỳ nhìn ra ngoài xe.

“Một giờ sáng tối om thế này, cậu bảo tôi tìm ai hỏi đây?”

Vương Kỳ đè còi ô tô nói: “Chủ xe gần đây, cửa hàng tiện lợi 24h, trạm xăng, mấy chỗ này luôn có người thức đúng không?”

Hai người đang nói thì giữa một mảng tối đen mưa to phía trước chợt xuất hiện một chút ánh sáng, tựa như ngọn hải đăng giữa biển tạo hy vọng cho hai người. Chờ khi bọn họ lái đến gần mới nhìn ra đó là một buồng trực của bãi đỗ xe, bên trái ngõ cụt là bức tường, bên phải chính là bãi đỗ xe này, chỉ là phía trước không còn con đường nào nữa.

Mưa vẫn còn đang rơi, Vương Kỳ nhô đầu ra, hô to với bảo vệ trực ban: “Ấy, người anh em, phía trước bị chặn rồi, đường này đi thế nào vậy? Chúng tôi muốn đến đường Kiều Mộc.”

Một người đàn ông mặc trang phục bảo vệ nhô đầu ra, vàng nón kéo xuống cực thấp, thanh âm khàn khàn, cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm cho thanh giọng rồi mới trả lời bọn họ: “Bên này bị chặn rồi, phải đi vòng từ phía đông vào, ngay ngã tư thứ hai đấy, có điều đường hơi nhỏ.”

“Được, cảm ơn!” Vương Kỳ hỏi xong đường đi lại hỏi thêm một câu, “Anh ở chỗ này có thấy ai khả nghi không?”

Bảo vệ lắc lắc đầu: “Không có, tất cả đều bình thường.”

Vương Kỳ trở vào xe, một đường lái về hướng đông, “Nếu đúng đường thì hai phút nữa chúng ta sẽ đến đó. Đến đường Kiều Mộc rồi hẳn có thể nhìn được hiện trường mà bọn họ nói. Đúng rồi, anh có xem chương trình của giáo sư Trang không?”

“Có xem, nói gì mà hung thủ có thể có hai người, hai người chúng ta nếu phát hiện được...... Vậy thì xông lên xáp lá cà hay là chờ chi viện?” Lão Chu vẫn còn cúi đầu đối chiếu bản đồ.

“Tìm được rồi nhìn tình hình đã.” Vương Kỳ nói xong, quả nhiên phía trước xe là con đường nhỏ kia.

Lão Chu bên cạnh bất thình lình kéo cánh tay cậu ta, nắm thật chặt.

“Ấy, lão Chu, anh làm gì vậy?! Đừng làm em sợ! Em vẫn còn lái xe đấy.” Vương Kỳ quay đầu lại liền thấy được lão Chu mặt trắng bệch không còn giọt máu.

“Tôi cảm thấy không đúng lắm...... Bên kia là đường cụt, khắp nơi đều là xe đang đỗ, vậy bãi đỗ xe kia còn làm ăn gì chứ.” Lão Chu run giọng nói, đột nhiên ông hiểu được vì sao vừa nãy cảm thấy kỳ quái, “...... Đã hơn nửa đêm rồi, sao vẫn còn bảo vệ trực vậy chứ?”

Vừa nãy ông vẫn là không đủ nhạy bén, vội tìm đường nên hoàn toàn xem nhẹ chuyện không hợp lý này.

Vương Kỳ cũng đột nhiên phản ứng lại, gương mặt bảo vệ trả lời cậu ta dường như trùng khớp với bức vẽ hung thủ mà cậu ta nhìn thấy trên chương trình TV lần trước......

“Đệt!” Vương Kỳ mắng một tiếng, lập tức quay đầu xe trở lại.

Chỉ có điều mới qua một phút đồng hồ, khi bọn họ lái trở lại bãi đỗ xe, tuy đèn trong buồng trực vẫn còn sáng nhưng cửa đã mở toang, không còn một bóng người. Người vừa nãy đã sớm không thấy bóng dáng.

“Chính là người đó! Người đó có thể chính là sát thủ liên hoàn kia! Chúng ta vừa nãy con mẹ nó không nghĩ đến hắn.” Vương Kỳ không để ý đến mưa to mà xuống xe, trong lòng cậu ta vô cùng hối hận, ngay vừa nãy thôi, bọn họ đã gặp thoáng qua hung thủ mà không hề hay biết.

“Muốn đuổi theo hay không?!” Lão Chu hỏi Vương Kỳ.

“Trước nhìn thử xem có người bị hại không......” Vương Kỳ dừng bước, nhìn về bãi đỗ xe tối đen phía trước.

Trong đêm tối, khoảng đất trống rộng lớn của bãi đỗ xe bỏ hoang này như một cái sân vận động không người. Giữa mưa to, hai người chạy vào bãi đỗ xe rộng lớn, tìm kiếm xung quanh.

“Ấy, cậu đừng cuống......” Lão Chu ở phía sau kêu cậu ta, bật sáng đèn pin trong tay.

Vương Kỳ chạy được vài bước thì đột nhiên dừng lại, cả người cứng ngắt đứng đó, giữa ngọn đèn chớp nháy cậu ta nhìn thấy một cánh tay tái nhợt của phụ nữ......

Lão Chu cũng thở hồng hộc chạy tới bên cạnh cậu ta, hai người song song đứng đó, ánh sáng đèn pin lắc lư chiếu đến một cô gái nằm trên mặt đất.

Mưa to đổ xuống, cô gái đang ngâm mình trong mưa, cô nằm thẳng trên mặt đất, quần áo gọn gàng, trên đầu bị một cái áo che khuất, nhìn qua như là một mỹ nhân ngủ say đang chờ người đến đánh thức vậy.

Vương Kỳ nhìn cảnh tượng này mà hai chân đều mềm nhũn, cậu ta thúc giục lão Chu: “Nhanh...... Nhanh...... Gọi điện báo với Cảnh cục......”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buổi tối còn có một chương nữa, sẽ có bước ngoặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.