Hai phút sau, xe của nhóm Tống Văn dừng trước bãi đỗ xe, Tống Văn là người đầu tiên vọt xuống, những người khác cũng lần lượt xuống xe.
Trong vài giây ngắn ngủi, khi thấy được cô gái đang nằm giữa bãi đỗ xe, ai nấy đều khiếp sợ trầm mặc không nói gì.
Bọn họ đã dự đoán những khả năng có thể xảy ra, tình trạng hiện tại chính là tình huống tồi tệ nhất, dưới sự tuần tra của cảnh sát vậy mà nhanh như thế đã thêm hung án phát sinh, xuất hiện người bị hại mới, hung thủ còn tàn nhẫn hơn so với bọn họ dự đoán.
Trang Dịch tuy rằng bình thường phân tích qua nhiều tình tiết vụ án cùng hung thủ nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hiện trường phạm tội, anh ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, cả người nhũn ra, đưa tay cởi cà vạt của mình, không dám tiến lên, anh ta đứng ở cửa xe nhìn cảnh sát bận rộn đi lại, đứng ở đó nhỏ giọng nói: “Tại sao lại như vậy......”
Hai mắt Tống Văn đỏ bừng, cậu không thèm để ý mưa to đã làm ướt sũng quần áo trên người, tiến đến sờ cơ thể cô gái, bởi vì bị ngâm trong mưa nên nhiệt độ cơ thể cô gái đã lạnh dần. Giống với tình trạng của những thi thể trước, tất chân cũng đã không cánh mà bay.
Bất quá nữ thi thể phát hiện lần nãy vẫn có sự khác biệt, trên người cô gái vẫn còn một tia ấm áp, rõ ràng chỉ mới bị sát hại cách đây không lâu.
So với mấy người bị hại trước thì nạn nhân lần này trẻ tuổi hơn, coi như là một cô gái xinh đẹp, lúc này cô bị một cái áo ướt sũng che kín mặt, vén cái áo lên liền nhìn thấy được hai mắt đang nhắm chặt của cô. Trên cổ cô có vết siết màu đỏ, lớp trang điểm trên mặt bởi vì mưa nên đã trôi đi đôi chút. Nếu không phải sắc mặt cô trắng bệch thì giống như một cô gái chỉ đang nằm ngủ mà thôi.
Đây vốn là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời cô vậy mà cô lại đang nằm đây, giữa cơn mưa lạnh lẽo, ở một bãi đỗ xe bỏ hoang......
Tống Văn đưa tay sờ sờ động mạch cổ cô gái, rồi lại đưa tay đến dưới mũi cô......
“Còn sống không?” Điền Minh cũng cả kinh, xáp lại gần, anh ta nắm tay cô gái cảm nhận mạch đập.
Trong cơn mưa lạnh lẽo, không thể cảm nhận được một tia dao động nào trên cổ tay mảnh khảnh kia, Điền Minh lại sờ lồng ngực cô gái, cũng không cảm nhận được nhịp tim đập: “Tống đội, cô gái này, có lẽ đã chết rồi!”
Tống Văn không để ý đến anh ta, bất thình lình cậu làm ra động tác khiến mọi người ngạc nhiên. Cậu quỳ chân xuống, cúi đầu bắt đầu hô hấp nhân tạo cùng ép tim cho cô gái.
Điền Minh bị Tống Văn doạ sợ, anh ta nghĩ thầm người này sẽ không phải bị vụ án kích thích điên rồi đi? Lại sợ tiếng mưa quá lớn nên Tống Văn không nghe được, anh ta vươn tay kéo Tống Văn: “Tống đội, Tống đội, cậu đừng như vậy...... Chúng ta đã chậm rồi, đợi lát nữa pháp y đến......”
Trong mắt anh ta, cô gái kia đã thành một thi thể, bất kể thế nào cũng không cứu được. Tống Văn bởi vì không chấp nhận được cái chết của cô ấy nên mới mất đi thái độ bình thường.
Tống Văn không kịp nói gì, ánh mắt đỏ ngầu đẩy Điền Minh ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Điền Minh lại bị doạ sợ, chỉ có thể đứng dậy tổ chức người khác liên hệ pháp y cùng vật chứng đến đây, lại báo cáo tình hình với Cố cục, bảo vệ hiện trường. Anh ta thấy ngăn Tống Văn lại không được, đi lên hỗ trợ cũng không xong, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại không có chỗ phát tiết, lau nước mưa lạnh lẽo trên mặt nói: “Mẹ nó, thằng chó này! Chờ ông mày tìm được hắn! Nhất định sẽ khiến hắn không được chết tử tế!”
Bọn họ nhiều người như vậy, dùng hết khí lực nhưng vẫn để cho hung thủ có cơ hội ra tay lần nữa.
Cảnh sát ở ngoài sáng, mà hung thủ kia lại đang núp trong bóng tối. Hắn như một con dã thú hung mãng xảo quyệt.
Trang Dịch phân tích sai rồi, vô luận hung thủ có phải là hai người hay không thì hắn ta không hề có một chút cảm giác áy này nào......
Hung thủ kia thậm chí còn vì sự tàn nhẫn của mình mà dương dương tự đắc, hắn khiêu khích cảnh sát, đem sinh mạng của người khác thành kiệt tác của hắn mà trưng bày ra......
Đây hoàn toàn là một con quỷ.
Một kẻ điên rồ mất trí!
Cả hiện trường chỉ có Lục Tư Ngữ cầm theo dù khi ra khỏi Cảnh cục, vừa nãy anh vừa xuống xe thì Tống Văn đã xông ra ngoài.
Lục Tư Ngữ đứng ở đó do dự một chốc, quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi cất bước đi đến chính giữa bãi đỗ xe.
Cô gái im lặng nằm trên mặt đất, mà Tống Văn đang quỳ gối bên cạnh thi thể cô ấy.
Giữa mưa to, Tống Văn vẫn như đang phát rồ, cố chấp hô hấp nhân tạo cho cô gái. Cậu cố gắng bỏ qua tạp niệm trong lòng, yên lặng đếm, một hai ba bốn...... Trong Cảnh cục đã sớm phổ cập nội dung chủ yếu của hô hấp nhân tạo, cậu nghe theo, không dám có một chút sai lầm nào.
Tống Văn nhìn qua quá nhiều cái thối nát, càng như vậy thì lại càng không muốn mất đi hy vọng cuối cùng.
Ban đêm tối đen, tiếng mưa không ngừng rơi, từng giọt nước mưa lạnh lẽo xối xuống người cậu, lòng cậu cũng rơi xuống tận đáy, nếu...... Nếu đêm nay bọn họ kiên trì tìm kiếm thêm một chút, nếu có thể đến sớm hơn vài phút, nếu......
Nhưng không có nếu.
Cậu không muốn thừa nhận chuyện này là thật, nhất định phải toàn lực ứng phó. Ngay lúc nãy, lúc cậu chạm vào cổ cô gái thì đã cảm nhận được một nhịp đập cực kì mỏng manh nhảy lên......
Thế nhưng cái nhảy lên kia quá mỏng manh, quá suy yếu, tựa như sẽ ngừng lại bất cứ lúc nào.
Thời gian dần trôi, Tống Văn thậm chí càng ngày càng nghi ngờ nhịp đập vừa nãy rốt cục có phải là lỗi giác quan của mình hay không.
“Hãy sống sót...... Làm ơn...... Xin cô nhất định phải sống sót......” Trong lòng cậu lặng lẽ nói thầm.
Hồi phục tim phổi là một quá trình đòi hỏi thể lực, dưới sự vận động máy móc, Tống Văn như lâm vào trạng thái tê liệt thiếu oxy.
Bốn phía tối đen, bên tai là tiếng mưa chết tiệt, tiếp đó là trạng thái ù tai, ong ong, cậu chỉ còn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Giữa mệt mỏi cùng tuyệt vọng, cậu cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa.
Tống Văn biết, quá dễ dàng để buông tha, cậu chỉ cần dừng động tác này lại, thế nhưng...... Cậu không muốn buông tha, không sợ chỉ có một chút ít hy vọng, chỉ sợ hy vọng kia lại vô cùng xa vời......
Không biết từ khi nào mưa đã ngừng, một luồng ánh sáng phá tan u tối chiếu thẳng đến.
Giữa khoảng cách ép tim Tống Văn ngẩng đầu liếc nhìn, là Lục Tư Ngữ không biết từ khi nào đã im lặng không nói tiếng nào quỳ gối bên cạnh cậu, anh ấn mở đèn pin trên điện thoại chiếu sáng, hoàn toàn không bận tâm đến vết thương trên đùi nữa, chiếc quần cùng đôi giày đắt đỏ đều ngâm trong nước.
Tóc mái Lục Tư Ngữ bị mưa xối ướt, giọt nước lạnh lẽo theo hai má trắng nõn thanh tú chảy xuống dưới, tán dù hoàn toàn che vào người cậu cùng cô gái kia.
Thời gian từng giây trôi qua, ngay lúc Tống Văn cho rằng bản thân đã đến cực hạn thì đột nhiên cô gái dưới thân chợt giật giật, động tác kia cực kỳ nhỏ, tựa như bởi vì cậu ép xuống mà nảy lên, thế nhưng Tống Văn lại cảm nhận được, cậu cắn răng tiếp tục kiên trì. Nửa phút sau, cơ thể cô gái lại khẽ động, chính lúc này Tống Văn mới dám xác định mình không nhìn lầm!
Điền Minh vốn nghĩ Tống Văn điên rồi, không muốn thừa nhận sự thật nên làm chuyện vô ích với thi thể cô gái. Anh ta nghĩ muốn đi lại khuyên Tống Văn từ bỏ, không nghĩ đến vừa đi lại gần liền thấy được đôi mắt đang nhắm chặt của cô gái khẽ nhúc nhích, anh ta vội vàng quay đầu lại hô to: “Còn sống! Nạn nhân còn sống! Mẹ nó nhanh gọi 120!”
Sau khi liên tục ép tim, cuối cùng cô gái cũng tỉnh lại, cô ho nhẹ một tiếng, mở miệng, lông mi khẽ run rẩy.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Tống Văn chợt ấm lên, cậu kéo tay cô gái cảm nhận sinh mệnh mỏng manh, mach đập đã dần rõ ràng hơn, cậu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không sao nữa rồi......”
Trước sinh mệnh, tất cả những kiên trì vừa nãy của Tống Văn đều có ý nghĩa.
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh nhìn cậu, mở miệng nói: “Tống đội, thật may......” Một người luôn bình tĩnh như anh mà lúc này giọng nói cũng không khỏi kích động đến phát run, anh cảm giác được trong trái tim lạnh lẽo của mình rốt cục cũng có được một tia xúc động.
Tuy rằng có thêm một người bị hại, nhưng may mắn là bọn họ đã chạy tới kịp, may mà Tống Văn phát hiện dị trạng của cô gái, may mà vừa nãy cậu vẫn luôn kiên trì, không hề từ bỏ......
Thật may vì nạn nhân này còn sống......
Không bao lâu sau, Phó Lâm Giang dẫn theo người của phòng vật chứng còn lại ở Cảnh cục đến. Đêm nay Lâm Tu Nhiên được nghỉ, bọn họ đành phải gọi điện cho anh, để anh chạy thẳng từ nhà đến hiện trường.
Xe cấp cứu của bệnh viện phụ cận dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến. Giữa mưa to, xe cấp cứu cùng xe cảnh sát rất nhanh đã chiếm cứ bãi đỗ xe này. Trong bóng tối từng bóng người di chuyển, một mảng ồn ào, bác sĩ, cảnh sát làm nhiệm vụ, ai nấy đều vội vàng bận rộn.
Công lý đang chiến đấu chống lại cái ác.
Cô gái bị hại vừa mới tỉnh, vẫn còn rất yếu nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Nhân viên y tế vì phòng ngừa lần tạo thành thứ hai tổn thương nên dùng cáng nâng cô lên đặt trên băng ca trong xe cấp cứu.
Lúc được nâng vào xe, cô gái bỗng nhiên kéo cánh tay Tống Văn lại, yết hầu của cô bị thương, cất tiếng đều là giọng khí, nhưng thông qua giọng nói mỏng manh kia cùng khẩu hình miệng khi phát âm, Tống Văn nghe hiểu được lời của cô gái: “Các anh phải bắt được hung thủ......”
Tống Văn nhìn cô gái, những lời này khiến cho lòng cậu vô cùng khó chịu, mũi chợt lên men. Cậu cắn răng, một chữ cũng không nói được thành lời, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu.
“Vừa nãy cô ấy bị siết cổ dẫn đến sốc, may mà các anh hồi phục tim phổi đúng lúc, bằng không chỉ sợ lành ít dữ nhiều......” Nhân viên y tế vừa nói vừa khẩn trương kiểm tra các chỉ số sinh tồn của cô gái vừa đem mặt nạ dưỡng khí mang vào mặt cô.
Lục Tư Ngữ cầm dù đứng bên cạnh nhìn lớp trang điểm bị mưa xối trôi của cô gái, chợt nghĩ đến gì đó, anh mở miệng hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết chuyện này không? Đêm nay người xấu cô gặp phải có mấy người thế?”
Cô gái mở to mắt, vươn một ngón tay hướng về phía anh.
Bất đồng với suy đoán lúc trước của Trang Dịch, cũng không giống với khẩu cung của nhân chứng duy nhất, hung thủ mà cô thấy, chỉ có một người.
Lục Tư Ngữ cúi đầu tập trung suy nghĩ một lát, đôi mày nhíu chặt bỗng thả lỏng, vấn đề anh vẫn luôn tự hỏi đã được giải quyết dễ dàng.
Lục Tư Ngữ vươn tay kéo cái chăn đắp lên người cô gái: “Cảm ơn cô, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hắn.”
Tống Văn quay trở lại, gọi Phó Lâm Giang đang bận rộn trong đám người: “Lâm Giang, anh đi đến bệnh viện nhìn thử đi, ngàn vạn lần không được để xảy ra thêm bất cứ sai lầm nào nữa.”
Đã đến lúc này rồi, bọn họ cần phải bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của cô gái, cần có một người phải cẩn thận kiên nhẫn cùng đáng tin đến trông nom.
Phó Lâm Giang gật đầu, xoay người lại an ủi cô gái: “Chúng tôi đã thông báo với người nhà của cô, bọn họ sẽ đến bệnh viện cùng cô nhanh thôi.” Anh lên xe cấp cứu, xe lái đi rất nhanh, một đường hướng thẳng đến bệnh viện bên cạnh.