Khu vực được bố trí tạm thời thành tổ chuyên án trên lầu của Cục Cảnh sát thành phố Nam Thành, vẻ mặt mọi người ai nấy đều nghiêm túc, cố gắng giành giật từng giây một.
Rất nhiều người tối qua gần như thức trắng đêm, các mẫu kết quả cũng như báo cáo phân tích của vụ án phát sinh lúc rạng sáng đều đã được mọi người tăng ca hoàn thành, hiện đang được đặt trên bàn làm việc của tổ chuyên án.
Trang Dịch đã đến đài truyền hình lúc sáu giờ sáng để ghi hình chương trình pháp luật kì mới nhất, chương trình được phát sóng lúc mười giờ sáng, đến mười hai giờ trưa thì được phát lại. Sau khi chương trình được phát sóng, điện thoại để trên bàn của Điền Minh bắt đầu không ngừng vang lên.
Hiện giờ mười hai giờ rưỡi trưa, lại có thêm một cuộc gọi đến đường dây nóng.
Điền Minh một bên bắt máy, một bên nghiêm túc ghi chép, “Alo, xin chào, là thời điểm giờ cơm trưa hôm nay đúng không? Quán ăn Như Ý đúng không? Xin hỏi địa chỉ cụ thể là......”
“Đúng, chú xác định là người trên bức phát hoạ sao? Nhưng mà sau khi bị phát hiện, hắn đã chạy ra ngoài đúng không? Cho hỏi bên chú có hình ảnh cameras không?”
“Có cameras theo dõi của khách sạn đúng không? Chúng tôi sẽ xác minh một chút, chú nói người khách này là khách quen của chú sao? Chú còn nhớ mấy tháng gần đây lúc hắn đến dùng cơm là vào thời gian nào không?”
“Được, cảm ơn chú đã cung cấp manh mối, tiếp theo chúng tôi sẽ cử người qua đó điều tra kỹ càng lại.”
Điền Minh cúp điện thoại, ghi chép lại thời gian và nội dung cuộc điện thoại vào sổ ghi chép, rồi để Trương Tử Tề đi kết nối với phân cục, cử người qua giải quyết tình hình.
Đây đã là cuộc điện thoại thứ 34 gọi đến đường dây nóng trong ngày hôm nay, tuy lúc đầu toàn là lan man không đáng tin cậy nhưng đến giờ đã càng ngày càng khiến cho bọn họ cảm thấy sắp tìm được hung thủ này.
Điền Minh làm xong bản ghi chép, quay đầu lại nói với Trương Tử Tề: “Lần này phản ứng của mọi người với chương trình của giáo sư Trang không tồi, về phần tiến hành đính chính bổ sung lý luận của anh ấy, tuy rằng tôi nghe không hiểu lắm nhưng thật khiến người nghe cảm thấy những lý luận đó vô cùng trâu bò.”
Một cảnh sát cấp dưới của anh ta cũng nói: “Chuyên gia không hổ là chuyên gia, lúc trước chúng ta không có đầu mối nào về vụ án này vậy mà đến giờ đã sắp phá được rồi. Nếu có thể nhanh chóng bắt lấy vương bát đản kia thì tốt rồi, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi được vài ngày.”
Những người khác trong văn phòng đều tỏ vẻ đồng ý.
“Tôi vốn dĩ không quá tin tưởng phân tích tâm lý này nọ, hiện tại xem ra đối có trợ giúp rất lớn với điều tra.”
“May mà giáo sư Trang đã tổng hợp lại lời khai của hai nhân chứng, thông tin này nọ hẳn cũng đủ chi tiết.”
Nghe thấy mấy lời tán dương này, Tống Văn ngồi bên cạnh chỉ im lặng không lên tiếng.
Điền Minh không biết, nhưng cậu biết rõ rành rạch rằng những suy luận này đều là do Lục Tư Ngữ phân tích ra. Trang Dịch chẳng qua chỉ là một người biểu diễn trên sân khấu, như là một diễn viên cần cù chăm chỉ đem những thông tin mà anh ta nghe được tổng hợp lại mà thôi. Chân chính lợi hại phải là Lục Tư Ngữ mới đúng, chỉ là Lục Tư Ngữ không muốn khoe khoang nên cậu chỉ đành giúp anh ấy giữ bí mật.
Thời gian rất nhanh đã đến năm giờ chiều, Điền Minh đã tiếp điện thoại đường dây nóng nửa ngày, tuy rằng vẫn chưa biết được tên họ của hung thủ nhưng đã có rất nhiều quần chúng bày tỏ đã nhìn thấy hắn ở những nơi khác nhau.
Cảnh sát căn cứ vào điện thoại báo đến, lấy ra được vài đoạn cameras theo dõi, ở trong đó tìm được thân ảnh mờ mờ ảo ảo của người đàn ông nghi phạm.
Lúc này, hung thủ giết người liên hoàn biến thái đã quấy nhiễu cảnh sát Nam Thành mấy tháng qua rốt cục cũng sắp trồi lên mặt nước.
Phó Lâm Giang cùng Tống Văn bắt đầu tổng hợp vị trí của bốn hiện trường vụ án cùng địa điểm hung thủ xuất hiện hiện tại lại rồi tiến hành đánh dấu lên bản đồ, vạch ra một phạm vi hoạt động chi tiết hơn.
Tống Văn nhíu mày nghiên cứu bản đồ: “Những nơi này đều cách rất gần bến cảng......”
Tuy rằng hiện giờ vận chuyển bằng đường bộ và đường hàng không rất phát triển nhưng vận tải đường biển vẫn đóng một vai trò không thể thay để trong nền kinh tế Nam Thành, đặc biệt với nhiều mặt hàng giao thương gặp bất tiện với không vận, lại không thể vận chuyển bằng đường bộ, thì hải vận được xem là một con đường vận chuyển với giá cả thấp hơn hẳn.
Cảng Nam Thành là một trong những đầu mối giao thông trọng yếu của Nam Thành, là một cảng tổng hợp cho cả dân dụng và kinh doanh. Nơi này bao gồm vận chuyển hành khách, vận chuyển hàng hoá và cả cho ngành đánh bắt thuỷ hải sản, mỗi ngày ở cảng có hàng nghìn chiếc tàu lớn nhỏ đến cảng lưu trú.
Vì để thuận tiện cho việc vận chuyển nên ở cảng có rất nhiều phương tiện giao thông, trong đó có khá nhiều xe bus đêm......
Trên bản đồ, Tống Văn đem cảng Nam Thành cùng mấy hiện trường vụ án nối lại với nhau, hình vẽ trên bản đồ như là một chùm đường thẳng được phát ra từ cảng.
Ở cảng có rất nhiều tàu cập bến vào ban đêm, bởi vậy mà công việc cũng chia thành ca ngày và đêm. Mặc dù hiện giờ rất nhiều công việc được hoàn thành bằng xe cẩu nhưng vẫn có một vài bộ phận cần phải có bàn tay công nhân như cũ.
“Hung thủ có thể làm việc ở cảng.” Tống Văn đem phát hiện này nói với những người khác, “Chúng ta tốt nhất phải chú ý bên đó.”
Điền Minh nhìn bản đồ: “Ồ, đúng thế thật, trước đây chúng ta chỉ tra xét nghiệm ngặt trong nội địa, chỗ cảng này bởi vì nằm ở khu vực giáp ranh trong phạm vi nên vẫn chưa đặc biệt kiểm tra qua. Tôi đi liên hệ lấy ra danh sách của tất cả công nhân làm việc ở bến tàu đây.”
Phó Lâm Giang cũng tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Tống Văn nhưng anh vẫn có chút lo lắng: “Nhưng mà, số lượng người lui tới ở cảng rất nhiều, hiện giờ chúng ta tạm thời không thể xác định được hung thủ là ở cố định nơi này hay là thuỷ thủ, công nhân đóng tàu đi theo tàu thuyền. Nếu hắn là người ngoại tỉnh, cách một khoảng thời gian mới đi theo tàu đến, vậy thì độ khó sẽ tăng lên.”
Mấy người đang nói thì Chu Hiểu ló đầu vào: “Tống đội, Điền đội, dưới lầu có một ông bác đến nói là có manh mối vụ án muốn báo, đang điền biểu mẫu ở dưới ấy.”
Tống Văn cùng Điền Minh nghe xong đều ngẩng đầu lên, nửa ngày nay bọn họ tiếp không ít cuộc gọi đường dây nóng, nhưng tới hẳn Cảnh cục thì đây là người đầu tiên.
Điền Minh hưng phấn xoa xoa tay: “Đi, Tống đội chúng ta xuống lầu nhìn thử.”
Trong phòng thẩm vấn dưới lầu có một ông lão hói đầu khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi chờ, Tống Văn nhận biểu mẫu đăng ký, người này tên Tạ Đông Cần, năm nay sáu mươi ba tuổi, nghề nghiệp đăng ký là quản lý khu vực của công ty vận chuyển Viễn Sơn.
Điền Minh bên kia xác minh thân phận cùng thông tin của Tạ Đông Cần, Tống Văn bên này mở miệng hỏi ông: “Vị trí công ty của bác là ở......”
Ông bác nói: “Ở cảng Nam Thành, công ty chúng tôi tiếp nhận một phần bốc xếp và vận chuyển hàng hoá trên biển.”
Địa điểm trùng khớp!
Điền Minh vội vàng hỏi: “Bác muốn cung cấp manh mối và tin tức gì thế?” Hỏi xong câu này còn không quên gõ gõ mặt bàn, “Hiện giờ là tên thật đến báo, bác cũng không thể nói lung tung.”
“Đương nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của chính mình. Manh mối tôi cung cấp là về vụ án giết người liên hoàn gần đây......” Tạ Đông Cần khẩn trương nuốt nước miếng, “Tôi muốn đến tố cáo cháu tôi, Tạ Giai Ninh. Tôi nghi ngờ nó chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn gần đây......”
Trong khoảng thời gian ngắn, tinh thần mọi người lập tức nâng lên. Đây là lần đầu tiên bọn họ biết được tên của hung thủ.
Nếu lời ông bác là thật vậy thì bọn họ đã cách rất gần với hung thủ.
Tống Văn nghe đến đây thì làm một động tác với phòng quan sát bên cạnh, Phó Lâm Giang cùng Trương Tử Tề đang chờ ở đó lập tức tra xét thông tin, rất nhanh tư liệu liên quan của người tên Tạ Giai Ninh đã được lấy ra.
Phó Lâm Giang bắt đầu đối chiếu từng cái một: “Chiều cao phù hợp, nhóm máu phù hợp, tuổi tác phù hợp, bộ dạng cũng vô cùng giống với bức phát hoạ lúc trước.” Anh cùng Trương Tử Tề liếc mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng mở miệng: “Rất có thể chính là người này.”
Trương Tử Tề so sánh mối quan hệ giữa nghi phạm và người tố giác, khẽ nhíu mày: “Cháu? Ông bác này là vì đại nghĩa không quản người thân sao?”
Bình thường bọn họ chỉ toàn thấy người đến tố giác đều là người ngoài, rất ít khi là thân thích, điểm này không thể không khiến bọn họ ngập ngừng.
Lúc này cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp tục trong phòng thẩm vấn.
Điền Minh hỏi: “Bác có thể nói một chút về nguyên nhân bác cho rằng hung thủ của vụ án là cháu bác...... Bình thường anh ta có hành vi gì khác thường không?”
Tạ Đông Cần cúi đầu nói: “Cháu tôi năm nay hai mươi bảy tuổi, nó vẫn luôn giúp việc ở cảng, làm một vài công việc khuân vác cơ bản linh tinh. Đại khái khoảng tám tháng trước, bến cảng chuyển sang chế độ bán tự động, vì vậy tôi yêu cầu nhóm công nhân học tập một số kỹ thuật để chuẩn bị cho quá trình chuyển đổi, nhưng không nghĩ tới cháu tôi quá ngốc, học gì cũng không được. Những công nhân khác vì nể mặt mũi tôi nên không chấp nhất với nó, chỉ là nó thường làm trễ tiến độ vì thế mọi người sẽ hay nói đùa với nó. Từ lúc đó tôi liền phát hiện sau khi bị mắng nó sẽ im lặng không nói lời nào, rồi sẽ tự mình lẩm bẩm nói chuyện, thỉnh thoảng còn bất chợt phát ra vài tiếng cười đáng sợ.”
Tống Văn nghe, ghi chép những lời này lại, gặp biến cố nơi làm việc, áp lực cuộc sống, sự châm biếm của đồng nghiệp, đây đều có thể là nguyên nhân thay đổi tính cách của hung thủ.
Tạ Đông Cần nhìn qua có chút khẩn trương, ông dùng mu bàn tay phải xoa xoa trán rồi tiếp tục nói: “Ca đêm của Tạ Giai Ninh là cách ngày, gần đây có một ngày vào ngày nghỉ của nó thì có một công nhân phát bệnh cấp tính, xin tôi cho nghỉ phép đột xuất nên tôi muốn nó đến thế ca, nhưng ngày đó tôi làm thế nào cũng không liên lạc được với nó, tôi đến nhà nó gõ cửa cũng không có ai mở cửa, tôi chỉ có thể đi tìm người khác. Ngày hôm sau tôi có hỏi nó vì sao không nghe điện thoại, nó nói chắc là do ngủ sâu quá nên không nghe thấy, nhưng mà sau đó tôi phát hiện chân nó đi khập khễnh, nó còn nói là do tự mình không cẩn thận té ngã. Tôi có đi đối chiếu thời gian thì nhận ra đó chính là ngày xảy ra vụ án thứ ba.”
Nói tới đây, bên ngoài phòng thẩm vấn Phó Lâm Giang gõ gõ cửa, đem tư liệu liên quan vào. Tống Văn cầm xem trước một chút, mới chỉ liếc qua một cái cậu đã lập tức nhận ra ảnh chụp trên chứng minh thư có lẽ chính là người mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm.
Tiếp đó Tống Văn đánh dấu vào một chỗ trên hồ sơ. Phó Lâm Giang lập tức ngầm hiểu, ra ngoài đi điều động hướng đi của Tạ Giai Ninh, chỉ cần hắn dùng tên thật mua vé xe, vé máy bay hay vé tàu đều bị lấy ra.
Tống Văn đưa tư liệu cho Điền Minh, hỏi Tạ Đông Cần: “Đứa cháu này của bác, từ nhỏ đến lớn đã trải qua thế nào? Có điểm nào đặc biệt hay không?”
“Cháu tôi...... Nói ra thì cũng là đứa đáng thương. Lúc mới sinh ra nó đã được chuẩn đoán bị yếu sinh lý, giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng, ba nó bởi vậy mà giận chó đánh mèo với mẹ nó. Khi nó hơn mười tuổi mà vẫn chưa vỡ giọng, ba nó ghét bỏ vì quá mất mặt nên về quê tìm bà đồng, không biết bà ta cho nó uống cái gì mà giọng nói khàn cả đi. Bây giờ giọng nói chuyện của nó vẫn rất khàn, bình thường khi làm việc cũng sẽ phát ra tiếng thở nặng nề. Sau này, ba nó cứ luôn say rượu, mỗi lần uống rượu liền đánh cả hai mẹ con nó......”
Tạ Đông Cần nói tới đây thì hơi hần chừ, cuối cùng vẫn nói: “Thời điểm nó hơn mười tuổi, có một lần ba nó say rượu rồi sẩy tay đánh chết mẹ nó, cuối cùng toà án phán xử là tranh cãi gia đình, ba nó bị phán quyết ba năm tù. Ba năm đó thằng bé đều ở nhà tôi, rất hiền lành nhút nhát, không thích nói chuyện, mỗi ngày chỉ ăn cơm rồi đến trường học.”
“Sau khi ba nó ra tù thì tôi đưa nó trở về nhà. Sau này ba nó lại cưới vợ mới, cháu tôi liền trở thành nơi trút giận của bọn họ, sau khi nó tốt nghiệp cấp ba thì ra ngoài làm công nhưng cũng không được lâu dài. Em trai tôi bảo tôi tìm một công việc dưới tay tôi cho nó, thẳng đến năm ngoái...... Em tôi lại vô tù vì tội đánh nhau. Từ đó mọi chuyện trong nhà đều rơi vào người cháu tôi.”
Nói đoạn Tạ Đông Cần thở dài một hơi: “Cháu tôi ấy mà, người có chút ngốc nhưng là đứa ngốc có sức khoẻ, chỉ có điều làm cái gì cũng không được lâu dài. Tôi đúng với nguyên tắc giúp đỡ người thân được bao nhiêu thì giúp, lại là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, tôi tốt bụng để cho nó làm công nhân khuân vác dưới quyền của tôi. Ai mà ngờ được......”
Tống Văn tiếp tục ghi chép, tuổi thơ bất hạnh, người cha bạo hành gia đình, từng tận mắt chứng kiến mẹ mình qua đời ngay trước mắt. Những điều này đã đủ để trở thành nguyên nhân phạm tội của Tạ Giai Ninh, cũng vô cùng phù hợp với giả thiết của Lục Tư Ngữ.
Tạ Đông Cần tiếp tục nói: “Tôi...... Trưa hôm nay sau khi thấy tin tức trên TV, tôi và vợ đều bị doạ sợ nên muốn đến Cảnh cục hỏi thử một chút...... Hiện giờ tôi cũng rất sợ, trời ơi, nó...... Đứa nhỏ kia bình thường rất thành thật, một chút cũng không nhìn ra là người sẽ giết người, nhưng mà thông tin lại rất phù hợp, đặc biệt là bức vẽ kia...... Tôi cảm thấy bức tranh đó như là gương soi lại cháu tôi vậy......”
Hiện giờ, gần như tất cả thông tin đã trùng khớp.
Tống Văn đứng dậy nghiêm túc nói: “Hiện giờ chúng tôi nghi ngờ cháu của bác có thể chính là nghi phạm của bản án, cảm ơn bác đã cung cấp tin tức, tôi hy vọng bác có thể thêm một bước phối hợp với công tác của cảnh sát. Bác có biết lúc này cháu của bác có thể ở nơi nào không?”
Tạ Đông Cần gật đầu liên tục: “Trước khi đến đây tôi có gọi điện thoại cho cháu tôi hỏi nó đang ở đâu, nó nói nó đang ở nhà, lúc đó giọng của nó vô cùng hoảng hốt rối loạn, tôi...... Bây giờ tôi có thể dẫn các cậu đến đó......”
Tống Văn hỏi: “Trong nhà hắn còn có ai nữa không?”
“Mẹ kế của nó, chính là em dâu của tôi có lẽ đang ở nhà, nhưng mà đã một khoảng thời gian rồi tôi không gặp cô ấy.” Tạ Đông Cần nói.
“Làm phiền chú cung cấp số điện thoại, chúng tôi sẽ thử liên lạc với dì ấy.” Điền Minh nói.
Tạ Đông Cần lập tức đưa ra số điện thoại, Điền Minh thử gọi qua, sau đó thì lắc lắc đầu với Tống Văn, không liên lạc được.
Tống Văn hỏi đến đây thì vẽ một vòng tròn lên tên của người mẹ kế trong sơ đồ quan hệ nhân vật mà cậu đã vẽ, chợt nhớ tới Lục Tư Ngữ đã từng nói đến vụ án đầu tiên. Ba ruột đi tù, ở cùng mẹ kế, vậy thì người mẹ kế này còn ở nhân gian hay không? Đó có phải là vụ giết người đầu tiên mà hắn thực hiện hay không?
Manh mối hỏi đến đây cũng đã gần đủ để xác nhận Tạ Giai Ninh chính là người mà bọn họ muốn tìm. Bước quan trọng tiếp theo là phải bắt cho được nghi phạm này.
Tống Văn cùng Điền Minh liếc nhìn nhau một cái, Điền Minh lập tức hiểu ý, đi ra ngoài tập kết cảnh sát chuẩn bị lên đường.
Tống Văn cúi đầu trầm tư một lát rồi đứng dậy ra ngoài đuổi theo Điền Minh: “Tôi cảm thấy Tạ Giai Ninh chưa hẳn sẽ ở nhà, có thể hắn đã trốn đi rồi, nhưng mà trong nhà hẳn vẫn còn vài vật chứng liên quan, cho nên phải qua đó một chuyến. Trước khi xác nhận thì không thể tin hoàn toàn lời của Tạ Đông Cần.”
Điền Minh hỏi: “Vậy Tống đội thấy nên sắp xếp thế nào?”
Tống Văn thoáng suy tư: “Tôi mang một đội đến nhà nghi phạm lục soát trước, anh mang một đội đến cảng chỗ hắn làm việc tìm hiểu tình hình bên đó.”
Điền Minh bỗng nghĩ đến gì đó: “Chỗ cảng này tàu thuyền đông đúc, cậu nói xem hắn có thể trốn đi bằng đường biển không?” Bến cảng Nam Thành nhiều người huyên náo, nếu hung thủ lợi dụng lúc hỗn loạn trốn trên tàu ra biển, vậy thì bọn họ sẽ rất khó để tìm kiếm.
Tống Văn nhíu mày nói: “Tối qua hung thủ vừa mới gây án, giữa trưa hôm nay vẫn còn ở trong thành phố, vừa này sau khi Tạ Đông Cần đến báo án tôi đã cho Phó Lâm Giang đi tra xét thông tin đăng ký bằng số chứng minh thư, trước mắt vẫn chưa có phản hồi, nói cách khác hắn vẫn chưa mua vé tàu. Nếu lên tàu...... Hắn chỉ là một công nhân cấp thấp ở cảng, sẽ không thể lên tàu nếu không có sự giúp đỡ của người khác. Mặc kệ thế nào thì chúng ta đều phải chuẩn bị thật kỹ.”
Điền Minh đáp lời, ra ngoài tập kết đội ngũ.
Tống Văn cân nhắc vài giây rồi gọi điện thoại cho Lục Tư Ngữ, không bao lâu đã có người bắt máy, Tống Văn alo một tiếng rồi hỏi Lục Tư Ngữ: “Dậy chưa anh? Anh ăn cơm chưa?”
Bên kia điện thoại Lục Tư Ngữ nói: “Ừm, đã dậy từ lâu rồi, còn tự làm hai món ăn nữa, khi nào thì cậu mới về?”
“Tạm thời không về được đâu, bên này tìm được một người nghi ngờ là nghi phạm, đã xác định nơi ở của hắn, phải lập tức lên đường. Sợ anh lo lắng nên nói với anh một tiếng.” Tống Văn vốn đang do dự có nên nói cho Lục Tư Ngữ hay không, nhưng lại sợ anh tự mình xông qua giống lần trước, đành phải thông báo với anh một tiếng.
Lục Tư Ngữ ở bên kia hăng hái hẳn lên: “Tìm được rồi? Các cậu có tới đó không? Địa chỉ của hắn ở đâu? Tôi đến đó tập hợp với mọi người.”
“Được rồi, để tôi gửi địa chỉ qua, anh ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ đấy, phải chờ tôi đến, mọi người cùng hành động.” Tống Văn rất sợ vị tiểu tổ tông này nên phải dặn đi dặn lại, xong rồi mới theo những người khác lên xe cảnh sát.
Hơn sáu giờ chiều, ở một tiểu khu đã cũ, ánh nắng chiều nơi chân trời sáng rực, một mảng màu đỏ tựa như bị lửa thiêu đốt qua.
Lúc này, ba chiếc xe cảnh sát cùng tám cảnh sát tập kết ở cách không xa nơi ở của Tạ Giai Ninh, thực hiện bước chỉnh đốn trang bị cuối cùng, chuẩn bị tiến hành hành động bắt giữ. Điều tra nhiều ngày, rốt cục hôm nay cũng khoá được nghi phạm, mọi người vừa hưng phấn lại có chút khẩn trương.
Lục Tư Ngữ lần này khó có khi nghe lời, không tự mình qua mà ngoan ngoãn đứng chờ ở phụ cận, Tống Văn hợp lại với anh, lấy cho anh một cái áo chống đạn mặc vào. Lô áo chống đạn này là kiểu mới mà Cảnh cục vừa trang bị, so với lúc trước thì nhẹ hơn không ít nhưng hiệu quả chống đạn ngược lại mạnh hơn rất nhiều, Tống Văn một bên dạy anh mặc thế nào, một bên giúp anh cài dây khoá bên hông.
“Đây là lần đầu tiên anh tham gia truy bắt tập thể, làm cảnh sát thì đây là một cửa nhất định phải vượt qua. Lần này hung thủ chỉ có một người, chuẩn bị hành động lại đầy đủ, theo lý thuyết thì không có nhiều nguy hiểm, vậy nên cho anh đến đây quan sát. Cảnh sát thực tập không có súng, anh làm chi viện đứng canh gác là được rồi.”
Làm một cảnh sát, Tống Văn không thể ngăn Lục Tư Ngữ cả đời không được tham gia hành động vây bắt, nhưng cậu nhất định sẽ nỗ lực bảo đảm sự an toàn của anh.
“Các cậu xác định nghi phạm có súng sao?” Lục Tư Ngữ tò mò hỏi, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi dày, phối thêm áo chống đạn màu đen càng nổi bật lê khí chất cấm dục của anh, anh có chút nóng lòng muốn thử hành động ngày hôm nay.
“Vẫn chưa, nhưng loại hung thủ đã giết mấy mạng người này, đa số sẽ vô cùng hung ác, hắn sẽ có chuẩn bị trước, chúng ta đề phòng ngăn chặn từ đầu cũng không thừa.” Tống Văn nói chuyện, vừa đưa tay vòng qua thắt lưng Lục Tư Ngữ vừa nghĩ thầm, eo của người này thật sự nhỏ đến biến thái.
Lục Tư Ngữ cúi đầu mặc cậu loay hoay, im lặng như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, khi Tống Văn đến gần anh bỗng nhiên vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm môi. Tống Văn cố gắng ổn định tinh thần, nghiêm mặt nói: “Nhất định phải nghe chỉ huy, anh ở phía sau không có chuyện gì thì không được liều lĩnh, an toàn là trên hết.”
Lục Tư Ngữ thấp giọng hỏi: “Vậy còn cậu?”
Tống Văn nói: “Tôi là lãnh đạo nên phải làm gương cho mọi người, luôn xông vào phía trước. Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận, dù là một mình đánh một đám cũng chưa bao giờ thua đâu.”
Lục Tư Ngữ nhìn nhìn điệu bộ này nói: “Nhìn qua cứ như là đi săn thú vậy.” Lúc trước anh cũng từng cùng Tống Văn vây bắt hung thủ ở Lộc Ninh, nhưng khi đó nhóm đồng nghiệp phần nhiều là lính cơ sở không quen hành động vây bắt, lần này lại là một nhóm cảnh sát được trang bị vũ trang hạng nặng.
Tống Văn nghĩ nghĩ: “Gần giống vậy, hung thủ chính là con mồi của chúng ta.”
Nói được tới đây thì một đội người đã hoàn thành việc chuẩn bị. Bọn họ đi theo Tạ Đông Cần tới một cánh cửa nhà dân.
Tạ Đông Cần chỉ chỉ chỗ cách đó ba căn nhà: “Chính là nơi này, phòng 603, bình thường cháu tôi đều ở đây.” Toà nhà này không cao, tầng sáu là tầng cao nhất.
Tống Văn quay đầu nhìn về những cảnh sát phía sau nói: “Được, Lục Tư Ngữ, Vương Thần, hai người thủ ở đây, những người khác theo tôi đi lên.”
Lục Tư Ngữ sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ canh giữ dưới lầu?” Anh cứ nghĩ Tống Văn sẽ dẫn anh theo lên lầu, cho dù không phải là nhóm tiên phong thì cũng là đội thứ hai. Không nghĩ tới chỉ là ở dưới lầu quan sát.
Tống Văn nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, vị trí này vô cùng quan trọng, có lẽ nghi phạm đang ở gần đây, có thể hắn sẽ chạy trốn, các anh nhất định phải chú ý an toàn đấy.” Sau đó Tống Văn đưa bộ đàm cho anh, “Anh cầm đi, giữ liên lạc bất cứ lúc nào.” Cậu thừa dịp khi đến sát người Lục Tư Ngữ, nhỏ giọng nói với anh ba chữ: “Ngoan ngoãn nào.”
Lục Tư Ngữ cầm bộ đàm, có phần bất đắc dĩ “Ò......” một tiếng.
Anh có thể hiểu được an bài của Tống Văn, anh không có súng, lỡ như có chuyện gì thì còn phải cần có người khác bảo vệ, lúc này để anh ở lại dưới lầu là chính xác, chỉ là cảm giác đó khiến anh cảm thấy bản thân mình như đứa nhỏ bị người lớn bỏ lại trong nhà.
Giải thích cho anh xong, Tống Văn mang theo một đội cảnh sát vũ trang hạng nặng lên lầu.
Chờ nhóm người biến mất khỏi cầu thang, Vương Thần ngồi xuống rìa bồn hoa ở cửa, “Tư Ngữ, cậu đừng căng thẳng, lại đây ngồi nè. Đoán chừng bọn họ xuống nhanh thôi, có gì thì sẽ liên lạc qua hệ thống nội bộ mà.”
Vương Thần là cảnh sát của đội hai, lớn hơn Lục Tư Ngữ mấy tuổi, trước đây từng giành được quán quân vật lộn, thân thủ không tồi, lại được trang bị súng. Tống Văn để anh ấy ở lại đây, cảm giác giống như là để bảo vệ Lục Tư Ngữ vậy. Hồi trước Vương Thần đã tham gia qua nhiều hành động lớn nhỏ, được coi là thân kinh bách chiến, lúc này vẻ mặt cũng rất thoải mái.
Lục Tư Ngữ thở dài một hơi, lại cúi đầu nhìn bộ đàm trong tay, không nói gì.
Vương Thần quay đầu hỏi Tạ Đông Cần: “Bác ơi, hôm nay bác đặc biệt đến Cảnh cục để tố giác hung thủ sao?”
Tạ Đông Cần không đề phòng anh ấy bất thình lình nói chuyện với mình, hoảng hồn nói: “Vâng......”
Vương Thần lại nói: “Tôi nghe nói đó là cháu của bác.”
Tạ Đông Cần đáp: “Trong nhà có đứa cháu như thế, thật sự là gia môn bất hạnh mà.”
Vương Thần hỏi ông: “Nghe khẩu âm thì bác là người Ninh Châu sao?”
Tạ Đông Cần gật đầu: “Là Cam Thành.” Sau khi nói xong, ông nâng tay trái lên nhìn nhìn đồng hồ trên tay.
Lục Tư Ngữ cũng cúi đầu nhìn điện thoại của mình, hiện tại là sáu giờ mười bảy phút.
Vương Thần tựa như ngồi tán gẫu dưới lầu, bèn lấy thuốc lá trong túi ra, hướng về phía Tạ Đông Cần vẫy vẫy điếu thuốc. Tạ Đông Cần nhận lấy điếu thuốc, đốt lửa hút một ngụm.
Vương Thần cũng lấy cho mình một điếu, thuận miệng hỏi ông: “Bác tố giác chính cháu mình, cũng coi như là vì đại nghĩa không quản người thân rồi, trở về bác giải thích chuyện này với người nhà thế nào đây?”
Tạ Đông Cần né tranh nói: “Ai kêu nó làm ra chuyện táng tận lương tâm này chứ......”
Vương Thần cảm khái: “Cháu bác...... Cũng thật là, giết nhiều cô gái như vậy......”
Tạ Đông Cần thở dài, nhả ra một ngụm khói: “Đúng vậy, nó đáng bị bắt.” Ông dừng một giây, ngẩng đầu hỏi Vương Thần, “Các cậu biết nó như vậy...... Cuối cùng sẽ bị phán bao nhiêu năm không?”
Vương Thần nói: “Giết nhiều người như vậy, khẳng định là tử hình rồi.” Anh ấy không biết ông bác này vì sao lại hỏi vấn đề như vậy, chẳng lẽ là trong thâm tâm vẫn còn một ít tâm lý may mắn sao?
“Tử hình?” Cả người Tạ Đông Cần run lên tựa như sắp ngã trên đất. Lục Tư Ngữ đứng bên cạnh mặt không biến sắc đỡ ông một cái.
“Cảm ơn.” Tạ Đông Cần đứng vững thân thể, muốn đẩy tay Lục Tư Ngữ ra, nhưng cảnh sát nhỏ kia vẫn bất động kéo tay ông, ngón tay trắng nõn nắm chặt khiến ông hơi đau.
Lục Tư Ngữ nâng đầu, ngưng mi nhìn về phía cửa sổ phòng 603 trên lầu. Dựa theo thời gian để suy đoán, hẳn Tống Văn đã đi vào rồi, thứ đang chờ đợi cậu trong căn phòng 603 kia là gì đây?