Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 127: Chương 127: Chương 126






HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

TRẦN GIAN HIỂM ÁC

_______________

Lúc này trên lầu, Tống Văn đang đứng trước cửa phòng 603, đây là một căn hộ kiểu cũ với hai lớp cửa, có thêm một lớp cửa sắt chống trộm bên ngoài cánh cửa gỗ bình thường. Phòng 603 có một cái ban công ở hướng nam, vừa nãy trước khi đi lên bọn họ đã xác nhận cửa ban công đang đóng chặt.

Nơi này là một toà chung cư cũ, không có tầng cách nhiệt, đột phá tương đối dễ dàng, nếu hung thủ thật sự ở bên trong thì cơ bản là không có chỗ lẩn trốn.

Tống Văn nắm súng trong tay, đè thấp giọng nói: "Căn cứ vào manh mối thì hôm nay nghi phạm đã biết cảnh sát đang truy nã hắn, hắn chưa chắc ở bên trong nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận, làm tốt tất cả chuẩn bị."

"Đã rõ!" Đội viên trong đội đều gật đầu.

Sáu cảnh sát đi theo lên lầu chia thành ba tổ, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang chia ra đứng hai bên trái phải cánh cửa, hai cảnh sát khác đứng cách cửa hai mét, hai người cuối cùng đứng vào chỗ quẹo xuống cầu thang chuẩn bị ứng phó.

Ngay lập tức có người lấy ra dụng cụ, bắt đầu mở lớp cửa chống trộm bên ngoài. Cửa chống trộm kiểu cũ rất nhanh đã bị mở ra, tiếp đó cánh cửa gỗ bên trong cũng bị mở ra bằng giấy thiếc.

Phó Lâm Giang đi vào trước tiên, hai tay giữ súng, dùng chân đá thật mạnh vào cánh cửa trước mắt. Rầm một tiếng, cửa phòng bị đạp bay ra, Phó Lâm Giang giơ súng tiến vào hô lên: "Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!"

Bốn cảnh sát giơ súng đứng bên trong nhìn quét qua một vòng, trong phòng không bật đèn, cũng không có người. Nơi này tuy rằng là tầng cao nhất nhưng lại chỉ có một ban công hứng được ánh sáng chiếu vào, lúc này tấm rèm trong phòng được kéo kín khiến cả căn phòng tối om.

Phó Lâm Giang, Tống Văn cùng hai cảnh sát vào phía trong kiểm tra nhà vệ sinh, phòng bếp, trong tủ quần áo, dưới gầm giường cùng các góc chết khác, xác định bên trong không có ai, lúc này mới mở đèn rồi nói với người ở bên ngoài: "An toàn!"

Tống Văn nhìn căn phòng trước mắt, ước chừng khoảng năm mươi mét vuông, một phòng khách chật hẹp nối liền với ban công nhỏ, không có phòng ăn, phòng bếp và nhà vệ sinh rất nhỏ và cũ kĩ, tiếp đó là hai phòng ngủ, một phòng là của ba Tạ Giai Ninh và mẹ kế, một phòng là của Tạ Giai Ninh.

Vật dụng trong nhà không nhiều lắm, chỉ có giường cùng một vài bàn ghế, phòng khách có một cái sô pha cũ đã lún xốp và một cái bàn trà nhỏ, bên cạnh phòng khách bày thêm hai cái tủ.

Căn phòng nhỏ nhất là phòng của Tạ Giai Ninh, chỉ khoảng sáu mét vuông, ngoại trừ một cái bàn cùng tủ quần áo thì chỉ có thêm một chiếc giường đơn kê sát tường.

"Tống đội, ở đây có một số tất chân nữ......" Phó Lâm Giang mở ngăn kéo dưới bàn trà, đối mặt với một hộp đầy ắp tất chân được sắp xếp gọn gàng, sau lưng liền cảm thấy rét run. Hơn thế nữa đó là có vài đôi tất chân còn dùng giấy đánh dấu thời gian, mà thời gian trên tất đúng là ngày nạn nhân bị hại.

"Quả nhiên chính là tên biến thái này." Một cảnh sát khác căm giận nói, "Hiện giờ hắn chạy trốn tới nơi nào rồi chứ?"

Tống Văn nhíu mày, tất chân này bị hung thủ tuỳ tiện phô bày dưới bàn trà dễ thấy nhất trong phòng, vậy thì hắn đã không sợ những người khác trong nhà này biết......

Đúng lúc này, chợt Tống Văn ngửi được một mùi hương kỳ quái, là mùi tanh hôi nhàn nhạt khiến cho người ngửi cảm thấy buồn nôn. Cậu theo mùi hương kia đi ra tới ban công, vừa đến ban công liền thấy được một cái tủ lạnh màu trắng rất lớn.

Tủ lạnh này cũng cũ, đã dùng đến rỉ vàng, đại khái đặt ở đây là để thay thế công năng của tủ lạnh.

Lúc này tủ lạnh vẫn còn kết nối điện, phát ra tiếng ù ù đặc biệt của đồ điện, mà mùi hương khiến cho Tống Văn khó ngửi chính là phát ra từ bên trong tủ lạnh này.

Tống Văn cúi đầu nhìn tủ lạnh, trong lòng có một dự cảm xấu mơ hồ, cậu cất súng ra sau người, mang bao tay rồi dùng sức kéo cửa tủ lạnh mở ra.

Tủ lạnh rõ ràng đã có một khoảng thời gian không bị ai mở ra, bốn mặt tủ bên trong bị lớp sương trắng bao phủ, hơi lạnh phả ra gặp khí nóng trên ban công ngưng tụ thành một làn khói trắng.

Bên trong tủ lạnh cũng không phải là thức ăn đông lạnh các loại giống với gia đình bình thường mà là nhiều túi chứa đầy than hoạt tính đông lạnh. Giữa các khe hở của túi than lộ ra một chùm tóc xoăn màu nâu đỏ...... Tống Văn lấy tay gạt ra vài gói than hoạt tính ở xung quanh đó, lập tức từ bên dưới đó hé ra nhiều hơn, là một thi thể phụ nữ......

Theo tủ lạnh mở ra, mùi hương khiến người khác buồn nôn ngày càng đậm đặc, đó là mùi thối của thi thể sau khi bị đóng băng.

Tống Văn nhíu mày nói: "Lâm Giang, thông báo pháp y, bên này có một thi thể."

Sau đó cậu nói vào bộ đàm: "Tư Ngữ, bên này an toàn, chúng tôi ngoài phát hiện được một số tất chân của người bị hại thì còn phát hiện được thêm một thi thể, anh dẫn Tạ Đông Cần lên đây, chúng ta cần phải hỏi ông ấy một vài vấn đề."

Lục Tư Ngữ đang đứng ngẩn người dưới lầu thì chợt bộ đàm trong tay vang lên, nghe xong lời Tống Văn nói, lúc này anh mới cùng Vương Thần dẫn Tạ Đông Cần lên lầu.

Cửa đóng lại, nhóm cảnh sát đang tiến hành lục soát trong nhà, Lục Tư Ngữ đứng ở cửa, mũi hít hít vài cái, trong không khí có một mùi hương, nhưng kỳ lạ là lại khiến anh cảm nhận được mùi vị quen thuộc......

Lục Tư Ngữ kéo Tạ Đông Cần vào nhà, để ông ta ngồi xuống ghế sô pha, tiếp đó anh đi ra ban công, mùi hương ngày càng đậm hơn.

Tống Văn đối mặt với tủ lạnh đang mở, thấy anh đi tới, nhẹ giọng nói: "Người chết là mẹ kế ở cùng với hắn."

Lục Tư Ngữ nhìn mặt người phụ nữ, anh nhận bao tay Tống Văn đưa qua, vươn tay gạt túi than ra, bên dưới rất nhanh lại lộ ra một bàn chân tái nhợt, ngón chân còn được sơn màu sơn đỏ sậm......

Bên trong tủ lạnh đang ẩn dấu một khối thi thể đã bị đông cứng từ sớm.

Cơ thể người phụ nữ cuộn tròn nằm vừa trong tủ lạnh, thi thể đã bị đông cứng thành màu xám trắng, da khô nứt, tứ chi cứng ngắt không thể duỗi thẳng. Theo túi than được lấy ra, càng nhiều bộ phận của nữ thi thể được lộ ra bên ngoài.

Tống Văn thò người qua nhìn, đó là một thi thể phụ nữ còn nguyên vẹn.

Lục Tư Ngữ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Khoảng bốn mươi tuổi, giới tính nữ, bị siết cổ đến chết, thời gian đông lạnh đã hơn nữa năm, hẳn là mẹ kế của hắn......"

Nếu dựa theo thời gian nửa năm mà suy tính thì thời gian tử vong của người phụ nữ trước mắt sớm hơn thời gian bọn họ phát hiện ra vụ án thứ nhất của chuyên án giết người liên hoàn, nói cách khác suy đoán của Lục Tư Ngữ không sai.

Đây mới là nơi che giấu hiện trường vụ án thứ nhất.

Mày Lục Tư Ngữ nhăn càng sâu hơn, anh quay đầu hỏi Tống Văn: "Hiện tại cậu biết được bao nhiêu tin tức về hung thủ?"

Tống Văn lập tức thấp giọng miêu tả lại theo lời Tạ Đông Cần, Lục Tư Ngữ sau khi nghe xong thì cúi đầu trầm tư.

Ba của Tạ Giai Ninh có gien bạo lực, mẹ ruột qua đời vì bạo hành gia đình, người mẹ kế này lại không ngừng ngược đãi hắn. Sau khi người cha vào tù, Tạ Giai Ninh liền đem thù hận dời lên người mẹ kế, thức tỉnh nhân cách biến thái, cuối cùng đã khiến một người đàn ông trầm mặc ít nói làm ra chuyện như vậy......

Đúng lúc này, Phó Lâm Giang đi lại báo cáo: "Tống đội, chúng tôi đã lục soát gần như xong rồi, phát hiện được một số dấu vết lắp đạn trên mặt bàn...... Nghi phạm có thể có súng. Hơn nữa vừa nãy tôi có cho người đến hỏi hàng xóm ở đối diện, người bên đó nói nửa tiếng trước có nhìn thấy Tạ Giai Ninh, hắn đang xách một rương đi ra ngoài, trong ngực còn ôm theo một cái gì đó, nhưng dùng quần áo bọc lại nên nhìn không rõ lắm."

Tống Văn quay đầu hỏi Tạ Đông Cần đang ngồi trên sô pha phòng khách: "Tạ Giai Ninh có súng hay không?"

"...... Cháu tôi trước đây thường cùng ba nó lên núi bắt thỏ...... Có dùng một loại súng shotgun*...... Có khi nào nó lấy trộm đi rồi không?" Tạ Đông Cần ngập ngừng nói.

Tống Văn tiếp tục hỏi ông: "Bác có biết cháu bác có thể đi chỗ nào không?"

Tạ Đông Cần lắc đầu: "Cháu...... Cháu tôi không có bạn bè gì, ở Nam Thành nó cũng không còn người thân nào, tôi không biết nó sẽ chạy trốn tới chỗ nào......"

Phó Lâm Giang suy tư một lát: "Trong điện thoại gọi tới đường dây nóng có nói lúc trưa hắn ăn cơm trong một quán ăn gần đây, xem ra khi đó hắn phát hiện ra bản thân đã bị truy nã bèn vội vã chạy về nơi này thu dọn đồ đạc này nọ...... Chuẩn bị chạy trốn, hắn sẽ chạy đến đâu đây?"

"Thông báo với tất cả nhà ga, bến xe, đặc biệt là Điền đội bên cảng tăng cường phòng bị." Tống Văn nhanh chóng hạ lệnh, cậu suy nghĩ thêm lại nói, "Hắn cầm súng, lại bị truy nã nên căn bản sẽ không đi xa đến mấy chỗ đông người......"

Lục Tư Ngữ đứng một bên bỗng nhiên nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Tống đội, tôi có một phương pháp có khả năng biết được Tạ Giai Ninh đang ở đâu." Ánh mắt anh dừng trên người Tạ Đông Cần, sau đó lại nói, "Nhưng mà...... Cậu cho những đội viên khác rút hết đi, tôi có lời muốn hỏi riêng Tạ Đông Cần."

Tống Văn nghe xong, nói với Phó Lâm Giang: "Lâm Giang, anh mang những người khác xuống trước đi, chúng tôi muốn hỏi Tạ Đông Cần mấy câu rồi sẽ xuống sau."

Phó Lâm Giang ừ một tiếng, lập tức dẫn những đội viên khác xuống lầu.

Trong nháy mắt trên lầu chỉ còn lại ba người Tống Văn, Lục Tư Ngữ cùng Tạ Đông Cần.

Lục Tư Ngữ đi tới cửa khoá cửa lại, rồi đi đến bên cạnh Tạ Đông Cần hỏi: "Bác trai, tôi hỏi bác mấy câu. Bác là tự mình nghĩ rằng phải đến Cảnh cục tố giác cháu của bác sao?"

"Đúng vậy, tôi xem TV thấy được chương trình đó nên đến đây." Tạ Đông Cần nói, "Đồng chí cảnh sát, những gì tôi biết tôi đều đã nói với mọi người, không tin...... Không tin cậu cứ hỏi đội trưởng của cậu thử." Ông ta không biết vì sao lại có phần sợ hãi khi nhìn Lục Tư Ngữ, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu chuyển hướng sang Tống Văn.

Đến lúc này Tống Văn đã hiểu được, thì ra Lục Tư Ngữ đang nghi ngờ Tạ Đông Cần có chuyện dấu diếm. Đối với ông bác này, cậu vẫn luôn cảm thấy không dám tin tưởng hoàn toàn, bởi vì quá trình phía trước quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho cậu hoài nghi ông bác này dẫn bọn họ đến đây nhằm để kéo dài thời gian.

Tống Văn khoanh tay đứng bên cạnh không nói gì, chờ Lục Tư Ngữ hỏi tiếp.

Hai mắt Lục Tư Ngữ nhìn chằm chằm Tạ Đông Cần: "Quê bác là ở Cam Thành, truyền thống ở đó là trọng nam khinh nữ, thậm chí còn có phong tục cho con trai và cháu trai kế thừa di sản. Bác dưới gối không có con trai, Tạ Giai Ninh làm việc ở bến cảng chỗ bác, bác vẫn luôn chiếu cố rất nhiều với hắn. Hôm nay bác đến Cảnh cục tố cáo, đó là chủ ý của bác sao?"

Khoé miệng Tạ Đông Cần co rút lại: "Lời này của đồng chí cảnh sát là ý gì vậy, còn có thể là chủ ý của ai chứ?"

Lục Tư Ngữ dùng ánh mắt sắc bén nhìn ông ta nói: "Là Tạ Giai Ninh bảo bác đến đúng không?"

Tạ Đông Cần kêu lên: "Sao có thể chứ?! Cháu tôi làm sao có thể bảo tôi đến tố giác chính nó được chứ?" Ông ta há to miệng cãi lại, giọng nói lại hơi run rẩy.

"Mục đích à, e rằng có ba điều. Thứ nhất chính là để rũ bỏ sạch sẽ quan hệ của bác cùng hắn, thứ hai tố giác sẽ có được tiền thưởng, thứ ba chính là lợi dụng bác để tranh thủ thời gian. Cháu bác nghĩ rằng, nếu bản thân không thể trốn đi thì khoản tiền thưởng kia không bằng để lại cho người bác rất tốt với mình." Lục Tư Ngữ vừa nói vừa đi lên từng bước, "Mà bác dẫn chúng tôi đến đây, là vì giúp hắn kéo dài thời gian, để hắn có thể đào tẩu đúng không? Bác nói cho chúng tôi biết, hiện giờ rốt cục Tạ Giai Ninh đang ở đâu?"

Tạ Đông Cần lui người về sau một chút, cả cơ thể gần như co vào trong cái sô pha cũ, ông ta lắc đầu, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Tôi không biết." Nhưng lúc này, chính âm thanh cùng động tác đã bán đứng ông ta. Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đều nhìn ra được manh mối trong đó.

"Ánh mắt bác vẫn luôn nhìn xuống đất chứng minh bác đang nói dối, bác lau mồ hôi trên trán chứng tỏ bác đang căng thẳng, bác đã nhìn đồng hồ mấy lần nói rõ rằng thời gian đã sắp đến......" Lục Tư Ngữ đang nói, bất thình lình mím chặt môi, đi đến sô pha kéo Tạ Đông Cần đi thẳng ra ngoài ban công.

Động tác tiếp theo của anh chính là đưa tay đẩy những gói than còn thừa lại ra ngoài, thi thể nữ trong tủ lạnh càng lộ ra nhiều hơn.

Tạ Đông Cần không hề chuẩn bị, cúi đầu xuống liền cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt, cùng một nữ thi thể đập vào mắt. Ông ta hoảng sợ kêu lên: "Cậu...... Cậu muốn làm gì?!"

"Đây là điều chúng tôi phát hiện được ở nhà cháu của bác." Lục Tư Ngữ vừa nói vừa nhìn về phía người phụ nữ trong tủ lạnh, "Là người thân của người chết, tôi hy vọng bác có thể giúp chúng tôi xác nhận thi thể, bác nhận ra người này hay không?"

Hiện tại đã hơn sáu giờ chiều, ánh nắng nơi chân trời đỏ như máu chiếu vào ban công nhỏ hẹp, Lục Tư Ngữ ấn mở đèn, dưới ngọn đèn trắng lãnh lẽo chiếu xuống, băng trên thi thể phát ra ánh sáng thật doạ người.

Nữ thi thể khoảng bốn mươi tuổi, hai mắt trừng lớn, miệng cũng mở ra, đầu bà nghiêng sang một bên, thoạt nhìn như đang mềm mại tựa vào vai nhưng thực tế chính là đã bị đông cứng, trên cái cổ tái nhợt có một dấu đỏ rõ ràng. Bởi vì bị đông lạnh đã lâu nên làn da của bà khô nứt nẻ, lộ ra một màu xám ngắt, là màu sắc thuộc về chết chóc.

Trong mắt Tạ Đông Cần tràn đầy sợ hãi, ông ta run rẩy đáp: "Nhận...... Nhận ra...... Là em dâu, em dâu mà em trai tôi cưới sau này."

Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Vậy bác có biết bà ấy bị sát hại vào thời gian nào không?"

Tạ Đông Cần nói: "Có lẽ...... Đại khái...... Khoảng ba tháng rồi tôi không gặp cô ta...... Về cái chết của cô ta, tôi cũng không rõ lắm......" Ánh mắt ông ta trốn tránh, không dám nhìn thi thể trước mắt.

Lục Tư Ngữ nói: "Căn cứ vào mức độ đông cứng của thi thể thì ít nhất đã hơn nửa năm, khoảng thời gian đó em dâu của bác có lẽ đã chết rồi. Trên cổ bà ấy có vết đỏ, là bị siết cổ đến chết......"

Tạ Đông Cần run giọng trả lời: "Tôi cũng vừa mới biết chuyện cháu tôi giết người, tôi cũng không biết nó đi đâu, các cậu ở đây hỏi tôi chính là đang lãng phí thời gian."

"Đến lúc này rồi mà bác còn nói dối." Lục Tư Ngữ có phần thất vọng lắc lắc đầu, anh tiếp tục lạnh giọng nói: "Tạ Đông Cần, cháu của ông ít nhất đã giết chết bốn mạng người, hắn là một tên sát nhân biến thái cuồng giết người, nếu ông vẫn cứ che chở cho hung thủ vậy bản thân ông cũng chính là đồng phạm. Hôm nay nếu ông giúp đỡ hắn chạy trốn thì sẽ lại có người chết trên tay hắn."

Trán Tạ Đông Cần tràn ra mồ hôi lạnh: "Tôi không biết! Chuyện cháu tôi không liên quan gì đến tôi!"

Trên gương mặt thanh tú của Lục Tư Ngữ không có biểu cảm gì, anh dùng ngón tay vuốt ve thi thể đã bị đông cứng kia: "Ông nhìn khuôn mặt đẹp đẽ này xem, người này chính là em dâu của ông, chắc hẳn ông không chỉ gặp bà ấy một vài lần nhỉ. Bà ấy từng là một người sống sờ sờ ở đó, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ đau, có phải vào ngày lễ tết này nọ, bà ấy sẽ đưa rượu ngon, đưa thức ăn, nói chuyện cùng ông hay không......"

"Tôi...... Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà...... Các cậu thả tôi đi......" Tạ Đông Cần run giọng nói, trong đầu ông ta không khống chế được mà nhớ tới người phụ nữ trước mặt, hồi tưởng lại những lần bọn họ gặp mặt trong quá khứ, nhớ lại giọng điệu nói chuyện của người phụ nữ kia làm ông ta nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, thi thể kia khiến ông ta vô cùng không thoải mái.

Thi thể bày ra trước mắt là một chuyện, thi thể đó là người mình quen biết lại một chuyện khác. Thi thể kia không chỉ là người mình quen biết mà còn bị giết hại oan uổng, tình trạng thi thể vô cùng thê thảm lại là một khái niệm hoàn toàn bất đồng.

Lúc này trên trán Tạ Đông Cần toàn là mồ hôi lạnh.

Thời còn trẻ Tạ Đông Cần cũng được coi là một nhân vật lớn, dưới tay ông ta biết bao nhiêu công nhân, vậy mà tất cả đều bị ông ta dạy dỗ ngoan ngoãn nghe lời, em trai ông ta là một kẻ khốn nạn nhưng khi thấy ông vẫn biết thu tiếng lại, cháu ông ta thì...... Mặc dù ông ta chỉ vừa mới biết, nhưng nó chính là sát nhân liên hoàn đã giết mấy mạng người.

Trong cuộc đời ông ta chưa từng biết sợ ai, nhưng giờ đây, khi đối mặt với vị cảnh sát nhỏ tuấn tú này ông ta lại sợ hãi......

Những người Tạ Đông Cần gặp qua đều là nhiệt tình, đa số là nóng nảy, nhưng vị cảnh sát nhỏ này lại rất lạnh lùng. Cậu ta có sự trầm ổn không phù hợp với tuổi của mình, hơn nữa lại vô cùng sắc bén, tựa như trong mắt cậu ta không có bí mật nào được giấu kín, tất cả lời nói dối đều sẽ bị chọc thủng.

Càng đáng sợ hơn chính là khi đối mặt với thi thể cậu ta hoàn toàn không có sự sợ hãi mà người thường nên có......

Bị Lục Tư Ngữ nhìn chằm chằm, Tạ Đông Cần có cảm giác bản thân như đang bị treo trên một cái giá, tựa như chỉ một giây sau thôi sẽ bị con dao nhọn đâm thủng cơ thể...... Ông ta không thể nào đoán được người này sẽ nói ra những lời nào, sẽ làm ra những chuyện thế nào......

Trong chớp mắt, Lục Tư Ngữ bỗng liếm môi rồi kéo Tạ Đông Cần lại, cơ thể ông ta lập tức dán sát vào tủ lạnh, khoảng cách giữa ông ta và thi thể bỗng chốc được rút ngắn lại.

Tạ Đông Cần bị doạ mềm nhũn cả chân, thiếu chút nữa đã ngã khuỵ xuống, đỡ cạnh tủ lạnh mới có thể đứng vững. Ông ta thậm chí còn có thể ngửi được mùi thối phát ra từ thi thể.

"A a a a!! Cứu mạng!" Tạ Đông Cần điên cuồng kêu to. Cho dù ai đối mặt với một thi thể lạnh như băng như vậy thì đều rất nhanh sẽ bị doạ đến phát điên.

Kế hoạch chạy trốn của Tạ Giai Ninh có sự góp phần của Tạ Đông Cần, nhưng Tạ Đông Cần không hề biết rằng cháu ông ta đã giết chết rồi đông lạnh em dâu của ông. Lục Tư Ngữ hiện đang lợi dụng điểm này nhằm hy vọng có thể ép ông ta nói ra sự thật.

Lục Tư Ngữ lạnh lùng nhìn Tạ Đông Cần giãy dụa, một Lục Tư Ngữ thế này khiến cho Tống Văn có phần xa lạ, thế nhưng Tống Văn có thể hiểu được hành động của anh.

Bọn họ không có thời gian.

Hiện giờ bất luận thế nào cũng không thể để Tạ Giai Ninh trốn thoát, càng không thể để thêm nhiều người vô tội nữa bị sát hại.

Mà Tạ Đông Cần trước mặt bọn họ chính là điểm đột phá. Người đàn ông này vì tình thân mà đang nối giáo cho giặc, thế nhưng dường như chính ông ta cũng không biết bản thân đang làm gì, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng thế nào......

Nhìn bề ngoài thì đây là một cuộc thẩm vấn không chính quy.

Nhưng trên thực tế, đây là cuộc đọ sức giữa thiện và ác.

Không thể thất bại, không thể bỏ cuộc.

Bọn họ phải dùng thời gian ngắn nhất để đột phá phòng tuyến tâm lý của Tạ Đông Cần.

Tạ Đông Cần rốt cục cũng đứng thẳng được cả người, lập tức lui về sau vài bước, khẩn trương nắm chặt hai tay.

"Cái chết, hình như ông không thể hiểu được chuyện nào có ý nghĩa như thế nào với sinh mệnh mỗi người...... Cũng không biết rốt cục Tạ Giai Ninh đã phạm điều gì đúng không?" Âm thanh Lục Tư Ngữ càng lạnh lùng hơn, anh vừa nói chuyện vừa vén mái tóc đang rũ xuống của thi thể, gương mặt của người phụ nữ dưới mái tóc hiện ra, đôi mắt kia nửa mở nhìn thẳng Tạ Đông Cần.

Đứng gần như thế làm ông ta có thể nhìn thấy rõ ràng từng lỗ chân lông trên mặt thi thể, cảm nhận luồng gió mát nhè nhẹ, mắt thi thể nửa mở nhìn ông ta, chết không nhắm mắt......

Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Người phụ nữ này là bị cháu của ông giết chết, hắn đã giết bốn mạng người, dựa theo pháp luật hắn sẽ bị tử hình, hắn sẽ trở thành tội phạm truy nã, không còn nơi nào có thể dung thân. Ông giúp hắn trốn đi căn bản chỉ là cứu được hắn nhất thời, không thể nào cứu được cả một đời."

Tống Văn cũng nhìn Tạ Đông Cần, cậu có thể nhận ra ông bác này đang bị tình thân vướng chân, cậu đứng bên cạnh nói: "Nếu để Tạ Giai Ninh cứ như vậy mà trốn thoát thì tội bao che có tình tiết nghiêm trọng như của bác sẽ bị phán xử từ ba đến mười năm tù, thậm chí bác còn phải tiến hành bồi thường với gia đình người bị hại. Bác suy nghĩ một chút đi, bác giúp cháu bác như vậy có đáng giá hay không? Chờ khi bác được ra tù thì sẽ bao nhiêu tuổi rồi chứ?"

Tạ Đông Cần lắc đầu: "Tôi...... Tôi không biết......"

Lục Tư Ngữ đứng trước tủ lạnh, gương mặt thanh tú của anh đã bị nhiễm hơi lạnh nhìn qua không mang theo cảm tình nào, tựa như một con bạch xà cực độc phun ra từng chữ: "Ông nhìn đôi mắt của bà ấy thử xem, hãy nhớ thật kỹ bộ dáng hiện tại của bà ấy. Ông cũng có thể vươn tay thử kiểm tra làn da của bà ấy, cảm nhận một chút xem người chết là bộ dạng như thế nào!"

Lục Tư Ngữ nói chuyện, dùng bàn tay đã chạm vào thi thể kéo Tạ Đông Cần, "Tôi có nhìn qua tư liệu của ông, ông có một cô con gái đúng không, cô ấy cũng không kém bao nhiêu tuổi so với mấy nạn nhân kia, nếu người chết là con gái ông thì sao hả?!"

"Không...... Tôi...... Tôi......" Cả người Tạ Đông Cần run rẩy, đại não không thể khống chế được mà suy nghĩ theo lời của cảnh sát này, trong nháy mắt, hình ảnh con gái ông ta chồng lên với những nạn nhân đã qua đời......

Lục Tư Ngữ đi qua kéo cổ tay Tạ Đông Cần, Tạ Đông Cần sợ hãi mở to hai mắt, loại nhiệt độ lạnh lẽo này thấu vào tận tim ông ta, là nhiệt độ của cái chết.

Lúc này ngoài ban công bởi vì tủ lạnh mở rộng nên độ ấm thấp hơn bình thường rất nhiều, thế nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhận ra mồ hôi trên mặt Tạ Đông Cần đã ngưng tụ thành từng giọt, sắp tuôn xuống dưới.

Lục Tư Ngữ nhìn chằm chằm hai mắt ông ta, ép hỏi: "Ông hằng năm làm việc ở bến cảng, nếu muốn đưa cháu ông ra ngoài thì phản ứng đầu tiên sẽ là hẹn tàu mang hắn đi đúng không?"

Tạ Đông Cần đã vô cùng hoảng loạn, theo bản năng gật đầu rồi lại bối rồi lắc đầu.

"Nói thật nhé, hiện giờ đã có cảnh sát mai phục ở bến cảng. Ông cảm thấy cháu ông khi nhìn thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây?"

Hai mắt Tạ Đông Cần càng mở to hơn, ông ta chợt nghĩ tới một khả năng.

"Hắn sẽ cảm thấy ông giả vờ giúp hắn kéo dài thời gian, nhưng thực tế là bán đứng hắn đúng không?"

"Tôi...... Tôi......" Tạ Đông Cần lắp bắp, lúc trước ông ta cũng không hề nghĩ đến khả năng này. Thế nhưng nếu cảnh sát thật sự mai phục ở bến cảng thì...... Ông ta cảm giác cả người đều lạnh lẽo, hít thở không thông.

Lục Tư Ngữ tiếp tục lạnh lùng nói: "Ông cho rằng nếu hôm nay cháu ông may mắn đào thoát được, hắn sẽ cảm kích ông sao?" Sau đó anh tự hỏi tự trả lời, "Không, hắn sẽ hận ông, sau khi hắn trở về có thể sẽ giết hết cả nhà ông."

Tạ Đông Cần nhìn anh, cảnh sát trước mắt đang dùng đôi bàn tay lạnh ngắt cầm tay ông ta, ánh mắt của cậu ta cũng lạnh lẽo như băng khiến ông ta liên tưởng tới người chết đang nằm trong tủ lạnh...... Ngồi tù, bồi thường, người nhà của bản thân Tạ Đông Cần......

Chuyện giết hết cả nhà này, Tạ Giai Ninh thật sự có thể làm ra được.

Ban đầu thời điểm Tạ Đông Cần giúp Tạ Giai Ninh cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng giờ đây phòng tuyến của ông ta cuối cùng đã bị đánh tan......

"Nói cho tôi biết, rốt cục chiếc tàu kia đi lúc mấy giờ?" Lục Tư Ngữ hỏi ra vấn đề cuối cùng.

"Là...... Sáu giờ bốn mươi lăm......" Tạ Đông Cần bị doạ sợ, cuối cùng khóc rống lên, người đàn ông này đã hoàn toàn sụp đổ, "Nó ở bến cảng...... Tôi đã sắp xếp tàu mang nó rời cảng......"

Lúc này Lục Tư Ngữ mới buông lỏng tay, Tạ Đông Cần vẫn chưa hết hoảng loạn dùng hai tay bưng kín mặt, cả người run lập cập, ông ta vừa khóc vừa lui vào góc tường, "Tôi có thể làm gì bây giờ...... Đó là cháu ruột của tôi mà."

Tống Văn ngồi xổm xuống truy hỏi Tạ Đông Cần: "Chiếc tàu đó như thế nào?"

Cơ thể Tạ Đông Cần run lên, vừa khóc vừa nói: "Tôi...... Tôi cũng không rõ, tôi đã nhờ bạn liên hệ với đám người buôn lậu, tôi chỉ có được số điện thoại...... Bọn họ chỉ tiếp người quen...... Tôi đã phải đưa hai mươi vạn để giúp nó mua một chỗ ngồi, đêm nay sáu giờ bốn mươi lăm tàu sẽ xuất bến mang nó rời khỏi Nam Thành......"

Sáu giờ bốn mươi lăm, hiện giờ đã gần sáu giờ rưỡi rồi, chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ tàu xuất phát.

~ Hết chương 126 ~

Chú thích:

(*) Shotgun: Súng Shotgun hay còn gọi súng sục, súng bắn đạn ghém... tùy vào loại đạn mà nó bắn ra, là loại súng được thiết kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai, bắn ra loại đạn là một tập hợp các viên đạn nhỏ như hạt tiêu (chỉ sát thương cao khi dùng ở khoảng cách gần) hay loại đạn đặc và lớn (dùng với khoảng cách xa) đôi khi bên trong có thể là thuốc nổ hay những thứ khác như các chất hóa học. Shotgun được thiết kế với nòng trơn.

Các mảnh của đạn shotgun sẽ tỏa ra các hướng sau khi ra khỏi nòng súng và sức bắn được chia đều cho từng mảnh đạn, điều đó có nghĩa là sức sát thương của từng mảnh đạn sẽ rất thấp nếu bắn ở khoảng cách xa vì các mảnh đạn sẽ tỏa đi các hướng (thậm chí nếu trúng mục tiêu chúng cũng chẳng xuyên thủng được do trở nên quá yếu) nên ở khoảng cách xa loại đạn này gần như vô dụng, nhưng nếu bắn tầm gần và các mảnh đạn đều trúng mục tiêu thì mức sát thương rất cao do các mạnh đạn sẽ sát thương mục tiêu ở nhiều vị trí khác nhau.





Một viên đạn shotgun với tốc độ chụp 1/1.000.000.000 giây cho thấy cách tách ra của đạn.

- Bề mặt của than hoạt tính rất lớn, do đó nó có thể tiếp xúc với phân tử, hóa chất giúp khử mùi và lọc bụi bẩn trong không khí hiệu quả thông qua quá trình hấp phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.