Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 128: Chương 128: Chương 127




HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

TRẦN GIAN HIỂM ÁC

_______________

Mặc kệ thế nào thì rốt cục cũng cạy được miệng Tạ Đông Cần.

Tống Văn vội vàng nhấn điện thoại gọi Điền Minh: “Lão Điền, quả nhiên Tạ Đông Cần nói dối, Tạ Giai Ninh không có ở nhà, đêm nay hắn sẽ ngồi chuyến tàu rời cảng lúc sáu giờ bốn mươi lăm. Bây giờ chúng tôi chạy qua có thể sẽ không kịp nữa, các anh lập tức liên hệ bên bến cảng, cho những nhân viên không liên quan rút khỏi đó, phong toả cảng, tiến hành điều tra cuốn chiếu. Nếu tàu đến thì bất luận thế nào cũng phải ngăn chặn hắn! Đúng rồi...... Trên tay hung thủ có thể có súng, các anh nhất định phải chú ý an toàn đấy.”

Gọi xong điện thoại, Tống Văn lại dùng bộ đàm liên hệ Phó Lâm Giang: “Lâm Giang, bố trí hai người mang Tạ Đông Cần về Cảnh cục canh giữ cho tốt, để pháp y và vật chứng đến đây tìm chứng cứ, mang thi thể về Cục, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến cảng Nam Thành!”

Hiện giờ bọn họ đã xác định được thân phận của nghi phạm, rất nhanh lệnh truy nã sẽ công bố thân phận của Tạ Giai Ninh, cả thành phố Nam Thành này sẽ không còn chỗ nào che giấu được hắn nữa. Chỉ khi nào hắn chạy trốn ra biển lớn, hoặc là lên tàu đến thành phố khác, nếu muốn bắt được hắn thì sẽ càng thêm khó khăn.

Đôi mắt đẹp của Lục Tư Ngữ khẽ động, lãnh khốc điên cuồng khiến người khác không rét mà run của anh khi nãy trong nháy mắt không còn nữa, anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh nhã nhặn của ngày xưa, nhẹ giọng nói: “Tống đội, tôi muốn đi cùng.”

Tống Văn vội vàng đi ra cửa: “Lên xe tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lục Tư Ngữ nhìn sang Tạ Đông Cần đang lui về góc tường khóc rống rồi bước nhanh xuống lầu.

Dưới lầu, Phó Lâm Giang đã nhanh chóng an bài xong, Lục Tư Ngữ đi theo Tống Văn lên một chiếc xe. Khoảng cách từ đây đến bến cảng khoảng hai mươi phút đi đường, Tống Văn đợi anh mang xong dây an toàn thì lập tức khởi động xe, xe cảnh sát chạy như bay ra ngoài.

Lục Tư Ngữ cúi đầu một hồi, nhẹ giọng nói với Tống Văn: “Tống đội, vừa nãy thật xin lỗi......”

Tuy rằng ép hỏi ra được tăm tích của Tạ Giai Ninh nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi với hành vi vừa nãy của bản thân.

Ánh mắt Tống Văn nhìn thẳng phía trước, hai tay nhắm chặt vô lăng mở miệng nói: “Anh cảm thấy anh sai ở đâu?”

Lục Tư Ngữ có phần chột dạ nói: “Tôi vừa nãy...... Tình hình khẩn cấp nên không bận tâm đến cảm thụ của Tạ Đông Cần.”

Tống Văn nói: “Tôi cho rằng anh không sai, chúng ta có thể bận tậm đến cảm thụ của Tạ Đông Cần nhưng Tạ Đông Cần lại lừa gạt cảnh sát, bao che Tạ Giai Ninh. Thời điểm ông ta trợ giúp Tạ Giai Ninh chạy trốn cũng không hề bận tâm đến cảm nhận của nạn nhân cùng người nhà các cô ấy.”

Lục Tư Ngữ khẽ nói: “Phương thức tôi thẩm vấn có thể có phần cực đoan.”

Tống Văn nói: “Anh cho ông ta nhận rõ thi thể, để ông ta xác nhận thân phận của người chết cũng không phải là sai lầm gì lớn.” Cậu dừng một chút lại nói, “Chẳng qua, về sau nếu thời gian còn đủ thì không cần dùng phương thức này nữa.”

Làm đội trưởng, Tống Văn cho rằng hành vi của Lục Tư Ngữ đang đạp lên cậu, nhưng cũng không tính là quá phận.

Để cho Tạ Đông Cần đến gần đối mặt với thi thể, chuyện này cậu thật sự làm không được, nhưng không có nghĩa cậu cảm thấy Lục Tư Ngữ làm sai.

Lục Tư Ngữ cũng không gây ra thương tổn gì lớn cho Tạ Đông Cần, mà phần kinh hách này chính là để trừng phạt đúng tội ông ta, Tống Văn cũng không bài xích tình huống cực đoan như thế, đối mặt với tội phạm cần phải làm một vài hành động đặc biệt.

Nếu Tạ Đông Cần kéo dài thêm một lúc nữa thì chiếc tàu kia có thể sẽ rời cảng, bọn họ sẽ càng khó khăn hơn trong việc truy bắt Tạ Giai Ninh. Để một hung thủ vô cùng tàn bạo chạy mất, đây mới là sự bất kính lớn nhất đối với người chết và sinh mệnh của họ.

Tống Văn biết Lục Tư Ngữ khác biệt với người thường, đối với anh mà nói thì thi thể chẳng qua chỉ một trạng thái trong đời người, anh đã sớm tập mãi thành quen khi đối mặt với thi thể. Làm pháp y, kiểm nghiệm thi thể, tiếp cận thi thể chính là công việc của bọn họ.

Lục Tư Ngữ đã sớm chứng kiến qua nhiều sinh tử, cũng nhìn thấu Tạ Đông Cần, bởi vậy thời điểm anh chạm vào thi thể rồi lạnh lùng hỏi Tạ Đông Cần mới làm cho ông ta cảm nhận được sự sợ hãi chân thật nhất.

Lời nói dối của Tạ Đông Cần đã khiến cho cảnh sát vô cùng bị động, dưới tình huống không thể dùng bạo lực ép cung thì phương pháp của Lục Tư Ngữ ngược lại mới là cách nhanh nhất, hữu hiệu nhất.

Lục Tư Ngữ cũng không phải là người xấu, vậy nên sau khi làm ra chuyện này anh mới có cảm giác tội lỗi. Nếu như có phương pháp khác thì anh cần gì phải làm ra hành động vậy chứ? Anh lại càng không phải là người như thế từ lúc nhỏ, chính những trải nghiệm trong quá khứ đã vẽ nên những vết sẹo vô hình trong cơ thể anh.

Nghĩ vậy, tâm Tống Văn liền ẩn ẩn đau.

Mặc kệ thế nào thì kết quả vẫn là tốt đẹp. Mấu chốt hiện tại là nhất định phải ngăn được Tạ Giai Ninh.

Hai người trong xe nhất thời đều trầm mặc.

Sau đó Tống Văn nghiêng đầu hỏi anh: “Tay còn lạnh không anh? Anh không nên dựa gần tủ lạnh vậy chứ.” Những cái sai ở chỗ khác vẫn còn phải chờ xác định, nhưng điểm này anh đã sai rồi.

Gương mặt trắng nõn của Lục Tư Ngữ chợt nóng lên, anh tránh né ánh mắt của Tống Văn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Sau này sẽ không.” Hiện tại tay anh vẫn lạnh nhưng nghe xong lời này của Tống Văn thì trong lòng đã ấm áp trở lại.

Còn một đoạn đường cuối cùng, Tống Văn mở còi báo động, xe cảnh sát xuyên qua giữa dòng xe cộ vút nhanh về hướng bến cảng......

Sáu giờ rưỡi tối, cảng Nam Thành, đây là góc duy nhất của Nam Thành hướng ra biển.

Địa hình Nam Thành khá đặc thù, đa số đều là đất liền, khí hậu cũng không có nhiều đặc thù của miền biển, chỉ có ở chỗ này, vùng lõm đường cong nơi giao nhau với Lâm Thị đã tạo thành một bến cảng tự nhiên.

Từ xưa đến này, nơi này vẫn là con đường giao thông quan trọng để thông hành ra biển.

Điền Minh đến đây, tìm người phụ trách bến cảng thông báo tình hình, người phụ trách vừa nghe xong đã hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức thông báo tình huống với nhóm công nhân, còn gọi đến vài người là đồng nghiệp của Tạ Giai Ninh.

Điền Minh hỏi một vòng nhưng không thu được tin tức đặc biệt gì, anh ta ra khỏi văn phòng cảng rồi thương lượng cùng Trương Tử Tề bước tiếp theo phải làm như thế nào.

Hai người đứng ở cửa, Điền Minh còn ngửi được một mùi muối biển nhàn nhạt, lấy tay che trán nhìn về phía trời chiều, có chút lo lắng nói: “Trời có gió, nói không chừng đêm nay sẽ có mưa nữa đấy.”

Trương Tử Tề đứng bên cạnh anh ta gật đầu nói: “Thời tiết gần đây cứ mưa liên tục, một lúc thì mưa một lúc thì lạnh, qua một thời gian nữa là bắt đầu vào đông rồi.”

Hoàng hôn dần chìm xuống, bóng tối hiện lên tựa như một con dã thú sắp mở to miệng cắn nuốt tất cả ánh sáng.

Đúng lúc này điện thoại Điền Minh bỗng reo lên, anh ta cúi đầu nhìn, là Tống Văn gọi tới, Điền Minh nhấn nghe, bên kia truyền đến âm thanh chia nhiệm vụ đầy khẩn trương của Tống Văn, nói chuyện Tạ Giai Ninh đúng là định ngồi tàu trốn đi.

Điền Minh vốn còn đang thong dong đi lại, nghe được lời Tống Văn tóc gáy lập tức dựng hết lên, mở miệng nói: “Được, chúng ta bên đây có sáu người, đang ở trong văn phòng cảng, sẽ lập tức chuẩn bị đây.”

Bến cảng lớn như vậy, sáu người rõ ràng là không đủ, chỉ còn cách nhìn xem đội an ninh ở cảng có thể hỗ trợ hay không, hiện giờ chỉ còn mưởi lăm phút nữa là đến giờ tàu xuất phát, nếu xin chi viện thì cũng không đến kịp.

Điền Minh và Trương Tử Tề vội vàng quay về văn phòng phía sau, người phụ trách nghe xong tin tức mới này cũng hết đường xoay xở: “Cảng biển này mỗi ngày có đến hàng trăm con tàu cặp bến, có một số chỉ dừng lại vài phút rồi thôi. Tàu đánh cá, tàu thương mại, tàu chở hàng, tàu chở khách, nhiều như vậy trước mắt chúng tôi cũng không có cách nào xác định được Tạ Giai Ninh ngồi tàu nào rời cảng......”

Hải vực rộng lớn, rất nhiều tàu thuyền vận chuyển xen lẫn nhau, vô cùng dày đặc, dù là hiện nay thì giám sát vùng biển vẫn là một vấn đề khó.

Hai tay Điền Minh đặc trước bàn làm việc: “Trong tay Tạ Giai Ninh có súng, mặc kệ làm thế nào, để tránh cho có thêm nhân viên thương vong thì các người phải hạ lệnh cho tất cả công nhân cùng các nhân viên có liên quan dùng tốc độ nhanh nhất rút khỏi khu vực cảng ngay lập tức. Chúng tôi sẽ tiến hành lục soát bến cảng, chỗ anh nếu có đội bảo vệ hay gì đó thì làm phiền phối hợp chúng tôi cùng nhau tìm kiếm tung tích của Tạ Giai Ninh. Về tàu đánh cá rời cảng, chúng tôi cũng sẽ sắp xếp lục soát, làm phiền các anh liên hệ với cảnh sát biển, nói họ sẵn sàng chặn lại bất cứ lúc nào.”

Người phụ trách nói: “Tôi lập tức gửi thông báo đây.”

Gần tới sáu giờ bốn mươi, hoàng hôn dần hạ xuống, trong lúc vô thanh vô thức, hàng trăm nhân viên ở bến cảng đã lần lượt rời khỏi cảng Nam Thành, biến cả bến cảng thành một khu vực trống rỗng.

Gió biển thổi vào làm mây trên bầu trời cũng nhiều dần lên báo hiệu một cơn mưa sắp kéo đến.

Diện tích cảng Nam Thành tương đương với mười sân thể thao bốn trăm mét tiêu chuẩn, trong một mảnh đất trống rộng lớn là đầy ắp những thùng container cao gần ba mét được sắp xếp theo thứ tự, những thùng container được xếp chồng lên nhau, có chỗ cao nhất lên đến mười mét. Giữa những hàng container là một lối đi nhỏ dành cho công nhân và xe vận chuyển đi lại, nơi rộng thì khoảng mười mét, nơi hẹp nhất thì chỉ có vài mét.

Giờ đây những container được xếp thành từng tầng từng hàng thế này, đối với người không thường đến thì quả thật giống y hệt một mê cung khổng lồ yên tĩnh.

Cảnh sát cùng đội an ninh của cảng nhanh chóng hành động, họ lái một chiếc xe tuần tra loại nhỏ, bắt đầu tiến hành lục soát từng đường một.

Bên phía hướng ra biển, có hơn mười con đường ván dẫn từ cảng ra biển, mỗi đường dài khoảng năm mươi mét, bên cạnh đường ván đáng có vài con tàu lớn nhỏ đang neo bến, nhấp nhô nhẹ nhàng theo gió biển.

Điền Minh bước nhanh ra khỏi khu văn phòng, đứng nhìn về phía bờ biển, nếu Tạ Giai Ninh rời cảng hẳn sẽ không ngồi trên tàu lớn mà là những con tàu cỡ vừa và nhỏ.

Ở cảng biển đều xây dựng nhiều đường ván nhằm thuận tiện cho việc vận chuyển hàng hoá, hai bên không có lan can bảo vệ, chỉ có một vài cầu tàu đứng dưới nước.

Tàu dân dụng được phân loại dựa theo chiều dài, tàu đánh cá loại nhỏ là loại tàu dài dưới mười hai mét, loại lớn hơn mười hai mét nhưng nhỏ hơn hai mươi bốn mét là tàu đánh cá cỡ trung bình.

Lúc này, ngoại trừ mấy chiếc tàu đánh cá loại nhỏ thì còn bốn năm chiếc tàu hàng và tàu đánh cá cỡ trung đang yên lặng đứng ở bờ biển. Mấy chiếc này có quá lớn, có quá nhỏ, có chiếc trên đó không hề có một bóng người nào.

Chỉ có hai chiếc tàu là có công nhân đang làm việc.

Thời gian càng lúc càng đến gần sáu giờ bốn mươi lăm, cũng không có tàu thuyền nào khác cập cảng. Điền Minh nhanh chóng ra quyết định, nói với một cảnh sát tên Kiều Sở: “Hai người chúng ta, mỗi người hỏi một chiếc tàu, tìm thuyền trưởng được đăng ký, tạm thời không cho bọn họ rời cảng.”

Kiều Sở có chút lo lắng nói: “Nhưng mà chúng ta hiện không đủ nhân lực, có thể ngăn được sao?”

Điền Minh nói: “Càng ngăn không được thì càng có vấn đề. Người không đủ thì cũng phải đi hỏi thử.”

Kiều Sở đáp lời, chạy tới chiếc tàu khác. Điền Minh đi tới mép một con tàu, cầm thẻ cảnh sát nói: “Cảnh sát, làm phiền để tôi kiểm tra tàu.”

Có một người mập mạp cười híp mắt chạy tới: “Ấy, ngài muốn kiểm tra gì thế, tàu này của chúng tôi rất tuân thủ pháp luật mà.”

Điền Minh đánh giá chiếc tàu đánh cá, bên trên có ba bốn công nhân đang làm việc, anh ta hỏi: “Tàu của các anh là tàu gì thế?”

Người mập mạp nói: “Tàu đánh cá, đánh cá trên biển ấy, không phải vừa qua kì nghỉ sao, chúng tôi đang chuẩn bị rời cảng thử tí vận may.”

Điền Minh nhíu mày: “Vậy nhóm của anh vì sao không đi vào ban ngày, chiều tối rồi còn chuẩn bị gì đấy.”

Mập mạp nói: “Cái này à, còn không phải chúng tôi vì nghe theo ông chủ an bài sao...... Cảnh sát các anh buổi tối còn phải làm nhiệm vụ, thật sự vất vả rồi.”

“Đang truy nã tội phạm giết người.” Ánh mắt Điền Minh chuyển vào trong khoang tàu hỏi, “Sẽ không phải giấu người trên tàu của các người chứ?”

Mập mạp cười ha hả: “Anh cảnh sát đừng đùa chứ, trên tàu chúng tôi cũng chỉ có vài người già theo tàu mà thôi.” Sau đó hắn ta làm động tác mời, “Cảm ơn anh cảnh sát đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ chú ý an toàn, ngài có muốn lên hút một điếu thuốc không?”

Điền Minh hiện giờ không có thời gian, thêm nữa không thể đoán được trên tàu có tổng cộng bao nhiêu người nên anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhíu mày nói: “Bớt nói lời vô dụng đi, tôi đang vội. Giấy tờ, thông tin chủ tàu của các anh đâu? Khi nào thì tàu rời cảng?”

Mập mạp vẫn cười hì hì: “Cảnh sát, vậy anh chờ một chút nha, tôi đi xuống tìm ông chủ lấy giấy tờ đã.” Nói xong, mập mạp liền chui vào khoang tàu.

Điền Minh đứng dưới tàu xoa thắt lưng. Bất đồng với tình hình quản lý giao thông bình thường, những tàu đánh cá này đều do ngành nông nghiệp quản lý, bởi vậy mà rất nhiều cuộc kiểm tra đều bị buông lơi.

Lúc này, những người lái tàu khác đang bận rộn, một ngư dân nhỏ tuổi hô lên với người lái tàu già bên cạnh: “Ông ơi, hình như thuỷ triều lên rồi.”

Người lái tàu gì được cậu ta gọi là ông nói: “Mi không thường đến đây nên không biết thôi, mấy ngư dân già đều gọi đây là thuỷ triều hoàng hôn, ở cảng Nam Thành này có khi dâng cao đến hơn ba mét đấy......”

Cậu ngư dân nhỏ nổi tính trẻ con, ngồi xuống chỗ mép tàu muốn thò chân xuống dòng nước.

Ông lão lái tàu già kéo cậu ta lên: “Mấy đứa ngàn vạn lần cẩn thận, không được xuống nước, hiện giờ nước biển đang rất lạnh, tầm nhìn dưới đáy nước lại thấp, hơn nữa cảng này toàn là dây cáp với dây thừng giăng khắp nơi, cho dù là người có kinh nghiệm xuống cũng phải vô cùng cẩn thận đấy.”

Cậu nhỏ nghĩ nghĩ rồi nói: “Con hình như có nghe nói, mấy năm trước ở cảng này có một người khách rơi xuống nước rồi mất tích luôn.”

Ông lão nói: “Đúng là có chuyện này, đội cứu hộ tìm kiếm suốt nửa tháng trời vậy mà sống không thấy người, chết không xác...... Haizzz không nói nữa, tóm lại bọn mi cẩn thận là được rồi.”

Lúc này Kiều Sở đã kiểm tra xong một con tàu khác, chạy tới: “Điền đội, bên kia không có vấn đề gì, sau khi tôi nói tình huống của bến tàu thì thuyền viên trên tàu đã đưa ra giấy phép, rồi lên bờ.”

Vậy thì chiếc tàu trước mặt này có thể có vấn đề, Điền Minh nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ bốn mươi lắm rồi, thế mà người trên tàu vẫn cứ thong thả chẳng lo lắng gì khiến trong lòng anh ta nóng như lửa đốt, thật sự nhịn không được nữa, ngẩng đầu hỏi cậu ngư dân trẻ tuổi: “Ôi, người mập mạp vừa nãy đâu rồi? Nhanh gọi anh ta lấy giấy phép ra đi!”

Cậu ta vâng một tiếng rồi cũng chui vào khoang tàu.

Đúng lúc này, bộ đàm Điền Minh vang lên: “Điền đội, chúng tôi tìm được cái rương của nghi phạm bên cạnh một container.”

Điền Minh mặc kệ việc tìm mập mạp kia, hỏi: “Đã mở ra xác nhận chưa?”

“Đã xác nhận, là của Tạ Giai Ninh không sai, bên trong có một số quần áo đàn ông, quả thật hắn chuẩn bị chạy trốn. Tên súc sinh này, chạy trốn còn không quên nhét hai chiếc tất vào rương.”

“Tốt, tìm được rương rồi, vậy xác suất lớn là người vẫn chưa chạy trốn, có lẽ hắn ở ngay xung quanh đó.” Điền Minh nói với bộ đàm, hiện giờ bọn họ đã từng bước đến gần hơn với tên ác ma điên cuồng giết người kia.

Ngăn chặn tàu rời cảng, bắt lấy Tạ Giai Ninh, đây là nhiệm vụ của bọn họ lúc này. Cho dù thuyền trưởng không hợp tác thì anh ta vẫn phải thủ ở chỗ này, tuyệt đối không để cho Tạ Giai Ninh lên tàu.

Điền Minh đi lại trên tàu, nhìn thoáng qua, không biết từ khi nào đã không còn thấy lão lái tàu già kia nữa. Trong một chốc, tất cả mọi người đều đã trốn vào khoang trong.

Anh ta ý thức được vấn đề: “Tử Tề, chiếc tàu này có vấn đề, tôi ở đây canh chừng, cậu tìm hai người tới đây, hoặc là thử liên hệ được với cảnh sát biển xem có thể phối hợp ngăn chiếc tàu này lại được hay không?”

Trương Tử Tề nói: “Điền đội tôi sẽ cố gắng, chỉ là bến cảng này quá lớn, bên này vẫn chưa lục soát hết đâu...... Tạ Giai Ninh kia vô cùng quen thuộc bến cảng, không biết đang trốn ở góc chết nào nữa.”

Mưu kế của Tạ Đông Cần cùng Tạ Giai Ninh theo một góc độ nào đó thì vẫn coi như đã thành công, cảnh sát đã bị một chiêu giương đông kích tây này đánh cho trở tay không kịp.

Vấn đề nan giải nhất của bọn họ lúc này chính là nhân thủ không đủ, chỉ có vài người mà thời gian lại vô cùng gấp gáp, không cần nói đến chi viện, dù là chờ người bên Tống Văn đến thì cũng không kịp.

Lúc này Tạ Giai Ninh đang trốn bên trên một thùng container, sợ hãi nhìn hai cảnh sát ngồi trên xe tuần tra cách đó không xa.

Chiếc tàu hắn lên đã đậu ở ngay đường ván rồi, thế nhưng hắn lại bị cảnh sát bao vây, ở phía xa còn có hai cảnh sát đứng hỏi chuyện ở mép tàu......

Tạ Giai Ninh cố gắng kìm nén hơi thở nhưng vẫn không khỏi phát ra tiếng thở nặng nhọc, không còn cách nào khác, giọng nói của hắn đã bị chính cha ruột phá huỷ rồi, bên trong yết hầu như mọc vảy, từng từ phát âm ra đều vô cùng khó khăn, cho dù là nhẹ nhàng thở thì vẫn mang theo tiếng thở nặng nề, tựa như có thứ gì đó đang sột soạt.

May mà nơi hắn trốn cách những người kia một khoảng xa, làm cho cảng sát chưa phát hiện ra được chỗ của hắn.

Hôm nay, sau khi bị phát hiện ở quán cơm lúc giữa trưa, hắn không dám ngồi xe công cộng đi trên đường lớn nữa mà tiêu tốn thời gian để luồn lách khắp nơi quay về, người đầu tiên hắn đi gặp chính là bác của mình, Tạ Đông Cần.

Từ trước đến giờ Tạ Đông Cần luôn chiếu cố chăm sóc hắn, lần này cũng vậy, hắn nói muốn để cho bác đi tố giác mình, Tạ Đông Cần lập tức đưa ra kế hoạch để hắn ngồi tàu trốn đi. Hai người thương lượng một hồi, để Tạ Đông Cần đi Cảnh cục tố giác, giúp hắn kéo dài thời gian.

Tạ Giai Ninh về nhà thu dọn đồ đạc này nọ rồi đi tới bến cảng, cẩn thận tránh né đồng nghiệp cùng những người quen biết. Hắn vừa mới chuẩn bị lên tàu liền nhìn thấy cảnh sát ở xa xa, Tạ Giai Ninh chỉ có thể bỏ cái rương vướng víu lại, lựa chọn lối đi nhỏ hẹp leo lên phía trên thùng container.

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng không biết rốt cục cảng sát có phát hiện ra hành tung của hắn hay không, hay ở chỗ Tạ Đông Cần đã xuất hiện biến cố gì rồi.

Hiện giờ Tạ Giai Ninh đang nằm sấp trên đỉnh của một hàng container, chỗ này đang ở tầng container thứ hai, cách mặt đất khoảng sáu mét.

Hắn yên lặng nhìn nhóm cảnh sát bận rộn phía dưới, theo bóng tối buông xuống, nhiệt độ ở cảng biển cũng dần hạ xuống, một cảm giác rét lạnh từ lồng ngực hắn từ từ tuôn ra.

Mặt trời ngã về hướng tây, sáng tối hoán đổi nhau, mấy thùng container ở trên cao tạo thành một cái bóng phóng xuống bao phủ hắn vào trong.

Tạ Giai Ninh biết bản thân đã bị cảnh sát khoá chặt, cùng đường tuyệt lộ. Hắn không sợ chết cũng không sợ đau, chỉ là hắn vẫn không cam lòng.

Từ nhỏ hắn đã khác biệt, không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh, sau khi trưởng thành, hắn mới biết đến một từ, yếu sinh lý. Hắn bởi vậy mà chịu đủ mọi tra tấn, bị người cười nhạo khắp nơi, mà người khiến hắn phải nhận nhiều đau khổ nhất lại chính là cha ruột của mình.

Cha hắn không ngừng mắng nhiếc, đánh đập, tựa như hắn lớn lên như thế là phạm vào tội trời vậy.

Tạ Giai Ninh không rõ, DNA của hắn có một nửa là đến từ lão súc sinh này, cơ thế hắn có một nửa dòng máu của lão, chính gen của cha mẹ đã khiến hắn lớn lên như vậy. Có một cơ thể khác người thường, hắn mới chính là người bị hại, thế nhưng kẻ đầu sỏ kia lại không ngừng mắng hắn, đánh hắn, coi hắn thành một điều xỉ nhục.

Vì để cho giọng nói nhỏ nhẹ của hắn không bị người phát hiện sự khác thường, cha hắn đã đi tới chỗ bà đồng xin một chất lỏng vừa chua vừa cay trộn lẫn với tàn nhang rồi đè cổ hắn đổ vào hết. Trong bụng hắn như có lửa đốt, khi đó Tạ Giai Ninh hận bản thân đã không chết, bởi vì hắn tuy còn sống nhưng giọng nói đã hoàn toàn bị phá huỷ.

Khi hơn mười tuổi, mẹ hắn vì bảo vệ hắn mà bị cha hắn cầm chai rượu đánh vào đầu, lúc ấy mẹ hắn như một con bướm bỗng bị bẻ gãy đôi cánh, mềm oặt ngã xuống đất, Tạ Giai Ninh vội vã chạy đến chỗ bà, thế nhưng mẹ hắn đã mãi mãi không thể đứng lên nữa.

Chính lúc đó bản thân hắn đã sinh ra sự phân chia, như là một hạt giống còn nhỏ đang ngủ say trong cơ thể hắn.

Sự kiện lần đó bị phán xử là tranh cãi gia đình dẫn đến sự cố ngoài ý muốn. Mẹ qua đời, cha bị bỏ tù nên hắn được bác nhận nuôi, đó là ba năm yên bình nhất trong trí nhớ của Tạ Giai Ninh, còn tốt hơn rất nhiều so với khi hắn ở nhà.

Đáng tiếc, ngày tháng tốt đẹp không thể kéo dài, cha hắn chỉ ngồi tù ba năm đã được giảm án thả ra.

Tiếp đó cha hắn cưới một gái mại dâm đã hoàn lương về làm mẹ kế của hắn.

Người mẹ kế này có bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu độc ác, bà ta để móng tay thật dài, thích nhất là một bên véo cánh tay hắn, một bên dùng giày cao gót đạp hắn, vào mùa đông giá rét bà ta thậm chí còn có thể dùng nước lạnh dội từ trên đầu hắn xuống, bắt hắn để cả người rét buốt như vậy mà đi giặt quần áo của cả nhà, cũng không được ăn cơm.

Hạt giống nhỏ kia cứ như vậy mà bắt đầu nảy mầm, còn phát triển vô cùng mạnh mẽ......

Có một lần, Tạ Giai Ninh nửa đêm tỉnh giấc thì nghe được âm thanh kì quái, hắn theo khe hở của cửa nhìn lén ra, khi đó cha hắn đang ôm mẹ kế hắn, ông ta muốn đuổi hắn đi bèn tiện tay cầm vài món quần áo đã cởi ra ném vào hắn, “Cẩu tạp chủng, cút đi, không được nhìn!”

Trong lòng Tạ Giai Ninh nghĩ, tôi là cẩu tạp chủng, vậy ông là thứ gì chứ?

Khi đó, một cái áo vừa vặn trùm lên đầu hắn, giống hệt như hai tay mẹ hắn che kín mắt hắn trong quá khứ, trước đây khi cha hắn bạo hành hai mẹ con họ thì mẹ hắn sẽ làm ra động tác này, “Đừng nhìn...... Không được nhìn......”

Hắn không thấy gì nhưng vẫn nghe được âm thanh kia, hắn còn ngửi được một mùi hương, cảm nhận được một thứ bằng vải mượt mà, hắn đưa tay sờ thử mới phát hiện đó chính là một chiếc tất chân rơi ra từ trong đống quần áo cha hắn ném qua. Thứ đồ đó mềm mại, mỏng như tơ lụa.

Tạ Giai Ninh nghe âm thanh trong phòng ngủ, tham lam ngửi mùi hương trên mặt, cơ thể hắn liền sinh ra sự vặn vẹo......

Từ lần đó, hắn bắt đầu lén trộm tất chân của mẹ kế, trộm tất chân của nhà hàng xóm, thậm chí còn lục lọi ngăn đựng tất chân của mẹ hắn......

Hắn yêu thích cảm giác này, lúc không có ai hắn sẽ lén lút dùng mĩ phẩm của mẹ kế, luyện tập trang điểm. Thẳng đến một lần, mẹ kế hắn phát hiện đồ trong ngăn tủ của hắn.

“Biến thái!”

Mẹ kế hắn nhổ một ngum nước bọt: “Không chỉ là một tiểu súc sinh biến thái mà còn là một đứa nhát gan. Mày với bà mẹ đã chết sớm của mày đều giống nhau cả, không nên sống trên đời này.”

Sau khi mẹ kế mắng nhiếc hắn thì cha hắn cầm gậy đuổi đánh hắn khắp sân. Gậy gỗ rơi xuống, tạo thành vết thương.

Sự ngang bướng của tuổi trẻ nổi lên, ông bảo tôi biến thái, tôi liền biến thái cho ông xem.

Hạt giống năm đó dần nảy mầm, phát triển thành cây, thậm chí còn nở hoa......

Tạ Giai Ninh không tìm được công việc lại được bác giúp đỡ, hắn trầm mặc ít nói nhưng là tên ngốc có sức khoẻ, sẵn lòng làm tất cả mọi việc, người khác nhờ hắn thay ca hắn cũng bằng lòng hỗ trợ, hơn nữa thêm quan hệ với Tạ Đông Cần nên hắn vậy mà có được vài năm ở giữa sống cũng không tệ lắm.

Tạ Giai Ninh rất biết ơn Tạ Đông Cần, mấy năm đó hắn đã được sống với đúng con người hắn, những ham mê kì quái gì đó cũng bị quăng ra sau đầu, chỉ có khi tỉnh giấc vào ban đêm thì phát tiết một phen.

Cha hắn lại vào tù vì say rượu đánh người, trong nhà chỉ còn lại hắn cùng mẹ kế, công việc của hắn bận rộn, ban ngày thì ngủ chỉ có thỉnh thoảng ở nhà vào buổi tối, hai người trên cơ bản như hai người qua đường lướt qua nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Tạ Giai Ninh không thích dùng đồ điện tử, thời điểm rảnh rỗi cũng không có yêu thích làm gì, hắn chỉ có một sở thích là đến một quán cơm ở rất xa để ăn cơm, mỗi lần đều gọi món đó, bởi vì hương vị thức ăn ở đó rất giống với những món mẹ hắn làm.

Hắn vốn nghĩ cả cuộc đời cứ yên bình, an nhàn như vậy mà trôi qua.

Thẳng đến nửa năm trước, bến cảng bỗng nhiên phổ biến tự động hoá. Sức lực của Tạ Giai Ninh bỗng trở nên vô dụng, hắn lại không học được những thao tác phức tạp kia, hắn bỗng có một loại sợ hại bị thế giới này vứt bỏ.

“Không phải là bị chướng ngại trí tuệ chứ?”

“Khẳng định là đầu óc không sử dụng được rồi, nếu không thì sao mà điện thoại cũng không dùng chứ. Đáng thương cho ông chủ, còn phải nuôi thêm người thân gây cản trở như vậy.”

“Chậc chậc, anh nhìn ánh mắt của hắn xem, thật đáng sợ.”

“Tôi ghét giọng của nó, nghe cứ như là có thứ gì kẹt trong cổ họng vậy, thật khiến người khác ghê tởm.”

“Ấy, không phải trước giờ cậu thường bảo cậu ta giúp cậu làm việc sao? Sao lại nói cậu ta thế.”

“Đó là vì nó ngu thôi, thay ca giúp tôi tôi không cho tiền mà còn cười hề hề với tôi. Tiện nghi rõ ràng vậy không chiếm thì để làm chi.”

“Người ngu như vậy, ông chủ vì sao còn muốn giữ lại thế?”

“Cậu không biết à, ông chủ năm đó hình như có gì đó với em dâu của mình, nói không chừng nó không phải là cháu của ông chủ mà là con của ông ta đó......”

“Trách không được......”

Đây là những lời hắn vô tình nghe được nhóm công nhân bát quái, từng chữ kia như một con dao đâm hắn đầy thương tích. Mặc kệ là thật hay giả, hắn đều cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ......

Hoá ra những người đó nhìn hắn với ánh mắt như vậy......

Thế giới này đối với hắn chỉ toàn là ác ý.

Nhưng mà vì sao không chỉ chê cười hắn mà còn kéo theo người bác rất tốt của hắn, kéo theo cả người mẹ đã chết của hắn chứ?

Khi đó Tạ Giai Ninh đã học được cách tự giải thoát bản thân, mỗi khi hắn buông bỏ thì luôn nhận được một cảm giác kì diệu, thân thể như bị một linh hồn khác chi phối......

Hắn biết, người kia đã thức tỉnh.

Hắn biết, người thức tỉnh kia hoàn toàn bất đồng với hắn. Hắn yếu đuối, nhát gan, người kia thì lại vô cùng mạnh mẽ, điềm tĩnh.

Những công nhân kia bắt đầu tránh né hắn. Những lời chói tai kia hắn cần phải nghe nữa, những chuyện đáng ghét kia cũng không cần hắn đi giải quyết.

Có một ngày khi tan ca về nhà, mẹ kế hắn bỗng nhiên hùng hùng hổ hổ từ trong phòng ngủ đi ra, nói hắn vẫn chưa đưa tiền lương của tháng trước.

Tiếp đó, mẹ kế bỗng dưng biến mất.

Tạ Giai Ninh vẫn cứ sinh hoạt như thường, có một ngày, hắn chợt nhớ tới miếng thịt dê đông lạnh trong tủ từ rất lâu không biết còn có thể ăn được không.

Hắn mở cửa tủ lạnh, liền phát hiện mẹ kế hắn đang nằm bên trong.

Tạ Giai Ninh hoảng sợ cuống quít đóng cửa tủ lạnh, nhưng cho dù là bị đông lạnh nhưng thi thể vẫn phát ra mùi, hắn sợ người khác phát hiện ra nên đi đến siêu thị cách đó không xa mua vài hộp than hoạt tính đặt trong tủ lạnh.

Quan hệ của mẹ kế hắn và người nhà không tốt nên có mất tích cũng không ai phát hiện ra, Tạ Giai Ninh dần yên tâm lại.

Vào một buổi tối bình thường mấy tháng trước, hắn ngồi xe bus đêm đi vòng quanh thành phố đến hơn mười giờ. Hắn mải miết đi ở ven đường, trong lúc bất tri bất giác đã bắt kịp một người phụ nữ đi phía trước.

Tuổi của người phụ nữa xấp xỉ mẹ kế hắn, dáng người cũng hơi giống, cô ấy mang tất chân đi bộ, dưới ánh trang loé lên một tia sáng mượt mà. Tạ Giai Ninh cúi đầu đi về hướng trạm xe, có một đoạn vừa lúc cùng đường với cô ấy.

Trên đường im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người, người phụ nữ phát hiện hắn, quay đầu lại chất vấn: “Cậu làm gì mà cứ đi theo tôi vậy?”

Tạ Giai Ninh sợ hãi nói: “A, tôi không có, tôi muốn đến trạm phía trước. Tôi không muốn làm gì cả.”

Người phụ nữ cau mày mắng một câu: “Biến thái!” Trên gương mặt cô toàn là chán ghét làm cho hắn nhớ tới mẹ kế của mình.

Trong chớp mắt Tạ Giai Ninh bất thình lình bạo phát, oán khí tích tụ nhiều năm trong lòng lập tức toả ra, người trước mặt chợt biến thành người hắn ghét nhất. Hắn thô bạo đánh ngã cô xuống đất, thêm vài cái tát đập vào thân thể cô. Người phụ nữ ban đầu còn cầu xin tha thứ, kêu to cứu mạng, và rồi động tác giãy dụa của cô càng ngày càng nhỏ......

Đây là hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của Tạ Giai Ninh, trong đầu hắn hiện lên vài ảnh động, thế nhưng không phải là một đoạn trí nhớ đầy đủ. Đến khi hắn tỉnh lại thì cảm giác được thân thể trống rỗng nhưng đầy sung sướng.

Hắn bỗng nhiên đạt được cảm giác kỳ lạ, đó là một loại thoả mãn trĩu nặng trong lòng. Dù rằng hắn không thể nghĩ không ra đó là gì nhưng vẫn cảm thấy tuyệt vời như cũ.

Như là bất chợt ăn được một viên kẹo ngon, như là bỗng dưng chiếm được món đồ chơi mà bản thân luôn muốn có......

Sau đó hắn phát hiện người phụ nữ kia đã chết, cô ấy bị siết cổ đến chết, trên cổ vẫn còn vài dấu vết siết cổ, trên mặt còn bị trang điểm vô cùng xinh đẹp. Cô im lặng nằm trên mặt đất tựa như người mẹ đã chết của hắn, cũng tương tự như bà mẹ kế từng nhục mạ hắn.

Tạ Giai Ninh sợ hãi, hắn đem thi thể người phụ nữ để ở bờ sông, dùng cỏ dại che dấu rồi xoay người chạy trốn.

Tiếp đó hắn phát hiện trong túi hắn có để phấn trang điểm, chì kẻ mày cùng một tuýt son môi của phụ nữ, ngoài ra còn có thêm nhiều tất chân.

Đem cầm tất chân trên tay, vùi đầu vào ngửi nó. Trí nhớ thời thời thơ ấu bị cạy mở, đúng vậy, chính là cảm xúc này, chính là mùi hương này......

Hắn biết trong thân thể này có một con quỷ......

Nếu thế giới này từ bỏ hắn, vậy hắn cũng muốn vứt bỏ thế giới này.

Trong hàng ngàn hàng vạn người trên thế giới thì hắn chính là đoạn số hiệu lệch lạc kia, một nét mực đen vô tình rơi xuống của hoạ sĩ.

Hắn chính là biến thái khiến cho người khác ghê tởm, đáng giận cùng sợ hãi.

Từ đó về sau, khi không ngủ được vào ban đêm, Tạ Giai Ninh sẽ đi dạo khắp thành phố, hắn đi theo những người phụ nữ đến chỗ không có ai, lấy việc hành hung các cô ấy để phát tiết bản thân.

Vì để ôn lại cảm giác tuyệt vời này, hắn tự nguyên buông thả bản thân, để cho con quỷ kia xuất hiện, hắn biết...... Những cô gái đó đã chết trên tay của tên ác quỷ này.

Hắn nhìn chương trình pháp luật trên TV trong quán cơm, hắn bị người khác đặt tên là Cú Đêm, mà cũng chính mình được người khác xưng là Bướm Đêm......

Giữa đêm tối, hắn biến thành một con dã thú đáng sợ, một cánh bướm khát máu.

Tạ Giai Ninh lúc này đang cầm súng, cả người run rẩy không ngừng, hắn sợ hãi, cảnh sát rốt cục cũng đã tìm đến đây, hắn chỉ có một người mà cảnh sát lại có nhiều người như thế, hắn chỉ có một khẩu súng nhưng bọn họ lại mỗi người một khẩu súng, chỉ cần bị phát hiện thì hắn có thể sẽ bị bắn chết.

Tay nắm súng bỗng ngừng run rẩy, hắn cầm chặt súng, có một âm thanh chợt phát ra, một lát sau hắn mới phản ứng lại, là bản thân mình đang cười.

“Mi cũng không phải chỉ có một người mà, người nhát gan, nếu mi sợ hãi thì giao cơ thể này cho tôi đi.”

“Lên tàu...... Phải lên tàu mới có được đường sống...... Muốn chạy trốn......” Tạ Giai Ninh lại tự nhủ.

“Mi không lao ra là sẽ vĩnh viễn không lên được tàu!”

Chính trong vài giây ngắn ngủi đó, ánh mắt Tạ Giai Ninh đã biến hoá hoàn toàn, hắn bình tĩnh lại nhìn cách đó không xa.

Hắn đang đợi bầu trời tối xuống, đợi khi bóng tối bao phủ hết đất trời thì thế giới này sẽ là của hắn.

Chỉ cần hắn lên được tàu, chỉ cần chiếc tàu được khởi động...... Hắn giơ súng trong tay lên, nở nụ cười rồi ngắm vào một cảnh sát phía dưới. Súng này sử dụng đạn phân tán, tuy rằng lực sát thương không lớn nhưng điều tuyệt vời chính là có thể bắn vào diện rộng.

Thời gian đã tới, chỉ bằng bọn mày mà muốn bắt được tao?

Tay hắn nhẹ bóp cò, đoàng, tiếng súng vang lên cắt ngang sự yên tĩnh của bến cảng.

~ Hết chương 127 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.