HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
SÁT SƯ YẾN
_______________
Đây là hoạt động long trọng năm năm mới diễn ra một lần, vì để quan sát màn biểu diễn pháo hoa này, mà lúc đó sẽ có đến mấy triệu người tụ hội về quảng trường phía trước bờ sông Giang Hà.
Nhiều người như vậy đứng chung một chỗ thì đến lúc đỉnh điểm sẽ dễ phát sinh sự cố giẫm đạp, là thời gian có tỉ lệ trộm cướp cao, ngoài ra còn dễ có trẻ con bị lạc.
Vì để đảm bảo trật tự hiện trường, nhân viên các phân cục của Cục Cảnh sát cùng người của đồn cảnh sát các nơi đều đã sớm bày sẵn trận địa đón quân, như lâm đại địch.
Kì nghỉ bảy ngày rõ ràng đã khiến cho tộc đi làm vô cùng chờ mong, ngược lại làm cảnh sát thì lại không được may mắn như người bình thường. Cảnh sát giao thông phải duy trì giao thông đường sá, cảnh sát thì phải tăng cường tuần tra, cảnh sát chống bạo động thì phải đi bắt kẻ trộm ở khắp nơi, ngay cả đội phòng chống ma tuý và chống mại dâm cũng bận rộn hơn bình thường.
Thời gian này đội duy nhất đỡ hơn đó là đội hình sự, khi có sự xuất hiện của người chết thì bọn họ mới bận rộn, nếu không có người chết vậy thì họ có thể hưởng thụ một ngày nghỉ trọn vẹn.
Mà nhìn đi, mọi chuyện không hề như mong muốn. Ngày lễ lớn vậy mà vẫn có án mạng xảy ra.
Chờ khi Tống Văn và Lục Tư Ngữ ra khỏi rạp chiếu phim thì địa chỉ cụ thể cũng đã được gửi đến, đường Hồng Phương, nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt. Đó là một nhà hàng món Quảng Đông nổi tiếng ở Nam Thành, giá cả ở đây rất cao, bình thường đã rất khó để đặt bàn chứ đừng nói đến ngày lễ.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ cầm balo ra khỏi phòng chiếu phim, Tống Văn đặc biệt đem thùng bỏng ngô và đồ uống ném đi, rửa tay, chuẩn bị ra hiện trường. Khi hai người ra khỏi rạp chiếu phim thì sắc trời đã đen hoàn toàn.
Lúc này người trên đường đã đông hơn rất nhiều, dòng người bắt đầu đổ về bờ sông Giang Hà, Tống Văn và Lục Tư Ngữ lách qua dòng người, không bao lâu sau đã thấy được logo hình trăng tròn cùng đoá hoa sen màu trắng thật lớn của nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt, bảng điện tử bên cạnh bình thường để ghi thông tin hiện đang không ngừng chạy dòng chữ ____ “Tạm dừng buôn bán“.
Liên Hoa Minh Nguyệt là chuỗi nhà hàng có tiếng, nhà hàng này là cơ sở chính của họ ở Nam Thành, cao năm tầng, kết hợp giữa phong cách cổ đại và hiện đại. Các món ăn cũng là kết hợp thêm một vài ý tưởng hiện đại dựa trên những công thức cổ xưa.
Nhà hàng chính này nổi tiếng nhất chính là logo tranh thuỷ mặc trăng tròn và hoa sen kia, đứng cách vài con đường cũng có thể nhìn thấy được.
Món ăn tiêu biểu ở đây là bữa tiệc hoa sen tiếng tăm lẫy lừng, hằng năm vào mùa hoa sen nở rộ hay khi nguồn cung ứng có hạn thì nguyên liệu vẫn được tuyển chọn tươi ngon nhất, dùng hạt sen, đài sen, hoa sen, lá sen, củ sen để làm thành nhiều món ăn tuyệt vời.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đi qua, trên lối đi bộ cách cửa khách sạn không xa là một bãi máu đã khô, từ lúc xảy ra vụ án đến giờ chỉ mới là một khoảng thời gian ngắn nhưng chỗ vết máu toàn là dấu vết dẫm đạp khiến cho bọn họ rất khó để phán đoán vị trí. Mà những người đến sau cũng không hề biết rằng nơi này vừa mới phát sinh một vụ án mạng.
Lục Tư Ngữ ngồi xổm xuống, hơi nhíu mày, hiện giờ trên đường có nhiều người qua lại, cảnh sát cơ sở đến trước cùng chủ nhà hàng không quá muốn thi thể cứ đặt ở cửa mãi như vậy nên đã trực tiếp dời đi.
Hành động này anh có thể hiểu được, lúc này trên đường có một người chết thì sẽ rất dễ xảy ra sự cố giẫm đạp khi người dân vây lại nhìn, nhưng mà hiện trường đầu tiên, nơi để lại nhiều thông tin nhất cứ như vậy mà bị phá huỷ mất......
Vết máu đã khô, lại còn thêm dấu chân giẫm đạp của mọi người khiến cho họ không thể nhìn ra được hình dạng vốn có của vết máu.
Tống Văn ngẩng đầu nhìn lên trên, đây là khu vực phồn hoa nhất ở Nam Thành, Liên Hoa Minh Nguyệt nằm ở một góc ngã tư đường, cũng không quá cao, cách đó không xa là những nhà mấy chục tầng thậm chí là mấy trăm tầng san sát nhau ở bốn phía, dưới sự chiếu rọi của nhiều ánh đèn càng làm nổi vật lên một mảng xã hội hiện đại ở đây.
Các cửa sở của nhà hàng Minh Nguyệt đều có lan can bảo vệ, chỉ có ở tầng năm là có thêm một sảnh lớn lộ thiên trên cao.
Một tầng của nhà hàng này hơi cao, năm tầng thì sẽ cách mặt đất khoảng hai mươi mét, tương đương với toà nhà dân dụng cao bảy, tám tầng.
Người chết thoạt nhìn là ngã từ sân thượng xuống, Tống Văn vỗ vỗ Lục Tư Ngữ nói: “Đi thôi, bên ngoài đã bị phá hư gần hết rồi, vào trong xem đi.”
Hai người mở cửa nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt vào, bên trong đã có sẵn cảnh sát cơ sở ở đó.
Những người khách bình thường đều đã được giải tán, cả sảnh lớn dưới lầu một đã trống rỗng, trên bàn là tràn đầy cơm canh thừa nguội lạnh chưa kịp dọn, trong không khí toàn là mùi thức ăn nhàn nhạt.
Ông chủ phụ trách nơi này là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lúc này cũng coi như còn bình tĩnh, chỉ là vẻ mặt toàn là u sầu, chắc là bởi vì đang suy nghĩ chuyện ngừng kinh doanh ảnh hưởng đến việc làm ăn, cũng đang lo lắng về tương lai không biết có bị vắng khách hay không.
Ông chủ thấy hai người đi vào thì bước qua: “Hai vị là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố sao? Vừa nãy bên ngoài người nhiều lắm, chúng tôi không còn cách nào khác đành phải đem thi thể vào đây......” Ông chỉ vào một góc trong sảnh, thi thể đang được để tạm thời ở đây, bên trên còn được che lại bằng một tấm vải trắng dính máu.
Quản lý nhà hàng đứng bên cạnh cũng nói: “Khi nãy chúng tôi đang bận rộn trong này bỗng nhiên nghe được một tiếng rầm rất lớn, còn có tiếng ai đó thét lên nói là có người ngã xuống từ trên lầu. Tiếp đó thì có vài người từ trên lầu chạy xuống, đều là những người cùng dùng cơm với người chết, gọi là cô giáo, chúng tôi bèn lập tức gọi cảnh sát.”
Tống Văn hỏi: “Có nhân chứng nào nhìn thấy bà ấy vì sao rơi xuống không?”
Quản lý lắc đầu: “Không có ai cả, người ngã lầu là vị khách ở căn phòng trên tầng năm gần với sân thượng, hôm nay là mấy người bọn họ hẹn nhau ở đây. Tầng thượng lộ thiên của chúng tôi bình thường là để cho khách dùng làm nơi hút thuốc hoặc nói chuyện phiếm, mở cửa quanh năm, nhưng mà gần đây thời tiết lạnh hơn nên người lên đó không nhiều lắm. Lan can bảo vệ hay an ninh trên tầng thượng đều phù hợp tiêu chuẩn, chúng tôi cũng không ngờ sẽ có người ngã từ trên đó xuống.”
Lúc đó người xung quanh ai nấy đều vô cùng hoảng sợ, không ai nhớ đến việc ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng...... Cho nên, cũng không có nhân chứng tận mắt chứng kiến.
Tống Văn hỏi tiếp: “Cameras theo dõi thì sao?”
Cảnh sát nhỏ đứng một bên nói: “Vừa nãy chúng tôi đã nhìn qua rồi, chỗ đó là góc chết của cameras.”
Xem ra, sự cố ngã lầu này không thể lập tức xác định rồi.
Cảnh sát nếu muốn kết luận nguyên nhân tử vong là ngã lầu thì vị trí của thi thể là một nhân tố quan trọng nhất, thế nhưng hiện tại thi thể đã bị di chuyển, chỉ còn sót lại một vết máu mơ hồ bị giẫm đạp qua. Bởi vì thiếu vật tham chiếu nên sai số sẽ rất lớn.
Nói cách khác, bọn họ không thể thông qua đường parabol khi rơi xuống cùng vị trí tiếp đất để phán đoán thi thể đã rơi xuống như thế nào.
Lục Tư Ngữ đi qua, mang bao tay mình đem theo vào, vén tấm vải trắng lên, thi thể đang nằm úp sấp, đại khái là được dựa theo tư thế khi ngã xuống mang vào, không bị lật người lại.
Người chết là một phụ nữ trung niên, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, mắt hơi hé, tình trạng tử vong vô cùng thê thảm.
Vải trắng bị vén lên, nữ nhân viên bên cạnh đều sợ hãi lui ra.
Tống Văn nói với Lục Tư Ngữ: “Đêm nay đám lão Lâm không ở gần đây, xem ra anh phải vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Lục Tư Ngữ vừa nói vừa ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra, thời điểm tới gần thi thể, trên gương mặt trắng nõn của anh là một loại chăm chú, tuy nhiên vẻ mặt này hoàn toàn bất đồng với sự chuyên nghiệp của Lâm Tu Nhiên, đôi mắt anh đảo qua, tựa như đã tìm ra được thứ gì đó thú vị.
Lục Tư Ngữ đầu tiên là ngửi được mùi máu tươi, trong đó còn xen lẫn mùi rượu nồng nặc, người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, lúc này lớp trang điểm cũng không còn, kem nền dính từng mảng lên mặt, son môi cũng không còn nhìn ra được nữa. Tóc bà ấy rất dài, uốn xoăn, có hơi lộn xộn, giữa màu tóc đen có lẫn vào một vài sợi tóc bạc, có thể bởi vì dính máu nên hiện tại có chút ẩm ướt.
Lục Tư Ngữ khẽ nhíu mày, vươn tay ra, dùng bàn tay cách một lớp bao tay vén tóc thi thể rồi đưa lên mũi ngửi một chút, trên tóc có mùi rượu, ngoài ra còn có mùi bơ của bánh ngọt.
Tiếp đó Lục Tư Ngữ cẩn thận kiểm tra, bắt đầu khám nghiệm thi thể.
Mắt nạn nhân nửa mở, bởi vì có tuổi, quá trình trao đổi chất chậm lại nên đôi mắt kia tựa như mắt cá vậy, còn hơi đỏ, Lục Tư Ngữ đổi vị trí tay, có thể nhìn ra trong mắt có một ít vết máu. Thái dương cùng mũi đều xuất huyết, máu bên miệng nhiễm đỏ xuống cả hàm dưới, bên cạnh khoang miệng còn có bọt máu. Trên gương mặt bà nhìn như có vài vết đỏ, không biết có phải là bị thương do ma sát với mặt đất hay không.
Lục Tư Ngữ đưa tay sờ thân thể người chết, nhiệt độ đang giảm dần, nhưng vẫn còn ấm.
Đáng tiếc trong tay không có vali khám nghiệm, không thể đo nhiệt độ hậu môn, bất quá căn cứ vào thời gian báo án, bọn họ có thể suy đoán thời gian rơi xuống tử vong là khoảng sáu giờ bốn mươi lăm phút đến sáu giờ năm mươi.
Bây giờ là hơn bảy giờ, cương cứng thi thể đã bắt đầu hình thành, rất rõ ràng có thể đụng đến nhiều chỗ gãy xương, hơn nữa đều là có khuynh hướng về bên trái, ví dụ như cổ tay trái, bả vai trái, xương ống quyển chân trái, bởi vậy có thể phán đoán khi ngã xuống là phần bên trái thi thể chạm đất, phù hợp với đặc điểm của ngã lầu.
Sau đó Lục Tư Ngữ nhờ Tống Văn giúp lật thi thể lại, nhìn thế này thì trên thi thể có khá nhiều nước, có máu tươi, ngoài ra còn có rượu, nước và mồ hôi, một lớp mỏng thấm vào quần áo nạn nhân. Chỗ vị trí xương sườn bên trái, Lục Tư Ngữ rất dễ dàng chạm vào được mấy chỗ gãy xương.
Kiểm tra bên ngoài đã hòm hòm, Lục Tư Ngữ nâng mắt lên, từng sợi mi được chiếu rọi rõ ràng dưới ánh đèn của nhà hàng: “Thương tích bên ngoài nhẹ bên trong nặng, đa số là nghiêng về một hướng. Nguyên nhân tử vong có thể là do xương sườn gãy đã đâm vào phổi và tim nạn nhân, gây nên chết tại chỗ, trên người có dấu vết chấn thương do ngã xuống rõ ràng, ít nhất có thể xác định nạn nhân khi ngã xuống vẫn còn sống. Những cái khác thì phải chờ khám nghiệm tử thi, còn phải kiểm nghiệm xem trong máu có gì khác thường hay không.”
Ý khác của lời này chính là, khi rơi xuống không phải một thi thể mà là một người sống.
Nói xong những lời này, Lục Tư Ngữ lục lọi túi áo của người chết, bên trong không có điện thoại cũng không có chìa khoá, xem ra đồ cá nhân của bà ấy đều đã để ở nơi khác. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng trên tay người chết, tay của nạn nhân đang nắm chặt thành quyền, bởi vì cương cứng thi thể nên muốn mở ra là vô cùng khó khăn, Lục Tư Ngữ nhìn kỹ, xác nhận bên trong không có nắm vật gì thì bỏ qua.
“Đơn giản là có ba tình huống, tự mình nhảy lầu, vô ý ngã lầu tử vong, hoặc là bị người khác đẩy xuống.” Tống Văn xoay người hỏi vị cảnh sát cơ sở, “Lúc đó xung quanh có gì khác thường hay không?”
Cậu cảnh sát trả lời Tống Văn: “Bởi vì tối nay có biểu diễn pháo hoa nên chỗ này là nơi trọng điểm bảo vệ, lúc đó chúng tôi đang tuần tra ở phụ cận, hai phút sau đã chạy tới hiện trường. Khi đó đã có không ít người đứng vây xem, chúng tôi sợ để thi thể trên đường sẽ gây ra rối loạn nên sau khi chụp vài tấm ảnh hiện trường, tôi đã xin cấp trên cho phép đem thi thể vào trong.”
Tống Văn nói: “Gửi ảnh chụp cho chúng tôi xem với. Những người khách đi cùng đều ở đây sao?”
Cậu cảnh sát nhỏ gật đầu rồi mở điện thoại gửi ảnh qua.
Lục Tư Ngữ tiến lại gần nhìn, bởi vì thiết bị, thời gian cùng kỹ thuật có hạn nên ảnh chụp không được rõ ràng lắm, không có thước đo, góc chụp cũng chỉ có một nên không có nhiều giá trị tham khảo.
Cậu cảnh sát tiếp tục nói: “Vừa nãy chúng tôi cùng với nhân viên nhà hàng đã cho những vị khách không liên quan sau khi đăng kí thì rời khỏi rồi. Những người ngồi cùng bàn với nạn nhân đều giữ lại, có năm người, ai cũng không chạy được.”
Tống Văn lại hỏi: “Đã xác nhận được thân phận người chết chưa?”
“Người chết tên là Trương Đông Mai, là giáo viên dạy toán ở trường scấp hai số 1 Nam Thành, hình như còn là một giáo viên kim bài tiếng tăm nổi danh. Chúng tôi đã đơn giản hỏi qua rồi, những người ngồi cùng bàn đều là học trò của bà ấy, Trương Đông Mai từng là giáo viên chủ nhiệm thời cấp hai của bọn họ. Sau khi tốt nghiệp mười năm thì trở về đây tụ họp, là một bữa tiệc cảm ơn giáo viên.”
Vừa nghe xong, Lục Tư Ngữ đang ngồi chồm hổm kiểm tra thi thể chợt ngẩng đầu lên.
“Tiệc cảm ơn giáo viên?” Tống Văn nhẹ nhàng lập lại.
Bữa tiệc cảm ơn giáo viên, mà người giáo viên vốn là nhân vật chính lại rơi từ trên cao xuống. Đây rốt cục là tự sát, là tai nạn ngoài ý muốn hay là mưu sát?
~ Hết chương 131 ~