Trương Đông Mai, 42 tuổi, là một giáo viên của trường cấp hai số 1 Nam Thành.
Khi còn sống bà là giáo viên toán học, là một cô giáo, Trương Đông Mai thoạt nhìn rất thành công, thành tích môn toán các lớp mà bà dẫn dắt vẫn luôn đứng đầu.
Bản thân bà từng được bình chọn là giáo viên kim bài của thành phố Nam Thành. Khi mới ba mươi tuổi, số giải thưởng mà bà đạt được ở trường cũng như trong thành phố là không dưới mười cái. Mấy năm trước còn có phụ huynh âm thầm nhét tiền chỉ vì cho con mình vào được lớp của bà.
Nhưng nhìn vào tư liệu thì cuộc sống của bà lại không quá mỹ mãn. Trương Đông Mai xuất thân từ một gia đình nông thôn, đến nay cha mẹ bà vẫn còn ở nông thôn, trong nhà còn có một em trai nên người chị gái như bà cho dù xuất sắc thì cũng không được người trong nhà coi trọng. Năm đó thành tích thi đại học của Trương Đông Mai đủ để vào một trường tốt, thế nhưng bởi vì người trong nhà xuất phát từ đủ loại suy xét mà cho bà vào học ở học viện Sư phạm nơi có học phí thấp nhất.
Năm 26 tuổi, Trương Đông Mai từng kết hôn với một bác sĩ, nhưng vài năm sau đã ly hôn, bà cũng không sinh con, tựa như sau khi ly hôn, trong cuộc sống của bà chỉ còn lại công việc cùng học sinh.
Thoạt nhìn thì đây là một giáo viên đã dành hết thanh xuân của mình cống hiến cho sự nghiệp giáo dục.
Học kỳ này, bởi vì nguyên nhân thân thể Trương Đông Mai đã giảm bớt giờ lên lớp, chuyển thành giáo viên phụ đạo, không ít phụ huynh bởi vậy mà vô cùng tiếc nuối.
Giờ đây, người giáo viên nhân dân đầy xuất sắc đã biến thành một khối thi thể lạnh lẽo, nằm sấp trên con đường lớn. Kết cục này quả thật khiến người khác có chút thổn thức.
Lục Tư Ngữ xem hết tư liệu Chu Hiểu gửi tới rồi đi theo Tống Văn lên phòng Hà Đường Xuân Hiểu* trên tầng năm. Nơi này chính là nơi dùng cơm của cô Trương cùng với năm học trò của mình.
Trong phòng đang có năm người trẻ tuổi gồm hai nam ba nữ, lúc này bên ngoài cửa sổ càng ngày càng ồn ào nhưng không khí trong phòng lại trầm xuống, ai nấy cũng cúi đầu không nói lời nào.
Nhìn cách ăn mặc thì đa số quần áo trên người họ là đồ hàng hiếm, có mấy người còn mang túi xách, đồng hồ hàng hiệu, giá cả xa xỉ.
Diện mạo ai cũng đẹp đẽ thanh tú, chỉ có một cô gái ngồi trong góc mang khẩu trang, che khuất mũi và cằm.
Thức ăn trên bàn vẫn chưa được dọn dẹp, nhìn ra được toàn là thức ăn ngon, hai chai rượu trắng cùng vài chai bia, trên người bọn họ đều có mùi rượu, hiển nhiên là đã uống không ít.
Trên cái bàn ở giữa có một chiếc bánh ngọt màu trắng, nhưng lúc này chỉ còn lại một mảng hỗn độn trên đế. Trên đất còn có rượu cùng một vài mảnh vụn bánh ngọt.
Hiện tại đang là hơn bảy giờ tối, Tống Văn nhìn dòng người bên ngoài, quả nhiên giống như Cố cục dự tính, lúc này thật sự không có cách nào để mang nghi phạm về Cục, xem ra chỉ có thể hỏi han tình huống ở trong này.
Ngoại trừ hai người bọn họ thì còn có Trương Tử Tề của đội hai cũng đến, anh ta đã hoàn thành việc ghi chép thông tin thân phận của năm người này, Tống Văn nhận bảng biểu anh ta đưa, lần lượt đối chiếu với từng người trước mặt.
Tống Văn đặt balo sang một bên mở miệng nói: “Tôi tên Tống Văn, là cảnh sát phụ trách vụ án hôm nay, mọi người ai đó nói cho tôi biết tình huống cơ bản đi.”
Lục Tư Ngữ vô cùng tự giác kéo ghế dựa để trống bên cạnh ngồi xuống, cầm balo mang bên người lấy giấy bút ra, chuẩn bị làm bản ghi chép. Sau đó anh nhớ đến, cái ghế dựa trống này có lẽ là cái Trương Đông Mai từng ngồi.
Một người đàn ông mang kính, văn vẻ lịch sự mở miệng nói: “Hay là lớp trưởng nói đi.” Anh ta thoạt nhìn cả người đều mang phong độ của người trí thức, khi nhìn từ bên cạnh thì độ dày khá lớn, khẳng định là cận không nhẹ.
Bộ dạng người đàn ông đứng đắn, chỉ là vẻ mặt căng chặt, vô cùng nghiêm túc.
Vì thế mà một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa, mặc váy dài màu lam, cùng một chiếc khăn choàng màu trắng đứng lên: “Tôi tên Đàm San, hiện đang là giáo viên ngữ văn ở trường cấp hai số 1 Nam Thành, hôm nay mọi người vừa lúc có thời gian rảnh nên đã hẹn giáo viên chủ nhiệm thời cấp hai của chúng tôi là cô Trương cùng nhau đến ăn bữa cơm......” Cô có chút khẩn trương, run giọng tiếp tục nói, “Chúng tôi...... Khi nãy cơm nước xong đã chuẩn bị đi rồi. Cô giáo uống hơi nhiều, sau đó...... Đã xảy ra chuyện như thế, chúng tôi ai cũng không nghĩ đến mọi chuyện thành thế này.”
Cô nghiêm chỉnh trả lời, nhìn cứ như cô đang phải giảng bài hoặc đang báo cáo với lãnh đạo. Đàm San là người gầy yếu nhất trong nhóm người, cô gầy nhom đứng đó, tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô đi.
“Nói cách khác, vị cô giáo Trương này là chủ nhiệm thời cấp hai của mọi người, đồng thời cũng là đồng nghiệp hiện tại của cô.” Tống Văn thuật lại quan hệ bên trong, “Các anh chị đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi?”
Đàm San nói: “Mười năm. Chúng tôi 15 tuổi tốt nghiệp cấp 2, năm nay 25 tuổi.”
“Vậy là Trương Đông Mai bắt đầu dẫn dắt các anh chị từ năm 29 tuổi đến năm 32 tuổi.”
Ánh mắt Tống Văn dừng lại trên mặt từng người: “Tình cảm của mọi người với cô giáo của mình không tồi đúng không? Tốt nghiệp mười năm hẹn nhau họp lớp, còn chọn nhà hàng kiểu Trung sang trọng giá cả xa xỉ thế này nữa.”
Anh chàng vóc dáng cao cao, mặc mũi dễ nhìn với đôi mắt phượng trong hai người đàn ông gật đầu, chỉ vào bàn thức ăn trước mặt: “Đó là đương nhiên, bữa cơm này tận năm nghìn ba đấy.” Sau đó cậu ta thở dài, “Tôi nghe nói những người khách dưới lầu đều được rời khỏi mà không phải thanh toán, nếu nhân viên đến muộn thêm chút nữa thì hơn năm nghìn này của tôi có phải cũng được miễn không?”
Tống Văn hỏi: “Đêm nay mọi người đã ăn gì mà đắt thế?”
Anh chàng kia bắt đầu báo tên món ăn: “Thịt xiên nướng kiểu Quảng, gà hấp lá sen, phật nhảy tường, củ sen kẹp thịt, há cảo thuỷ tinh nhân tôm......”
Thấy cậu ta thật sự đem tên món ăn nói ra hết, cô gái mang khẩu trang mãi cúi đầu bên cạnh cậu ta ngẩng đầu lên: “Tiền Giang, ít nói vài câu đi, cậu cũng đâu thiếu mấy đồng đó.”
Tống Văn nhìn về phía cô gái đeo khẩu trang, nhíu mày nói: “Vừa nãy lúc ăn cơm cô cũng mang khẩu trang vầy sao?”
Cô gái nghe xong mới đem khẩu trang kéo xuống, Tống Văn cuối cùng cũng thấy được gương mặt cô, bộ dạng của cô gái này rất đẹp, cằm nhọn, đôi mắt to tròn biết nói.
Tống Văn suy nghĩ nói: “Tôi thấy cô...... Hình như có hơi quen mắt, cô có phải...... Là người diễn viên kia không?”
Gần đây có một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng, Tống Văn luôn bị Trình Tiểu Băng xoát bình, diễn viên đóng vai nữ ba hình như chính là do cô gái này diễn. Tống Văn vô cùng nhạy cảm với diện mạo nên cũng nhớ kỹ.
Vẫn là cậu chàng Tiền Giang tiếp lời: “Cô ấy tên là Mạnh Điềm Điềm, nghệ danh là Mạnh Ngải Lâm, anh hẳn đã nghe qua rồi chứ?”
Tống Văn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng dựa tình hình để phán đoán thì có lẽ chính là vị ngôi sao hạng ba kia.
“Cảnh sát Tống...... Tôi là vì đặc thù công việc.” Mạnh Điềm Điềm mở to mắt nhìn Tống Văn, khẩu trang vẫn còn ở dưới cằm, tựa như sẽ kéo lên bất cứ lúc nào.
Tống Văn biết, có thể cô là sợ bị người khác nhận ra, làm diễn viên mà gặp phải loại chuyện này thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này, cậu cũng không làm khó dễ nữa bèn vẫy tay cho qua.
Mạnh Điềm Điềm lập tức kéo khẩu trang lên trên.
Tống Văn chuyển hướng về phía những người còn lại: “Nghề nghiệp hiện giờ của mọi người là......”
Tiền Giang chỉ vào người đàn ông đeo kính mang đầy phong độ của người tri thức, giới thiệu: “Người có học thức cao nhất trong lớp chúng tôi, tiến sĩ Triệu Vũ Lượng, cậu ta sắp đi dạy ở đại học Bắc Kinh đấy.”
Anh chàng mang kính quay đầu liếc Tiền Giang một cái, tựa như đang ghét bỏ cậu ta lắm miệng, nhưng rồi cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Tiền Giang nói xong lại chỉ vào cô gái mặc quần áo màu đỏ: “Mỹ nữ này từng là hoa khôi của lớp chúng tôi, cô ấy sắp kết hôn rồi.”
Cô gái mặc váy đỏ vô cùng xinh đẹp, thậm chí so với diễn viên Mạnh Điềm Điềm bên cạnh còn đẹp hơn vài phần. Hôm nay cô mặc một thân đỏ rực, trên người là áo khoác màu đỏ, trên cổ là một cái khăn lụa cũng màu đỏ, màu son đỏ trên môi lại càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô, màu đỏ này cũng khiến đôi môi cô càng thêm căng mọng.
Tống Văn nhìn bảng đăng kí thông tin, bên trên viết tên Cơ Mĩ Vân.
“Cô làm công việc gì thế?” Tống Văn hỏi.
Mắt Tiền Giang nhìn cô gái váy đỏ, đoạt lời nói: “Bạn tôi sắp gả vào nhà giàu có, thì còn phải làm việc gì chứ.” Nói xong còn nói với cô gái, “Tớ nói đúng không?”
Cô gái váy đỏ không nói gì, còn gật đầu ngầm thừa nhận với Tống Văn và Lục Tư Ngữ.
“Vậy còn anh? Anh đang làm công việc gì?” Tống Văn quay đầu nhìn Tiền Giang, xem ra người này vừa nãy uống không ít rượu, hơn nữa cậu ta là loại người uống rượu vào liền nói nhiều hơn bình thường.
Tiền Giang nấc cụt một cái: “Nhà...... Nhà tôi mở cửa hàng 4S.”
Cảnh sát nhỏ bên cạnh đến gần nói nhỏ bên tai Tống Văn: “Nhà của vị thiếu gia này gần như thao túng một nửa thị trường buôn bán ô tô của Nam Thành đấy.” Ngành công nghiệp ô tô kiếm được một món lãi kếch sù mỗi lần bán ra một chiếc, người này chính là một phú nhị đại tiêu chuẩn.
Tống Văn nhìn năm người, sơ lược qua: một giáo viên trở về nhận chức ở trường cấp hai mình từng học, một diễn viên mới ra mắt, một cô dâu sắp gả vào gia đình giàu có, một phú nhị đại trong nhà mở đại lý 4S, cùng một tiến sĩ.
Dù cho nhìn thế nào thì đây là số ít người xuất chúng trong đám đông.
“Đêm nay thời điểm ăn cơm, mọi người đã nói những gì?” Tống Văn tiếp tục hỏi.
“Không có gì cả.” Đàm San nhỏ giọng nói, “Mọi người đã nhiều năm không gặp mặt, gặp nhau thì nói về những chuyện xưa, nói đến chuyện trong lớp hồi đó, nhớ lại cuộc sống thời cấp hai. Lúc còn đi học, chúng tôi đều là học sinh tốt, lớp mà cô Trương dẫn dắt sau khi đến Nam Thành chính là lớp chúng tôi, thành tích của lớp chúng tôi rất tốt, đặc biệt là toán học, năm đó còn được điểm trung bình cao nhất trong kỳ thi chung toàn tỉnh.”
Tống Văn lại hỏi: “Các anh chị bình thường có thường xuyên tụ họp không?”
Đàm San lắc đầu: “Mọi người bình thường đều bận rộn với công việc và cuộc sống, nhiều người tôi đã vài năm không gặp rồi.”
Tiền Giang ngồi bên cạnh phụ hoạ thêm: “Chúng tôi chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi, ai có thể ngờ được cuối cùng cô Trương lại nhảy lầu chứ?”
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Tống Văn nhìn Tiền Giang, túm lấy tin tức trong lời cậu ta: “Ý của anh là cô Trương đã tự sát?”
Tiền Giang nói: “Ấy, tôi không có ý này, cô giáo hôm nay uống không ít rượu, có lẽ bà ấy muốn tỉnh rượu nên ra ngoài sân thượng, rồi vô ý ngã từ trên đó xuống.”
Tống Văn tiếp tục đuổi theo lời nói này: “Vậy anh cảm thấy đây là ngoài ý muốn sao?”
Tiền Giang phát hiện bản thân nói thế nào cũng sai, buông tay đáp: “Dù sao thì anh cảnh sát à, tôi vô tội mà, tôi không có đẩy xuống đâu, anh nhìn trong phòng này thử xem ai là hung thủ chứ, nói không chừng thật sự có người đã đẩy xuống......”
Mọi người tiếp tục trầm mặc.
Một vị giáo viên giỏi, vài người học trò công thành danh toại. Mắt Tống Văn xẹt qua từng người bọn họ, phán đoán xem ai có thể là hung thủ. Cậu lại hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Thời điểm cô Trương bị ngộ hại, mọi người đang ở đâu?”
Tiền Giang nói: “Lúc đó tôi đang ở trong phòng chờ nhân viên thanh toán hoá đơn.”
Tiến sĩ Triệu Vũ Lượng nói: “Tôi đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc.”
Cơ Mĩ Vân mở miệng nói: “Khi đó tôi đang rửa tay ở bên ngoài nhà vệ sinh.”
Mạnh Điềm Điềm cách khẩu trang lên tiếng: “Tôi cũng đang trong nhà vệ sinh, tôi uống hơi nhiều nên ngồi trong đó một lúc......”
Đàm San nói: “Tôi khi đó đã chuẩn bị đi rồi, vừa mới đi đến chỗ quẹo ở tầng năm...... Thì chợt nghe thấy dưới lầu có tiếng ồn ào, tôi chạy xuống lầu liền nhìn thấy cô Trương đã nằm ở bên ngoài lối đi bộ rồi.”
Tống Văn vừa nghe bọn họ nói vừa đến trước ghế lô nhìn bố trí của nhà hàng, sân thượng ở bên ngoài cách phòng bao này không xa, nhà vệ sinh thì nằm ngay bên cạnh lối lên lầu.
Nói cách khác, năm người này đều không ai nói mình có mặt ở hiện trường, mỗi người đều ở những nơi khác nhau, dường như ai cũng có thể nói dối, cũng có thời gian gây án, cũng đều không có chứng cứ ngoại phạm.
“Mọi người có biết cô Trương vì sao lại muốn đi lên sân thượng không?”
Tất cả đều lắc đầu.
Lục Tư Ngữ vẫn đang cầm sổ ghi chép, đem manh mối ghi lại từng cái một, anh bỗng ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn phần bánh ngọt bừa bãi cùng bình rượu bên cạnh, bữa cơm này có lẽ đã ăn vô cùng náo nhiệt. Anh mở miệng hỏi: “Đêm nay mọi người tu họp thì có chụp ảnh không?”
Cái gì?
Vừa nãy Lục Tư Ngữ ngồi đó ghi chép không nói tiếng nào, lúc này bất chợt lên tiếng, mấy người ở đây bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt.
“Các anh chị đã mấy năm không gặp nhau, bỗng nhiên tụ họp cùng với giáo viên cũ và bạn học, hẳn là phải chụp vài tấm hình lại làm kỉ niệm, hay để đăng Weibo, hoặc là để gửi cho bạn bè gì đó chứ đúng không?” Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói.
Anh không thường tham gia những buổi tiệc náo nhiệt này, thế nhưng đa số mọi người đều sẽ như vậy, tựa như làm thế thì mới là bình thường. Vừa nãy anh nghe những người này miêu tả qua quá trình ăn cơm, nhưng mà hình như đã bỏ quên quá trình chụp ảnh rồi.
Thức ăn cao cấp đẹp mắt, buổi họp mặt xúc động nhớ lại thanh xuân, đây không phải là những thứ thường được đăng trên vòng bạn bè sao?
Tống Văn hiểu ý anh, ở bên cạnh nói: “Nếu mọi người có chụp ảnh thì có thể đưa cho chúng tôi xem thử.”
Có ảnh chụp có lẽ sẽ có được thêm chút manh mối.
Mấy người ngồi đây nhìn nhau, Mạnh Điềm Điềm hỏi: “Không có, tôi không có chụp ảnh, làm nghề này của tôi rất sợ lưu lại lịch sử đen nên tôi không chụp.”
Cơ Mĩ Vân cúi đầu nói: “Tôi sắp kết hôn rồi, chụp ảnh cùng bạn học nam thì không tốt lắm.”
Tống Văn truy vấn: “Cũng không có ảnh chụp chung với cô giáo sao?”
Cơ Mĩ Vân lắc đầu.
Đàm San nói: “Bình thường tôi dạy cùng một trường với cô Trương, luôn gặp mặt nhau rồi nên đêm nay không chụp.”
“Những người khác thì sao?” Tống Văn vừa nói vừa quay đầu hỏi hai người đàn ông, “Trong điện thoại hai người có ảnh chụp không? Có thể cho chúng tôi xem không?”
Trên mặt bác sĩ Triệu Vũ Lượng lộ vẻ hài lòng, nghiêm túc từ chối: “Các anh không có lệnh điều tra, sẽ không có quyền khám xét điện thoại của chúng tôi.”
Nếu nói những câu trả lời từ lúc bắt đầu đến giờ cũng xem như bình thường thì phản ứng hiện giờ của Triệu Vũ Lượng đã khiến cho Tống Văn cảm giác được gì đó. Mắt cậu híp lại: “Tiến sĩ Triệu thật am hiểu pháp luật, không hổ là phần tử tri thức. Tôi chỉ bảo mọi người phối hợp điều tra, nhưng lời nói này của anh trái lại khiến tôi cảm thấy trong điện thoại anh có thứ gì đó không muốn để người khác nhìn thấy.”
Nhưng mà Triệu Vũ Lượng nói đúng, bây giờ anh ta vẫn chưa phải là nghi phạm, nếu anh ta không muốn thì Tống Văn thật sự không có cách nào kiểm tra điện thoại anh ta.
Tiền Giang ngồi bên cạnh nhún vai, ho nhẹ một tiếng giảng hoà: “Thật ra tôi rất muốn cho anh cảnh sát kiểm ta, chỉ đáng tiếc là điện thoại tôi đã mất rồi.”
Tống Văn nhíu mày hỏi: “Khéo như vậy?”
Tiền Giang gật đầu: “Thật sự...... Khéo vậy đó. Vừa nãy lúc tôi ra ngoài đi vệ sinh thì điện thoại đã bị lấy mất.” Rồi cậu ta chỉ vào một bên tai nghe bluetooth, “Chỉ còn lại mỗi cái này.” Sau đó cậu ta lại nhìn mấy người trước mặt, “Mọi người còn giúp tôi tìm điện thoại mà, chuyện này ai cũng biết cả.”
Đàm San cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật sự là đã mất rồi, thiếu chút nữa là báo cảnh sát đấy, vốn nói là sau khi ăn xong sẽ đi tìm, hiện giờ cảnh sát cũng đã tới rồi, chắc cũng không cần phải báo cảnh sát nữa.”
Tống Văn chỉ có thể bất đắc dĩ xua tay nói: “Trương Tử Tề, anh đi nói với ông chủ nhà hàng, nhờ họ tìm vài gian phòng tách những người này ra, canh chừng đừng để họ thông đồng nhau, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi riêng từng người về tình huống của đêm nay.”