HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
LUÂN HỒI
_______________
Buổi tối chín giờ rưỡi, nhà tang lễ của thành phố Nam Thành vẫn như cũ phát ra ánh đèn trắng âm u, loại màu trắng này lộ ra một cỗ lạnh buốt, cả căn phòng đều thấp hơn vài độ so với bên ngoài.
Khám nghiệm tử thi đã hoàn thành, Lâm Tu Nhiên chống hai tay trên bàn giải phẫu, vẻ mặt ngưng trọng cúi đầu quan sát thi thể người đàn ông đã thối rữa một nửa.
Rõ ràng hung thủ không muốn nạn nhân chết đi một cách dễ dàng, người bị hại trước khi chết đã phải trải qua tra tấn trường kỳ, bề ngoài thi thể đầy các loại vết thương do ngược đãi, có vài ngày, thậm chí là một tuần trước. Dạ dày thi thể trống không, này thể hiện nạn nhân một thời gian dài trước khi chết không được ăn cơm.
Theo tiếng bước chân, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang từ ngoài cửa tiến vào.
Tống Văn giật giật mũi, trừ bỏ mùi hôi thối, trong phòng còn có mùi máu tươi đậm đặc. Ngoài hai mùi này thì trong không khí dường như còn phảng phất một mùi hương đặc thù, một loại tanh tưởi khiến người chán ghét, như là mùi hương của chất lỏng trộn lẫn với nước biển, hơi nước trong phòng như nặng hơn rất nhiều.
Lâm Tu Nhiên chỉ vào thi thể người đàn ông trên bàn giải phẫu đi thẳng vào vấn đề: “Thi thể được đội ba vận chuyển tới, người chết tên Trương Bồi Tài, ba mươi lăm tuổi, khi còn sống là phóng viên điều tra của một công ty truyền thông, có tài khoản chính thức của riêng mình, khá nổi tiếng. Người chết cao một mét bảy mươi tám, thời gian tử vong bước đầu có thể kết luận là ba ngày trước, thi thể được phát hiện đêm nay bên cạnh khu Ám Hà.
“Nơi đó hoang vắng lại không có camera, phỏng chừng rất khó tìm được người vứt xác.” Nói xong Tống Văn hướng bàn giải phẫu nhìn qua, thân phận người chết mẫn cảm, cậu có thể hiểu được vì sao vụ án này đến tay mình, “Theo tin tức hiện tại thì chỉ có thể xác định người vứt xác có phương tiện đi lại, như vậy mới có thể đem thi thể vận chuyển tới nơi đó.”
“Căn cứ theo lời người nhặt rác phát hiện thi thể, thì đêm qua thi thể này vẫn chưa xuất hiện ở đó. Chúng ta bước đầu có thể xác định thời gian vứt xác là rạng sáng ngày hôm nay. Gần đây nhiệt độ ấm lên, các loại giòi bọ đến thời kỳ sinh sôi nên thời gian thối rữa nhanh hơn bình thường rất nhiều.” Lâm Tu Nhiên đơn giản nói rõ ràng.
Lúc này nằm trên bàn giải phẫu là thi thể của một người đàn ông còn trẻ tuổi, da thịt đã bắt đầu thối rữa, phát ra mùi tanh nồng nặc. Thi thể đã hoàn thành những giải phẫu cơ bản, ngực bụng mở ra, đầu cũng bị cạo tóc, lộ ra xương sọ.
Dưới ánh đèn trắng, mắt của thi thể hơi mở ra, nếu nói có gì đó bất đồng thì chính là tròng mắt của nạn nhân lộ ra một màu đỏ nhạt đục ngầu, như là lúc mắt người bị nhiễm trùng. Đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, còn có tơ máu, nhìn qua như một đôi đồng tử máu.
Tống Văn bỗng nghĩ đến phim mà mình từng xem qua, đôi mắt của những thây ma trong đó chính là thế này. Cậu cúi đầu nhìn thi thể đã thối rữa bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy kia.
Người chết là một thanh niên, cơ thể thon dài rắn chắc, chiều cao cũng không thấp. Là ai có thể chế ngự một người đàn ông như vậy chứ, còn đem anh ta tra tấn đến chết?
Lâm Tu Nhiên tiếp tục nói: “Trước đây Trương Bồi Tài là một phóng viên điều tra xã hội, sau đó anh ta từ chức nhưng không từ bỏ điều tra xã hội. Sau này anh ta bắt đầu tự mình tuyên bố tin tức trên internet, đã làm hàng loạt tin tức nổi tiếng như săn tin từ nhà xưởng nước ngoài, còn có sự hỗn loạn của nhà trẻ tư nhân.”
Phó Lâm Giang gật đầu: “Tôi hình như có xem qua anh ta vạch trần bí mật của một khách sạn năm sao. Những nhân viên ở đó sử dụng chất tẩy rửa cực mạnh để làm sạch những thứ có trên giường sau khi trực tiếp vứt trên mặt đất. Chỉ cần nhớ đến tôi liền nổi hết da gà.”
Tống Văn nói: “Anh không cần căng thẳng, cảnh sát chúng ta không ở nổi khách sạn năm sao đâu.”
Phó Lâm Giang bụm ngực: “Cảm ơn đã an ủi, rất có lý, nhưng cậu nói thế lại càng chua xót hơn đấy.”
Thế gian không hiếm những chuyện tối tăm, thậm chí mọi người chỉ biết đến những vùng màu xám, rất nhiều người đều tự che dấu bí mật của mình. Công việc của Trương Bồi Tài là đem chuyện này tuồn ra, mà sự nổi tiếng cùng tiền tài của anh ta đều ở vùng đất xám này, không thể đơn giản dùng người tốt hay người xấu để đánh giá anh ta.
Tin tức anh ta đưa có khi là sự thật, có khi là khuếch đại một sự việc.
Loại điều tra tư nhân này, nếu muốn phát tài thì hoặc là làm Paparazzi, hoặc là làm về tin tức gây hiệu ứng chấn động xã hội giống Trương Bồi Tài. Với một tin tức gây xôn xao dư luận, bọn họ thường là danh lợi song thu.
Lâm Tu Nhiên tiếp tục nói: “Người chết trước khi gặp chuyện không may đã từng nói với người thân của mình muốn đi điều tra một khoảng thời gian, người nhà cũng không để ý hành tung của anh ta, khoảng chừng một tuần trước, em trai anh ta nhiều lần không thể liên lạc được liền báo cảnh sát. Bởi vì có người nhà cung cấp ảnh chụp vết bớt cùng những đặc trưng cụ thể của Trương Bồi Tài nên lần này mới có thể xác định danh tính thi thể nhanh như thế.”
Tống Văn quen thuộc vươn tay lấy một cái bao tay, cúi đầu quan sát thi thể: “Xác định được nguyên nhân tử vong không anh?”
“Đã xác định được, là ngoại thương dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết.” Lâm Tu Nhiên nói.
“Nhưng nhìn thế này thì trên thi thể có rất nhiều loại vết thương, cũng không có vết thương trí mạng rõ ràng......” Phó Lâm Giang cẩn thận quan sát thi thể đã thối rữa, đa số vết thương đều không thể dẫn đến tử vong.
Lâm Tu Nhiên giải thích nói: “Trên khắp người nạn nhân đều có vết thương, thân thể, tứ chi, kể cả đầu. Hung thủ rất biết cách ngược đãi người khác, có thể khiến cho nạn nhân càng thêm đau đớn.”
“Cũng chính là nạn nhân bị người khác lấy máu chậm rãi chịu tra tấn mà chết.” Phó Lâm Giang chịu đựng ghê tởm nói chuyện, cúi thân xuống quan sát não bộ người chết, Tống Văn cũng đi qua nhìn theo. Lúc này xương sọ của thi thể đã bị mở ra, đại não bại lộ trong không khí, có phần đã bị hư thối, mạch máu màng não chằng chịt, mấy điểm xuất huyết vẫn còn ứ máu, ruồi bọ cùng côn trùng đã được lấy ra hết nhưng vẫn khó tránh mà vẫn còn lại một ít trứng và ấu trùng còn sót lại. Cả đại não biến thành nơi vui chơi của ruồi bọ, giống như cái tổ trống không của côn trùng.
“Đây có phải......” Phó Lâm Giang phát hiện trên đại não có mấy vật màu trắng nhìn như hạt gạo, vươn tay muốn đụng vào.
“Đừng nhúc nhích!” Lâm Tu Nhiên nói chuyện, vươn tay dùng một cây nhíp gắp một vỏ trứng vỡ màu trắng, đặt nó trên bàn giải phẫu. Từ trong vỏ trứng vỡ chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, theo sau là một con giòi màu trắng dài mấy milimet nhúc nhích bò ra.
Tống Văn rốt cục đã biết được mùi hương lúc nãy mình ngửi thấy là mùi gì, chính là mùi của loại giòi bọ này, một loại mùi tanh khi trứng nở khó mà hình dung được, có chút giống với mùi của trứng chim sắp nở phát ra. Cậu cúi đầu nhìn con giòi còn đang nhúc nhích nói: “Xem tình hình phát triển của giòi này thì không giống với đã chết được ba ngày.”
Tống Văn đối với lĩnh vực này không nghiên cứu nhiều lắm nhưng cũng biết được một chút, pháp y thường xuyên phải thông qua tình hình phát triển của giòi bọ để xác định thời gian tử vong. Thế nhưng nhìn thi thể này thì có thể thời gian tử vong vượt qua một tuần thì giòi mới ở trạng thái phát triển này.
Lâm Tu Nhiên gật đầu: “Mặt ngoài đại não sưng phù, đỉnh đầu cũng có giòi bọ, não của người này gần như là bị giòi đục thành khoảng không.” Sau đó anh nghiêng đầu giải thích, “Bình thường sau khi tử vong, giòi bọ sẽ căn cứ vào môi trường mà điên cuồng sinh trưởng, tục ngữ có câu đó là ruồi không cắn trứng liền mạch. Ruồi là một loại rất thích đẻ trứng ở những nơi ẩm ướt như miệng vết thương, ở miệng, cơ quan sinh dục và những nơi khác. Hiện tại tuy rằng thi thể đã thối rữa nhưng căn cứ vào giòi trên đó thì người này hẳn là đã bị giòi xâm nhập vào vết thương trên đầu khi còn sống.”
Tống Văn nhìn một màn như thế, đứng thẳng người: “Cái này nghĩa là......”
Lâm Tu Nhiên sắc mặt bình tĩnh nói ra chuyện tàn nhẫn: “Trên đầu anh ta có dấu vết của đinh sắt đóng vào, để lại một vết thương hình tròn trên hộp sọ. Đây hẳn là một phương thức tra tấn, nói cách khác thì thời điểm nạn nhân còn sống đã bị giòi đẻ trứng vào, miệng vết thương hở thối rữa tạo điều kiện cho lượng lớn giòi sinh sôi nảy nở.”
Tống Văn nói: “Thoạt nhìn hung thủ rất có kinh nghiệm, rất lão luyện.”
“Trừ cái đó ra.” Vẻ mặt Lâm Tu Nhiên vẫn ngưng đọng như cũ, “Tay chân người chết có vết thương bị trói chặt, trên miệng có dấu vết băng dính, tôi nghi ngờ rằng anh ta khi còn sống đã từng bị nhốt một thời gian. Khi bị phát hiện thì nạn nhân được đặt trong một cái túi to, cố định thi thể, tay chân đều có dây thừng. Nút thắt dây thừng có chút đặc biệt, lát nữa tôi cho các cậu xem.”
Trong rất nhiều vụ án liên hoàn, nghi phạm sẽ có phương thức trói người đặc biệt, đây cũng là một trong các manh mối quan trọng để xác định hung thủ.
“Đồ vật trên người anh ta thì sao? Có điện thoại hay các loại giấy tờ tuỳ thân không?” Tống Văn lại hỏi.
Lâm Tu Nhiên lắc đầu nói: “Không ai biết anh ta đến tột cùng là đang điều tra chuyện gì, khoảng thời gian này đã đi đâu, lúc được phát hiện trên thân thể anh ta chỉ mặc quần áo đơn giản. Vật chứng chúng ta có trừ bỏ dây thừng trên tay anh ta thì chính là một cái túi rất to màu đen dùng để vứt thi thể.”
“Những manh mối khác thì sao? Không phải anh nói trước đó người nhà anh ta đã báo mất tích sao?” Tống Văn hỏi lại.
Lâm Tu Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi nghe được vài câu, hình như là em trai của nạn nhân nói lúc anh trai cậu ta đi thì có nói qua anh ta phát hiện được một tin tức kinh động.”
Tống Văn nghe xong thì khẽ nhíu mày, còn rúng động hơn những tin tức trước đây của anh ta sao? Người này có phải vì đã biết gì đó nên bị diệt khẩu hay không?
Xem xét xong thi thể thì đã hơn mười giờ tối, Lâm Tu Nhiên còn muốn tiến hành thêm thí nghiệm trên thi thể, viết báo cáo khám nghiệm tử thi. Tống Văn nói với Phó Lâm Giang: “Chúng ta đi trước đi, chờ ngày mai thì bắt đầu điều tra.” Cậu nói xong, ánh mắt bỗng nhìn về cái bàn đang để mấy thứ đồ này nọ trong góc phòng.
“Đây là?” Mày Tống Văn nhăn lại, đồ vật này thật sự nhìn hơi quen mắt.
Lâm Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua: “À, Lục Tư Ngữ tới tặng đấy. Cậu ấy nói là cẩu kỷ tử và lá trà Trương Đại Hải cho. Cậu đem phần của tôi đặt ở chỗ cậu ấy, hôm này cậu ấy vừa lúc rảnh nên đem tới cho tôi.”
Chân mày Tống Văn càng nhăn hơn: “Chuyện khi nào thế?”
“Vừa nãy, cậu ấy vừa đi thì các cậu tới.”
“Anh để anh ấy chạy đến nhà tang lễ tặng sao?”
Lâm Tu Nhiên nói: “Cậu ấy nói vừa hay cậu ấy ở gần đây, một phút sau khi gọi điện thoại thì người đã xuất hiện. Sau đó đến đây để đồ lại, trò chuyện hai câu thì đi.” Nói đến đây anh rốt cục cũng phát giác ra hàm ý khác trong lời của Tống Văn, thẳng người hỏi, “Các cậu gần đây có phải hay không...... Đang giận nhau?” Anh cân nhắc mà lựa chọn từ ngữ, dù sao Phó Lâm Giang cũng không phải người ngoài, anh biết Tống Văn có bao nhiêu để ý Lục Tư Ngữ nên có chút nghĩ không ra hai người này đang làm gì.
Tống Văn hỏi: “Anh ấy còn nói gì khác không?” Tính thời gian như thế thì đại khái Lục Tư Ngữ vừa ra khỏi cảnh cục liền lái xe một mạch đến nhà tang lễ rồi gọi cho Lâm Tu Nhiên.
Lúc này Lâm Tu Nhiên mới nhếch miệng, nhún vai nói: “Nói cậu không cho cậu ấy phục chức, để tôi giúp cậu ấy xin cậu. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là người của trung tâm khám nghiệm, cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của cậu ấy nên không thể xen vào chuyện của đội các cậu, liền an ủi vài câu rồi để cậu ấy đi về.”
Tống Văn đành chấp nhận lời giải thích này, cậu không quá thông suốt, vì sao Lục Tư Ngữ lại tích cực như thế chứ?
Nhà tang lễ nằm ở nơi hẻo lánh đầy âm khí, lúc hai người ra khỏi nhà tang lễ thì nhiệt độ bên ngoài phải cao hơn bên trong mấy độ. Lên xe, Phó Lâm Giang tiếp tục lời nói ban nãy: “Chỉ sợ hung thủ này không đơn giản.”
“Trước mắt hung thủ che dấu rất tốt, không để lại bất cứ dấu vết gì.” Tống Văn khởi động ô tô, “Đoán chừng vụ án này sẽ không dễ phá.”
“Ầy, cậu thật sự không lộ ra tin tức cho Lục Tư Ngữ sao? Tôi cảm thấy đôi khi trực giác và ý nghĩ của cậu ấy rất chuẩn mà.” Phó Lâm Giang thử thăm dò đề nghị.
“Anh ấy sẽ không nhờ anh nói giúp đi?” Tống Văn vẫn từ chối nói: “Chúng ta tra trước rồi nói, lúc trước chưa có anh ấy chúng ta không phải vẫn phá án được sao?”
Chỉ cần là giết người, từ một khắc nảy sinh ý niệm trong đầu hung thủ thì tất cả các hành vi đều giống như lật đổ quân bài domino. Mỗi câu hắn nói, mỗi việc hắn làm, thậm chí là mỗi bước đi đều sẽ vì vậy mà thay đổi, loại dấu vết thay đổi này thường rất nhỏ, có lẽ chính hắn cũng không biết được. Mỗi một hành động sau đó đều sẽ lưu lại dấu vết, chỉ cần có thể thông qua suy luận hợp lý mà đem chúng xâu chuỗi lại là có thể tìm ra được dấu vết mình mong muốn.
Không có hung thủ nào đủ thông minh, chỉ có kẻ đi săn chưa đủ thông minh cùng kiên nhẫn mà thôi.
~ Hết chương 48 ~