Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 48: Chương 48: Luân hồi




HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

_______________

Nam Thành mười tám năm trước.

Đây là một thành phố đang được xây dựng, khắp nơi đều là công trường thi công, vài ống khói khổng lồ phía đông bắc của thành phố ngày đêm không ngừng phun khói đen. Bởi vì thỉnh thoảng sẽ có cát bay nên bầu trời đã biến thành màu cam, cả thành phố như một con quái vật bằng thép khổng lồ đang duỗi thắt lưng tỉnh lại sau giấc ngủ đông, chuẩn bị tạo nên sự khác biệt.

Thời tiết tháng chín ở thành phố vẫn còn rất nóng, lại chuẩn bị có thêm một cơn mưa dông sắp kéo đến. Mây đen che khuất mặt trời, lững lờ trên bầu trời đầy bụi bậm, khiến cho cả thành phố như khoát thêm một lớp kính lọc màu nâu. Lúc này là thời gian cao điểm tan tầm, con đường cách không xa quảng trường phía bắc Nam Thành toàn là dòng người vội vàng qua lại.

Mưa bỗng nhiên đổ xuống, đập vào trên người có hơi buốt, người qua đường bối rối chạy trốn tìm nơi trú mưa.

Vận mệnh đã định trước đây chính là một buổi chiều rối loạn.

Bên cạnh trụ đèn giao thông ở giao lộ có một người phụ nữ ăn mặc khéo léo đang đứng, cô mặc áo khoác dài, mang một đôi giày cao gót tinh xảo màu da. Cô đứng đó như đang đợi đèn xanh để qua đường, thế nhưng đã qua vài lượt đèn mà vẫn chưa thấy người nọ di chuyển, cô như đang đứng đợi ai đó, chỉ là đợi thật lâu cũng chưa thấy người đến. Cô im lặng giơ một chiếc dù màu đỏ che mưa, chiếc dù màu đỏ thẫm nhìn qua như màu máu, một màu sắc cực nóng xuất hiện trong thế giới mờ nhạt càng tăng vẻ bắt mắt.

Đôi mắt người phụ nữ dưới bầu trời nâu hiện ra màu hổ phách trong suốt, cô nhìn về một hướng đến xuất thần, cả thế giới giống như đã dừng lại trong mắt cô. Theo góc nhìn của cô thì có thể nhìn đến một cụm những toà nhà màu xám, đó là nhà giam của cô, là nơi hỗn loạn của cô. Sau khi hưởng thụ giây phút tự do ngắn ngủi này, cô lại phải đi vào chỗ thối nát kia.

Chỉ cần nghĩ đến nơi đó, bên tai cô lại hiện lên các loại âm thanh, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ho khan, tiếng ngáy, tiếng thở dài, các loại âm thanh mà cô chán ghét như đan xen vào nhau. Mà tất cả...... Đều là do người kia ban tặng ____ người đã đẩy cô vào địa ngục......

Cô cảm thấy bản thân như một quả trứng đã xuất hiện vết rạn sau khi bị rơi, cho dù trứng bên trong không chảy ra nhưng cũng không còn duy trì được lâu nữa.

Cô đã đến gần cái chết.

Ngực người phụ nữ phập phòng như hô hấp không thoải mái. Cô giơ một bàn tay lên tựa như muốn bắt một thứ gì đó.

Mọi âm thanh đều theo đó mà biến mất, tất cả chỉ còn dư lại tiếng mưa tí tách.

Những giọt mưa như rửa sạch tro bụi trong không khí, phía xa xa bầu trời đã hiện ra một mảng màu lam nhạt.

Người phụ nữ quay đầu, ánh mắt nhìn về hướng tháp Nam Thành lẳng lặng đứng giữa thành phố, bỗng nhiên cô có một ý nghĩ muốn đi lên toà tháp kia rồi nhảy xuống.

Cuối cùng cô vẫn buông tha ý nghĩ này trong đầu, cô mím môi đưa ra một quyết định, cố lấy dũng khí, ánh mắt kiên định mà đi đến toà nhà màu xám kia.

Trận chiến này, thành bại sẽ được quyết định ngay trong đêm nay.

Thân thể cô chuyển động, bước đi nhẹ nhàng rồi biến mất trong màn mưa.

Mười tám năm sau.

Thời gian giống như một dòng nước, trong lúc bất tri bất giác liền trôi đi, thời gian dần trôi, trí nhớ thời tuổi trẻ ngày càng mơ hồ mông lung, như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù dày đặc. Rất nhiều chuyện dường như chỉ mới hôm qua còn tồn tại, bỗng nhiên chớp mắt một cái, tất cả đều đã thay đổi. Một ngày rồi lại một ngày, từng tháng, từng năm qua đi, cứ tích luỹ qua từng ngày, con người cùng thành thị cứ như vậy mà tiến lên.

Nam Thành ngày hôm nay đã hoàn toàn khác xa với mười mấy năm về trước. Chỉ có một số con hẻm nhỏ vì phát triển nhanh chóng mà lộ ra dấu vết cũ nát của quá khứ, giống như một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo, trên khoé mắt lại xuất hiện vài nếp nhăn lờ mờ.

Chỉ có toà tháp Nam Thành kia, sau bao nhiêu mưa gió vẫn lẳng lặng đứng yên ở nơi đó.

Giữa hè, Nam Thành lúc sáu giờ tối không còn sự phồn hoa của ban ngày nữa mà chỉ còn lại sự huyền bí của buổi đêm.

Lúc này mọi người đang hưởng thụ thời gian tự do sau giờ tan tầm, rời xa sự ồn ào náo nhiệt của ban ngày. Nhiệt độ nóng bức dần hạ nhiệt bởi những cơn gió nhẹ, trong một ngày thì hiện giờ là lúc thoải mái nhất, thả lỏng nhất. Mọi người nắm tay người yêu cùng nhau vào rạp chiếu phim, cũng có người ngồi một mình vừa cầm điện thoại vừa thưởng thức một ly rượu vang, còn có vài nhóm bạn lôi kéo nhau đi thử vận may.

Phía đông bắc Nam Thành là một khu vực hoang vắng, nơi này dường như được ngăn cách rõ ràng với thành thị náo nhiệt bởi một dòng sông đã khô. Một bên là xa hoa truỵ lạc, trai thanh gái lịch, một bên thì vắng vẻ đầy rác rưởi.

Nhiệt độ bên bờ sông thấp hơn mấy độ so với trong thành phố. Nơi này ban ngày còn có ít dấu chân người tới, nhưng màn đêm vừa buông xuống thì lại trở thành một góc phố bị mọi người lãng quên, yên ắng cực kỳ.

Một người lang thang tên Triệu Hiểu Tín đã quen với cuộc sống thế này, mùi hương rác rưởi cùng âm thanh vo ve của ruồi bọ khiến y cảm thấy vô cùng quen thuộc. Từ khi Nam Thành bắt đầu thực hiện phân loại rác liền có người đem rác đến vứt ở đây, vừa tiết kiệm sức lực mà còn không bị ai phát hiện.

Buổi tối mỗi ngày Triệu Hiểu Tín sẽ cong lưng đi vào khu vực này nhặt rác, tối khuya thì trở về dưới chân cầu cách đó không xa mà nghỉ ngơi, nằm chờ mặt trời mỗi ngày hiện lên.

Bãi đất hoang bên bờ sông hôm nay có gì đó khác biệt, Triệu Hiểu Tín mẫn cảm phát hiện mùi hương ở đây nồng nặc hơn bình thường rất nhiều, côn trùng cũng hoạt động mạnh hơn không ít. Y tìm một vòng, lúc đến gần lòng sông thì thấy được một cái túi du lịch cỡ lớn.

Cái túi du lịch kia thuần một màu đen, trong không gian tối đen không một tia sáng, cái túi đen cao bằng nửa thân người đặt ở nơi đó, mùi hương nồng nặc chính là từ cái túi to kia truyền đến.

Nếu là người bình thường khi gặp cảnh tượng này thì đều sẽ lập tức né tránh, thế nhưng Triệu Hiểu Tính lại không phải là người thường. Y sau một lần bị ngã liền có chút ngốc, theo lời cha mẹ y thì là đầu óc không tốt. Khi nói chuyện thì luôn ấp úng trong cổ họng, nói một câu không đầy đủ ý tứ, vì nguyên nhân đó mà y không thể giao tiếp bình thường, sau khi cha mẹ qua đời, y liền trở thành một người lang thang đi nhặt ve chai.

Triệu Hiểu Tín cũng không hổ thẹn, y nhiệt tình yêu thích công việc của mình, yêu thương cuộc đời này.

Y rất thích bờ sông này, bầu trời bao la, mặt đất rộng lớn nhưng không có ai, tất cả chỉ có một mình y, giống như y chính là chúa tể của vùng đất này.

Người thường có thể sẽ đoán ngay được chuyện tình, nhưng đến Triêu Hiểu Tín thì phản ứng lại chậm hơn mấy nhịp. Ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại nổi lên lòng tham, cảm thấy cái túi kia còn rất tốt, hình như còn không thấm nước, nếu nhặt về còn có thể đựng đồ vật này nọ. Y đời này thường có được vận khí tốt, nghĩ nếu được ông trời chiếu cố một chút thì hẳn cảm giác đó sẽ không sai.

Triệu Hiểu Tín mang theo hiếu kỳ cùng một ít lòng tham, dùng lá gan lớn mà đi đến cái túi to, mở dây kéo. Chỉ thấy từ bên trong ong một tiếng, một đám ruồi bọ bay ra, ruồi bọ này như một đàn ong mật đang xây tổ trong cái túi.

Triệu Hiểu Tính bị hoảng sợ, y nương theo ánh đèn đường nhìn xuống...... Sau đó y nhìn thấy có thứ gì đó trong túi ____ là một người chết, hình như là một người đàn ông đang cuộn người nằm trong túi.

Triệu Hiệu Tín a một tiếng, lui về sau theo bản năng muốn chạy trốn, thế nhưng vừa nãy thời điểm y hạ người, góc áo bị móc vào trong túi, vừa động như thế thì cái túi to liền lật ngang qua, đem toàn bộ diện mạo thi thể bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn đường.

Sau đó Triệu Hiểu Tín phát hiện ra một ít khác thường...... Y có chút ngốc, có sợ hãi nhưng càng muốn nhìn rõ ràng. Nhờ vào ánh đèn dường mờ tối, y rốt cục đã có thể nhìn rõ, trong hốc mắt đang trợn lên của thi thể có một có một thứ đỏ như máu đang chuyển động......

Cái đó, hình như là một con trùng.

Tất cả tựa như một cơn ác mộng, Triệu Hiểu Tín xoay người, thục mạng chạy dọc theo con sông ra ngoài, nóng lòng muốn thoát khỏi chỗ không tốt này......

Chín giờ tối trong văn phòng Cục cảnh sát Nam Thành khá vắng vẻ, chỉ có vài cảnh sát đang phải tăng ca cùng mấy người đang trực đêm còn ở lại.

Tống Văn không nghĩ Lục Tư Ngữ giờ này còn chạy đến cảnh cục, cậu vươn tay nhận lấy đơn xin phục chức Lục Tư Ngữ đưa qua. Trên đơn cư nhiên còn có chữ ký của bác sĩ chủ trị - bác sĩ Lý, không biết anh đã dùng phương pháp gì mà khiến cho bác sĩ Lý đồng ý để anh phục chức.

“Anh cũng quá nóng vội rồi.” Tống Văn ngồi trên ghế nhìn Lục Tư Ngữ, “Mới đây tôi còn đặc biệt đi tìm bác sĩ Lý hỏi tình trạng của anh đấy.”

Lục Tư Ngữ đứng ở đối diện Tống Văn, hai tay chống trên bàn chờ Tống Văn nói tiếp.

Tống Văn cũng không gấp gáp ký tên, buông tờ đơn xuống nói: “Lần trước lúc tôi nói chuyện cùng bác sĩ Lý, ông ấy nói tuy rằng cho anh xuất viện nhưng phải uống thuốc điều trị thêm một tuần, sau đó nghỉ ngơi tịnh dưỡng thêm một tuần nữa. Tôi nhớ ông ấy còn ký giấy cho anh nghỉ phép một tháng nhỉ.”

Lục Tư Ngữ cúi đầu nói: “Nhưng bác sĩ Lý đã cho phép tôi xuất viện, còn ký tên nữa...... Tôi cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ rồi mà. Trong đội không đủ người, tôi muốn trở lại sớm một chút, cũng có thể phụ giúp một ít công việc.”

Thực tế, mấy ngày Lục Tư Ngữ nằm viện, Tống Văn một chút cũng không dám uỷ khuất anh, những khi rảnh rỗi tự mình chạy đến chăm sóc thì không nói đến, cậu còn thường xuyên mang theo đủ các món ăn đến an ủi bệnh nhân.

Từ sau khi Lục Tư Ngữ có thể ăn được cơm thì bắt đầu ăn nhiều cơm ít thức ăn. Sáu giờ ăn sáng, sau đó đến bữa trưa với một ít hoa quả, rồi trà chiều, cơm tối, bữa khuya, tính toán thì là một ngày sáu bữa từ sáng đến tối. Ở bệnh viện vài ngày anh đã béo lên hai cân, Lục Tư Ngữ vốn thiên gầy, hiện giờ hơi béo lên như thế trên mặt càng thêm trắng noãn thanh tú.

Tống Văn vẫn không cầm bút, hai tay đan vào nhau nói: “Đầu tiên, xuất viện và phục chức là hai khái niệm khác nhau. Bác sĩ Lý lúc trước ký cho anh giấy nghỉ phép khẳng định là lo lắng cho tình trạng thân thể anh. Tuy mấy bác sĩ không nói thẳng nhưng thân là đội trưởng, tôi thấy anh phải nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian nữa, ít nhất là phải đến khi hết thời gian nghỉ phép.”

Lục Tư Ngữ liếm môi: “Giấy nghỉ phép...... Thời gian dài quá, hơn nữa cũng không ai thương lượng với tôi, tôi cũng chỉ vừa mới biết.”

Giấy nghỉ phép kia ký lúc Lục Tư Ngữ vừa chuyển viện về, theo quy trình thì cần phải có giấy phép, Tống Văn trực tiếp đi tìm chủ nhiệm bệnh viện thành phố, để cho bác sĩ Lý căn cứ bệnh tình của anh mà khai vào giấy xin nghỉ phép.

Khi đó bác sĩ Lý cầm kết quả kiểm tra nói: “Dạ dày có nhiều chỗ loét, thiếu chút nữa là thủng dạ dày rồi. Đội viên này của cậu không muốn sống nữa sao?”

Tống Văn nói: “Đúng đúng, ngài nói đúng. Tôi nhất định sẽ chiếu cố anh ấy nhiều hơn, nghiêm khắc trông giữ.”

Vì thế hai người cũng không thương lượng với Lục Tư Ngữ, bác sĩ Lý vung tay trực tiếp ký vào nửa tháng, Tống Văn liền đem nộp đơn xin nghỉ phép lên cho phòng nhân sự của Cục cảnh sát. Lục Tư Ngữ gần đây nghe bác sĩ Lý nói mới biết được, không ngờ thứ này trở trành “Căn cứ lý luận” để Tống Văn từ chối anh.

Hiện tại Lục Tư Ngữ ở bệnh viện mới chỉ nửa tháng mà lòng đã như lửa đốt muốn trở lại. Hành vi này tuy được bác sĩ chấp nhận nhưng Tống Văn tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Lục Tư Ngữ cầm lại đơn xin phục trong tay cúi đầu nhìn, trên đó cần phải có ba chữ ký, của bác sĩ chủ trị, của lãnh đạo trực tiếp, còn có đánh giá của bác sĩ tâm lý. Tống Văn không chịu ký, đương nhiên không thể theo quy trình mà đưa tiếp.

Anh như đã sớm đoán được sẽ mắc kẹt lại ở chỗ Tống Văn, thở dài một hơi.

Lục Tư Ngữ luôn lạnh lùng lãnh cảm, cảm xúc hiếm khi lộ ra bên ngoài, thế nhưng lúc này lại lộ ra biểu tình uỷ khuất, mắt đỏ lên như thỏ nhỏ.

Trầm mặc một lát, anh cúi đầu nói: “Tống đội, tôi đã làm sai chỗ nào sao? Hay là lúc trước tôi đã chọc phải phiền toái? Nên cậu mới không muốn để tôi trở lại......”

“Không có, anh làm rất tốt......” Tống Văn không chịu nổi biểu cảm này của anh, lập tức mềm lòng, “Công tác trong đội áp lực rất lớn, tiết tấu rất nhanh anh cũng biết đó, khẳng định sẽ không thể so với ở nhà ăn ngon ngủ tốt. Thân thể là vốn liếng để làm việc, chuyện phục chức anh không cần sốt ruột. Hơn nữa, cho dù qua được chỗ tôi thì anh vẫn phải đến nói chuyện cùng bác sĩ Chu, cho nên tôi thấy chuyện này chúng ta vẫn phải bàn bạc kỹ lại thì hơn.”

Thấy Lục Tư Ngữ đứng đó không nhúc nhích, Tống Văn như dỗ đứa nhỏ mà nói: “Nghe lời, hôm nay anh về trước đi, đến thứ hai tuần sau tôi ký tên cho anh.”

Còn tận năm ngày mới đến thứ hai tuần sau, thôi, tốt xấu gì cũng đã trước thời hạn nghỉ phép một chút.

Phó Lâm Giang đứng một bên nhịn không được phụ hoạ thêm: “Tiểu Lục yên tâm, ai mà chẳng biết cậu chính là bảo vật trong lòng Tống đội chứ. Lần này cậu gặp chuyện không may, Tống đội so với cậu còn tự trách hơn, vừa phải chiếu cố bên này, vừa phải chạy đến bệnh viện nhìn cậu mỗi ngày. Cậu nếu chưa nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt mà đã trở lại thì sẽ không qua được cửa của cậu ta đâu.”

“Vậy...... Cuối tuần tôi đến lần nữa.” Lục Tư Ngữ lúc này mới thôi, xoay người rời đi.

Thấy Lục Tư Ngữ đi rồi, Phó Lâm Giang liền quấn lại, chớp chớp mắt nhìn Tống Văn: “Là ai nha, lúc trước công tâm công phế hy vọng người ta về lại đơn vị, giờ thấy được mặt thì lại làm như không vội.”

Tống Văn vất vả mới dỗ Lục Tư Ngữ đi được, giờ lại bị nhìn thấu tâm tư, “Thân thể anh ấy căn bản không có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa không phải tôi không cho anh ấy về. Anh biết không, ngày thứ ba sau khi qua khỏi nguy hiểm, lúc anh ấy chuyển đến bệnh viện Nam Thành, tôi vừa xử lý xong một vụ án liền vội vã chạy đến nhìn, kết quả vừa vào phòng liền thấy anh ấy dùng tay còn đang cắm kim truyền dịch cùng bàn nhỏ trên giường bệnh viết báo, cáo, tổng, kết. Lúc ấy tôi rất tức giận liền tịch thu hết bút giấy, nể anh ấy còn là bệnh nhân nên tôi mới không chấp nhặt đấy. Anh nói người như vậy sao tôi dám để anh ấy trở lại sớm chứ?”

Cuối cùng bản báo cáo kia vẫn là Tống Văn tự mình viết, hơn nữa đa số công lao đều viết cho Lục Tư Ngữ, sau này đối với đánh giá thành tích hay thăng chức tăng lương đều có lợi. Đáng tiếc Lục Tư Ngữ cũng không cảm kích cậu, anh không thèm để ý đến mà vẫn một lòng muốn về đội phục chức.

Phó Lâm Giang phốc một tiếng cười ra tiếng, xem náo nhiệt không hề chê chuyện lớn: “Ài, không phải cậu để cậu ấy phụ trách việc viết hồ sơ sao? Làm sao giờ lại đau lòng rồi?” Nói tới đây, anh đè nặng thanh âm nhỏ xuống, ánh mắt sáng rực nói: “Cậu cũng cảm thấy vụ án này thực nghiêm trọng, không muốn cho cậu ấy dính vào?”

Ngón tay đang gõ bàn phím của Tống Văn dừng lại. Vụ án đêm này là đội ba đi điều tra hiện trường, cuối cùng Cố cục bỗng dưng thông báo để cậu tiếp quản, sắp xếp công tác như thế rất hiếm gặp. Theo Tống Văn phân tích thì có vài trường hợp, hoặc là Cố cục cho rằng đội ba không thể hoàn thành vụ án này nên giao lại cho đội một có tỷ lệ phá án cao hơn, hoặc là chính đội trưởng đội ba Trình Mặc sau khi nắm được vụ án, chủ động tỏ vẻ hy vọng tổ mình không nhận vụ án. Vô luận là nguyên nhân nào thì rất rõ ràng là vụ án trước mắt này rất khó xử lý. Phó Lâm Giang là một lão cảnh sát, không hề nghi ngờ cũng nghĩ đến điểm này.

Tống Văn không muốn để Lục Tư Ngữ quay về sớm, ngoại trừ đau lòng anh, cảm thấy tình trạng cơ thể anh không nên trở lại trước khi hết ngày phép, sợ anh vất vả sẽ tái phát bệnh dạ dày, thì còn có tư tâm chính là sợ rằng vụ án này sẽ liên luỵ rất nhiều, không muốn anh quan tâm đến. Đến thứ hai tuần sau, như thế cũng có thể đủ thời gian hoà hoãn.

Còn có quan hệ của cậu cùng Lục Tư Ngữ......

Tống Văn thừa nhận bản thân đã động tâm với anh, trước khi bắt đầu mối quan hệ, mọi người đều sẽ không khỏi nghĩ nhiều. Tình yêu văn phòng là điều tối kỵ, đặc biệt còn là nghề nghiệp cùng thân phận này của bọn họ, hơn nữa cậu cũng không biết Lục Tư Ngữ nghĩ thế nào về mình. Tương lai có rất nhiều thứ khó mà xác định được, nhưng vụ án dồn dập đến khiến cho người ta không có thời gian rảnh mà bận tâm đến.

Càng quý trọng thì sẽ càng thận trọng, cậu rất nghiêm túc nên mỗi bước đi đều cần phải thật cẩn thận.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại đặt một đột nhiên kêu một tiếng, Tống Văn nhìn rồi nói: “Lão Lâm nói đã vận chuyển thi thể đến, chúng ta đi nhìn thi thể mới thôi.”

__________

Tác giả nói ra suy nghĩ trong lòng: Tư Tư sẽ nghe lời ư?

~ Hết chương 47 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.