Type: ViVu
Nhạn Hồi tức thì tỉnh ra, “Vừa rồi là ảo giác sao?”
”Đương nhiên là ảo giác! Trong cả trận pháp này đều là ảo giác, ảo giác thật
đến mức có thể giết người.” Huyễn Tiểu Yên hất chủy thủ trong tay Nhạn
Hồi đi, “Vừa rồi cô sắp cầm dao đâm vào tim mình rồi đó!”
Chủy thủ rơi xuống đất “keng” một tiếng, Nhạn Hồi nhìn xuống, hát hiện trong tay mình vẫn luôn nắm chặt chủy thủ đó.
Nhạn Hồi nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, thế nhưng cũng cảm thấy may mắn vì có
Huyễn Tiểu Yên đi theo mình, nàng quay đầu nhìn quanh: “Thiên Diệu đâu?”
Huyễn Tiểu Yên lắc đầu, “Em vẫn luôn ở trong nhẫn nên mới có thê đánh thức
cô, em hoàn toàn không biết hắn rơi đi đâu rồi. Pháp lưc của trận này
quá mạnh, theo em thấy người thi pháp đã dồn hết tâm tư để đối phó với
người khác, bởi vậy em mới dễ dàng đánh thức cô, Yêu long Thiên Diệu... e là không ổn rồi.”
Nhạn Hồi nghe vậy nghiến răng, “Chúng ta đi tìm chàng đi.”
”Ngươi muốn đi tìm ai?”
Một giọng nói bất chợt xuất hiện trong không trung, Nhạn Hồi ngây người,
ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tố Ảnh đang đứng trên cây khổng lồ bị đốt cháy
khô mười năm trước. Bà ta cúi mắt nhìn Nhạn Hồi, so với sự lạnh lùng vời vợi trên cao trước đây, lúc này đây trong mắt bà ta bất giác toát ra vẻ thê lương, âm ỉ ngọn lửa thù hận, khiến bà ta giống Yêu quái hơn là
người tu đạo.
”Ngươi muốn tìm Yêu long?” Tố Ảnh cười lạnh, “Không cần đi nữa, hắn đang ở đây.” Tố Ảnh hươ tay, trong không trung có một
tiếng rồng gầm, thân hình thanh long khổng lồ lập tức rơi xuống đập mạnh lên mặt đất, toàn thân co giật tựa như cực kỳ đau đớn.
Nhạn Hồi cả kinh, “Thiên Diệu!”
Tố Ảnh nói: “Nhạn Hồi, ngươi tưởng Yêu long toàn tâm toàn ý tôt với ngươi
sao? Hắn bảo vệ ngươi đến giờ, cho ngươi vào Yêu đạo, giúp ngươi tu Yêu
thuật chỉ vì đánh thức sức mạnh của nội đan trong tim ngươi, tiện cho
hắn sau này lấy lại thôi, ngươi có biết không?”
”Ta biết.”
Biết thì đã sao, nàng cũng biết hai mươi năm nay Thiên Diệu cũng đã đau đớn
đến mức nào, nàng biết Thiên Diệu căm hận sự bất lực của bản thân đến
đâu, nàng biết Thiên Diệu muốn tìm lại sức mạnh mình từng có đến nhường
nào. Thế nhưng nàng cũng biết, rõ ràng lúc có thể lấy lại nội đan từ chỗ nàng, Thiên Diệu lại nói cơ thể hắn đã hoàn chỉnh rồi.
Hắn không làm chuyện gì tổn hại đến nàng.
Nhạn Hồi không ngốc, chỉ cần nghe được mấy câu là nàng biết trước đây Thiên
Diệu muốn làm gì, còn hiện tại Thiên Diệu vì nàng mà đã từ bỏ điều gì.
Vẻ mắt Tố Ảnh sa sầm, “Thâm tình quá nhỉ, nhưng thôi, dù sao hôm nay hai
người các ngươi đều không thể ra khỏi trận pháp của ta. Yêu long không
có nội đan và ngươi có sức mạnh nội đan nhưng không biết vận dụng... Tố
Ảnh cười khinh miệt, “Đừng hòng ra khỏi trận pháp này một bước.”
Nhạn Hồi nghe vậy ánh mắt chợt tối, Yêu long không có nội đan và nàng có nội đan... Vậy nếu nàng trả nội đan cho Thiên Diệu, ít ra Thiên Diệu có thể ra khỏi trận pháp này...
Nhạn Hồi nghĩ vậy liền cất bước muốn
tiến lên phía trước, bỗng nhiên cánh tay bị tóm lại, nàng quay người
nhìn về phía sau, không biết tại sao gương mặt Huyễn Tiểu Yên lại trở
nên mơ hồ, mãi đến khi Huyễn Tiểu Yên véo nàng một cái Nhạn Hồi mới bừng tỉnh.
Huyễn Tiểu Yên thấy Nhạn Hồi vẫn còn ngơ ngác bèn đưa tay
vỗ vỗ lên mặt nàng, “Chủ nhân, cô lại nhìn thấy gì vậy! Những thứ trong
trận này đều không tin được đâu!”
Nhạn Hồi quay đầu lại, trên cây to cháy đen kia nào còn bóng dáng Tố Ảnh, Thiên Diệu đau đớn giãy giụa dưới đât cũng biến mất.
Còn tay nàng đan đặt trên ngực, năm ngón khẽ cong thành trảo như đang muốn móc tim mình.
Trán Nhạn Hồi toát mồ hôi lạnh. Nàng nghĩ thật sự không thể đề phòng nổi ảo
giác trong mê trận này, lần sau đáng sợ hơn lần trước, lại còn hoàn toàn có thể nhìn thấu nội tâm nàng, dụ dỗ nàng đưa ra quyết định. Nàng có
Huyễn Tiểu Yên bên cạnh mới có thể tránh được hai kiếp, còn Thiên
Diệu...
Nhạn Hồi nghiến răng nói với Huyễn Tiểu Yên: “Ngươi có bị mê trận này mê hoặc không?”
”Em là Huyễn yêu mà!” Huyễn Tiểu Yên nói, “Bọn em là tổ tông của huyễn
thuật! Tuy là... em vẫn chưa có pháp lực cao thâm tới mức đó, nhưng mà
nhìn thấu tất cả huyễn thuật là bản lĩnh trời sinh của em”
Nhạn
Hồi thoáng trầm ngâm, lập tức xé tay áo Huyễn Tiểu Yên, Huyễn Tiểu Yên
vừa nổi giận thì Nhạn Hồi đã dùng mảnh vải đó che mắt mình lại: “Ngươi
đưa ta đi.”Nàng nói, “Việc tìm Thiên Diệu phải giao cho ngươi rồi.”
Huyễn Tiểu Yên ngây ra, “Chủ nhân... cô giao cho em nhiệm vụ quan trọng đến vậy sao...”
”Ta tin ngươi.”
Nhạn Hồi đưa tay ra, Huyễn Tiểu Yên thoáng nhìn, nghiến răng nói: “Được! Hôm nay em nhất định đưa cô đi tìm bằng được Thiên Diệu!”
”Thiên Diệu...”
”Thiên Diệu...”
Có âm thanh không ngừng vang vọng bên tai hắn, Thiên Diệu mở mắt, thấy Nhạn Hồi vẻ mặt lo lắng đang nhìn mình.
Thiên Diệu nhìn nàng, Nhạn Hồi dìu hắn dậy: “Bị thương rồi sao?”
Thiên Diệu cúi đầu cảm nhận sức mạnh trong cơ thể rồi lắc đầu, “Không sao.”
”Dường như chúng ta rơi vào trong trận pháp này rồi, kế sách duy nhất bây giờ
chỉ có tìm được mắt trận trong trận này mới phá giải được.” Nhạn Hồi
ngoảnh đầu nhìn quanh, sau đó nhìn về một hướng, “Chàng có cảm nhận được khí tức kỳ dị phía đó không?”
Thiên Diệu nhìn theo ngón tay Nhạn Hồi chỉ, rồi xoay sang nhìn nàng: “Không cần dụ ta đi về phía đó, nói đi, ngươi muốn gì?”
Nhạn Hồi ngây người, có hơi nghi hoặc, “Chàng đang nói gì vậy?”
Thiên Diệu cúi đầu cười cười, “Vì là mặt của Nhạn Hồi nên vừa rồi ta mới nói
năng tử tế, nhưng mà...” Ánh mắt Thiên Diệu khẽ lạnh, “Nếu ngươi còn
diễn tiếp, e là ta sẽ không khách sáo đâu.”
Nhạn Hồi đang dìu
Thiên Diệu tức thì sa sầm mặt, mắt lập tức lộ ra hung quang, bàn tay
đang nắm cánh tay Thiên Diệu lập tức hóa thành sợi mây, muốn quấn lấy
cánh tay Thiên Diệu, gương mặt kia cũng chầm chậm hóa thành vỏ cây, cuối cùng mặt mũi hoàn toàn biến dạng.
Toàn thân Thiên Diệu bùng lên ngọn lửa, trong phút chốc thiêu rụi cành cây khô kia thành tro bụi.
Thiên Diệu phủi áo đứng dậy, hắn đảo mắt, bắt lấy Tố Ảnh đang đứng trên cây to bên cạnh.
”Nhạn Hồi đâu?”
Mắt Tố Ảnh tối sầm, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Quan tâm quá nhỉ? Yêu
long Thiên Diệu, ngươi đúng là thâm tình với nó.” Tố Ảnh nói, “Hai mươi
năm trước vẫn chưa cho ngươi bài học sao? Ngươi không sợ Nhạn Hồi kia có mưu đồ với ngươi sao?”
”Ta chỉ sợ Nhạn Hồi có mưu đồ với ta
không nhiều” Hắn nói rất đơn giản nhẹ nhàng, tuy nhiên đối với người
từng trải qua chuyện như vậy, hàm ý trong lời này phải nói là rất sâu
sắc.
Tố Ảnh thoáng im lặng, kế đó gật đầu: “Được, vậy ta cho
ngươi gặp nó.” Bà ta vẫy tay, trên cây khô khổng lồ liền treo cơ thể
Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi đang nhắm nghiền đôi mắt, thất khiếu chảy máu, ngực bị rách một lỗ lớn, bên trong đen ngòm không thấy được gì.
Đồng tử Thiên Diệu co rút lại, “Cô đã làm gì nàng ấy?”
Tố Ảnh hờ hững nói: “Lúc bắt nó còn bắt được một tiểu Huyễn yêu nữa, ngươi bảo nó nói cho ngươi nghe đi.” Nói xong, Huyễn Tiểu Yên bị ném trong
không trung tới bên chân Thiên Diệu.
Thiên Diệu ngây người, Huyễn Tiểu Yên bò dậy, mắt sưng đỏ khóc nói: “Ta... ta và chủ nhân tới tìm
ngươi... Nữ nhân xấu kia đã moi tim chủ nhân, chủ nhân... chủ nhân sắp
không sống nổi nữa rồi... Mau cứu chủ nhân đi.”
Lòng dạ Thiên
Diệu rối bời, lại nghe Tố Ảnh hời hợt nói thêm: “Ta đã lấy được vảy Hộ
Tâm và nội đan của ngươi, ngươi và nó hãy tự sinh tự diệt trong trận
pháp này đi.”
Thiên Diệu nghiến răng, đôi mắt lập tức đỏ rực, một ngọn lửa nóng hổi lao thẳng về phía Tố Ảnh, lúc ngọn lửa sắp tới nơi Tố Ảnh đứng thì Tố Ảnh tức khắc biến mất, ngọn lửa chỉ đốt cháy dây trói
Nhạn Hồi.
Khoảnh khắc Nhạn Hồi rơi xuống đất, Thiên Diệu phi thân về phía trước ôm nàng vào lòng.
Cơ thể nang dường như đã sắp băng lạnh đến mức không còn độ ấm, cho dù rơi vào lòng Thiên Diệu nàng cũng không mở mắt, hơi thở trên mũi yếu đến
mức không thể cảm nhận được.
”Nhạn Hồi?” Hắn gọi, Nhạn Hồi đương
nhiên chẳng mảy may phản ứng, Thiên Diệu nghiến răng, hắn nắm tay Nhạn
Hồi, liều mình truyền pháp lực trong cơ thể vào người nàng.
”Ta sẽ đưa nàng ra.” Thiên Diệu nói, “Nàng đừng sợ.”
Lúc Thiên Diệu truyền pháp lực vào trong cơ thể Nhạn Hồi, Huyễn Tiểu Yên đờ đẫn sau lưng hắn bỗng đứng dậy, mắt nó lóe hàn quang, mỗi một bước đi
đều có hàn khí tự nhiên ngưng tụ dưới chân nó.
Gương mặt nó thay đổi hoàn toàn, cuối cùng biến thành dáng vẻ của Tố Ảnh.
Nó đi tới sau lưng Thiên Diệu, đưa tay đăm chủy thủ hàn băng trong tay về phía cổ Thiên Diệu!
Đúng lúc này, trên không trung bỗng truyền tới tiếng gió rít, một ngọn lửa
từ không trung đánh tới, vừa khéo đánh ngay lên chủy thủ han băng của Tố Ảnh, nước từ lưỡi dao băng tan ra nhỏ lên cổ Thiên Diệu, Thiên Diệu
ngây người, thần trí tỉnh táo được đôi chút, trên cao bỗng truyền tới
một tiếng gọi gấp gáp: “Thiên Diệu mau dừng tay!”
Có lửa trong
không trung rơi xuống như mưa, thân hình Tố Ảnh tan biến trong lửa, vai
Thiên Diệu bị đẩy mạnh làm hắn ngã xuống đất, trong lúc Thiên Diệu ngơ
ngác, một Nhạn Hồi sống sờ sờ nhào lên người hắn, tuy mày vẫn nhíu chặt, nhưng thất khiếu không chảy máu, tim vẫn còn nguyên, Nhạn Hồi véo mạnh
lên mặt hắn: “Tỉnh lại đi, đó không phải là ta!”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi không lên tiếng Nhạn Hồi lại kéo mạnh da mặt hắn: “Mau tỉnh lại đi!”
”Tỉnh rồi.” Thiên Diệu nói, đổi lại là tiếng Nhạn Hồi mắng: “Vậy chàng còn không mau thu pháp lực lại đi”
Thiên Diệu cúi đầu, lúc này mới phát hiện “Nhạn Hồi” đang được hắn truyền pháp lực thật ra chỉ là một khúc cây khô.
Cây khô bắt đầu mọc mầm, chậm chậm biến thành hình người.
Thiên Diệu thu lại pháp lực cây khô kia đã mọc ra hình người, nó cứng nhắc
đưa tay muốn tấn công hai người, Nhạn Hồi thấy vậy bèn kéo Thiên Diệu
chạy, vừa chạy vừa hỏi Huyễn Tiểu Yên bay bên cạnh: “Ngươi cảm giác được mắt trận chưa?”
”Không biết!” Huyễn Tiểu Yên nói, “Chỉ cảm giác khí tức nơi này rất nặng, nhưng không nhìn thấy mắt trận gì hết.”
Nó vừa dứt lời, trong không tung có trâm băng rào rào bắn xuống. Thiên
Diệu ôm lấy Nhạn Hồi, phẩy tay áo, một kết giới lửa lấp lánh ánh sáng đỏ được phủ lên quanh hai người.
Tố Ảnh trong không trung lạnh lùng nhìn ba người phía dưới. So với ba nãy, sắc mặt bà ta càng khó coi hơn
mấy phần: “Một Huyễn yêu nhỏ nhoi mà dám làm loạn mưu kế của ta.” Ánh
mắt Tố Ảnh lạnh lẽo, bỗng nhiên mặt đất nơi ba người đứng bắt đầu chấn
động, Huyễn Tiểu Yên không được Thiên Diệu ôm liền bị hất tới rìa kết
giới lửa.
Nhạn Hồi muốn đuổi theo, Huyễn Tiểu Yên đã bị một sợi
dây mây từ dưới đất xuyên lên trói lại, sợi mây như rắn siết chặt nó,
trên sợi mây bắt đầu mọc gai, sắp sửa xé Huyễn Tiểu Yên thành mảnh vụn.
Thiên Diệu rút kết giới, thấp giọng nói với Nhạn Hồi: “Cho ta chút máu.” Sau đó cắn lên ngón tay Nhạn Hồi.
Ngón tay Nhạn Hồi đau nhói, máu thấm ướt môi Thiên Diệu, tay hắn kết ấn, hỏa long từ chân trời bay tới xông về phía Tố Ảnh, Tố Ảnh dùng pháp thuật
chống đỡ, không ai ngờ rằng, Thiên Diệu lại lắc người, một mình nhào tới cây khô khổng lồ kia, lòng bàn tay kết ấn đập mạnh lên thân cây.
Đang giao đấu với hỏa long trong không trung, đồng tử Tố Ảnh co lại.
Trên cây to lập tức xuất hiện một vết nứt, cùng lúc trên mặt Tố Ánh cũng xuất hiện mộ vết rạn.
Động tác trên tay Tố Ảnh ngừng lại, hỏa long liền quấn quanh người bà ta. Ngọn lửa bùng lên, cây khô cũng bắt đầu bốc cháy.
Nhạn Hồi thấy vậy bèn tiến lên chặt đứt sợi mây trói Huyễn Tiểu Yên, toàn
thân Huyễn Tiểu Yên đã bị gai trên sợi mây cứa rách, nó đau đến phát
khóc. Nhạn Hồi ôm đầu nó vỗ nhẹ, dỗ dành mấy câu Huyễn Tiểu Yên mới thôi khóc nói: “Em còn đang thắc mắc trận này sao lại lợi hại đến mức như
vậy, thì ra Tố Ảnh kia không muốn sống nữa, bà ta đã liên kết tính mạng
mình với trận pháp! Chả trach bà ta có mặt khắp nơi.”
Dùng mạng bày trận...
Tố Ảnh... không muốn sống nữa.