Type: ViVu
Tố Ảnh không muốn sống nữa, hiểu ra tâm tư của bà ta, Nhạn Hồi cười lạnh: “Bà ta có thể nghĩ như vậy ta thấy cũng tốt.”
Huyễn Tiểu Yên ngẩng đầu nhìn nàng, thoáng im lặng rồi nói: “Cách không muốn
sống có rất nhiều, tại sao bà ta nhất định phải dùng mạng bày trận chứ,
nếu một lòng muốn tìm cái chết thì tự mình kết liễu là được rồi, nếu
muốn tìm chúng ta đánh nhau thì đâu cần phải dùng cách phức tạp như bày
trận.”
Đúng vậy, Tố Ảnh nhất định có âm mưu khác.
Nhạn Hồi đưa tay ra nói với Huyễn Tiểu Yên: “Trốn vào trong nhẫn đi.”
Huyễn Tiểu Yên nói: “Không cần em giúp nữa sao?”
”Ngươi đã giúp ta một việc lớn rồi.”
Huyễn Tiểu Yên đặc biệt nhạy bén với huyễn trận, nếu nó nói khí tức ỏ đây kỳ
quặc, vậy nơi này nhất định có vấn đề, có điều ở đây ngoài cây to kia ra chỉ còn Tố Ảnh. Bởi vậy vừa rồi đầu tiên Thiên Diệu dùng hỏa long tấn
công Tố Ảnh, sau đó đích thân tới đốt cây to kia, hành động thứ hi nhất
định có liên quan tới mắt trận.
Hơn nữa Tố Ảnh dùng mạng bày trận vậy mắt trận nhất định nằm trên người Tố Ảnh, song lúc Thiên Diệu tấn
công cây to kia, vẻ mặt Tố Ảnh càng căng thẳng hơn tấn công chính bà ta, vậy cây to kia chắc chắn cũng có vấn đề.
Sau khi Huyễn Tiểu Yên
trốn vào trong nhẫn, Nhạn Hồi phi thân tới phía trước, đáp xuống bên
cạnh cây to, Tố Ảnh đã diệt được hỏa long, Nhạn Hồi nói: “Chàng đối phó
với bà ta, để ta đốt cây này.”
Thiên Diệu phi thân lên không trung đấu với Tố Ảnh.
Tô Ảnh thấy Nhạn Hồi dùng máu làm mồi, bắt đầu đốt cây, đôi mắt lập tức
trợn trừng, răng nghiến chặt tựa như căm hận cực độ, bà ta không muốn
giao tranh với Thiên Diệu nữa, nhưng Thiên Diệu lại liên tục quấy nhiễu
bà ta, không cho bà ta xuống cản Nhạn Hồi.
Tố Ảnh nổi giận, khí
tức toàn thân bùng lên, hàn băng tỏa ra khắp trận pháp, nhất thời ngọn
lửa trên thân cây to dường như cũng bị kết băng.
Nhạn Hồi cảm
thấy toàn thân lạnh lẽo, tựa như có châm băng đâm vào da, chỉ có trái
tim đang đập trong ngực vẫn duy trì độ ấm cho cơ thể nàng.
Thân
cây to bị ngọn lửa đốt nứt ra một đường, Nhạn Hồi đưa tay vào trong,
nàng thổi một hơi nóng, trong sương trắng mờ mịt, pháp lực ở lòng bàn
tay bùng lên, ngọn lửa như sấm sét bốc cháy từ trong khe nứt tỏa ra, chẻ thân cây to này thành hai mảnh!
Trong thân cây có một nam nhân do sợi mây bện thành đang lặng lẽ đứng đó.
Nhìn thấy ngũ quan và dáng vẻ của nam nhân bện từ sợi mây, Nhạn Hồi ngây người: “Lục Mộ Sinh...”
Tố Ảnh đã dùng cỏ mây làm thành một hình nộm Lục Mộ Sinh trong cây này... Lẽ nào bà ta còn muốn hồi sinh Lục Mộ Sinh?
Bởi vậy bà ta mới dùng mạng bày trận, muốn giết nàng và Thiên Diệu trong
trận, dùng huyết tinh của nàng và Thiên Diệu để tế hình nộm này, cho
hình nộm này sống lại?”
Đây chẳng phải là tà thuật của tu tà sao?
Trong lúc kinh ngạc, Nhạn Hồi còn nhìn thấy ở ngực hình nộm có một hạt châu đang lấp lánh phát sáng giữa những sợi mây.
Đó là cai gì?
Nhạn Hồi chau mày, đưa tay muốn chạm vào, Tố Ảnh trng không trung thấy vậy
lập tức như phát điên, pháp lực tỏa ra khắp người, định thân Thiên Diệu
trên không, bà ta nổi giận lao về phía Nhạn Hồi: “Đừng hòng chạm vào
Linh châu của ta!”
Bà ta lao nhanh đến, Nhạn Hồi không thể tránh
né, dứt khoát móc Linh châu trong tim hình nộm ra, nắm trong lòng bàn
tay nhìn Tố Ảnh: “Đây.” Nàng nói, “Ta chạm vào rồi đó, bà làm gì ta?”
Tố Ảnh vội vàng dừng lại trước mặt Nhạn Hồi, tóc tai rũ rượi, tiên khí không còn, cả người thê lương như bước vào đường cùng.
”Đưa Linh châu cho ta.” Tố Ảnh chìa tay ra với Nhạn Hồi, “Nó không có tác dụng gì với ngươi hết.”
Linh châu? Nhạn Hồi bỗng nhớ lại lúc trước Tố Ảnh đưa nàng đi cùng Lục Mộ
Sinh, trên đường Tố Ảnh từng hỏi Lục Mộ Sinh có nhớ lại quá khứ chưa.
Khi ấy bà ta đã nhắc tới hai chữ Linh châu, đây là thứ có thể khiến Lục
Mộ Sinh nhớ lại ký ức kiếp trước sao...
Sau khi Lục Mộ Sinh chết, viên châu này đã cất giữ chút ký ức y tìm lại được, lúc chế tạo hình
nộm này, Tố Ảnh đã đặt viên châu vào tim y, như vậy hình nộm này có thể
có được ký ức của Tướng quân lúc trước...
Nói vậy viên châu này
thật sự rất quan trọng với Tố Ảnh. Vì ngoài ký ức được cất giữ bên
trong, trên thế gian này không còn bất kì vết tích nào về tình yêu giữa
bà và Tướng quân nữa.
Nhạn Hồi một tay nắm Linh Châu, một tay chìa ra trước mặt Tố Ảnh: “Mắt trận đâu? Thả ta và Thiên Diệu ra ngoài.”
Ảnh mắt Tố Ảnh trở nên u tối, không hề có hành động gì, “Cho dù hôm nay ta
thả ngươi ra, ngày sau ngươi cũng không giữ được trái tim, rồi sẽ ó
người móc nó ra.”
Nhạn Hồi nhếch môi cười khẩy, “Vậy chờ sau này
hã nói. Hôm nay ta không muốn nói chuyện với bà.” Nàng siết lòng bàn
tay, chỉ nghe “rắc” một tiếng, bề mặt Linh châu nứt ra một khe mảnh.
Tố Ảnh lập tức biến sắc, “Ta thả các ngươi đi.”
Nhạn Hồi nghiêm túc bổ sung: “Thả bọn ta đi trước đã.”
Tố Ảnh cụp mắt, “Được.” Bà ta thu tay vào tay áo, Nhạn Hồi im lặng chờ bà
ta giao ra mắt trận, thình lình trong không trung truyền đến tiếng băng
vỡ, tiếp đó là tiếng hét lớn của Thiên Diệu: “Tránh ra!”
Xưa nay
Nhạn Hồi và Thiên Diệu rất ăn ý, Thiên Diệu kêu nàng tránh, nàng bèn
nhào sang bên cạnh không cần suy nghĩ, mắt Tố Ảnh hiển hiện vẻ hung ác,
trường kiếm trong tay chém về phía Nhạn Hồi vừa đứng, mặt đất ở đó cũng
có sợi mây đâm ra, nếu Nhạn Hồi không tránh thì đã bị đâm xuyên qua
người.
Lòng Nhạn Hồi rét lạnh, thấy Tố Ảnh vẫn nhìn mình đầy vẻ
dữ tợn, nàng nắm Linh châu trong tay đập mạnh xuống đất: “Đây là điều bà muốn đó.”
Tố Ảnh bàng hoàng.
Linh Châu nhanh chóng vỡ nát, hào quang trong Linh châu tỏa ra, trong đầu Nhạn Hồi dường như có vô số cảnh tượng lướt qua.
Mỗi một cảnh tượng Nhạn Hồi đêu thấy lạ lẫm, nhưng nàng nhận ra nữ nhân
tong đó, chính là Tố Ảnh chân nhân trước mặt, nam chính trong cảnh Nhạn
Hồi cũng thấy rất quen thuộc, y giống Lục Mộ Sinh nhưng lại không phải
Lục Mộ Sinh.
Nam nhân kia thân mặc khải giáp huyền thiết, cả
người bê bết máu một mình đi trong tuyết trắng hoang vu, sau đó gặp được Tố Ảnh...
Đây là ký ức kiếp trước giữa Tố Ảnh và Lục Mộ Sinh...
Mắt Tố Ảnh bị hào quang của Linh châu chiếu sáng, hiển nhiên bà ta cũng
nhìn thấy cảnh tượng này, liền hoàn toàn sửng sốt, tiếp đó cảnh tượng
luân chuyển, xuân đi thu đến, tất cả những lúc Tố Ảnh ở bên Tướng quân
kiếp trước đều xuất hiện. Họ cùng đứng trên cao nhìn ra xa, cùng chèo
thuyền trên hồ, cùng nhàn nhã đánh cờ.
Mỗi một cảnh đều chân thực như mới xảy ra hôm qua.
Khóe môi Tố Ảnh bất giác run rẩy, “Thì ra chàng đã nhớ lại tất cả.” Bà ta
nói, “Chàng đã nhớ lại tất cả... Rõ ràng chàng đã nhớ lại tất cả! Chàng
gạt ta, chuyện kiếp tước rõ ràng chàng đã nhớ lại tất cả! Không phải là
mơ thấy đôi chút, không phải ký ức rời rạc, là toàn bộ...”
Tố Ảnh dường như bị đả kích cực độ, “Chàng đã nhớ lại tất cả, nhưng cuối cùng
chàng vẫn muốn đi theo Hồ yêu kia. Chàng...” Tố Ảnh im lặng một lúc,
khóe môi vẫn không ngừng run rẩy, bà ta cắn môi, đến khi trên môi đẫm
máu tươi.
Lục Mộ Sinh đã nhớ lại chuyện kiếp trước, chỉ là cho dù đã nhớ lại hoàn toàn, hắn cũng vẫn đi theo Vân Hi công chúa, cũng vẫn
oán hận Tố Ảnh, cũng vẫn không bằng lòng đón nhận bà ta.
Đối với Tố Ảnh, điều này rõ ràng đã triệt để xé tan chút ảo tưởng cuối cùng của bà ta đối với Lục Mộ Sinh.
Không phải Lục Mộ Sinh không nhớ, mà là hắn không yêu bà ta nữa.
Mà là hắn đã luân hồi, đã chuyển thế, biến thành một người khác, sau đó...
Yêu một người khác.
Trong mắt Tố Ảnh ngập tràn lệ nóng, sau đó nước mắt dần dần trở nên đục ngầu
cuối cùng đẫm màu máu. Bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt
nhìn Nhạn Hồi như muốn nứt ra, gương mặt huyết lệ đầm đìa khiến bà ta
trông như yêu ma từ Địa ngục: “Tại sao ngươi lại cho ta thấy những điều
này?” Bà ta căm hận Nhạn Hồi, “Tại sao ngươi lại phá vỡ ký ức của
chàng!”
Dưới sát khí và tiên lực khổng lồ đè nén, Nhạn Hồi cảm thấy toàn thân bắt đầu tê dại, ngay cả. cử động nàng cũng không thể.
”Ngươi đáng chết!” Tố Ảnh nói, năm ngón tay bà ta lập tức hóa thành đao băng
bén nhọn, đầu tóc bà ta hóa bạc, màu của đồng tử cũng trở nên rất nhạt,
cả người như biến thành yêu ma băng tuyết.
Bà ta chộp mạnh về phía Nhạn Hồi, chuẩn bị chém Nhạn Hồi thành mảnh vụn.
Đúng vào lúc này sau lưng bà ta bỗng vang lên một tiếng “rắc” giòn giã.
Động tác trên tay Tố Ảnh khựng lại, bà ta cúi đầu nhìn xuống, ngực bà ta bị một thanh trường kiếm xuyên qua.
Cơ thể bà ta cũng đã không còn là cơ thể bình thường, cả người đã biến
thành băng cứng, sau khi bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực thì cơ thể
càng nhanh chóng kết băng hơn, trên mặt mọc ra gai băng, bản thân bà ta
cũng không thể cử động nữa.
Chỉ có đồng tử vẫn đảo trong mắt, cuối cùng dừng lại ở những mảnh vụn của Linh châu.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, Tố Ảnh chợt nghĩ, lúc xưa ở nơi tuyết
trắng hoang vu, có lẽ bà ta không nên cứu Lục Mộ Sinh, không cứu y thì
bà ta vẫn là tiên nhân vời vợi trên cao, lạnh lạnh lùng nhìn thiên hạ,
không có bất kỳ chuyện gì trên thế gian có thể quấy nhiễu đường tu tiên
của bà ta.
Thế nhưng...
Thời khắc này quay đầu nghĩ lại,
lúc vui vẻ nhất trong đời bà ta vẫn là lúc ở bên Tướng quân, nếu không
có thời gian đó, cho dù tu tiên trăm năm cũng không tránh khỏi hai chữ
vô vị.
Đời bà ta đã làm rất nhiều việc, bà ta tưởng mình yêu Lục
Mộ Sinh, nhưng hóa ra là bà ta chỉ muốn quay lại thời khắc vui vẻ đó,
cuối cùng...
Rốt cuộc ông trời không chiều lòng người.
Thiên Diệu ở sau lưng Tố Ảnh rút kiếm ra, cơ thể Tố Ảnh lập tức vỡ vụn, hóa thành khối băng dưới đất.
Trời đất rung chuyển, cảnh sắc bốn phía luân chuyển biến hóa, rốt cuộc băng
tuyết cũng rút đi, cỏ cây trên đồng vẫn như cũ, cây to bên cạnh vẫn còn, có điều trong không khí không còn khí tức của trận pháp, cuối cùng họ
đã thoát khỏi trận pháp của Tố Ảnh.
Trên thế gian không còn Tố Ảnh chân nhân của Quảng Hàn môn nữa.
Cảm giác tê dại khắp người Nhạn Hồi vẫn còn, thoát khỏi cái chết, Nhạn Hồi
vẫn còn sửng sốt. Thiên Diệu đang ở trước mặt chìa tay về phía nàng,
Nhạn Hồi ngây người một lúc rồi nắm lấy tay Thiên Diệu.
Lòng bàn tay ấm áp khiến nàng cảm giác được những chuyện vừa rồi đã thật sự xảy ra.
Tố Ảnh chân nhân đã chết.
Đã biến mất khỏi thế gian này.