Hổ Tế

Chương 1775: Chương 1775




Dương Tiêu hiểu sâu sắc, những người giàu có và quyền lực rất Tên nhẫn, coi trọng môn đăng hộ đối.

Ý thích của Liễu Như Yên rất có thể là một thanh gươm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc giận nhà họ Liễu ở Đề Đô, sau đó phái một SỐ lượng lớn cao thủ đến giết Lý Thần Chiến.

Dương Tiêu nói tiếp: “Lần này tôi về Đê Đô giải quyết việc, chờ khi trở lại Trung Nguyên sẽ bảo người hỏi thăm giúp côi “Thế thì tốt quá, cảm ơn, cảm ơn!”

Liễu Như Yên rất kích động.

Sau khi từ thành phố Trung Nguyên đến Đề Đô trời đã hửng sảng, quả thật tối hôm qua Dương Tiêu lên máy bay đã quá muộn.

Vừa xuống máy bay, người đàn ông gây bị nhân viên an ninh bắt giữ, anh ta trừng mắt nhìn Dương Tiêu rồi hét to: “Thăng ngồc thích lo chuyện bao đồng, tôi sẽ không tha cho cậu!”

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ không tha cho anh!” Người béo trắng cũng hét lón.

Dương Tiêu hờ hững nhún vai, cảm nhận không khí ở Đề Đô, ánh mắt Dương Tiêu lạnh lẽo, không khỏi nắm chặt tay: “Đề Đô, tôi, Dương Tiêu cuối cùng đã trở lại!”

Ý định giết người, mãnh liệt!

Hận thù, dào dạt!

Nhớ lại những hình ảnh bị Dương Bân Hàn hãm hại mình năm đó, nhớ lại những hình ảnh bà cụ VÔ tình tàn nhẫn năm đó, lại nghĩ đến việc cha anh bị người khác sát hại và mẹ anh bị bắt, tâm trạng của Dương Tiêu không thể ổn định được nữa.

“Anh gì đó, tung tích của tôi đã bị lộ.

Ngoài kia có rất nhiều người của nhà họ Liễu ở Đề Đô đang chờ tôi ra ngoài, anh có cách nào để tôi trồn thoát không? Tôi không muôn gặp bọn họ!” Liêu Như Yên trả lời một cuộc điện thoại, sau đó vội vàng đến trước mặt Dương Tiêu.

Dương Tiêu híp mắt đầy sát khí, anh nhìn Liễu Như Yên: “cố không muốn về nhà?”

“Không phải tôi không muốn về nhà, mà là tôi không muôn có một đám người rình rập sau lưng. Anh có thể hiệu tâm trạng của tôi không?” Liễu Như Yên nói.

Dương Tiêu gật đầu: “Tôi hiểu! Chỉ cần cỏ thể giúp cô tránh đám người này, tôi dùng biện pháp gì cũng được đúng không?”

“Ừ, biện pháp gì cũng được!” Liễu Như Yên gật đầu.

Dương Tiêu thấp giọng nói: “Vậy được, tôi giúp cô, cô đi theo tôi!”

“Ngồi xồổm xuống!” Kéo Liễu Như Yên đên một khu thưa thớt, Dương Tiêu nghiêm túc nhìn Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên vô thức rụt rè hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”

“Tôi còn có chuyện, nếu cô muốn tránh bọn họ thì mau ngồi xốm xuống!” Dương Tiêu lại nói.

Liễu Như Yên nhìn Dương Tiêu không giống đang nói đùa, cô ta do dự vài giây rồi ngồi xổm xuống.

Bốp bốp bóp!!!

Ngay khi Liễu Như Yên vừa ngồi xổm xuông, Dương Tiêu đã nhanh chóng dùng chân phải đá vào gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên bị cú đá của Dương Tiêu làm cho choáng váng, cô ta ngã quy xuông: “Anh… vậy mà anh lại đánh tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.