“Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, tôi đang giúp cô. Thủ đoạn này gọi là hoàn toàn không thê nhận ra, không hề có hại gì cả. Đó là một kỹ thuật dịch dung cao cập, biện pháp hơi đặc biệt, không tin cô có thể lầy gương ra soil”
Dương Tiêu giải thích một chút.
Liễu Như Yên rất nghi ngờ nhìn Dương Tiêu, cô ta lây một chiếc gương nhỏ ra xem kỹ, chỉ thầy cả khuôn mặt khiếp sợ như đâu heo, hoàn toàn không tỊ thể nhận ra người trong gương là Liễu Như Yên, ngược lại rât giỗng một người quái dị.
Điều quan trọng nhất là những gì Dương Tiêu nói đều đúng, không có hại gì cả.
“Oal Anh cũng giỏi quá nhỉ?”
Dương Tiêu xua tay: “Thuật dịch dung của Trung Hoa rộng lớn thâm sâu, đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ, tôi có việc phải làm, đi trước đây!”
Dứt lời, Dương Tiêu kiên quyết bước ra khỏi sân bay.
“Đội trưởng, bên này!” Vừa ra khỏi sân bay, một thanh niên lái chiếc Lamborghini vẫy tay với Dương Tiêu.
Người tới đón Dương Tiêu chính là Trân Khải của gia tộc sô một ở Tây Song Bản Nạp, biết Dương Tiêu sắp trở về Đề Đô, anh ta đã bắt đầu bồ trí ở Đề Đô.
Dương Tiêu trông như là đội trưởng của anh ta, nhưng thực tế họ là anh em vào sinh ra tử.
Lần này Dương Tiêu trở lại, Trần Khải sẽ giúp hệt sức.
Dương Tiêu bước lên ghế lái phụ nhẹ giọng nói: “Tốc độ của cậu nhanh thật đói”
“He he đội trưởng, đổi từ đi, đàn ông chúng ta không thê nói nhanh.
Chuyện đó, tôi lây tên anh mở một công ty hoa ở Đề Đô, biển hoa lớn nhật của chúng ta không thể lãng phí như thế, đúng không?” Trần Khải cười toe toét.
Dương Tiêu không từ chối: “Cậu sắp xếp là được!”
Biển hoa lớn nhất là do Dương Tiêu mua cho Đường Mộc Tuyết, nhưng bây giờ Đường Mộc Tuyết cũng không có tâm tư chăm sóc, bán ở Đề Đô cũng là một lựa chọn tốt.
“Hơn nữa, thị trường hoa ở Đề Đô, cũng Ôn, quan trọng nhất là tôi tuyên được một cô gái rất thú vị. Cô gái này như tiên nữ, lại rất mưu trí, nơi này do cô ấy dẫn dắt, toàn bộ công ty chưa mở được bao lâu đã ký được mây đơn hàng lớn!” Trần Khải hào hứng nói.
Dương Tiêu mở một chai nước khoáng Nongfu, nhầm nháp rồi hỏi: “Người này là ai? Lại có thê nhận được lời khen của cậu!”
Trọng án tượng của Dương Tiêu, Trân Khải không phải là một chàng trai kén chọn bình thường, môi khi xem phim bom tân hành động của Nhật, Trần Khải luôn có thê nhìn ra khuyết điểm của người diễn.
Kỹ thuật này không thành thạo, thầy dạy chưa đạt yêu cầu, cái này mỏng quá, cái kia tròn trịa.
Tóm lại, Trần Khải chỉ khen ngợi thầy Aoi trong bom tấn hành động của Nhật.
“Đội trưởng, nhắc tới thì cô gái này cũng đên từ thành phố Trung Nguyên.
Họ của cô ây hơi hiểm, họ Hoa, tên Hoa Mộ Tranh!” Trần Khải nói rất nghiêm túc.
Hoa… Hoa Mộ Tranh?
Phụt!