Gương mặt của Dương Bân Hàn đanh lại, anh ta không ngờ ngay lúc mâu chốt sẽ có người đên phá rồi.
Chúc mừng cậu chủ nhỏ trở về, đây là đang đánh vào mặt mình sao?
Mọi người đều vô thức ngắng đầu lên, mất họ nhìn chằm chăm vào lồi vào của khách sạn Thần Phong.
Chỉ nhìn thấy một người đẹp vô song trong bộ vest xám bạc bước vào từ cửa.
Hôm nay Hoa Mộ Tranh ăn mặc chỉnh tề, tóc được chải tỉ mỉ và gọn gàng.
Cô đặc biệt trang điểm cho mắt với màu vàng kim tỉnh xảo, trên chiếc cô trắng như tuyết là một chiếc vòng cô kim cương bạch kim chói lóa.
Chiếc quân ren đen cũng được phôi với giày cao gót màu xám bạc càng làm tôn lên đôi chân ngọc thon gọn và quyên rũ lạ thường, vửa trí thức vừa quyền rũ lại thêm một chút uy nghiêm nữ tính.
“Người phụ nữ này đẹp thật đây!”
Đây là ân tượng đâu tiên mà mọi người cảm nhận được khi nhìn Hoa Mộ Tranh.
Khuôn mặt ngọc bích của Hoa Mộ Tranh tràn đây uy nghiêm mạnh mẽ, trên mặt lộ ra vẻ tự tin của một người phụ nữ, cả người đều là anh hùng, hào kiệt, tài hoa hơn người.
Có người nhận ra Hoa Mộ Tranh: “Hoa Mộ Tranh của nhà họ Hoa ở Trung Nguyên? Đây… đây không. phải là người có chỉ số IQ cao trên thê giới sao? Sao… sao cô ây lại đến chúc mừng Dương Tiêu trở về?”
“Không… không biết! Hoa Mộ Tranh rât nồi tiếng ở trong nước, rất nhiều công ty trong danh sách Eortune 500 đã mời cô vào vị trí quản lý cập cao với mức lương hàng năm hơn một trăm triệu tệ, nhưng người phụ nữ này đã từ chối họ. Làm sao một người phụ nữ thông minh như này lại quen biệt với một đứa con rơi như Dương Tiêu được?”
“Đúng vậy! Chắc chắn có vấn đè!”
Nhiều người kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu, không hiểu tại sao Hoa Mộ Tranh lại quen biết Dương Tiêu.
Trong những năm gần đây, chỉ số JQ của Hoa Mộ Tranh đã đè bẹp tất cả những người đương thời và trở thành ngôi sao mới sáng giá nhất có chỉ số |Ố trong nước, có vô số người biết Hoa Mộ Tranh.
“Phế vật, cậu có ý chứ gì?” Bị Hoa Mộ Tranh nhìn diện chăm, Dương Bân Hàn nhìn Dương Tiêu, ánh mắt gần như bùng cháy.
Dương Tiêu nhập một ngụm rượu mạnh, mặt mày anh nhợt nhạt nhìn Dương Bân Hản nói: “Tôi nói rồi, hôm nay tôi sẽ dẫn bạn đến chúc mừng anh Dương trở về từ nước ngoài!”
“Cậu…” Nhìn chằm chằm vẻ mặt khiêu khích của Dương Tiêu, Dương Bân Hàn tức giận gân như bùng nỗ, anh ta hít một hơi thật sâu giả vờ bình tĩnh: “Tốt! Tốt, rất tốt! Người có chỉ số IQ cao trên thế giới, đúng.
không? Trước mặt tôi thì có là gì?
Sau lừng cậu còn gì thì cứ dẫn ra hết đi!”
“Anh Dương!” Hoa Mộ Tranh tài trí ưu nhã đi tới bên cạnh Dương Tiêu.
Dương Tiêu bình tĩnh nói: “Cô Hoa không cân khách sáo đâu, ngôi đi!”
Hoa Mộ Tranh khẽ gật đầu, cô nhìn Dương Bân Hàn rồi cười nhẹ, ngồi bên cạnh Dương Tiêu, thái độ thù địch của cô khá rõ ràng.
“Hoa Mộ Tranh? Người phụ nữ này có chút thủ đoạn! Tuy nhiên không đủ đề thu hút sự chú ý của tôi!” Bà cụ liếc mắt lắm bẩm.
Sắc mặt của Dương Bân Hàn trở nên lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Sao?
Cậu chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?”