“Trân Khải, cậu chủ nhà họ Trân, gia tộc số một ở Tây Song Bản Nạp đến chúc mừng cậu chủ nhỏ nhà họ Dương trẻ về!”
Dương Bân Hàn vừa dứt lời, một giọng nói không thân thiện khác bùng nô.
Nhìn xung quanh, Trần Khải mặc một bộ vest lịch lãm, đi về phía khu vực trung tâm của khách ni Thần Phong với một nụ cười.
“Nhà họ Trần, gia tộc mạnh số một ở Tây Song Bản Nạp cũng tới đây?”
Sắc mặt bà cụ chợt dao động.
Bà ta cho răng Dương Tiêu chỉ có chút tài, nhưng bà ta không ngò đứa cháu út lưu lạc bên ngoài nhiêu năm như vậy lại chắn động đền gia tộc quyền lực nhất Tây Song Bản Nạp.
Nhìn chằm chằm Trần Khải, vẻ mặt Dương Bân Hàn dần dần trở nên nặng nê: “Miêu Cương, nhà họ Trân?”
Tây Song Bản Nạp thuộc Miêu Cương, nhà họ Trân không chỉ là một dòng họ địa phương ở Tây Song Bản Nạp, mà còn là một trong những dòng họ tốt nhất ở Miêu Cương.
Sự xuất hiện của Trần Khải hoàn toàn năm ngoài dự đoán của Dương Bân Hàn, điều này khiến ánh mắt của Dương Bân Hàn nhìn Dương Tiêu hoàn toàn thay đổi.
“Xin chào, anh cả Dương!” Trần Khải bước tới, cười khà khà.
Dương Bân Hàn nhìn Trần Khải nói: “Miêu Cương, nhà họ Trần, các người duỗi tay quá xa rồi nhỉ? Rốt Cuộc thằng em trai phế vật của tôi đã cho cậu ích lợi gì, lại có thể bắt cậu tới giúp?”
“Vãi ạ! Đội trưởng, anh nói đúng, anh cả của anh chẳng tốt đẹp gì cả, mặt mũi hung dữ như chói” Trần Khải trực tiếp bỏ qua Dương Bân Hàn, kéo ghế ngôi bên cạnh Dương Tiêu.
Hung dữ… như chó?
Phụt!
Nghe Trần Khải dám làm nhục mình như vậy, Dương Bân Hàn suýt bị nội thương.
Dương Tiêu thờ ơ nói: “Đã biết đó là một con chó hung ác thì bót nói lại đi!”
“Được rồi!” Trần Khải cười nhếch mép.
“Tức chết mật! Tức chết mật!” Nghe đên đây, Dương Bân Hàn thực sự muôn tát vào mặt Dương Tiêu, lãi.
tung cái bàn Dương Tiêu đang ngồi.
Dám công khai mắng mình là chó hoang, đơn giản là không thể chịu đựng được.
Vẻ mặt già của quản gia Trịnh Thu không có gì khác thường, ông nhìn cảnh tượng này, muôn xem Dương Tiêu có bao nhiêu chiêu sau.
Hơn nghìn người có mặt tại hiện trường càng kinh ngạc hơn, bọn không ngờ Dương Tiêu còn có chiêu sau, vừa mở miệng đã giương cung bạt kiếm.
Vẻ mặt Dương Bân Hàn dữ tọn, âm u nói: Dương Tiêu, cậu chỉ dùng mỗi thủ đoạn này thôi sao? Thủ đoạn nữa đâu? Còn thủ đoạn gì thì cứ lấy ra hết đi!”
“Lý Minh Hiên, cậu chủ nhà họ Lý ở Đồng Hải tới chúc mừng cậu Phủ! nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô bão táp trở về|”
Trong tích tắc, một giọng nói khác đâm vào tỉm Dương Bân Hàn như một nhát búa nặng nê.
“Nhà họ Lý ở Đông Hải?” Dương Bân Hàn chợt kinh ngạc.