Nếu như không có chiếc nhẫn đen này của Dương Tiêu, có lẽ tập đoàn châu báu Bạch thị thật sự sẽ phải phá sản.
Nữ thư ký nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đen, há hốc miệng nói: “Bạch tổng, chiếc…chiếc nhẫn này thật sự là đồ vật của tên phế vật Dương Tiêu con rễ Đường gia hay sao? Hắn…hắn không phải là tên phế vật nổi danh hay sao? Như thế nào lại thành chủ nhân của gia tộc Robert — gia tộc tài phiệt cấp thế giới chứ?
“Tôi cũng rất muốn biết đáp án!” Bạch Du Tĩnh thần sắc phức tạp, thấp giọng nói.
Lúc này, trong lòng Bạch Du Tĩnh không cách nào bình tĩnh được, giống như một hòn đá rơi vào giữa mặt hồ, không ngừng dậy sóng.
Dương Tiêu hoàn toàn không biết rằng, sự xuất hiện của chiếc nhẫn đen mà Dương Tiêu để lại trong vô hình đã giúp Bạch Du Tĩnh hoá giải nguy hiểm phá sản của công ty.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã đến sáng sớm ngày thứ sáu.
Dương Tiêu từ sáng sớm đã thức dậy rời khỏi giường chuẩn bị bữa sáng.
Những ngày này, thái độ của Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm vẫn chán ghét như trước đây, còn Đường Mộc Tuyết vẫn không hè để ý đến Dương Tiêu.
Dương Tiêu những ngày này đều ngủ trên ghế sofa, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện du lịch tập thể ở Tây Song Bản Nạp, cũng vì vậy tâm trạng hai ngày này cũng không tệ.
Anh nắm chắt mười phần, chỉ cần đợi đến ngày sinh nhật của Đường Mộc Tuyết, nhất định sẽ có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, đến lúc đó Đường Mộc Tuyết nhát định sẽ tha thứ cho anh.
Nhìn Dương Tiêu đã làm xong bữa sáng đang dọn dẹp vệ sinh trong nhà bếp, Đường Kiến Quốc thấp giọng nói: “Cầm Cầm, bà nói xem tên Dương Tiêu này có phải đã biết bản thân mình làm sai hay không, chuẩn bị lãng tử quay đầu?”
“Lãng tử quay đầu? Hừ! Đường Kiến Quốc, tôi nói cho ông biết, chó không đổi tính ăn phân, hiện tại những gì tên phế vật này làm đều là giả, loại đàn ông như thế này không thể tha thứ được, cứ chờ mà xem, chỉ trôi qua vài ngày tên phế vật này nhất định sẽ lộ diện nguyên hình!” Triệu Cầm liếc mắt khinh thường nhìn Dương Tiêu.
Đường Kiến Quốc bối rối nói: “Nếu nói như vậy, vậy thì tên Dương Tiêu này tại sao lại vẫn còn ở nhà chứ?”
“Nhất định là không có cơm ăn! Tên phế vật này chính là một miếng keo da chó, cứ ở lì trong nhà chúng ta không chịu rời đi, hắn ta nếu như dám lười biếng ở nhà chúng ta, vậy thì ra ngoài ăn gì uống gì? Không phải là phải chết đói ngoài đường hay sao! Cũng không biết Mộc Tuyết đang suy nghĩ gì, tại sao vẫn không ly hôn với tên phế vật này!”
Triệu Cầm phẫn nộ bắt bình nói.
Từ khi bị người con gái áo đen tát vào mặt, Triệu Cầm liền đem tất cả phẫn nộ trong lòng đẩy hết lên người Dương Tiêu.
Hôm nay là ngày du lịch tập thể, Đường Mộc Tuyết thu dọn chút đồ đạc, đến bữa sáng cũng không ăn liền lập tức.
đến trước cổng công ty tập hợp.
Những ngày này, Đường Mộc Tuyết đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào công việc mới có thể hoá giải nỗi đau trong lòng cô.
Trùng hợp với thời gian tổ chức du lịch tập thể, Đường Mộc Tuyết cũng muốn ra ngoài khuây khỏa tinh thần.
Khi nhìn thấy Đường Mộc Tuyết đã rời khỏi nhà, Dương Tiêu lập tức lái xe đuổi theo.
Giây phút này, Đường Hạo cùng Đường Dĩnh cũng mới đi chơi bên ngoài trở về, trước cổng Tập đoàn Y Dược Đường Nhân lúc này đang đậu hai chiếc xe bus, được chuẩn bị dành riêng cho con cháu Đường gia trong buổi đi chơi tập thể này.
Đường Hạo từ phía xa đã nhìn thấy Dương Tiêu đang đi theo phía sau Đường Mộc Tuyết, hai tay khoanh tay trước ngực cười châm chọc nói: “Ayyo! Dương Tiêu, anh đúng là sống không biết xấu hổ! Anh gây ra chuyện có lỗi với Đường Mộc Tuyết, vậy mà bây giờ vẫn bám theo sau cô ta hay sao? Muốn nhận được sự tha thứ của Mộc Tuyết hay sao? Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!”