“Không sai, hôm nay là buổi du lịch tập thể của tập đoàn chúng tôi, trong danh sách không có tên anh, anh có thể cút đi rồi!” Đường Dĩnh khit mũi khinh thường nói.
Cả đám người dòng chính Đường Gia đều bật cười khinh thường, ánh mắt nhìn Dương Tiêu tràn ngập sự châm chọc, giông như đang nhìn một con chó.
Chuyện Dương Tiêu phong hoa tuyết nguyệt ở bên ngoài sớm đã được lan truyền khắp nội bộ, khiến cho cả đám người nhà dòng chính Đường Gia cười châm chọc không ngừng.
Dương Tiêu nhìn Đường Hạo lạnh giọng nói: “Như thế nào? Hai ngày nay đi ra ngoài một chuyến nên đắc ý không thôi à? Lần trước bị đánh vẫn chưa đủ thê thảm hay sao?”
“Anh!” nghĩ đến lần trước bị Dương Tiêu hung hăng đánh một trận, Đường Hạo nhất thời phẫn nộ bừng bừng chỉ thẳng vào mũi Dương Tiêu.
Nhắc đến những chuyện này, trong lòng Đường Mộc Tuyết càng thêm khổ sở, cô nắm chặt bàn tay, nhìn sang Dương Tiêu, thái độ kiên quyết nói: “Anh quay trở về đi, em chỉ muốn đi khuây khỏa tâm trạng, những ngày này em không muốn gặp anhI”
“Mộc Tuyết!” nhìn thấy trên khuôn mặt đầy nét lạnh lùng xa cách người khác, Dương Tiêu nhịn không được hoảng hốt.
Nếu như bản thân không đi đến Tây Song Bản Nạp, vậy thì những thứ bản thân anh đã chuẩn bị không phải không cách nào diễn ra hay sao?
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu lạnh lùng lên tiếng: “Em muốn anh trỏ về, em muốn yên tĩnh, anh quay về đi!”
Vừa dứt lời, Đường Mộc Tuyết liền vô tình lạnh lùng bước lên xe bus, căn bản không để ý đến Dương Tiêu.
“Ha ha ha ha! Có nghe tháy không Dương Tiêu, còn không nhanh chóng cút trở về, cứ đứng trước cổng công ty chỉ khiến người khác chán ghét mà thôi?” Đường Hạo khinh thường nói.
Đường Dĩnh phụ hoạ thêm: “Đúng vậy, dám đi lăng nhăng bên ngoài, anh tính đem mặt mũi của Đường gia chúng tôi để ở đâu chứ? Còn muốn cùng đi du lịch? Cũng không đi tiểu để tự soi gương lấy mình, anh cũng có tư cách đó sao? Tôi cảm thấy xấu hổ cho anh.”
Đường Hạo cùng Đường Dĩnh sau khi châm chọc liền lần lượt bước lên xe bus.
Sau khi hai anh em Đường gia bước lên xe, chiếc xe bus liền chậm rãi khởi động, xuất phát đến tuyến đường cao tốc Trung Nguyên.
Khi bước lên xe, Đường Hạo liếc mắt về phía Dương Tiêu châm chọc nói: “Dĩnh Dĩnh, em xem hắn ta đứng trên mặt đất thật sự rất giống với một con chó!”
*Đúng vậy! Chính là một con chó điên chỉ biết cắn người, đánh chết cũng không uổng!” Đường Dĩnh nhìn Dương Tiêu ghét cay ghét đắng nói.
Nghe những lời này của Đường Hạo cùng Đường Dĩnh, trong lòng Đường Mộc Tuyết không còn chút tư vị nào, trong lòng cô lúc này có chút hối hận, cô ý thức được những lời bản thân vừa nói có hung dữ, bản thân trước mặt Đường Hạo cùng Đường Dĩnh nói những lời như vậy, nhất định đã tổn thương đến lòng tự tôn của Dương Tiêu.
Lúc này, khoé mắt Đường Mộc Tuyết thám đẫm nước mắt, những lời cô vừa nói đều là những lời lúc tức giận, căn bản đã vô ý làm tổn thương đến Dương Tiêu.
Nếu như không có Dương Tiêu, chuyến du lịch này của cô căn bản không được gọi là du lịch, dù cho đi đến Tây Song Bản Nạp, cũng không có bắt kỳ ý nghĩa nào cả.
Giây phút này, Đường Mộc Tuyết liền nhớ lại những lời hứa trước đây của Dương Tiêu dành cho mình, Dương Tiêu đã từng hứa sau này khi đến Tây Song Bản Nạp sẽ mua cho cô một biển hoa tuyệt đẹp.
Cô yêu thích hoa hồng của Tây Song Bản Nạp, đã từng có lúc, Đường Mộc Tuyết cũng vô cùng hy vọng ngày này sẽ đến.
Nếu như hiện tại xảy ra chuyện như thế này, e rằng tất cả chỉ là những điều xa xôi không chút hy vọng.
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết liền có chút gợn sóng, Dương Tiêu, những gì anh nói đều có thể làm được hay sao?
Nhìn theo chiếc xe bus dần dần biến mắt trong tầm mắt của mình, Dương Tiêu thầm thở dài một tiếng, anh gãi đầu, không biết bước tiếp theo nên hành động như thế nào.