Hổ Tế

Chương 807: Chương 807




Mong các cậu hãy giơ cao đánh khẽ, cho nhà họ Lưu chúng tôi một con đường sống!” Lưu Quyền nịnh nọt nói.

Lúc này, trái tim Lưu Quyên đang chảy máu dữ dội.

Thân là người đứng đầu nhà họ Lưu, là một ông lớn hàng đầu ở thành phó Trung Nguyên, uy nghiêm uy quyền, ngay cả khi đối mặt với nhà họ Cung, ông ta cũng chưa từng cúi đầu như vậy.

Giờ đây, để bảo vệ cơ nghiệp của toàn bộ nhà họ Lưu, ông ta phải cúi đầu xin tha.

Dương Tiêu thờ ơ nói: “Gia chủ Lưu, người thông minh không nói chuyện mờ ám, tôi và ông đều biết rõ, Long Ngũ là anh em của tôi, cũng chính là anh cả của tôi, con trai của ông đánh anh cả của tôi. Nếu hôm nay Long Ngũ đại ca không tha cho các người, thì nhà họ Lưu các người cứ chờ phá sản đi!”

“Vâng!” Cảm nhận được sự uy nghiêm toát ra từ trên người Dương Tiêu, Lưu Quyền cảm thấy lạnh sống lưng.

Giờ phút này, Lưu Quyền hoàn toàn ý thức được Lưu Chiến Thắng đã xúc phạm đến ông lớn nào, nhà họ Lưu đối mặt với nguy cơ này chắc chắn là do một tay thanh niên trước mặt đây gây ra.

Lưu Quyền tức giận mắng Lưu Chiến Thắng: “Nghiệp chướng, không nghe thấy cậu Dương nói gì hả? Nếu không được cậu Long Ngũ tha thứ, thì mày cứ quỳ ở đây cho đến khi cậu Long Ngũ tha thứ mới thôi!”

Nghe vậy, suýt nữa Lưu Chiến Thắng bị doạ sợ tê liệt người.

Anh ta kinh hãi nhìn Long Ngũ, nhanh chóng dập đầu ba cái: “Anh Long Ngũ, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, xin anh hãy tho cho em một con đường sông, cho nhà họ Lưu một con đường sống!”

Nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thắng đang sợ hãi giống như con chim nhỏ, trong lòng Long Ngũ không bình tĩnh được, vẻ mặt xúc động, hai mắt rưng rưng.

Anh áy thật sự không ngờ Dương Tiêu vì mình mà tính sổ khoản lớn như vậy, có thể làm người đứng đầu nhà họ Lưu đưa Lưu Chiến Thắng đích thân đến xin lỗi.

Cảm động, anh ấy cảm động suýt rơi nước mắt.

“Quên đi! Để bọn họ đi đi!” Long Ngũ cảm kích Dương Tiêu đã làm chuyện này cho mình, anh ấy thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho Dương Tiêu.

Nghe thấy lời nói của Long Ngũ, Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Hôm nay, Long Ngũ đại ca của tôi không muốn so đo với các người, nếu có lần sau, tôi bảo đảm so với lần này kết cục của các người sẽ thê thảm hơn gấp mười lần!”

“Vâng vâng vâng!” Lưu Quyền và đám gã mặt sẹo nhanh chóng đáp lại.

Dương Tiêu không cho đám người này thể diện, anh phất tay hét lớn: “Cút hết đi!”

Lời này vừa dứt, Lưu Chiến Thắng, Lưu Quyền và đám gã mặt sẹo như được tha tội.

“Cảm ơn cậu Dương nhiều, cảm ơn cậu Long Ngũ nhiều!”

Đám người nọ như trút được gánh nặng vội vàng rời đi.

Sau khi đám người kia rời đi, Long Ngũ nhìn Dương Tiêu cảm động nói: “Người anh em, cảm ơn cậu!”

“Long Ngũ đại ca khách sáo rồi, anh là người bạn duy nhất, cũng là người anh em duy nhát của tôi trong năm năm qua ở thành phố Trung Nguyên, anh em chúng ta không thể bị bắt nạt. Trong hai ngày này, Long Ngũ đại ca yên tâm nghỉ ngơi dưỡng thương trong bệnh viện, tôi sẽ lo chuyện của tập đoàn mới!” Dương Tiêu cười nhẹ.

Long Ngũ lại cảm động nói: “Cảm ơn!”

Lần này, Dương Tiêu đã giúp anh tìm được chỗ đứng, không chỉ giúp anh tìm lại tiếng nói, mà còn giúp anh tìm lại tôn nghiêm đàn ông của mình, khiến anh hiểu rõ Dương Tiêu hơn.

“Chị Đường Vận, hai ngày này vất vả cho chị chăm sóc cho Long Ngũ đại ca, đừng để anh ấy động lung tung, kẻo vết thương bị nứt!” Dương Tiêu dặn dò.

Đường Vận cảm kích gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Long Ngũ, sẽ không có ván đề gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.