Sau khi nói đôi lời với Long Ngũ, Dương Tiêu đứng dậy rời đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Dương Tiêu, trong lòng Long Ngũ tràn đầy suy nghĩ, anh nắm chặt tay, trong lòng đã làm ra một quyết định quan trọng.
Dương Tiêu, cậu yên tâm, anh đây sẽ bảo vệ tập đoàn của cậu, quyền hành của tập đoàn mới sẽ do anh đây bảo vệ.
Bởi vì chúng ta là anh em! Tin tức này vừa đưa ra, giông như mọc thêm cánh đã lan truyền toàn bộ thành phố Trung Nguyên.
Lưu Chiến Thắng bị hủy bỏ tư cách là người thừa kế của nhà họ Lưu, vị trí người đứng đầu nhà họ Lưu của Lưu Quyền sắp mát. Chỉ trong một hai giờ toàn bộ nhà họ Lưu đã mắt vài tỷ tệ theo định giá thị trường, suýt khiến nhà họ Lưu rơi khỏi top tứ đại gia tộc.
Trong chốc lát, toàn bộ thành phố Trung Nguyên xôn xao.
Trên thế giới này không có bức tường nào mà không thấm nước, không lâu sau người nhắm vào nhà họ Lưu ở thành phố Trung Nguyên đã nỗi lên mặt nước.
“Trời ạ! Không ngờ nhà họ Lưu bị gia tộc Chris, Robert và những gia tộc khác ở châu Âu nhắm tới, điều này… quá không thể tin được?”
“Đúng thé! Những gia tộc như Chris và Robert là những nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới! Nhà họ Lưu ở Trung Nguyên đã làm ra những chuyện gì mà lại khơi dậy sự tức giận của các nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới nhỉ?”
“Không biết! Chắc chắn là nhà họ Lưu tìm đường chết, nếu không các nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới cũng sẽ không nhắm vào bọn họi”
Giờ phút này, các gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Trung Nguyên đều hoảng sợ, máy nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới đã ra tay, uy lực kinh người khiến vô số người kinh hãi dựng tóc gáy.
Khi biết tin người thật sự ra tay là ai, Lưu Quyền đã suýt ngất xỉu.
Lưu Quyền thầm mừng rỡ, may mà đầu óc mình xoay chuyển nhanh, lập tức đem Lưu Chiến Thắng đến xin lỗi, nếu không, nhà họ Lưu có lẽ thật sự không còn tồn tại.
Sau khi Long Ngũ nhập viện, Dương Tiêu đã liên hệ với Lý Minh Hiên, giao việc tuyển dụng và sắp xếp tập đoàn mới cho Lý Minh Hiên làm.
Sau đó, Dương Tiêu mới về nhà, vừa về đến nhà thì Đường Mộc Tuyết đã nói trong công ty có giấy tờ cần nhận, bảo anh đi cùng đến công ty một chuyến.
Lúc mới tới công ty, anh đã nhìn thấy hai anh em Đường Hạo và Đường Dĩnh đang đứng ở cửa.
Trong mắt Đường Dĩnh tràn đầy khát vọng, cô ta thốt lên: “Rốt cuộc là ông lớn nào có thể huy động được một số nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới nhỉ? Hình tượng vĩ đại như vậy hẳn là rồng giữa mọi người, nhất định là tay ôm mặt trời, mặt trăng, hái sao. Trên đời này làm gì có chuyện người bình thường có thể làm được! Nếu có thẻ, tôi rất muốn gả cho anh ấy, cho dù không gả được cho anh ấy, được làm tình nhân của anh ấy cũng là một vinh dự lớn!”
Nghe vậy, Dương Tiêu không khỏi bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Dương Tiêu, Đường Dĩnh chán ghét nói: “Anh cười cái gì mà cười? Rác rưởi như anh cũng không xứng xách giày cho ông lớn này!”
“Đúng vậy, một người suốt ngày chỉ biết dựa vào phụ nữ để kiếm miếng ăn, trên mặt vẫn còn nở nụ cười được?
Hừ! Dương Tiêu, mày chờ đó, tao và Dĩnh Dĩnh sẽ không dễ dàng buông tha cho mày đâu!” Đường Hạo ác độc nói.
Trong mắt hai anh em bọn họ, Dương Tiêu là rác rưởi vô dụng, không thể làm ra chuyện bất ngờ gì.
Không biết phế vật này giẫm phải vận cứt chó gì, mà lại quen biết được Trần Khải, cậu chủ nhà họ Trần gia tộc mạnh nhát ở Tây Song Bản Nạp, khiến hai anh em họ ngã vào một vụ lộn nhào lớn.
Nhưng, không sao! Nhà họ Trần hoạt động chủ yếu ở Tây Song Bản Nạp, đây là thành phố Trung Nguyên, là địa bàn của bọn họ.
Ở thành phó Trung Nguyên, bọn họ không tin Dương Tiêu có thể gây ra những sóng to gió lớn nào.