Hiệu ảnh Stephane là ảnh viện hạng nhất nhì Giang Kinh, lúc
nào cũng đắt hàng. Trừ ngày cuối tuần, còn thì luôn luôn có cảm giác
chật chội, Sầm San San xin đổi ngày nghỉ sang ngay thứ Ba, hy vọng quá
trình chụp ảnh sẽ nhẹ nhõm chứ không căng thẳng như đánh trận.
Nhưng khác với hình dung, khách vẫn rất đông, cô nhìn một lượt khắp
phòng nghỉ, thấy vô số cô dâu chú rể đã trang điểm xong, mày sáng xen
màu đen, hoặc nên nói là giống như từng cặp thiên nga trắng và quạ đen.
Lâu nay người ta kết hôn hay ly hôn không bận tâm chất lượng, chỉ cần số lượng, cho nên các hiệu chụp ảnh cưới mới đắt hàng thế này. Cô y tá
cùng công tác với San San, tuổi ngoài ba mươi mà đã ba lần đi chụp ảnh
cưới!
Nghĩ đến đây San San bất giác liếc sang vị hôn phu. Anh đang dõi mắt
vào màn hình treo trong phòng chờ, ti-vi phát lại một trận bóng đá tranh cúp thế giới. Cô như thấy trước cuộc sống nay mai: ti-vi cũng phát một
trận bóng đá, chồng cô cũng chăm chú xem, chỉ khác là anh không ngồi
trên ghế giả da của ảnh viện mà ngồi trên đi-văng ở nhà. Hơi ngao ngán,
cô thôi quan sát anh nhìn sang các cô dâu xung quanh. Cũng như cô, họ
đang hết lòng cho việc kết hôn, lớp phấn thoa khá dày mà không che lấp
nổi vẻ mệt mỏi. Nhìn vào, sau khi đã trang điểm, làm đầu (hoặc đội tóc
giả) đương nhiên ai cũng gần như tuyệt mỹ, nhưng với khả năng quan sát
nhạy bén của người...
"Là Ninh Vũ Hân?"
Na Lan ngớ ra, gật đầu, ngạc nhiên. Tại sao San San lại biết cô định hỏi về Ninh Vũ Hân?
Vẻ mặt San San như vừa trút được một gánh nặng: "Cô cảm thấy cái chết của cô ấy có liên quan đến những điều chúng tôi nhìn thấy tối hôm đó,
liên quan đến vụ án năm xác chết phải không?".
"Năm xác chết?"
"Đúng, năm xác chết." San San hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt
thật mạnh như muốn xua đuổi các u linh ở ngay trước mặt. "Cô đến thật là đúng lúc, tôi đang rất sợ... Khaongr hai tuần, à, ba tuần, cách đây ba
tuần Vũ Hân tìm gặp tôi, hỏi tôi vài vấn đề."
"Vấn đề gfì?" Đúng là Vũ Hân đang điều tra vụ năm xác chết. Na Lan nghĩ bụng.
"Cô định hỏi tôi về việc gì?"
Na Lan nói: "Tôi muốn biết cảnh tượng các chị nhìn thấy tối hôm đó, có phải là năm người ngồi trên chiếc thuyền câu nhỏ không?".
"Cô ấy cũng hỏi tôi y hệt."
San San thấy kinh ngạc. "Tôi đã kể tỉ
mỉ cho cô ấy nghe, nhưng chỉ hai tuần sau tôi thấy báo đăng Ninh Vũ Hân
đã gặp nạn... Trước đó, các tờ báo lẻ tẻ đăng nhiều chuyện bê bối giữa
cô ấy và Tần Hoài, tôi đã chỉ vào ảnh hai người, nói với các chị em rằng tôi biết họ."
"Cho nên bây giờ chị cảm thấy bất an, nghĩ rằng cái chết của Vũ Hân có liên quan đến việc cô ấy gặp chị hỏi chuyện chứ gì?"
San San cựa quậy, không rõ do khó chịu bởi bộ váy cưới bó chặt hay là do trong lòng cảm thấy bất an. Cô gật đầu, nói: "Nhưng tôi không nghĩ
ra mối liên hệ giữa hai việc đó. Chắc tại tôi hay suy diễn lan man.
Na Lan nói: "Tôi mong chị kể lại cho tôi biết chuyện xảy ra tối hôm đó. Rất có thể tôi sẽ tìm ra một vài manh mối."
"Nhưng, tôi kể với cô rồi, liệu cô có gặp nguy hiểm gì không?"
Suy đoán rất logic. Na Lan lắc đầu: "Chỉ biết sự việc thôi thì có gì
là nguy hiểm? Chính chị và... bạn chị, mấy năm nay vẫn an toàn đấy
thôi!".
San San gật đầu: "Đúng thế... nhưng chúng tôi bị sốc rất mạnh. Cho
đến giờ tôi vẫn thường xuyên gặp ác mộng. Mọi người khó mà hiểu được cái cảm giác tối hôm đó bị một đôi tay trắng nhợt bóp cổ kinh khủng rã
rời."
Na Lan thầm nghĩ tôi cũng đã nếm trải thế nào là rã rời, nhưng cô
không nói gì, chỉ nhìn San San bằng ánh mắt chờ đợi. San San nói: "Tôi
trả lời thẳng nhé: đúng là chúng tôi nhìn thấy con thuyền nhỏ trên hồ,
có năm người ngồi."
"Họ mặc áo tơi?"
"Ít ra là áo mưa. Tối hôm đó mưa to gió lớn, sấm chớp... tôi nhớ rất rõ."
Na Lan đoán chắc Vũ Hân cũng thường xuyên gặp ác mông. Cô lại hỏi:
"Nhưng đếm ấy mưa gió sấm chớp, trời lại tối, sao các chị có thể nhìn rõ trên thuyền có mấy người, nhìn rõ họ mặc thứ gì?" Khi đọc 'Phần dẫn 2'
cô đã thấy điểm này có vấn đề.
San San mỉm cười tinh quái: "Cô thông minh đấy! Bằng mắt thường, chúng tôi đương nhiên không thể nhìn rõ."
Na Lan nói: "Tôi không hiểu." Xem ra mình chưa đủ thông minh.
"Chúng tôi nhìn qua ống nhòm đặc biệt và ống nhòm nhìn ban đên." Thấy Na Lan có vẻ ngạc nhiên, cô bèn giải thích thêm, "Sẵn có ở trong nhà
Tần Hoài. Hồi đó căn nhà ấy xập xệ lem nhem, có lẽ chỉ có hai cái ống
nhòm ấy là thứ đáng tiền. Ống nhòm hệ số phóng đại cao, nhãn hiệu Leica, ống nhòm nhìn đêm tôi không nhớ nhãn hiệu nhưng có thể nhìn rất rõ
người trong bóng tối. Tôi dùng ống nhòm nhìn đêm, Trương Na bạn tôi dùng ống nhòm kia. Tôi nhìn rõ năm người,
khẳng định là thế, còn Trương Na khi ánh chớp lóe sáng cũng nhìn thấy năm người mặc áo mưa."
"Họ đang câu cá à?"
San San lắc đầu: "Không nhìn rõ. Trên thuyền còn có một khối gì đó
khá to, tôi có thể nhận ra qua các động tác của họ, hình như họ đang kéo một vật gì đó."
"Có nghĩa là họ không câu cá."
"Tôi không nhìn rõ. Nếu có cần câu thì ống nhòm nhìn đêm cũng chịu không nhận ra, vì cự ly quá xa."
Na Lan nghĩ ngợi rồi nói: "Về sau dần dần có năm cái xác nổi lên, chị có cho rằng chuyện đó có liên quan đến lời nguyền áo tơi trong mưa gió
không?".
"Có chứ! Dịp đó tôi sợ muốn chết." Nhịp thở của San San có phần gấp
gáp, "Tôi đêm nào cũng tán gẫu với Trương Na đến lúc mệt nhoài, dẫu còn
chút tinh thần nào thì cũng đã tiêu tan hết vì quá sợ hãi."
"Các chị có báo với cảnh sát không?"
"Có! Hồi đó cứ cách vài hôm lại có một xác chết nổi lên, khiến cả
thành phố Giang Kinh xôn xao. Tôi bèn chủ động gọi điện cho cảnh sát. Họ cử một anh cảnh sát trẻ đến ghi biên bản. Nhưng chẳng rõ họ có cho rằng tình tiết ấy có lợi gì không."
"Chắc chị cũng kể cho Tần Hoài biết?"
"Đương nhiên rồi. Ngay tối hôm đó, tức là sau khi em gái anh ta bóp
cổ tôi sắp chết ngất, Tần Hoài đưa tôi đi viện. Trên đường đi tôi bèn kể với anh ta. Tôi còn nói, tôi trúng tà hay sao, vừa đọc xong mẩu chuyện
anh ta viết về Phượng Trung Long, về truyện thuyết lời nguyền áo tơi thì tôi nhìn thấy luôn năm người mặc áo mưa."
"Anh ta nói gì không?" Na Lan thật sự tò mò muốn biết.
"Nói rằng đó là câu chuyện anh ta bịa ra, sao tôi lại cho là thật?"
Na Lan nghĩ bụng, ít ra cũng nên thấy Tần Hoài hiện nay và Tần Hoài
ba năm trước, là một. Mặt khác, 'Phần dẫn 1' được viết từ vài năm trước, xem ra tác phẩm mới "đồ sộ gây chấn động" của anh ta là một trong những cuốn sách khó ra đời nhất thế giới!
"Bị em gái Tần Hoài tấn công mà hình như chị cũng không trách móc gì, chị thật độ lượng."
San San cười: "Vẫn là may, vì chưa bị cô ta làm gãy xương hay tổn
thương nội tạng. Huống chi cô ta là bệnh nhân tâm thần. Tôi học về hộ lý nên cũng có chút kiến thức về chuyện này. Còn Tần Hoài... chắc cô gặp
rồi, anh ta đẹp trai, lại hiền hòa, tình cảm, đối xử với em gái rất tốt, khó mà giận anh ta được." San San bất giác nhìn sang người chồng tương
lại đang ngồi ở một bàn khác. Tinh thần đang dồn vào màn hình ti-vi,
trông anh rất hiền lanh. "Chắc chị đã
nhìn thấy vợ anh ta?"
"Quảng Diệc Tuệ chứ gì? Chẳng rõ nên gọi là vợ cũ hay vợ đã chết? Vì
cô ấy mất tích đã bao năm, lành ít dữ nhiều. Thật đáng tiếc, họ là một
cặp trai tài gái sắc, hoặc gái tài trai sắc cũng đúng, đẹp đôi ai cũng
phải trầm trồ."
Na Lan nhận ra ánh mắt của San San, hình như còn định nói thêm gì nữa, cô bèn nói: "Đúng thế, họ rất khác với mọi người."
"Họ có vài điểm rất là kì quặc." San San bước vào guồng gợi mở khéo léo của Na Lan.
"Thế à?"
"Ví dụ, hai vợ chồng tối nào cũng ra khỏi nhà, có vẻ bí hiểm. Vì thế
mới cần tôi đến làm hộ lý cho cô em Tần Hoài. Nhưng lúc trở về thì người cả hai đều ướt cứ như vừa mới tắm xong."
Na Lan biết họ đi đâu. Trong óc cô hiện lên cảnh hồ nước, đôi cánh
tay đồng thời đưa lên khua hai đường cung song song, nhào xuống nước,
chân nhái đập nước bắn tung những bọt nước, cùng nhau vui vẻ... nhưng cô không hình dung nổi tại sao họ lại đi bơi vào ban đêm, thậm chí phải
tìm hộ lý chuyên chăm sóc cho cô em gái chỉ nhằm cả hai được cùng nhau
bơi lội hay sao? Giải thích thế nào đây?
Một nhân viên ảnh viện bước đến gọi Sầm San San và chú rể vào chụp
ảnh mặt váy cưới. Na Lan thấy San San đã giúp mình khá nhiều rồi, cô nói cảm ơn và không làm phiền nữa. Lúc này chú rể mới nhận ra vị hôn thê
của mình vừa nói chuyện với một người đẹp đẳng cấp, anh ngờ ngợ nhìn Na
Lan rồi đi theo người nhân viện. San San chào Na Lan rồi rảo bước theo
chồng chưa cưới. Chợt nhớ ra một điều nên cô quay lại nói với Na Lan:
"Lời nguyền áo tơi trong mưa gió và mẩu chuyện trong tiểu thuyết của Tần Hoài, tuy là chuyện bịa, không thể tin tất cả nhưng cũng không thể
không tin."
Na Lan ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Tại vì... gia đình tôi đã mấy đời sống ở bên hồ Chiêu Dương nên tôi
biết, truyền thuyết nói về kho báu, về câu cá... từ rất lâu, chẳng qua
là anh ta viết sinh động hơn, chúng tôi lúc đó đọc quá say sưa nên mới
có phản ứng mạnh nhưu thế. Nhà Tần Hoài có một cuốn sách cổ văn, hình
như là cuốn truyện ký thời Minh hoặc Thanh gì đó, cũng viết về lời
nguyền áo tơi trong mưa gió. Không rõ anh ta hay cô vợ đã đánh dấu vào
những trang nhắc đến câu chuyện ấy."
Na Lan cảm thấy San San vẫn chưa có ý định bước đi, nên cô hỏi: "Hình như chị còn định kể với tôi một chuyện quan trọng nào đó?".
"Chuyện ấy chắc co đã biết rồi. Khoảng một tuần sau khi năm cái xác
xuất hiện, thì Quảng Diệc Tuệ mất tích." Đáng sợ thật, Na Lan bị sốc
mạnh. Rõ ràng cô không có tài làm thám tử vì chưa dò hỏi thời gian Diệc
Tuệ mất tích.
Đủ thấy có thể việc Diệc Tuệ mất tích và vụ án năm xác chết có dính dáng đến nhau.
Cô cảm ơn San San. San San bước đi vài bước rồi lại ngoảnh lại nói:
"Và tôi không thể không nói với cô câu này." Hay thật, lại có thêm thông tin.
"Cô và Diệc Tuệ rất giống nhau."
Có một người nhìn theo Na Lan bước ra khỏi ảnh viện, người ấy ngầm
thở dài. Có phải vì Na Lan sau khi để tóc ngắm đã kém phần hấp dẫn?
Không! Thực ra nhìn quen mắt rồi lại thấy cô ưa nhìn khác thường. Cô ta
vào ảnh viện làm gì? Sắp cưới chăng? Không. Cô ta vẫn đang trong cuộc
"chạy trốn" nên không thể có nổi một bạn trai ra hồn.
Có thể là tình hình có đột biến, và có chuyện ù té hôn nhân cũng nên, ai mà biết được?
Nhưng dám khẳng định cô ta vào ảnh viện nhằm tìm ai đó dò hỏi tin
tức. Xem ra cô ta vẫn rất ham khám phá. Dùng câu nói "mèo chết vì tò mò" để ví cô ta thì hơi quá, nhưng rất chính xác. Cô ta đang làm những việc không nên làm, sẽ là tự đưa mình đến chỗ chết.
Vấn đề lớn nhất của cô ta là ngộ nhận rằng mình rất an toàn. Cải
trang vào nam ra bắc này nọ, chắc cô ta tin tưởng không còn ai theo dõi
mình nữa.