Bọn người truy đuổi đã đoán đúng: Na Lan bơi sang đảo Hồ
Tâm. Tuy không thể thay bộ đồ lặn, nhưng cảm giác hãi hùng đã buộc cô
phải lao xuống nước bất chấp nóng lạnh ra sao. Cũng may mặt hồ bị phơi
nắng cả ngày nên nước vẫn còn ấm.
Cô chỉ cảm thấy cô đơn, cô đơn không sao chịu nổi.
Tuy Na Lan chỉ là con gái độc nhất nhưng sự nuôi dạy của cha mẹ giảu
lý trí cộng với tự thân rèn luyện đã ngăn không để cô biến thành cô gái
chỉ quen ỷ lại. Cha mất hồi còn học cấp III, càng khiến cô sớm hiểu rõ
khái niệm kiên cường là gì. Do tính cách hay do cô có khả năng thích ứng đều đúng, dù rơi vào môi trường nào cô cũng có thể nhanh chóng kết bạn
thậm chí trở thành bạn thân.
Có lẽ vì quá lâu không gặp Đào Tử, hay có lẽ vì đã quá lâu không ở
bên mẹ, hoặc là vì lâu nay không ngớt gặp nguy hiểm nên cô bị sốc tâm
lý, cô bỗng cảm thấy cô đơn. Một mình cô bơi trên mặt hồ rộng lớn thế
này, sao mà lẻ loi buồn tẻ.
Có lẽ vì không có Tần Hoài ở bên.
Có lẽ tại cô đã quen với việc bơi cùng anh ta, dù từng có vài lần cô
bơi một mình, nhưng ít ra cô vẫn biết trên đảo đang có Tần Hoài, hoặc
Tần Hoài đang đứng trên bờ chờ cô.
Tần Hoài thế nào rồi? Liệu có bị rơi vào tay bọn chúng? Hay là đã gặp bất trắc gì đó?
Tuyệt đối không phải bọn chúng đã đến gặp cô để "nói chuyện",chúng đã cố tính bố trí hiện trường giả: gây tai nạn đâm xe rồi bỏ chạy.
Na Lan tưởng tượng có lẽ lúc nãy ở trên xe là lần cuối cùng gặp mặt
Tần Hoài, đôi mắt cô trào lệ tan nhòa cùng nước hồ. Đầu óc cô cứ thế rối bời cho đến lúc các ngón chân bỗng đau buốt cô mới bừng tỉnh.
Cô nhận ra từ ngón chân lên bắp chân phải bỗng rất đau và
căng
cứng, đầu gối bị co lại, toàn thân không thể giữ thăng bằng trong nước.
Cô gặp phải cơn ác mộng của người đang bơi: bất ngờ bị chuột rút. Nguồn
cơn của nó là cuộc chạy trốn căng thẳng ghê gớm lúc nãy.
May sao cô rất biết cách ứng phó. Cô lập tức gắng hết sức trấn tĩnh,
rồi nhanh chóng xuay người nổi lên mặt nước, đầu ngẩng cao, giữ thẳng
toàn thân, sau đó đưa tay trái cấu chặt đầu gối phải, từ từ duỗi thẳng
chân ra, cứ thế co vào duỗi ra vào lần, cảm giác đau dần dần tiêu tan.
Lúc này, sinh tồn là chân lý duy nhất. Na Lan ngửa người, chăm chú
hít thở, nhắm mắt, thả lỏng toàn thân. Sau đó vung đôi tay xé toạc màn
đêm đang bao trùm mặt hồ, tiếp tục bơi về phía trước.
Nhưng hình như từ phía xa xa có âm thanh gì đó vọng đến. Quá khuya
rồi lẽ ra phải càng im ắng mới đúng. Lờ mờ cảm thấy bất an, cô dốc sức
bơi nhanh hơn.
Khi đảo Hồ Tâm dần hiện ra rõ hơn trong màn đêm, âm thanh ấy lúc gần lúc xa nghe rất rõ. Là tiếng động cơ!
Một chiếc ca-nô đang lao về phía đảo Hồ Tâm!
Thực ra thì chẳng phải ban đêm thì không thể có ai đi thuyền dạo chơi trên hồ. Nhưng vì sự kiện vừa trải qua khiến Na Lan không cho rằng
chiếc ca-nô đó ngẫu nhiên xuất hiện. Rất có thể vẫn là mấy tên truy binh kia kiên quyết chạy ra đảo để xử lý cô. Nếu đúng là thế, vì muốn trừ
khử cô và Tần Hoài, chúng đã dùng đến hai ô-tô hạng nặng và một ca-nô,
phải nói là thực lực khá hùng hậu, chả trách Phùng Triết mấy năm nay
phải kinh hãi chúng.
Khi chiếc ca-nô bật ngọn đèn pha siêu sáng, thì Na Lan càng khẳng định mình đã đoán đúng.
Không kịp nghĩ đến hai chữ tuyệt vọng, cô hít sâu một hơi rồi lặn
xuống nước. CÔ hiểu rằng chỉ cần mình ở dưới nước thật lâu và luôn thay
đổi phương hướng, thì khả năng bọn truy binh ấy tìm thấy cô sẽ là rất
thấp.
Cảm ơn bao năm tập bơi, hai là phổi có thể giúp cô lặn rất lâu. Vì
không có các thiết bị lặn nên cô vẫn phải ngoi lên để hít không khí.
Chiếc ca-nô bắt đầu tuần tra quanh chỗ cô, chắc là vì lúc nãy cô bơi
đã khuấy động mặt nước, mắt cú vọ của chúng đã nhận ra điều đó. Cuối
cùng, chiếc ca-nô tắt máy, kiếm tìm Na Lan trong màn đêm yên tĩnh.
Ở dưới nước cô có thể nhận ra ánh đèn pha di chuyển trên mặt nước. Nó đang lia quét mặt hồ. Khi vầng sáng lia sang hướng khác thì cô ngoi lên mặt nước hít thở lấy hơi, rồi lại tiếp tục lặn xuống đạp nước tiến lên.
Rốt cuộc bọn người trên ca-nô đã đoán ra chiến thuật của Na Lan,
chúng lại nổ máy rồi ừ từ chạy lên. Ít nhất có hai ngọn đèn lớn tung
hoàng trên măt hồ. Lúc này Na Lan chỉ còn cách đảo Hồ Tâm gần trăm mét,
với tốc độ này, giả sử chúng không phát hiện ra dấu vết gì về cô, thì chiếc ca-nô sẽ không thể là mối đe dọa đáng kể nữa.
Nhưng cô đã lạc quan quá sớm. Hình như cô nghe thấy có tiếng gọi, rồi hai luồng sáng mạnh đồng thời rọi vào mặt nước ngay phía trên đầu cô!
Sao lại thế được?
Một ý nghĩ chợt đến, Na Lan quay đầu lại, quả nhiên thấy dưới nước
cũng có hai luồng sáng chĩa vào cô. Thì ra là đã có kẻ từ trên ca-nô
nhảy xuống nước sục tìm cô, chúng tất nhiên phải là cao thủ bơi lội.
Chắc kẻ truy binh dưới nước đã phát hiện ra cô, nên chúng báo cho tên
ngồi trên ca-nô biết vị trí của cô. Cô đã hoàn toàn bị lộ!
Chiếc ca-nô bắt đầu tăng tốc. Na Lan hiểu rằng nghĩ nữa cũng vô ích, cô thò đầu lên bời về đảo với tốc độ nhanh nhất.
Tiếng máy ca-nô đang dần áp tới, xen lẫn tiếng đập nước rào rào phía
sau. Chắc chắn bọn truy binh dưới nước cũng đang tăng tốc để bắt sống
hoặc tấn công Na Lan chết ngất. May sao cô đã bơi đến rất gần đảo. Cô
biết rõ chỗ mình cần lên bờ, chỗ đó lởm chởm đã ghềnh, đó sẽ là cơn ác
mộng cho thuyền nào đến gần.
Sau khi lên bờ, thì sao nữa? Lại phải dựa vào ưu thế địa hình vậy.
Hai tên đang bơi đúng là hạng cao thủ nhưng vẫn không "chuyên nghiệp" bằng Na Lan. Khi cô đến bờ thì chúng và chiếc ca-nô còn cách bờ khoảng
hơn chục mét. Cô tung mình nhảy lên bờ, chân không, vụt chạy như bay.
Na Lan đã sớm có chú ý lựa chọn địa điểm lên bờ này, nó gây nhiều khó khăn cho chiếc ca-nô, cô cũng dễ ẩn nấp nữa, vì ở đây đá ghềnh chi
chít. Cô chạy về phía con dốc, chân giẫm trên đá lởm chởm, đau thấu tim. Khi chạy đến đỉnh dốc thì lại có một luồng sáng rọi vào cô. Thì ra là
có ba bóng người đang đuổi theo.
Cô có thể chạy theo con đường nhỏ dẫn đến biệt thự của Tần Hoài,
nhưng không nên, vì nếu chạy đến thì sớm muộn gì cũng bị ba tên to vâm
kia đuổi kịp.
Bọn truy binh cũng rất hiểu, chúng rọi đèn lên nhìn thấy Na Lan trên
đỉnh dốc chỉ cách chúng khoảng hai ba chục mét, nếu nhắm đúng hướng mà
đuổi theo thì Na Lan phải chết là rõ rồi. Chúng mong cô sẽ kêu cứu, thì
sẽ càng dễ xác định vị trí chính xác của cô, chờ khi có kẻ nghĩa hiệp
chạy ra cứu – e rằng thời buổi này những người như thế không nhiều – thì chúng sẽ sớm hoàn thành công việc.
Nhưng khi chúng lên đến đỉnh dốc mà Na Lan vừa chạy qua thì không
thấy bóng cô đâu. Phía trước là con đường nhỏ vắng tanh, xung quanh toàn là đá lởm chởm và cỏ dại, laia đèn quan sát kỹ đều không thấy có dấu
hiệu gì. Cả ba tên nhằm con đường nhỏ đuổi theo một quãng. Cuối cùng thì
một tên hô lên: "Thấy rồi! Nó ở ngay phía trước."
Điều kỳ lạ là Na Lan chỉ rảo bước chứ không chạy.
"Đứng lại! Không thoát được đâu!"
Na Lan đứng lại, bắt đầu kêu lên, tay vung vẩy chiếc di động, ngay bên cô là tiếng có sủa inh ỏi vang lên.
"Mẹ kiếp, nhầm rồi!"
Cô gái tóc ngắn vấy ngắn này hoàn toàn không giống Na Lan mà chúng đã nhìn qua ảnh. Cô mặc sơ-mi trắng, chứ không phải sơ-mi vàng nhạt mà Na
Lan đang mặc. Bên cạnh cô là con chó săn giống Đức há to mồm với hàm
răng lởm chởm sắc nhọn, nó đang gầm gừ sẵn sàng chiến đấu hết mình.
Một vị chủ nhà trên đảo đang dắt chó đi dạo ban đêm.
Na Lan đâu?
Khi chúng đang nghi hoặc thì dường như đồng thời vọng lại tiếng động cơ khởi động ở ngoài hồ nước.
Thì ra là, sau khi lên dốc Na Lan không tiếp tục chạy lên phía trước, cô chỉ đi thêm mấy bước rồi rẽ vào đám đất đá lộn xộn không có lối đi,
sau đó cô thận trọng tụt xuống dưới, cố quên đi hai bàn chân đau buốt,
ít phút sau cô đã trở lại bờ nước.
Cô đã tính đúng: chiếc ca-nô không bóng người. Cô cởi sợi dây thừng
khá dài buộc vào người một tảng đá nhô cao, sau đó cô lại xuống nước bơi ra ca-nô rồi trèo lên.
Cách đây không lâu Phương Văn Đông từng thuê một ca-nô sức chứa năm
người, đưa Quân Quân, Tần Hoài và Na Lan đi quanh hồ ngắm cảnh hoàng
hôn. Na Lan vẫn nhớ các thao tác vận hành, nó còn dễ hơn là lái xe. May
mắn làm sao, bọn truy kích vội lên bờ, có tắt đèn pha nhưng chía khóa
vẫn cắm trong ổ. Na Lan nhìn khắp lượt các thứ đồng hồ trên ca-nô, cố
nhớ lại cách tăng ga tăng tốc mà Phương Văn Đông từng thao tác.
Có tiếng gào gì đó vọng ra, tiếp đó là tiếng phụ nữ kêu.
Chắc chắn là bọn chúng đã nhắm ai đó, chúng mắc lừa rồi.
Na Lan khởi động máy, quay mũi ca-nô, tăng ga phóng đi, bỏ lại phía sau lưng vô số lời chửi rủa.