"Ngồi đi! Uống trà nhé?"
"Thôi, cám ơn."
"Đừng căng thẳng, anh không phải căng thẳng gì cả. Tôi đâu phải đại
ca xã hội đen, tôi cũng chỉ là một nhân viên, một người làm ăn đứng đắn
nghiêm túc."
"Tôi không căng thẳng, nhưng tôi lấy làm lạ tại sao anh lại tìm đến tôi?"
"Kìa, đã nói rồi mà, tôi được biết anh lặn rất giỏi."
"Cũng tàm tạm, tàm tạm. Nhưng tôi vẫn ngạc nhiên, vì ở Giang Kinh các anh đâu phải không có người thạo sông nước? Nơi này có sông, có hồ,
chắc chắn phải có cao thủ bơi lội."
"Có, có nhiều. Nhưng việc này không tiện nhờ người ở đây, vì sẽ còn
trông thấy nhau, lỡ quan hệ kém vui thì sẽ bất tiện. Nhờ anh, coi như
chuyện làm ăn sòng
phẳng, công việc là công việc."
"Ý anh là, tốt nhất là nhờ người tỉnh ngoài?"
"Thậm chí có người nay đâu mai đó chuyên đi làm thuê đều được. Chỉ
cần lặn giỏi, thật thà chân chất. Nếu ranh mãnh láu cá thì không chấp
nhận."
"Anh cần mấy người?"
"Ít thôi. Anh là một. Và thêm ba bốn người nữa là được. Ông chủ của tôi ưa kín đáo, không muốn gây chú ý."
"Anh lại còn có ông chủ nữa?"
"Tôi vừa nói rồi, tôi chỉ là nhân viên bình thường."
"Nếu tìm được người, thì tôi sẽ nói gì với họ? Tiền nong hay gái gú gì đó à?"
"Ha ha... Anh cứ nói thế này, nói là nếu dự án này thành công thì họ
sẽ không phải đi làm thuê cho ai nữa. Tôi chắc anh thừa biết cách nói
ngon nói ngọt."
"Nhưng chắc chắn họ sẽ hỏi là dự án gì."
"Tôi nói thật nhé, anh chẳng hiểu đâu! Nhưng ai lớ ngớ nhất mà không
đoán ra ít nhiều. Tìm người lặn giỏi để làm gì? Đương nhiên là để đi mò, vớt. Vớt cái gì? Tôi nói đây: ngày trước Trung Quốc có cuốn sách "Thiên công khai vật", anh biết không?"
"Tôi chưa từng nghe nói đến."
"Viết về sự phát triển khoa học của nước ta, trong đó có nói đến lặn. Đoán xem, những thợ lặn ấy đi làm gì?"
"Chịu không biết."
"Mò ngọc trai, ngọc trong các con trai! Hiểu chưa? Dự án này hệt như việc lặn tìm ngọc trai."
Na Lan và Tần Hoài đeo tai nghe, ngồi trong xe ô-tô bật điều hòa hết
cỡ, nghe xong đoạn đối thoại. Người nêu câu hỏi là Phùng Triết. Anh ta
được họ nhờ đi khắp nơi tìm cao thủ lặn, cộng với anh ta nữa, tập hợp
thành một tổ lặn, đi tìm ngọc trai.
Đương nhiên, "tìm ngọc trai" chỉ là cách nói bóng gió. Na Lan gỡ tai
nghe xuống, nói: "Xem ta chúng ta đã đoán đúng, có lẽ vụ án năm xác chết có liên quan đến kho báu Bá Nhan."
Không hiểu sao, điều hòa trong xe bật tối đa mà Tần Hoài vẫn vã mồ
hôi trán. Anh nghèn nghẹn nói: "Và, chắc chắn cũng liên quan đến vụ Diệc Tuệ mất tích."
"Tại sao?"
Tần Hoài không đáp, chỉ lẳng lặng về số rồi quay xe.
Khi trời đã tối mịt, Tần Hoài và Na Lan lên đường. Cả hai cùng ông
bạn nhà văn của Tần Hoài ngồi ăn cơm tối rồi đổi lại xe. Hai người lại
phóng về bãi đỗ xe của khu Lục Ô Thế Gia kề bên bờ hồ.
Họ im lặng suốt dọc đường.
Chiếc xe Odysseia máy vốn rất êm, khiến sự im lặng trong xe càng trở
nên khó chịu. Nếu lúc này mở cửa kính nghe tiếng gió vi vu thì sẽ tự
nhiên hơn.
"Xin lỗi." Lúc sắp ra khỏi
đường cao tốc, Tần Hoài bỗng mở miệng.
"Anh lại làm chuyện xấu gì à?" Na Lan hiểu cả, nhưng giả vờ hỏi.
"Thêm nữa là thừa..." Tần Hoài ngắc ngứ, hình như không biết nên nói
thế nào. "Ví dụ, cứ im lặng, rồi thả cô xuống đây, không nói gì nữa..."
"Anh cũng biết rồi: Phương Văn Đông lần đầu gặp tôi đã nói rằng tính
tình Tần Hoài đôi khi kỳ quặc một chút, nhưng bản chất rất tốt." Na Lan
cười cười. "Nhưng... chuyện như thế này anh đâu cần xin lỗi gì? Nếu là
người khác cũng gặp cảnh ngộ như vậy chắc đã suy sụp rồi."
Tần Hoài: "Tôi luôn cảm thấy mình rất cứng cỏi."
Na Lan: "Trái lại, tôi thường hay có cảm nhận sai lệch về mình."
Xe đã rẽ vào đường Long Thanh mới làm cách đây hai năm. Tiếp tục chạy lên, rồi rẽ phải là đường Lục Ô, rồi vào đến cổng chính của khu Lục Ô
Thế Gia. Lúc này đã quá 22 giờ, trên đường xe cộ dần vắng bóng, lại liên tiếp gặp đèn xanh, nên chiếc xe Odysseia tha hồ phóng 60km/h.
Sắp đến đầu đường Lục Ô, Na Lan bỗng kêu lên, vì thấy phía trước có
chiếc xe tải hạng nặng vừa bất ngờ sang tuyến giữa, chắc gã tài xế say
rượu, xe đang lao sầm sập về phía chiếc Odysseia. Tần Hoài phản ứng cực
nhanh, quay vô-lăng sang phải, tạt vào ven đường, sẵn sàng phanh lại.
Đúng vào lúc này hai người nhận ra rằng, dẫu tay lái siêu hạng cũng
không thể tránh nổi kiếp nạn đêm nay: từ con đường nhỏ bên phải, một
chiếc xe SUV cỡ đại màu sẫm cứ như từ địa ngục ngoi lên, đang nhắm ngang sườn xe của họ lao tới.
Tần Hoài chỉ có thể làm một việc duy nhất là đạp thật mạnh chân ga để thoát khỏi tình thế bị kẹt giữa hai bên trái phải.
Nhưng đã quá muộn, hai tiếng va đập cực mạnh vang lên. Đầu óc và toàn thân Na Lan đồng thời chấn động kinh khủng.
Rồi cô không thấy gì nữa.
Na Lan rất lấy làm lạ: người cô như lơ lửng giữa mây mù, chóng mặt,
đầu đau không sao chịu nổi nhưng ý thức thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Chắc đây là bản năng sinh tồn. Lúc này không nhìn thấy gì cả vì đầu cô vẫn
đang vùi trong cái túi khí tự động mở ra khi nãy, tai tô vẫn nghe rất rõ tiếng Tần Hoài đang gọi: "Mau ra đi! Chạy đi! Nguy hiểm lắm!" Cô còn
cảm thấy Tần Hoài đang lay cô rất mạnh.
Na Lan lập tức hiểu ra: hai xe vừa nãy chú tâm đâm vào họ. Dù chungs
là ai, mục đích vẫn là trừ khử cả cô lẫn Tần Hoài, và chắc chắn sẽ không chỉ ra tay một lần.
Cô đờ đẫn đưa tay ra tháo đai an toàn rồi lần tìm tay gạt mở cửa xe,
đẩy mạnh. Chỉ nhìn thấy trước mặt là màn đêm đen kịt, nhưng đôi chân cô
vừa chạm đất đã chạy như bay.
Phía sau vang lên tiếng bước chân cũng cực nhanh và tiếng hô "đứng lại.
chạy đâu cho thoát", nhưng cô hiểu rằng tuyệt đối không thể nghe lệnh "đứng lại", cô tiếp tục chạy như điên.
Mắt cô đã dần nhìn rõ phía trước, chạy thục mạng, nhưng vẫn nhắm về
phía khu biệt thự Lục Ô. Tiếng bước chân đuổi theo vẫn vang lên phía sau nhưng Na Lan biết mình đã bứt lên khá xa, và ưu thế của cô là những
ngày qua cô đã rất thông thạo địa hình khu vực quanh đây.
Cổng chính của Lục Ô Thế Gia là cửa lớn song sắt, kề nó là bức tường
vây khá cao, thực ra tường vây chỉ chạy quanh già nửa, vì mặt kia của
Lục Ô là hồ nước. Đường Lục Ô còn có vài nhánh nhỏ đi giữa rừng cây xanh tốt, chiều tối các vị chủ nhà trong khu này thường ra ngoài cổng chính
đi bách bộ hoặc đi siêu thị.
Điều quan trọng là những con đường nhỏ này cũng chạy đến bờ hồ Chiêu Dương.
Nói chính xác hơn, các con đường nhỏ này chỉ chạy đến rừng cây bên
hồ, xuyên qua rừng cây là đến bãi cát trắng ven hồ. Các con đường nhỏ
này hơi giống một mê cung bát trận đồ thu nhỏ. Na Lan đã đến đây vài
lần, vào những lúc trời chạng vạng, đi dạo khắp mới dần thuộc đường. Lúc này bản năng mách bảo cô chạy vào con đường nhỏ, tiếp tục luồn lách
trong đó may ra sẽ đánh lạc hướng được bọn truy binh kia.
"Na Lan đừng chạy nữa, chạy sao nổi? Bọn tôi sẽ không hại cô, chỉ
muốn nói chuyện thôi." Có kẻ đang gọi, giọng nghe lạ hoắc. Rõ ràng là
hắn đang thấp thỏm, muốn cứu vãn tình thế tay trắng trở về; hoặc là, hắn đang lừa để cô nghĩ rằng hắn đang bó tay, hết cách, khiến cô chủ quan
khinh địch.
Không thèm trả lời, không cần nghĩ xem truy binh là ai, sinh tồn là
số một! Máy di động thì để trong ví, ví lại để trong xe, cô lúc này tay
không, hy vọng duy nhất nằm ở phía trước.
Hồ nước.
Cô rất biết hồ nước ấy có vẻ phẳng lặng nhưng nó đã nuốt vô số sinh
mạng, đã nuốt bao kẻ dám mạo hiểm bất kính nó, biến họ thành những oan
hồn, bọ bị hại hết sức ly kỳ. Nhưng đêm nay hồ nước là điểm đến của cô,
là thần hộ mệnh cho cô.
Đôi chân vẫn chạy như bay, truy binh vẫn bám riết phía sau, chúng có
ít nhất ba tên, ánh đèn pin lia quyét, sực tìm bóng Na Lan. Chúng không
thấp thỏm gì hết, chúng rất tự tin với thể lực và tốc độ của nam giới
thì chỉ một quãng nữa sẽ đuổi kịp cô.
Nhưng chúng không ngờ, Na Lan không chạy tiếp đường ngoặt mà lại
xuyên qua một bãi cả, các bụi cây, rồi biến mất vào khu rừng. Đây lại là một ưu thế của Na Lan. Một người bình thường, khi chạy đuối chăng nữa,
thường theo thói quen chạy theo lối phẳng phiu, chứ không dại gì mà
"trái khoáy" như thế. Chỉ những ai đã thuộc địa hình thì mới dám chơi
cái chiêu lạ này.
Cho nên, khi mấy tên truy binh đó không thấy bóng Na Lan trên đường
nữa, thì cô đã chạy đến giữa rừng cây. Khi chúng chạy vào rừng để truy
kích thì cô đã hoàn toàn biến mất.
Bọn chúng còn mắc một sai lầm nữa, vẫn thuộc lĩnh vực phản ứng bản
năng, tức là chúng tập trung sục tìm cô ở bãi cát và bìa rừng gần đó,
vẫn chỉ là công cốc! Bấy giờ chúng mới nghĩ rằng có lẽ Na Lan đã xuống
nước.
"Bọn mình đứng đây chờ. Nếu nó xuống nước thật thì chẳng mấy chốc nó
sẽ phải bơi trở lại." Nhưng một tên trong bọn không cho là thế.
"Mày thì biết gì! Nó không bơi trở lại, mà sẽ bơi tiếp! Về thôi!" Một tên khác giận dữ co chân đá bay hòn đá dưới đất