Chúng nhân nhìn theo hướng tay nàng, chỉ thấy dưới tảng đá quả nhiên có một người, vai phải y cơ hồ đã bị mưa đá làm bị thương, tay trái đang vòng ra ôm chặt vết thương, loạng choạng chạy tới bên này.
Tương Tư hỏi Trác Vương Tôn: “Y bị thương rồi, Tương Tư chạy tới bên này. giáp một tay nhé.”
Trác Vương Tôn lắc đầu, không trả lời nàng.
Người kia tuy đã bị thương, nhưng bước đi cũng không quá chậm, chỉ trong giây lát đã tới trước bức tường khí, thì ra chính là Mãng nhi. Gã ôm đầu vai không ngừng thở dốc, dường như bị thương không phải nhẹ.
Tương Tư đang định bảo y bước vào, thì gã đã đột nhiên chỉ thẳng mặt Trác Vương Tôn hét lớn: “Dân làng mau ra ngoài! Người này chính là yêu nhân đã giết chết Tiểu giao thần đó!”
Tiếng mưa tuy lớn, nhưng gã này đúng là trời sinh cổ họng to lớn dị thường, người bên trong bức tường khí đều nghe rõ mồn một. Đám thôn dân bên trong đều ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sau, mới có một vị trưởng lão mặc áo vải gai, run giọng hỏi: “Ngươi nói là, Tiểu giao thần bị người ta giết chết rồi?”
Mãng nhi dường như đã không thể cầm cự lâu hơn, ngã gục xuống bùn đất, thở hổn hển một hồi, mới nghiến răng nói: “Đúng vậy. Tôi chính mắt trông thấy. Tiểu giao thần đã bị kẻ này dùng yêu thuật giết hại, yêu thuật của hắn vô cùng khủng khiếp, mọi người mau chạy khỏi yêu trận, còn chần chừ nữa chỉ sợ không kịp mất!”
Trong bức tường khí vang lên và số tiếng kêu kinh hãi.
Vị trưởng lão kia chăm chú nhìn Trác Vương Tôn một lúc lâu, cơ hồ như vẫn chưa tin, khẽ ho khan một tiếng rồi nói: “Vị…vị công tử này, Giao thần trong Thần Long đầm đúng là do ngài giết hại sao?”
Trác Vương Tôn không buồn ngoảnh dầu, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Vị trưởng lão kia “Ôi chao” một tiếng, run run chỉ tay vào họ Trác, dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên sắc mặt tím sạm lại, ngã bổ ngửa ra phía sau.
Dân làng đứng gần đó vội đỡ lấy lão, nhưng trưởng lão đã bị nộ khí công tâm, bất tỉnh nhân sự. Chúng nhân hết sức hoảng loạn, tiếng khóc lại thút thít cất lên.
Mãng nhi hét lớn: “Còn không mau ra đây, lẽ nào muốn đợi hắn dùng yêu thuật giết hết toàn bộ mọi người chắc?”
Gã vừa dứt lời, dân làng trong bức tường khí liền như người tỉnh mộng, tranh nhau nhốn nháo chạy ra ngoài.
Trác Vương Tôn cũng không ngăn cản, để mặc họ xông ra, sau đó khẽ xoay tay một cái, thu nhỏ bức tường chân khí lại như lúc ban đầu.
Đám dân làng loạng choạng xông vào màn mưa, xếp thành hai hàng, hướng mặt về phương Nam quỳ bái, vừa đập đầu vừa cao giọng khóc rống lên như nát gan xé phổi, vô cùng thảm thương.
Tương Tư đang không biết nên khuyên giải thế nào, thì lại thấy đám dân làng đột nhiên đồng thanh hét vang. Có người dập mạnh đầu xuống đất, có người lại vục mặt xuống bùn, dùng răng cắn những tảng đá dưới đất làm mồm miệng nhoe nhoét máu. Còn lại hầu hết mọi người đều rũ ra trong mưa, đôi mắt đờ đẫn nhìn trừng trừng vào đám mây đen mù mịt, cơ hồ như có gì đó cực kỳ đáng sợ đang lặng lẽ tiến đến nơi này.
Trong màn mưa sặc mùi tanh tưởi đó, hơi thở thối rữa của tử vong dang từ từ lan dần đi khắp chốn.
Mãng nhi giận giữ nhìn xoáy vào Trác Vương Tôn: “Chính vì người giết chết Tiểu giao thần, khiến Đại giao thần nổi giận lôi đình, nên mới giáng xuống yêu vũ cuồng phong như vậy, cả dịch bệnh trong thành cũng là ngài trừng phạt đó!”
Bộ Tiểu Loan cơ hồ như nghe ra được chuyện gì rất thú vị, liền kéo kéo tay áo Trác Vương Tôn hỏi: “Ca ca, bọn họ nói Đại giao thần là gì thế, lẽ nào còn một con quái vật giống như thế nữa?”
Mãng nhi lập tức mắng: “Ngươi nói xăng nói bậy gì thế?”
Bộ Tiểu Loan giật mình đánh thót, vội vàng nấp ra sau lưng Trác Vương Tôn.
Trác Vương Tôn liên phấy tay một cái, chuyến kết giới sang tay trái, tay phải nhè nhẹ xoa đầu nàng, tỏ ý nàng không cần phải sợ, rối ngoảnh mặt sang nói với Dương Dật Chi: “Chỗ này tạm thời xin nhờ tác hạ.”
Lời vừa mới dứt, chỉ thấy y khẽ lật cổ tay, một luồng khí xanh nhàn nhạt lập tức tiêu tán trong vô hình.
Cùng lúc đó, Dương Dật Chi lại khẽ vung tay lên, ánh sao u ám trên trời trong chớp mắt cơ hồ như bị y tụ lại. Sau đó, một bức tường ánh sáng màu bạc đã thay thế bức tường chân khí vừa tan đi.
Tuy thời gian hai người trao đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt, song lại liền lạc như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có chút trắc trở đến khi chuyển tiếp.
Trác Vương Tôn có vẻ hết sức thư thái ung dung nhưng thân hình lại như bóng ma, chớp mắt đã tới trước mặt Mãng nhi, cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Đại giao thần ở đâu?”
Mãng nhi vùng vẫy đứng thẳng dậy, nhưng lại bị khí thế của người đối diện trấn áp, há hốc miệng ra, cả nửa buổi cũng không nói được tiếng nào.
“Vị công tử này, xin đừng làm khó Mãng nhi được không?” Một người lảo đảo bước ra phía trước, chính là người thợ săn trung niên khỉ này.
Trác Vương Tôn nói: “Ta không muốn làm khó bất cứ ai ở dây hết, chỉ muốn các người nói thực cho ta biết Đại giao thần ở đâu thôi.”
Thợ săn trung niên do dự một lúc, rồi đáp: “Đại giao thần là chân long giáng phàm, hô mưa gọi gió, đến đi đều không để lại dấu vết, cũng không có nơi ở cố định.”
Trác Vương Tôn lạnh lùng hỏi: Nếu Đại giao thần không ở chỗ này, các người làm sao cung phụng thờ cúng, làm sao lại cho trừng phạt mỗi các người thôi?”
Thợ săn trung niên lập tức á khấu không nói được gì.
Lúc này, vị trưởng lão bị ngất xỉu kia đã tỉnh lại, thở dài một tiếng nói: “Chuyện đã tới nước này, chắc không giấu nối người ta đâu, cứ nói thật ra đi.”
Thợ săn trung niên liền thấp giọng nói: “Đại giao thần nghe kể là chân long do Thiên đế nuôi dưỡng, ba cặp sừng trên đầu có thể phân kim đoạn ngọc, đôi mắt xanh màu ngọc bích, có thể tùy ý phun nước lửa sấm sét. Toàn thân đều là vẩy vàng hộ thế, vạn vật không thể làm tổn thương rồng thần chín móng bảy đuôi, nhảy một cái là đi ngàn dặm, pháp lực vô biên. Được Thiên đế phong cho làm Phong lôi đại tướng quân, trấn thủ Thiên đình, quét sạch yêu khí. Chỉ là chín trăm năm trước, Đại giao thần sinh được một đứa con, hành vi ác độc, ăn thịt người sống gây họa cho nhân gian, khiến Thiên đế nổi giận, định dùng thiên lôi đánh chết Long tử để răn đe thiên hạ. Về sau lão long khổ sở cầu khẩn, đồng thời xin được cùng con xuống hạ giới chịu phạt, ở nơi hoang vắng trông coi con trai, đốc thúc nó rèn luyện tâm tính. Đến nay kỳ hạn năm trăm năm đã gần hết, long tử sắp được trở lại Thiên giới, không ngờ lại bị ngài dùng yêu thuật giết chết. Trận mưa gió này chính là do lão long biết tin long tử thiệt mạng nói giận đùng đùng gây nên, chỉ sợ không lâu sau sẽ còn có những sự trừng phạt đáng sợ hơn gấp bội...”
Thợ săn trung niên thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Đại họa diệt tộc của chúng tôi sắp giáng xuống tới nơi rồi, tất cả đều do người gây ra đó.”
Y nói tới đây, dân làng xung quanh lại khóc lóc thảm thương ầm ĩ.
Trác Vương Tôn chằng hề chú ý, chăm chú nhìn ra hướng ngọn núi xa xa, chậm rãi nói: “Nếu tất cả những chuyện này đều là sự trừng phạt của con rồng già đó, vậy thì giết chết nó đi, chúng phải là không còn ngại gì nữa hay sao?”
Thợ săn trung niên ngớ người ra: “Gì cơ? Ngươi muốn giết cả Đại giao thần? Đại giao thần là chân long trên Thiên đình, không sinh không tử, phàm nhân mà có ý mạo phạm, lập tức sẽ bị thiên lôi đánh chết, lẽ nào ngươi nghĩ tấm thân phàm tục đó có thể giết được thần minh ư?”
Trác Vương Tôn chậm rãi nói: “Ta muốn làm gì không liên quan tới các người, Đại giao thần rốt cuộc ở đâu?”
Giọng nói y không lớn, nhưng lại toát lên một sức mạnh không thể kháng cự.
Thợ săn trung niên ngẩn người, nhất thời không nói nói nên lời.
Mãng nhi lúc này đã gắng gượng đứng vững được, vừa loạng choạng lùi lại phía sau, vừa cao giọng hét lên: “Yêu pháp của ngươi lợi hại tới đâu cũng chỉ là người thôi. Nhưng Đại giao thần là thần, người không thể nào giết thần dược, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao?”
Trác Vương Tôn khẽ chau mày, tay trái vẫy nhẹ một cái, chỉ thấy Mãng nhi kinh hoảng kêu lên một tiếng, thân hình tựa như một chiếc lá rụng bay về phía cánh tay Trác Vương Tôn.
Dân làng xung quanh đều sợ hãi hét vang, ai nấy biến sắc. Công phu lăng không cử vật (lấy đồ vật ngoài xa) trên giang hồ có luyện tới cảnh giới chí cao cũng chỉ có thể thi triển nội lực trong khoảng cách năm thước, cách không lấy vật hoặc đả thương người khác.
Vận dụng nội lực trong khoảng hai trượng đoạt binh khí trong tay địch nhân đã là chuyện không thể tưởng tượng, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết đời trước mà thôi.
Vậy mà lúc này khoảng giữa Mãng nhi và Trác Vương Tôn xa tới hơn bốn trượng. Thân hình lại cao to lực lưỡng, thế mà Trác Vương Tôn chỉ khẽ vẫy tay đã kéo y về, chẳng thấy tốn chút sức lực.
Võ công cao cường tới vậy, đừng nói là dám dân làng nơi núi hoang rừng thẳm, này, mà ngay cả cao thủ tuyệt thế như Dương Dật Chi, Tiểu Án cũng phải ngầm tán thưởng.
Trác Vương Tôn nắm cổ áo Mãng nhi, lừ mắt nhìn khắp chung quanh muột lượt, điềm đạm nói: “Lẽ nào muốn ta dùng vũ lực, các người mới chịu nói ra Đại giao thần ở đâu sao?”
Mãng nhi định vùng vằng giẫy giụa, nhưng huyệt đạo đã bị Trác Vương Tôn khống chế, đừng nói là cử động, đến cả hô hoán cứu người cũng không thốt ra hơi, vừa thẹn lại vừa giận, mặt đỏ bừng bừng, những hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống như mua.
Vị trưởng lão kia vội kinh hoảng thốt lên: “Công tử xin tay, Mãng nhi tuổi trẻ nóng tính, có lời mạo phạm, xin ngàn vạn lần chớ trách hắn. Đại giao thần sống trong hồ Thiên Long cách thành chừng hai mươi dặm về phía Nam. Đi dọc theo con sông nhỏ trong thành vài canh giờ là tới, có điều giờ cửa thành đã đóng chặt, không còn đường nào nữa rồi.”
Trác Vương Tôn khẽ phất tay một cái, thân thể Mãng nhi lại như bị một luồng lực đạo vô hình khống chế trượt ra xa mấy trượng, đứng vững vàng bên cạnh thợ săn trung niên kia.
Đợi khi gã quay đầu lại nhìn, thân hình Trác Vương Tôn đã như một cánh bướm khổng lồ bay vút vào trong thành.
Tường thành vang lên tiếng hô hoán ầm ĩ, tên bay đá rơi như mưa, đợi qua một trận ồn ào huyên náo, trên không đã chẳng còn cái bóng nào nữa, chỉ thấy vài trăm mũi tên cắm chi chít dưới đất.
“Ca ca!” Bộ Tiểu Loan kêu lên một tiếng, thân hình phóng vút lên, cơ hồ như muốn đuổi theo y.
Tương Tư cả kinh, đang định chộp nàng lại, nhưng thân pháp Tiểu Loan còn nhanh hơn nàng mấy bậc, chỉ thấy bóng hoa lấp loáng, đã lặng lẽ lướt ra ngoài kết giới.
“Tiểu Loan!” Tương Tư tung mình đuổi theo sau nàng nhưng sao có thể đuổi kịp?
Dương Dật Chi khẽ chau mày, năm ngón tay khẽ khép lại, quầng sáng trước mặt Bộ Tiểu Loan lập tức sáng bừng lên, từ vô hình hóa thành thực chất, đang định cản nàng lại.. Đột nhiên một tia sáng lóe lên, một quầng sáng dịu dàng như ánh sao chớp nháy trên màn đêm thăm thằm nhẹ cuốn lấy eo Tiểu Loan.
Thân hình Bộ Tiểu Loan liền sững lại, chỉ trong nháy mắt ấy, Tương Tư đã đuổi kịp nàng, kéo giật trở về.
Tiểu Loan vùng vằng giật ra khỏi tay nàng: “Tại sao không cho muội đi theo ca ca?”
Tương Tư còn chưa bình tĩnh lại, có hơi giận dữ bóp chặt cổ tay nàng, Tiểu Loan bị đau tay, liền nhông nhẽo khóc òa lên.
Tương Tư không biết phải làm sao, chỉ biết quay sang gật đầu với Tiểu Án: “Đa tạ điện hạ xuất thủ.”
Tiểu Án lắc lắc đầu.
Đột nhiên, một cảm giác bất an thoáng hiện lên trong lòng trong chớp mắt ngắn ngủi đó. Tử Thạch Cơ bên cạnh y đã biến đâu không biết!
Một góc kết giới vang lên tiếng kêu thảm thiết, chúng nhân cả kinh, quay đầu lại, chỉ thấy mười ngón tay Tử Thạch Cơ cong như móc câu, cắm chặt vào đầu vai một dân làng, há miệng định cắn vào chiếc cổ nhoe nhoét máu của người đó.
Tiều Án kinh hãi, đang định xuất thủ thì tay trái Dương Dật Chi đã búng một cái, chỉ thấy một ánh sao lập lòe hiện lên nơi gáy Tử Thạch Cơ, cả người nàng ta liền mềm nhũn ra, ngã xuống.
Tiểu Án vội lướt tới cạnh đó đỡ lấy, tay kia dùng ba mũi ngân châm, châm vào các huyệt đạo trên đỉnh đầu nàng.
Bộ Tiểu Loạn kinh hãi trợn mắt há hốc miệng ra, thôi không khóc nữa, nép người sau lưng Tương Tư, sợ hãi nhìn những người còn lại.