Tên bắn ra vừa nhiều lại vừa chuẩn, rõ ràng là đà chuẩn bị từ trước. Tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm vang lên liên miên bất tuyệt.
Tên đô sự kia tuy có thân thủ khá nhanh nhẹn, tránh né được không ít mũi tên bắn xuống, nhưng thủ hạ của hắn lại có nhiều người đã trúng tên bị thương. Hắn tuy rằng vô cùng phân nộ, nhưng cũng không dám mạo hiểm tiếp tục xông lên nữa.
Tử Thạch Cơ chầm chậm buông tay phải đang đặt trên trán xuống, nét mặt cực kỳ nặng nề. Nàng im lặng giây lát, rồi bước tới trước mặt Tiểu Án, quỳ xuống nói: “Thiếu chủ...”
Tiểu Án lắc đầu thở dài khe khẽ, chìa tay ra với nàng.
Tử Thạch Cơ không đứng dậy, hít sâu một hơi, củi đầu khẽ nói: “Tử Thạch đã bị chất độc ăn vào xương cốt, không thể cứu chữa. Nhân lúc thần trí vẫn còn tỉnh táo, mong có thể tự kết liễu để tránh tổn thương tới những người khác. Mạng của Tử Thạch không phải của bản thân, nay xin cúi đầu khẩn thỉnh thiếu chủ, mong người ân chuẩn cho Tử Thạch tự tận ở đây.”
Tiểu Án chăm chú nhìn vết sẹo màu xanh trên trán Tử Thạch Cơ, nói: “Bệnh dịch này khi còn ở U Minh đảo ta đã từng nghe mẫu thân đại nhân nhắc tới rồi, kỳ độc theo máu đi khắp cơ thể, xâm nhập đại não, làm điên đảo thần trị bệnh nhân. Tuy đến giờ vẫn chưa có tiền lệ nào cứu được, song...”
Y trầm mặc giày lát, đoạn nói: “Không có nghĩa là tiền lệ này không bắt đầu từ chúng ta.”
Hai bàn tay Tử Thạch Cơ nắm chặt một vốc đất cát, nói: “Tử Thạch đã thấy trong lòng cuồng loạn vô cùng, đang phải khổ sở cầm cự, chỉ sợ giây lát nữa sẽ mất hết nhân tính, đến lúc ấy vạn nhất thương tổn tới thiếu chủ...”
Tiểu Án bước lên một bước, đỡ nàng đứng dậy, trầm giọng nói: “Cô đã biết mạng cô không phải là của cô, vậy thì cũng phải biết rằng khi nào ta chưa bảo bỏ cuộc, thì cô vẫn nhất định phải cố gắng chịu đựng.”
Tử Thạch Cơ ngước mắt lên chăm chú nhìn y, bờ vai khẽ run lên nhè nhẹ, còn định nói gì đó nữa, nhưng Trác Vương Tôn đã lên tiêng: “Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không vội vào thành làm gì, cứ tạm thời ở lại ngoài thành một lúc, quan sát tình hình.”
Tiểu Án gật đầu: “Đa tạ Trác tiên sinh đã hiểu cho.”
Đúng lúc này, bên trong cổng thành lại vang lên tiếng ồn ào huyên náo, còn lờ mở nghe thấy cả tiếng khóc than.
Cửa bên “kẹt kẹt” mấy tiếng rồi bật mở, một đám quan sai đang áp giải hơn trăm thôn dân đi ra ngoài. Đám người này nam có nữ có già có trẻ có, đa phần đều ăn mặc rách rưới, vẻ mặt mệt mỏi, không ít người còn đang giữ vạt áo lên lau nước mắt.
Người lúc nãy trên tường thành lại thò đầu ra, có điều đã đổi thành một bộ mặt cười khác, hét lên với bên dưới: “Đô sự đại nhân... Cơ hội lập công của ngài đến rồi. Đám người này đều là người nhà bệnh nhân bị tri huyện đại nhân đuổi ra khỏi thành, cũng phải tạm thời ở bên ngoài, đợi khi bệnh dịch qua được vào trong. Đại nhân vừa rồi có dặn dò, trong thời gian này tất cả việc bên ngoài đều do đô sự đại nhân cai quản. Kẻ nào xuất hiện bệnh chứng hay không tuân lệnh, lập tức giết chết không tha. Còn về lương thực nước uống, mỗi ngày đến trưa chúng tôi sẽ thả thùng đưa xuống. Tri huyện đại nhân yêu dân như con, quyết không để các vị phải chịu thiệt thòi đâu.”
Trong mắt tên đô sự lóe lên những tia sáng âm độc như của loài ưng, y chầm chậm nói: “Tri huyện đại nhân muốn chúng ta ở ngoài này thật, vậy thì cũng phải đưa ra một ít gạch đá, giá sắt để dựng lều căng bạt, thế nào cũng không thể để chúng ta ngủ ngoài trời chứ phải không?”
Người kia liền đáp: Đại nhân đã nói rồi, giờ đang trong tình trạng nguy cấp, tất cả đều cố gắng đơn giản là tốt nhất, tiểu nhân thấy ở gần đây có khá nhiều rừng trúc, đô sự dại nhân hoàn toàn có thể sai sử thủ hạ và đám thôn dân này đi chặt một số cây tre cây trúc về để dựng lều trại.”
Tên đô sự lại hừ lạnh một tiếng: “Hắn sợ là có gạch đá, giá sắt, cải tạo thành binh khí, tấn công vào trong thành phải không?”
Kẻ ở trên thành kia cười ha hả, rồi không trả lời nữa.
Tên đô sự lại cười gân nói tiếp: “Nếu trong đám thôn dân này có bệnh nhân, chẳng phải chúng ta đều sẽ nguy hiểm lắm sao? Chiêu này của tri huyện đại nhân thật đúng là nhất tiễn hạ song diều, âm độc vô cùng.”
Người ở trên thành lại cười cười đáp: Nguy hiểm thì đúng là nguy hiểm thật, nhưng tri huyện đại nhân có nói rồi, đô sự đại nhân trí tuệ hơn người, thế nào cũng nghĩ ra cách giải quyết thôi.”
Tên đô sự kia ánh mắt như điện, quét trên mặt người kia một lượt, cười gắn nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày, nhất định ta sẽ khiến ngươi và kẻ nào đó phải rời đi nơi khác, xem các người có nghĩ ra được cách gì hay không.”
Câu này của y nói với giọng hết sức hằn học, nghe mà khiến người ta rợn cả gai ốc.
Kẻ trên thành không khỏi biến sắc, kế đó lại gượng cười nói: “Những chuyện này nếu bọn tài hèn sức mọn như tiểu nhân làm được, tri huyện đại nhân cũng đâu cần đặc biệt chỉ phái do sự đại nhân làm gì chứ?”
Tên đô sự không buồn trả lời nữa, thúc ngựa quay lại, lập tức phân phó thủ hạ và dân làng đi chặt cây dựng lều.
Vầng dương chói chang giữa đỉnh đầu, đất bùn đều như bị bao bọc trong một lớp nhiệt khí hừng hực.
Ở đây đừng nói là tre trúc, thậm chí cả dây leo mọc hoang cũng phải đến năm chục năm nay chưa có tay người dùng tới, thân thô vỏ dày, cực kỳ khó chặt. Nhưng dưới sự thúc bách của roi ngựa và trường đao, đám dân làng kia cuối cùng cũng dựng lên một căn nhà trúc cho dám quan binh kia nghỉ ngơi trước lúc mặt trời mọc.
Sau đó cả đám dân làng đã sức cùng lực kiệt, đành chia nhau đi nhặt những đoạn gỗ thừa cỏ nát, chắp vá dựng vài cái lán cỏ đơn giản. Mấy người già phụ nữ thì ngồi dựa lưng vào thân dưới các gốc cây lớn gần đó mà nghỉ ngơi, còn thanh niên trai tráng lại bị quan sai chia làm ba nhóm, chia nhau đi canh phòng cảnh giới
Từ đó đến tối của thành lại mở mấy lần, mấy chục xác chết và vài trăm dân làng lần lượt bị tống ra ngoài. Nạn dân bên ngoài thành mỗi lúc một nhiều, tiếng rên rỉ khóc than vang lên da diết.
Mặt trời đỏ ối từ từ khuất dần sau đám mây ở trời Tây, tà dương rực rỡ, ráng chiều mênh mông biến ảo lạ thường. Bốn phía đồi núi đều phủ lên một ráng mây diễm lệ, hống hồng tím tím, tươi sáng rực rỡ. Bầu trời màu xanh lam dần dần chuyển sang tín vàng, vầng trăng mới nhú phía trời Đông đã lơ lửng treo nơi chân trời, sóng đôi với mặt trời chưa kịp lặn. Ánh sáng giao nên một khung cảnh vô cùng kỳ vĩ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một cơn gió lạnh cuốn theo một ngọn mây đen từ trời Nam tới đây, mới đầu thì lặng lẽ im lìm nhưng lại đến nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tới đỉnh dầu mọi người.
Áng mây khống lồ nguy nga hùng vĩ, rộng tới cả mẫu. cao mấy chục nhẫn(đơn vị đo TQ), ở trung tâm như có một vòng xoáy, gồ lên hắn phía trên, trong sắc đen lại ấn hiện lộ ra ánh lửa đỏ rực, màu sắc rực rỡ.
Ánh lửa đó ở ngay trên đầu chúng nhân, dần dần vang lên cả tiếng sấm ì ùng. Một lúc sau, phảng phất như mặt trời lên trên biển, phát ra vô số ánh sáng vàng chói lọi, lúc lên lúc xuống.
Chúng nhân còn chưa kịp trầm trồ thì vô số đạo kim quang đó đã đột nhiên tụ lại, phản chiếu ra một luồng khí tím to đến một người ôm, chiếu thẳng xuống dưới.
Dân làng bên dưới không ai kịp né tránh, chỉ nghe “ầm” một tiếng như trời long đất lở, luồng khí tím kia đã hóa thành lôi điện bổ thẳng xuống mặt đất!
Người người kinh hãi hét vang, bỏ chạy tứ tán, chỉ thấy mặt đất rung lên mấy lượt, phía sau vang lên những tiếng “ầm ầm”. Một cây cổ thụ cao vút bị sét xẻ ra làm đôi, lửa lan theo cành lá dây leo bốc cháy phừng phừng. Bốn bề tiếng sấm vang lên liên miên bất tuyệt, núi non gầm rú, rừng cây gào thét.
Trong chớp mắt, một trận gió lạnh thấu xương cuốn bụi đất bay lên mù mịt, những cây cỏ yếu ớt trên mặt đất đều bị giật tung cả rễ, cuốn lên không trung. Một trận mưa lớn tựa như hồ nước trên trời bị lật nghiêng, hung hăng bổ xuống đại địa.
Dân làng chạy tán loạn tránh mưa, rồi bất ngờ rú lên thảm thiết mà ngã xuống.
Thì ra trong mưa còn kèm cả mưa đá. Hạt mưa đá nhỏ thì như cái chén uống rượu, lớn thì to bằng cổ tay, chỉ hơi bất cẩn một chút để bị rơi trúng, nhẹ thì chảy máu vỡ đầu, nặng thì vỡ cả sọ, lòi não tương ra ngoài.
Băng đá rơi xuống sầm sập trong mưa lớn, sấm động tứ bề, cuồng phong thổi cho cát đá bay khắp nơi, thanh thế quả thực vô cùng đáng sợ.
Đám thôn dân đã hoảng loạn đến bủn rủn chân tay, người nào người nấy đều ôm đầu, ra sức giấu mình dưới lớp bùn đất, khóc lóc ỉ ôi ầm ĩ đất trời.
Nhưng mưa đá hung mãnh như vậy, bọn họ ôm đầu rúc xuống đất liệu có tránh nổi không?
Chỉ trong chốc lát, hầu hết mọi người đều đã bị thương, dưới đất máu chảy tràn ra, tựa như những dòng suối nhỏ.
“Qua đây!” Một giọng nói sang sảng vượt qua tiếng gió tiếng mưa cất lên bên tai đám dân làng. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn!
Chỉ thấy đoàn người bọn Trác Vương Tôn đang đứng dựa lưng vào một vách đá, xung quanh mở ra một bức tường khí vô hình tạo thành một kết giới riêng, gió mưa, mưa đá toàn bộ đều bị chặn lại bên ngoài, nhìn qua màn mưa mù mịt, chỉ thấy trận cuồng phong cuốn vô số những tảng băng to bằng miệng bát đập vào bức tường khí đó, nhưng đều vỡ nát rồi bắn ra xa mấy trượng. Không một giọt nước nào chạm vào được mấy người bên trong.
Đám thôn dân trong cơn tuyệt vọng thấy hi vọng sống nào còn nghĩ ngợi gì nhiều, liền lũ lượt ôm đầu chạy tới chỗ bức tường khí kia, nói ra cũng thật kỳ quái, bức tường khí băng đá không thể tổn hại, nước mưa chạm vào đều bị hắt ra đó, lại không hề cản trở bọn họ.
Cả đám cứ cắm đầu chạy vào trong, không hề có chút cảm giác gì cả, ngược lại còn thấy phấn chấn hẳn lên. Có người quá đỗi sợ hãi mà chạy quả đà, nhất thời không thể kìm lại, cứ thế đâm sầm vào vách núi phía sau.
Tiểu Án liền khẽ phất tay áo, giữ thân hình họ lại, sau đó sắp xếp cho những người già yếu và phụ nữ một vị trí thích hợp.
Đám dân làng từ từ bình tĩnh lại, nhao nhao cảm tạ mấy người, Tiểu Án cũng mỉm cười đối đáp vài câu. Còn Trác Vương Tôn thì mặt lạnh như băng, không hề để ý, chỉ đến khi số người quả đông y mới khẽ xoay lòng bàn tay nửa vòng, bức tường khí liền như bị đẩy ra xa, lập tức mở rộng thêm mấy trượng nữa.
Mưa đá bên ngoài đã từ từ nhỏ lại, sắc trời cũng dần sáng lên, chỉ là cuồng phong và mưa lớn vẫn không chịu dứt.
Tương Tư bỗng nhiên chỉ tay vào một tảng đá lớn bên ngoài bức tường chân khí, kinh hãi thốt lên: “Tiên sinh, ở kia còn có người!