Mấy người Trác Vương Tôn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên thác nước có một đội người ngựa đang đứng, ai nấy đều giương cung bạt kiếm.
Người đi đầu mặt tím như gỗ tử đàn, mũi thẳng như gọt, ánh mắt âm trầm mà ngạo mạn, trên người mặc áo đỏ đai den, không ngờ lại chính là phục sức của võ quan cửu phẩm đương triều.
Tử Thạch Cơ thấp giọng nói: “Thiếu chủ, chẳng ngờ nơi này lại có cả quan sai triều đình... lẽ nào chúng ta đã ra khỏi Mạn Đà La trận rồi?”
Tiểu Án khe khẽ lắc đầu, tỏ ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Bên trên thác nước, Dương Dật Chi từ sau lưng đám quan binh bước ra, nói với mấy người bên dưới: “Trác tiên sinh, chúng ta đã vào đến địa giới huyện Tu Võng tỉnh Vân Nam, mời mấy vị lên đây nói chuyện.”
Áo bào Trác Vương Tôn khẽ phất lên, như mây trắng rời núi, trong chớp mắt đã cùng Bộ Tiểu Loan hạ thân cạnh thác nước.
Một thanh niên lực lưỡng xông tới, chặn trước mặt Trác Vương Tôn, cao giọng hét lớn: “Chính là ngươi đã giết chết Giao thần hả?”
Tuy tiếng hét không có nội lực gì, nhưng cổ họng kẻ này lại trời sinh to lớn, không khỏi làm người ta váng đầu nhức óc. Y chính là gã thợ săn trẻ ban nãy đã tấn công Tương Tư.
Bộ Tiếu Loan bịt chặt tai lại, khẽ trách móc: “Ầm chết đi dược, ngươi không nói nhỏ một chút được à?”
Trác Vương Tôn không thèm nhìn y lấy một cái, ôm Bộ Tiếu Loan quay người bước đi.
Gã thợ săn ngây người, mặt đỏ ửng lên vì thẹn, đột nhiên giơ cây đinh ba lên nói: “Ngươi quay lại, tiếp ta ba chiêu!”
Trác Vương Tôn cơ hồ như không nghe thấy.
Gã thợ săn nghiến chặt răng, vận lực vào tay, chuẩn bị đâm tới.
Đột nhiên bàn tay gã nhẹ bẫng, nhất thời kinh hoàng, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy cây đinh ba đã bị Dương Dật Chi nắm trong tay.
Gã thợ săn này vừa rồi đã giao thủ với Dương Dật Chi, sau khi đại bại liền hết sức khâm phục võ công của họ Dương. Gã từ nhỏ đã sống trong rừng dã quen với cảnh kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ có sức mạnh mới sinh tồn được, lại chưa từng thấy võ công cao minh, cũng chưa được đọc nửa chữ thi thư, từ nhỏ dã chỉ biết khâm phục người có sức mạnh.
Nay bỗng nhiên gặp được tuyệt đỉnh cao thủ như Dương Dật Chi, đương nhiên là kính trọng như người trời, cho rằng mọi lời mọi việc y nói y làm đều là đúng hết, giờ thấy y ra tay ngăn mình lại, ngược lại làm ra không biết phải làm sao mới đúng.
Dương Dật Chi nói: “Mấy vị này chính là đồng bạn mà khi này ta nhắc đến.”
Thợ săn trung niên kia cũng ở gần đó bước ra, y trông thấy Trác Vương Tôn tay không giết chết Giao thần, biết võ công người này cao không thể dò, đám quan sát lố nhố trước mắt quyết không thể đối phó. Huống hồ những người đồng hành với y đều không phải hạng dễ dụng vào.
Tạm thời chỉ còn cách che mắt bọn họ, chạy tới huyện nha báo tin, tập hợp mọi người lại để thương thảo kế sách vạn toàn, giam giữ đám người này lại hòng báo thù cho Giao thần.
Kế hoạch đã định, y liền kéo Mãng nhi ra, quay lại nói với mọi người: “Các vị đã cùng đi tới đây, chắc cũng có thể tự chăm lo cho nhau, không cần phụ tử chúng tôi dẫn đường nữa. Tôi và Mãng nhi xin cáo từ trước, sau này nếu có duyên gặp lại, nhất định sẽ mời các vị đến hàn xá ăn bữa cơm nhạt.”
Vừa nói, y vừa chắp tay đi giật lùi ra sau.” Chậm đã!”
Tên võ quan đi đầu thúc ngựa lên, lừ mắt nhìn thợ săn trung niên một cái, lạnh lùng nói: “Giết chết Giao thần là tội lớn tày trời, tất cả những người có mặt đều có liên can, người đâu, bắt hết lại cho ta!”
Nhất thời, trên con đường núi người ngựa huyên náo ồn ào, khí thế hung hăng, nhưng trong lòng đám quan binh cũng e dè sợ hãi. Tuy hò hét ầm ĩ, nhưng cũng không kẻ nào dám xông lên trước cả.
Tiểu án phi thân lướt lên đến giữa đám người, chắp tay hỏi: “Các vị tự xưng là quan sai của huyện Tu Võng tỉnh Vân Nam, không biết có liên quan gì đến con xà yêu này vậy?”
Tên võ quan vừa rồi đưa mắt dò xét Tiểu Án, cánh môi mỏng nở một nụ cười lạnh lùng: “Rắn thần này là do đương kim quốc sư Ngô Thanh Phong đại nhân thu phục năm trăm năm trước, nuôi dưỡng ở nơi đây cho hấp thụ linh khí thiên địa, chỉ đợi ngày thánh thượng phi thăng sẽ dùng làm xa giá. Mấy chục năm nay Giao thần đều cư ngụ trong Thần Long đầm này, gọi mây hô mưa, bảo vệ một phương, người dân địa phương kính ngưỡng vô cùng, hàng năm đều tế lễ, thần dị phi thường. Không ngờ hôm nay lại bị kẻ này...”
Y vung roi chỉ vào Trác Vương Tôn nói: “Vô tri giết hại! Lạm sát thần minh, tội ác tày trời, chu di cửu tộc. Các vị nếu không liên quan gì tới y, thì hãy ngoan ngoãn theo chúng ta trở về. Đợi hỏi rõ sự tình, xử lý đúng hung phạm, tự nhiên sẽ đưa các vị rời thành, bằng không nhất loạt đều quy tội đồng phạm hết!”
Hắn nói dứt lời, ánh mắt liền đảo quanh một lượt, thấy cả đám người không ai có động tĩnh gì, cứ ngỡ rằng chiêu ly gián dọa dẫm này đã có tác dụng, liền đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ.
Một hàng chín con ngựa đi đầu liền hí vang, đám quan sai trên ngựa lập tức giương cung bạt kiếm, hầm hè định nhảy vọt lên.
Trác Vương Tôn đột nhiên nói: “Không cần tốn sức, ta cũng đang muốn cùng mấy vị đây tới huyện Tu Võng một chuyến.”
Tên võ quan kia cười lạnh nói: “Ngươi đương nhiên là không thế chạy thoát, có điều những người khác cũng phải theo ta về làm nhân chứng.”
Trác Vương Tôn cười nhạt, đưa mắt nhìn con đường núi phía xa xa, nói: “Vậy thì càng tốt, phiến mấy vị dẫn đường cho chúng ta.”
Tuy nói là áp giải hung phạm, song dám quan binh kia cũng không có gông xiềng xe cũi, chi dể bọn Trác Vương Tôn đi trước, còn cả đám thì lặng lẽ cưỡi ngựa đi cách sau một quãng xa.
Mấy người bọn Trác Vương Tôn tuy mang tội trên mình, nhưng lại chẳng hề dế tâm chút nào, dọc đường chỉ điểm phong cảnh, trò chuyện vui vẻ, vô cùng thoải mái.
Cảnh vật nơi này đã hoàn toàn khác với lúc đầu, rừng cây cổ thụ cơ hồ như đã đến cùng, núi non uốn lượn ngoằn ngoèo, gần giống với cảnh vật thường thấy ở dải Vân Nam - Quảng Tây. Tuy tĩnh mịch vắng vẻ, song dù sao cũng có thêm dấu chân người.
Dọc đường cây cao ngút ngàn, dây leo rủ xuống sát đất. Cách đó không xa có người dựng lên mấy cái lán nhỏ, bán mấy thứ trà bánh hoa quả. Ngoài ra cũng có một vài thôn làng đồng ruộng nằm rải rác trong rừng sâu, thôn làng đều xây bằng những vật liệu tầm thường như tre trúc đá gạch. Trong ruộng đa phần là trong lúa nước, dưa, khoai. Trên bờ ruộng thi thoảng lại có mấy đứa trẻ dắt gia súc đi loanh quanh chơi đùa.
Nhớ lại chuyện mấy nay ở trong Mạn Đà La trận, gặp đủ thứ kỳ nhân quái sự, thật đúng là có cảm giác như vừa ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.
Lại đi thêm nửa canh giờ nữa, cả đoàn tới bên dưới một bức tường thành, cửa thành đóng kín, trên tường có vài quan binh đang đứng canh giữ, ở giữa treo một tấm biển tre. Tuy đơn giản thô sơ, nhưng cũng không có vẻ tan hoang đổ nát. Bên trên viết ba chữ “Tu Võng huyện “ theo kiểu Lệ thư.
Tường thành, biển tên so với ở Trung Nguyên thì đương nhiên nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên trong nhiều ngày nay thấy quận huyện của bản quốc, trong lòng cũng có cảm giác vô cùng thân thiết.
Tên võ quan đứng đầu thúc ngựa tới dưới cổng thành, vung roi quát lớn: “Giờ nào rồi mà cửa thành đã đóng? Hôm nay bắt được hung phạm quan trọng, mau mở cửa thành cho bản quan vào!”
Một lúc lâu sau mà cửa thành vẫn không động đậy, hồi lâu sau, một người thò đầu ra cười cười nói: “Thì ra là Đô Sự đại nhân. Đại nhân ngài lẽ nào không biết, trong thành dột nhiên xảy ra bệnh dịch, cư dân trong thành và dân làng ở những vùng phụ cận, đã chết mấy trăm người. Trưa nay huyện lệnh đại nhân đã ban lệnh phong tỏa cửa thành rồi. Bất luận là người trong thành muốn ra ngoài, hay người bên ngoài thành muốn vào, đều phải có thủ lệnh của tri huyện địa nhân, bằng không nhất loạt giết không tha. Vì vậy, cửa thành hôm nay không thể mở cho ngài được rồi.”
Tên đô sự hừ lạnh một tiếng, nói: “Tri huyện đại nhân sao có thể hồ đồ như vậy? Rõ ràng là ngươi bịa đặt lừa gạt mọi người. Hôm nay lúc bản quan ra ngoài mọi chuyện vẫn còn bình an, lấy đâu ra ôn dịch chứ?”
Y vung roi ngựa trên tay một cái, trầm giọng nói: “Bản quan hiện giờ đang áp giải trọng phạm, kẻ này đã mạo phạm đến Giao thần được thánh thượng ngự phong. Nếu có chuyện gì bất trắc, đừng nói là các ngươi, mà ngay cả tri huyện đại nhân cũng gánh vác không nổi đâu. Mau mở cửa thành cho ta vào!”
Tên kia cười giả lả nói: “Đô sự đại nhân minh giám, tiểu nhân dây có chín cái đầu cũng không dám bịa đặt ra chuyện như vậy. Đích thực là tình hình bệnh dịch vô cùng hung hiểm, đại nhân ngài tốt nhất là nên dẫn phạm nhân tới thôn làng gần đây tránh tạm trước đi đã, đợi hết nạn ôn dịch rồi hãy vào thành phá án.”
Tên đô sự sa sầm nét mặt, đang định phát tác, đột nhiên thấy cửa thành hé ra một khe nhỏ, mấy người mặc đồ đen che kín từ đầu tới chân đẩy một chiếc xe ra, bên trên chất năm sáu người nằm lăn lộn.
Người nào người nấy đều ăn mặc rách rưới, máu bắn đầm đìa, trên đầu còn cuốn một lớp vải trắng dày, thấm ra một mảng màu đỏ trông rất ghê rợn. Có người toàn thân đã cứng đờ ra, có mấy người vẫn đang rên rỉ cựa quậy, dùng sức cào móng tay xuống ván gỗ, âm thanh nghe mà rởn gai ốc.
Mấy người che mặt không nói không rằng, chỉ đẩy chiếc xe tới cạnh một cái rãnh sâu đã đào sẵn từ trước. Hai người một tổ, lần lượt nhấc người nằm trên xe ném xuống bên dưới.
Tên đô sự chỉ mấy người đó, nói: “Ngươi bảo không thể ra vào, thế đám người kia đang làm gì vậy?”
Người trên tường thành liền đáp: “Đó chính là những thi thể được tri huyện dại nhận ra lệnh mang ra ngoài thành thiêu hủy. Đô sự đại nhân, ngài cũng nhìn thấy rồi đó, quả thực là bệnh dịch vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không phải tiểu nhân ngoa ngôn nói xằng đâu. Huống hồ tri huyện đại nhân không cho ngài vào, cũng là vì nghĩ đến ngài mà thôi.”
Tên đô sự trợn mắt lên như ngọn đuốc, quét qua mấy người kia, trầm giọng quát lớn: “Rõ ràng là vẫn còn cử động sao lại bảo là thi thể?”
Người kia đáp: “Thực tình không dám giấu, bệnh dịch lần này lan truyền cực kỳ nhanh, người nhiễm bệnh không lâu sau sẽ sợ ánh sáng sợ nước, mất đi nhân tính, hung hãn khát máu, căn bản không còn thuốc chữa. Đáng sợ hơn là, mấy canh giờ sau, người bệnh sẽ không nhận người thân, thấy ai là cắn kẻ đó. Mà những người bị cắn, cũng lập tức bị truyền nhiễm. Tri huyện đại nhân không biết phải làm sao, đành hạ lệnh mang tất cả những người bệnh đi thiêu thành tro bụi, tránh để bệnh dịch lan rộng hơn nữa.”
Dưới tường thành bốc lên một làn khói mù mịt, cơ hồ như đã châm lửa thiêu xác, mùi hôi thối nồng nặc ập tới, chúng nhân đều không chịu nổi mà đưa tay bịt mũi.
Mấy người áo đen bịt mặt kia đốt lửa thiêu xác xong, cũng lập tức chạy vào trong thành, bỏ lại mấy “thi thể ” vẫn chưa tắt thở hẳn đang gào thét thảm thiết trong rãnh sâu, tay không ngừng cào bới đất đá, nghe mà khiến người ta rởn cả người.
Tên đô sự phất ống tay áo, hất khói hôi trước mặt đi, khinh miệt nói: “Chủ ý của huyện lệnh dại nhân thật cao minh, mấy con chó điên thì thiếu di cũng được, còn bản quan đây không bệnh không tật, sao lại nhốt ở ngoài thành ở cùng với đám nhiễm bệnh điên như thế, vậy mà cũng gọi là nghĩ đến ta hả?”
Người kia cười ha ha hai tiếng: “Có bệnh hay không có bệnh, không phải tiêu nhân gây nói là được. Bệnh này khi vừa mắc phải, tất cả đều giống hệt người thường, nhưng sáu canh giờ sau, trên trán sẽ xuất hiện một vệt màu xanh, gần giống như…”
Người đó đưa tay lên chỉ, ngón tay đột nhiên sững lại giữa không trung, run lên cầm cập: “Đây, đây là...”
Tên đo sự hỏi: “Đây cái gì, lẽ nào lưỡi ngươi cũng bị chó điên cắn rồi?”
Nói đoạn tên này liền nhìn theo hướng tay của y chỉ, rồi sắc mặt cũng không khỏi biến đổi – vết cào xanh xẫm trên trán Tử Thạch Cơ đã gồ lên hơn nửa lóng tay.
“Chính là thế này!” Người kia cao giọng hét lên: “Giống như một cái móng vuốt... nữ nhân này đã mắc bệnh rồi, các người đồng hành với ả ta, rất có thể cũng đã bị truyền nhiễm. Giờ lệnh cho các ngươi phải lập tức giết chết ả rồi đem thiêu đi, đồng thời lại ở ngoài thành. Mọi hành động đi lại đều phải để chúng ta giám sát, hôm sau nếu trên trán không xuất hiện vết sẹo thì có thể vào thành. Trong thời gian đó, kẻ nào muốn rời khỏi đây hoặc muốn xông vào trong thành, đều giết chết không tha!”
Đám quân lính thủ hạ của tên đô sự đã làm om sòm lên, muốn xông tới mở cổng thành ra, nhưng hắn đã đưa tay ngăn đám đông lại, nói: “Không phải ngươi nói phải cắn người mới truyền bệnh được hay sao?”
Người kia đáp: “Theo lý là vậy, nhưng mạng người quan trọng, để bảo đảm an toàn, đành phải để mấy vị chịu khổ vậy thôi.”
Tên đô sự khịt mũi một tiếng, lạnh lùng gằn giọng: “Loại ưng khuyển như người mà cũng dám giam cầm bản quan sao?”
Dứt lời liền vẫy tay một cái, ra lệnh cho đám thủ hạ cùng thúc ngựa xông tới trước cửa thành. Người trên tường kia cũng không đáp lời, cờ lệnh trong tay phất lên một cái. Chỉ nghe tiếng rít gió vang lên vù vù, vô số những mũi tên rải xuống như mưa rào, phủ lên chỗ mấy người đang đứng.