Hoa Anh Thảo Muộn

Chương 8: Chương 8: Ngày thứ ba




Ngày hôm qua, đối với Tề Lãng và Hoắc Kình mà nói thì đó là một bước tiến tuyệt vời trong mối quan hệ có phần trẻ con của bọn họ.

Mặc dù rằng không ai nói rõ lời yêu, nhưng cái nóng giận vì quan tâm, cái dáng lăn xăn đi mua kem hay chỉ đơn giản là cái nắm tay cũng đủ khiến tình cảm của bọn họ tốt hơn rất nhiều rồi.

Thời gian cứ thế lướt qua, một ngày nữa lại đến.

Thế nhưng hôm nay thiếu gia họ Tề không gặp may lắm với cái môn lịch sử trời đánh. Cậu hiện tại đang bị giáo sư môn Sử giữ lại trong lớp, khảo bài đến khi thuộc lòng mà thôi.

Từ nhỏ đến giờ, cái môn mà Tề Lãng ghét nhất là Lịch Sử đó. Huống hồ gì Lịch Sử này còn là bằng tiếng Anh nữa nha. Đọc một hồi thì hai mắt cậu cứ phải nói là lăn tròn vo luôn ý.

Chợt nhớ hồi nhỏ khi còn tám, chín tuổi. Tề Lãng học môn Lịch Sử được đích thân Hoắc Kình dạy, không thể phủ nhận là ai kia dạy hay lắm, không hề gò bó ép buộc như mấy giáo sư này đâu.

Hoắc Kình thường kể chuyện xưa, còn đem vài mô hình lên cho bọn trẻ con lúc đó coi nữa. Mà Tề Lãng là cái đứa tấy mấy tò mò nhất. Nhìn mô hình thôi là chưa đủ thỏa mãn đâu, phải sờ, phải mò, phải cầm, phải nặn các kiểu mới chịu nổi.

Thế là tranh thủ lúc Hoắc Kình không để ý, Tề Lãng đã nhướn người lên chôm lấy một mô hình, ngắm nghía nó đến mòn mắt rồi bắt đầu nghịch phá. Hậu quả chính là cái mô hình đó đi đời ngay từ giây phút bị bẻ càng gãy cánh.

Tề Lãng mặt mũi không mếu, không sợ trời sợ đất mạnh dạn đứng trước mắt Hoắc Kình nhận lỗi. Cậu còn bảo đĩnh đạc:

“ Thầy tiếc thì em sẽ đền cho thầy mười cái mô hình khác, nhé?”

Cái giọng điệu tưởng chừng khoe khoang ấy thế mà lại dỗ ngọt bằng từ nhé cuối câu. Tề Lãng lúc nào cũng thế cả, nên Hoắc Kình đôi khi không thể nổi giận được.

Với lại cũng chỉ có cái mô hình thôi, anh không tiếc, còn tặng hết cái đống bị gãy càng kia cho Tề Lãng làm kỷ niệm nữa.

Nói chung, ký ức đó rất đẹp nếu như không có giọng nói giáo sư Hosrit chen vào làm phá hỏng cả tâm trạng.

“ Trò Wayne, tôi bảo em ngồi học thuộc mà đứng đó nhìn gì vậy hả? Mơ mộng gì đó?”

Tề Lãng rầu rĩ vô hạn thu tầm mắt lại, giơ cuốn sách lên trước mặt giáo sư Hosrit, cười gượng, “ Em học đây, vẫn đang học đây này.”

Nói rồi cậu ngồi phịch xuống cái ghế, cầm quyển sách xoay hai, ba vòng rồi lật ra đọc dòng đầu tiên, xong lại xoay tiếp. Cái quá trình đó cứ lặp đi lặp lại và Tề Lãng cũng chỉ mới thuộc được một đoạn gồm ba câu ngắn ngủn.

Điện thoại trong túi lúc này rung nhẹ rồi ngừng lại.

Tề Lãng liếc mắt nhìn giáo sư H, rồi lén lút lấy điện thoại ra. Ngay lập tức, cái tên Whale Whale đã đập vào mắt cậu.

Ngày hôm qua, Tề Lãng chính thức đổi từ Whale sang Whale Whale, chỉ thêm một chữ nhưng nghe đáng yêu hơn nhiều.

Whale Whale: Đang làm gì đó? Hôm nay học cả buổi chiều sao?

Bình thường thì giờ học của Tề Lãng kết thúc vào lúc mười một giờ trưa. Và sau đó hai tiếng thì cậu sẽ bay đến tiệm hoa, gặp Hoắc Kình tiện thể ăn ké cơm trưa luôn.

Chính vì thế mà dạo này Sebastian đỡ việc hơn rất nhiều, nấu mỗi phần của anh với Tề Ôn thôi hà.

Tề Lãng lúc này mới sực nhớ đến giờ giấc, bèn ngước lên nhìn đồng hồ. Đã hai giờ chiều rồi đó. Cậu nhíu mày, đứng dậy, hướng đến giáo sư H, nói:

“ Giáo sư Hosrit, em muốn đi vệ sinh ạ.”

Giáo sư H ngẩng mặt, lạnh lùng nhìn một cái rồi nói, “ Đi mau rồi về lớp.”

Tề Lãng cười cười, mau chóng chạy vụt ra khỏi lớp. Kỳ thực, cậu chính là đi vô nhà vệ sinh thật đó, nhưng không giải quyết mà lại gọi điện thoại.

Đứng trong căn phòng của một mình mình, Tề Lãng thong thả rút điện thoại ra, gọi cho Hoắc Kình.

“ Hoắc Kình, là tôi đây.”

Hoắc Kình vừa mới dọn dẹp xong đống bát dĩa, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nghe giọng người kia, anh liền mỉm cười.

“ Ừm, hôm nay không đến sao?”

Tề Lãng dựa tường, cười đầy vui vẻ, “ Sao thế? Tôi chỉ đến trễ thôi mà anh nhớ tôi rồi sao?”

Nhớ?

Hoắc Kình bên đây cảm thấy chuyện đó trẻ con thật đấy. Anh cũng không phải dạng người thích ép buộc người yêu mỗi ngày phải ở cạnh mình. Chỉ là anh thắc mắc một chút thôi.

Người ta yêu là vô thời hạn, còn anh chỉ có bảy ngày.

Còn không thể cho người ta đòi hỏi một chút?

Hoắc Kình ngồi xuống ghế, điềm nhiên trả lời:

“ Vậy là tôi không được nhớ cậu đúng không? Thế thì sau này tôi...”

“ Được, được chứ!” Tề Lãng vội vã ngắt lời, “ Thế này đi, tôi sẽ lén chuồn khỏi trường rồi đến với anh.”

Phì...

Hoắc Kình hoàn toàn bị chọc cho cười. Lời lẽ hệt như con nít vậy.

“ Nè, làm sao lại phải chuồn khỏi lớp? Giờ này người ta đã về hết rồi.”

Nhắc đến đây, Tề Lãng có hơi ngượng ngùng trả lời:

“ Tôi bị giáo sư môn Sử bắt lại học thuộc. Anh biết đó, môn này rất trời đánh mà.”

“ Chỉ có việc thuộc bài thôi, không phải sao?”

“ Ừm thì là thế. Nhưng nó vẫn khó nhai lắm.” Tề Lãng thở dài, sau đó bỗng đứng thẳng chỉnh tề, hắng giọng:

“ Thế...Hoắc Kình tài giỏi toàn diện đây có thể giúp tôi vượt qua môn Sử không? Kỳ thi trước mắt cũng sắp tới rồi đó. Tôi chỉ sợ mình sẽ ở lại lớp chỉ vì môn Sử.”

Hoắc Kình nghe lời đề nghị kia, đôi mày hơi nhướn lên rồi hạ xuống.

Dạy học là chuyên môn của anh cả rồi. Ngặt nỗi, trước giờ anh toàn dạy học cho trẻ con thôi. Còn Tề Lãng đã mười tám rồi, còn dạy cái môn Lịch Sử chỉ đơn giản là ngồi học thuộc thôi mà?

Anh trầm ngâm nghĩ, sau đó quyết định:

“ Nghe không tệ. Nhưng tôi được trả công chứ?”

Công ấy à?

Tề Lãng gãi gãi chân mày, cười vô tư, “ Có, tất nhiên rồi. Thế đợi tôi một chút nhé.”

Dứt lời, cậu liền cúp điện thoại, bước ra khỏi phòng vệ sinh. Định rửa mặt một chút thì gặp Edward mới chơi thể thao đi vào. Người ngợm nó toàn là mồ hôi thôi.

Nhìn phát ớn.

Tề Lãng liếc một cái rồi nói, “ Tao cứ tưởng mày về rồi cơ.”

Edward đưa cả đầu nó dưới vòi nước, thỏa mãn rửa mặt.

“ Hôm nay chơi hăng quá nên chơi tới giờ luôn. Mày được thả trại rồi hả?”

Tề Lãng lắc đầu, “ Chưa, nhưng tao sẽ cúp.”

“ What? Mày điên rồi. Giáo sư nào mày cũng đùa được vậy hả?”

Tề Lãng thở dài bất đắc dĩ, “ Có ở lại tao cũng không học được nên là cứ chuồn thôi. Với lại, tao có hẹn rồi.”

“ Hẹn?” Edward nhíu mày nhìn Tề Lãng, “ À, cái ông chú mày đang hẹn hò đó hả? Người đó trông như nào vậy? Có râu ria các thứ không thế?”

Râu ria?

Tề Lãng trợn ngược mắt, cậu nghĩ, Hoắc Kình mà có để râu cũng chỉ càng thêm khí chất chết người thôi.

Hay là mình cũng để râu trông cho ngầu một tí?

Aish, mình nghĩ cái quái gì thế chứ.

Tề Lãng xua đi mấy hình ảnh quái đản trong đầu, nhìn Edward cười cười:

“ Mày chỉ cần nhìn một lần là nhớ hoài luôn. Thề đấy.”

“ Thế cho tao gặp một lần đi. Ra mắt tao thôi mà.” Edward tiến sát lại, quàng vai bá cổ.

Nghe giọng điệu nài nỉ của nó làm cho Tề Lãng có chút khó chịu. Chẳng hiểu sao khi nghe thằng bạn sát gái của mình đòi gặp Hoắc Kình thì cậu ngay lập tức không muốn rồi.

Nhưng vì nó nài nỉ quá, lại còn thách thức bảo, chắc hẳn ông chú đó già xấu rồi nên mày mới giấu.

Chính vì vậy mà Tề Lãng tức giận gật đầu đồng ý.

Có điều, sau khi đến trước cửa tiệm hoa rồi, Tề Lãng mới hối hận với quyết định ngu ngốc của mình. Nóng giận quá là hóa ngu mà.

Không biết liệu người kia có đồng ý cùng mình đi gặp không nhỉ?

Lỡ như người kia khó chịu thì sao?

Lỡ như gặp rồi, Edward nó... Ôi, không thể đâu nhỉ?

Tề Lãng xoa xoa mũi, tạm thời bỏ chuyện đó qua một bên rồi đi vào trong. Nhìn dưới bếp thấy bóng dáng Hoắc Kình đang làm gì đó, cậu vội vàng chạy đến.

Ngó nghiêng một chút, cậu phát hiện anh đang làm sushi đó. Con người này khéo tay quá, còn có thể giỏi đến mức nào thế?

Tề Lãng hơi chu môi, khen, “ Còn biết làm cả sushi sao?”

Hoắc Kình tập trung làm đồ ăn mà không mảy may để ý xung quanh, đến khi giọng nói người kia vang lên làm anh suýt rơi cả cuộn sushi trên tay.

Quay lại, anh lườm nhẹ, “ Vào nên chào một tiếng đã chứ.”

“ Hì, tôi quên.” Tề Lãng cười híp mắt vô tội, sau đó tiến sát lại gần, thì thầm:

“ Đói bụng ghê ý. Bị nhốt hơn ba tiếng rồi.”

Hoắc Kình làm xong cuộn sushi cuối cùng, đặt lên dĩa rồi bưng lên bàn. Anh tháo tạp dề, cười nói, “ Biết rồi. Ngồi xuống ăn đi, tất cả đều của cậu.”

“ Thật sao?” Tề Lãng mắt sáng rực, ngồi xuống gắp ngay một cuộn bỏ vào miệng.

Vị mềm dẻo của cơm, vị thanh thanh của rong biển và mấy gia vị khác nữa. Tất cả đều đang tan trong miệng của Tề Lãng. Bao tử cậu càng réo lớn hơn.

Hoắc Kình ngồi đối diện, nhìn người kia ăn sống chết mà buồn cười.

Chợt sực nhớ đến chuyện Tề Lãng bảo chuồn khỏi lớp, anh lo lắng hỏi:

“ Như vậy, cậu chuồn khỏi lớp thật đấy hử?”

Tề Lãng chỉ lo ăn, cái đầu gật gật.

“ Chọc giận giáo sư là không tốt đâu.” Hoắc Kình nhíu mày.

Tề Lãng nuốt miếng sushi xuống bao tử, uống ngụm nước rồi cười nói:

“ Tôi chỉ sợ chọc giận giáo sư Whale thôi, chẳng sợ ai khác.”

Giáo sư Whale?

Cái người này...

Hoắc Kình không còn lời nào để nói nữa, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Bữa cơm trưa ngon miệng của Tề Lãng đã kết thúc. Cậu được Hoắc Kình cho phép đi vào phòng anh mà ngả lưng một tí.

Khi Hoắc Kình xong việc bên ngoài, bước vào đã thấy người kia nằm ngủ mất rồi. Cả dép còn chưa cởi ra nữa, tướng nằm thì xấu ơi là xấu.

Anh thở dài, bước đến nhẹ nhàng cởi dép cậu ra, đặt một góc gọn gàng. Vừa định cúi người chỉnh lại tư thế nằm rồi đắp chăn cho tên đần đó thì chẳng hiểu sao anh bị chao đảo ngã lên ngực người kia.

Rõ ràng Hoắc Kình đứng vững lắm, cũng không bị vướng gì hết. Anh ngã sấp lên ngực Tề Lãng, sau đó mới biết là mình bị tên kia kéo xuống một cách vô duyên cớ như vậy.

Nằm như thế này, cả hai người đều căng thẳng chết đi được. Hoắc Kình anh còn bất mãn hơn.

Anh chống hai tay xuống giường, nâng người lên rồi nhìn xuống. Đối diện đôi mắt màu nâu kia đang nhìn chăm chú vào mình, anh nhất thời liếc sang chỗ khác.

“ Tim anh lại đập nhanh nữa rồi.”

Tên ngu si nào đó một lần nữa ấn lên ngực anh, thử.

“ Bỏ tay ra nào.” Hoắc Kình lườm nguýt.

Tề Lãng mặt dày cười híp mắt, “ Nó đập là vì tôi đúng không? Tôi biết mà.”

“ Còn cậu, trái tim cậu có đang đập vì tôi không?”

Không khí đáng lý rất vui vẻ thì Hoắc Kình hỏi thẳng như thế. Đối với một tên luôn lấy nụ cười làm bia đỡ như Tề Lãng còn phải cứng họng.

Cậu cứ ngẩn mặt ra nhìn anh, một hồi lâu cũng chưa trả lời.

Hoắc Kình tự biết bản thân đã đào hố chôn mình, tự lấy dao đâm thẳng vào vết thương trần trụi kia. Anh thở dài, tách ra khỏi người Tề Lãng, định ra ngoài thì bị cậu ta níu lại.

Hoắc Kình xoay người, vẫn điềm nhiên nói, “ Sao thế? Thấy có lỗi khi không trả lời được hửm?”

“ Lại đây một chút đi.”

“...” Vẫn đứng im.

“ Một chút thôi, lại gần tôi đi.”

“...” Đã nhích một chút.

“ Gần nữa, cúi xuống một chút.”

“...” Cúi xuống thật.

Rất nhanh, Tề Lãng in môi mình lên môi Hoắc Kình.

Bàn tay cậu cố tình giữ chặt cằm anh lại, tiếp tục cố tình len lỏi vào bên trong khám phá tư vị kỳ diệu khác.

Hai người, một kẻ vụng về chủ động, một người không hẳn vụng về nhưng lại bối rối quá.

Cứ nghĩ nụ hôn của những người đàn ông trưởng thành sẽ thuần thục lắm, nhưng Hoắc Kình lại chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Còn với Tề Lãng tuổi nhất quỷ nhì ma, đáng lý sẽ sành sỏi lắm nhưng cậu ta còn vụng về hơn bất kỳ ai.

Chỉ đơn giản là Tề Lãng cảm thấy thích hôn lắm. Khi hôn, tâm trí cậu nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hoắc Kình dần nhắm mắt lại, bắt đầu phối hợp với tên vụng về kia.

Mất một lúc lâu, khi tiếng gõ cửa phòng vang lên, Tề Lãng mới dừng lại.

Cậu nhìn đôi mắt như ngây dại đi của Hoắc Kình mà trong lòng nổi lên rất nhiều cảm xúc.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Jin đứng đó, liếc nhìn một cái, đủ hiểu cả quá trình trước đó. Cô bé không thấy ngượng lắm, chỉ ho một tiếng:

“ Xin lỗi, vì cháu thấy không có ai nên vào phòng chú xem thử.”

Nói rồi Jin đóng cửa lại. Ở bên ngoài, cô bé nghiêng đầu, suy nghĩ gì đó rồi thở dài.

Tự nhủ với mình rằng, có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Wayne cậu ta chắc không xấu tính như thế.

Nhưng mà chắc chắn một điều, cậu ta dám khiến cho một sợi tóc chú Walton rơi xuống, mình sẽ xử đẹp cậu ta.

Hoắc Kình nhìn cửa phòng đóng lại, anh mới bừng tỉnh, vội vàng đứng thẳng người, vừa muốn đi ra khỏi phòng thì Tề Lãng kêu lại:

“ Khoan đã.”

Tề Lãng bước đến chỗ anh, nghiêng người cười khẽ:

“ Cứ nghĩ anh hôn sành sỏi lắm cơ, không ngờ...”

Hoắc Kình như bị động chạm tự ái, quay qua lạnh giọng:

“ Thì làm sao? Tôi vụng về lắm, chưa bao giờ hôn ai cả.”

Tề Lãng khóa môi anh lại bằng ngón trỏ, “ Nè, người ta còn chưa trêu mà, nổi giận cái gì? Thật ra thì tôi cũng lần đầu hôn người khác đó thôi. Với lại, tôi bị anh cướp nụ hôn đầu, còn chưa nổi giận đó nha.”

“ Quý hóa quá.” Hoắc Kình lần đầu giở giọng khinh bỉ.

Có lẽ hôm nay anh bị tên kia làm cho căng thẳng lắm.

Tề Lãng cũng không giận, chỉ càng cười tươi hơn:

“ Thật ra tôi muốn hỏi, chúng ta hôn lần nữa được không?”

Hoắc Kình hoàn toàn chẳng dự được tên kia sẽ đòi hỏi thế này đâu. Anh chỉ hé môi mà không biết nói gì. Đến khi tên kia sáp lại gần, muốn cưỡng hôn thì bị anh đẩy ra.

Tức giận mà mắng, “ Đi mà hôn cái gối ấy, tên lợi dụng.”

Tề Lãng bị bỏ lại trong căn phòng, chẳng hiểu sao đầu óc cậu bị treo lơ lửng ở trên trời. Đặt tay lên ngực trái mình, cậu thầm nghĩ.

Tim của mình, rốt cục là có đập vì người kia không?

Bao nhiêu phần trăm là có...

Tề Lãng chống cằm, ngẩn ngơ lẩm nhẩm, “ Có...hay là không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.