Mặt trời đã sớm treo lơ lửng trên đầu ngọn cây ngoài vườn rồi mà Tề Lãng còn chưa chịu dậy. Có lẽ đêm qua cậu ta thức khuya chơi game quá nên mới như vậy.
Đợi đến khi Tề Ôn đích thân bước chân qua trước phòng cậu ta, gõ cửa liên hoàn thì cậu ta mới chịu lết thân ngồi dậy.
Rửa cái mặt, đánh cái răng, thay cái quần, mặc cái áo xong xuôi rồi Tề Lãng mới chịu mở cửa. Đôi mắt âm trầm kỳ lạ làm cho Tề Ôn giật cả mình. Nhưng cô mau chóng lấy lại dáng vẻ bình thản, véo mạnh vào bên má của em trai mình.
“ Tối qua sao em về muộn thế?”
Lâu lắm rồi mới nghe chị mình hỏi cung như mấy bà mẹ khó tính khác ý.
Tề Lãng vò đầu, ngán ngẩm nói, “ Đi dạo một chút, có gì sao?”
Tề Ôn liếc mắt, bĩu môi, “ Chả sao cả. Chỉ là thấy hơi ngạc nhiên thôi. Trước giờ em cũng đâu đi với bạn nhiều.”
Hai chị em vừa trò chuyện vừa đi xuống cầu thang. Lúc này bên ngoài cửa phòng khách có một người ghé thăm.
Tề Lãng ngước mi nhìn liền thốt, “ Mày qua đây làm gì thế, Edward?”
Edward bộ dạng tươi tắn và siêu hấp dẫn đứng trước mặt hai người họ, lễ phép cúi đầu chào Tề Ôn. Trong mắt nó thì Tề Ôn xinh đẹp ngất ngây luôn, tiếc là không bao giờ cưa đổ được cô ấy cả.
“ Định qua đây rủ mày đi chơi bóng.” Edward bước tới cười với Tề Lãng.
Chơi bóng à?
Tề Lãng mới ngủ dậy, nói chung mặt mũi cũng không có tí sức sống gì sất. Cậu ta ngồi xuống ghế, cầm chai nước lạnh trong tủ lạnh ngồi uống một hơi rồi nói:
“ Bây giờ luôn sao?”
Edward gật đầu, “ Chứ mày đợi gì nữa?”
“ Không có gì.” Tề Lãng đột nhiên chột dạ.
Chẳng qua khi nãy cậu có kiểm tra điện thoại mình rồi nhưng mà không thấy tin nhắn hay cuộc gọi gì hết. Cứ nhủ trong lòng là người kia bận rộn lắm, với hôm nay là chủ nhật nữa nên càng bận hơn.
Nghĩ thế cho đỡ ấm ức thôi chứ Tề Lãng biết, mọi việc đều có Jin lo cả rồi.
Ấy thế mà điện thoại vẫn chưa có mẩu tin nhắn nào hết.
Lần nữa cầm điện thoại lên, ngó nghiêng, rồi lại đặt xuống. Hành động của Tề Lãng làm cho Edward nó muốn nổi điên.
“ Hey, mày có định đi không?”
Tề Lãng liếm môi, “ Một chút nữa xem.”
“ Sh...” Edward vừa định chửi tục liền nhớ có Tề Ôn ngồi phía xa xa kia liền ngậm mồm lại, “ Mày đợi cái quỷ gì vậy?”
“ A!” Tề Lãng đột nhiên a một tiếng vui mừng khiến Edward không khỏi tò mò.
Điện thoại đột nhiên sáng đèn làm cho cậu vui mừng hẳn ra. Kiểu gì chứ trong lòng cũng mong ngóng một chút. Chẳng phải hai người còn đang hẹn hò đó sao?
Hôm nay cũng mới có ngày thứ hai thôi à.
Liếc mắt nhìn qua màn hình, thấy hiện con số ngắn ngủn, mẩu tin cũng nhảm nhí, Tề Lãng tức rần người, ném điện thoại qua một bên.
Edward mặt ngu, “ Mày thật sự đợi tin nhắn?”
“ Ờ.”
“ Thế thì mày có định đi với tao không?” Edward gần mếu mặt.
Tề Lãng liếc nó một cái, vỗ vai dỗ dành, “ Tao nghĩ là tao sẽ đi với mày.”
Hai đứa vừa mới đi ra đến cổng, một tin nhắn lại đến ngay sau đó. Tề Lãng trong đầu nghĩ đó là tin của tổng đài nên cũng chưa mở ra xem vội.
Đợi đến khi hai người có mặt tại sân bóng rồi, Tề Lãng vừa lấy điện thoại ra khỏi túi quần, định bỏ vào cái balo thì màn hình sáng lên, đã có hai tin nhắn chưa đọc.
Cậu lười nhác liếc mắt xuống nhìn, giật mình với cái tên trên đó.
Whale: Jin vừa đưa tôi hai chiếc vé đến khu vui chơi. Jin bảo không muốn đi nên bảo chúng ta đi thư giãn. Thế nào?
Whale: Ừm...Nếu cậu bận thì thôi vậy.
What? Ấy, đợi đã...
Tề Lãng quên luôn cái bọn đang đợi mình vào trận mà vội vàng gọi điện sang. Tiếng tít tít nhàm chán kêu hoài, cuối cùng mới có người bắt máy.
May thế, đó là Hoắc Kình.
Giọng anh vẫn trầm ổn như trước.
“ Sao thế, Tề Lãng?”
Thịch.
Uầy, khi không lại gọi tên người ta như thế!!
Tề Lãng nuốt khan, “ Bây giờ tôi mới nhận được tin nhắn. Thầy...cái vé khu vui chơi ấy, thầy có đi với ai chưa?”
Hoắc Kình bên đây vốn đang chăm sóc lại mấy chậu hoa ban, nghe thế liền bật cười, “ Không đi cùng cậu thì tôi đi làm gì nữa. Đi với người khác sẽ khó coi lắm nha.”
Hôm nay Hoắc Kình cũng biết đùa nữa...
Tề Lãng cười trong vô thức.
“ Đợi tôi một chút, năm phút nữa tôi sẽ có mặt.”
Cúp máy, Tề Lãng đeo balô lên vai rồi quay lại nhìn Edward:
“ Tề Ôn bảo tao về nhà có chuyện gấp lắm. Chị ấy bị ngã, không nặng lắm nhưng tao về trước nhé. Xin lỗi.”
Nói dối trơn tru như ăn sushi trứng cá ý, nên Tề Lãng tạm thời được Edward cho phép rời bỏ trận đấu.
#
Hoắc Kình vừa nghe cái tin giật gân kia liền vội vàng dẹp hết mọi việc sang một bên. Anh bước vào phòng, nhìn ngắm cái tủ quần áo của mình cũng hơi lâu một tí rồi mới chọn được bộ đồ ưng ý.
Đầu tóc, ổn rồi.
Mặt mũi, không thể chê nữa.
Quần áo, duyệt luôn.
Mặc dù mọi thứ đã hoàn hảo rồi nhưng chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy hồi hộp ghê cơ. Biết rằng ngày hôm qua cũng cùng nhau đi dạo ấy, nhưng hôm nay lại còn đi đến khu vui chơi vốn dĩ chỉ dành cho mấy đứa teen teen thôi, mình đã ba mươi mấy rồi mà lại...
Thôi thì không sao, vé miễn phí, người yêu cũng xứng thế, không đi sẽ uổng mất.
Nghĩ ngợi cũng gần mấy phút, Hoắc Kình mới dần tỉnh lại, rời khỏi phòng.
Mới đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng chuông gió kêu lên. Tề Lãng chạy một quãng khá xa đến đây, tất nhiên là lố năm phút mất rồi.
Cậu ta thở hồng hộc, trán ướt đẫm mồ hôi.
“ Hộc...Xin lỗi...Khi nãy...khi nãy tôi...”
Hoắc Kình nhìn bộ dạng vội vã kia mà bật cười. Anh đi lại gần, lấy cái khăn tay lau hết mồ hôi trên trán cậu, sau đó nói:
“ Có gì mà lại vội như vậy? Tôi cũng đâu có đi cùng người khác.”
Bị ai kia nói trọng tâm vấn đề, Tề Lãng cứng họng, cười gượng gạo.
Sau khi đã thở lại bình thường rồi, hai người bắt đầu lái xe đến khu vui chơi mà Jin nói.
Hiện tại thì khu vui chơi này không đông mấy. Nhìn xung quanh toàn thấy mấy cô cậu trẻ tuổi đến đây, hoặc mấy nhóc tì có phụ huynh nắm tay đưa đi nữa.
Miễn là có người lớn thì Hoắc Kình đỡ ngại rồi.
Tề Lãng thấy anh không nói gì bèn đụng đụng ngón tay.
“ Không ngại đấy chứ?”
Cái tên này, đã bị Jin bảo ngu si mà cứ không chấp nhận.
Hoắc Kình rõ ràng đang rất ngại, nhưng anh cố gắng không để ý rồi mà tên kia còn cố tình hỏi đến.
Anh nhíu mày, bất lực thở dài.
“ Cậu không ngại đi cùng tôi thì được rồi.”
“ Gì chứ? Nhìn thầy không già đâu, còn rất trẻ ý.”
Hoắc Kình bật cười, “ Tôi thừa biết mà.”
Nghe thế, Tề Lãng đột nhiên mừng quýnh lên ý. Cái mặt trông rất là gian, cậu ta cười ha ha ngu ngốc, vò đầu bứt tai, xong mới thì thầm:
“ Thế...tôi gọi thầy là anh nhé?”
Hoắc Kình còn đang nhòm ngó chỗ soát vé thì nghe vậy, anh bị giật mình. Rõ ràng là bị tên kia dọa cho rồi.
Quay qua nhìn Tề Lãng còn đang cười ngu ngốc, Hoắc Kình có hơi trầm tư suy nghĩ, sau đó cũng gật đầu, “ Ừm, gọi anh cũng trẻ thêm nên không sao cả.”
Dễ thế sao? Tề Lãng kinh ngạc.
Hai người loay hoay một lúc mới chịu chính thức bước vô thế giới kỳ diệu của trẻ con. Khi đến chỗ trò chơi, ông chú bán vé nhìn trân trân Tề Lãng với Hoắc Kình, chẳng nói gì nhưng trong đầu chắc nghĩ nhiều lắm.
Cả mấy đứa nhóc xung quanh cũng hay nhìn bọn họ nữa.
Trò chơi đầu tiên của hai người là tàu lượn siêu tốc.
Đến với khu vui chơi mà không chơi trò này thì uổng phí ghê chứ nhỉ? Tề Lãng hý hửng mua hai vé, sau đó kéo tay Hoắc Kình ngồi lên tàu.
Anh thắt đai kỹ lưỡng lắm, còn tên kia chỉ cài một cái rồi bắt đầu tinh thần la hét.
Hoắc Kình nhìn xung quanh, có hơi nhíu mày, “ Cái này cao thật đấy.”
Tề Lãng cũng gật đầu đồng tình, “ Ừm, cao như vậy mới thú vị chứ.”
Dứt lời, tiếng động cơ cũng vang lên.
Tàu bắt đầu di chuyển chậm chạp, về sau càng lúc càng tăng tốc. Nó lượn lên rồi lượn xuống cả mấy vòng. Con đường ngoằng ngoèo nhìn chóng hết cả mặt.
Ai trên tàu cũng hú hét rất thoải mái.
Tề Lãng cũng vậy.
Chỉ có Hoắc Kình là mặt trắng bệch, ngón tay anh bám chắc vào thành ghế. Đến cả mở miệng của không dám.
“ Aaaaa....Đã thế chứ!!!! Hoắc Kình, sao anh...uuuu...không nói gì....”
Tề Lãng hệt như tên ngốc.
Hoắc Kình kỳ thực rất sợ độ cao, nhưng vì nhìn cậu ta có vẻ thích thú quá nên anh liều đi một chuyến. Nào ngờ khi tàu lượn lên xuống chóng mặt thì anh biết mình cũng không ổn.
Bản thân Hoắc Kình không dễ sợ mấy cái này, nhưng vì trước kia có một sự cố nhỏ khiến anh bắt đầu sợ độ cao mà thôi.
Chuyến tàu dần chậm lại rồi kết thúc.
Hoắc Kình cùng Tề Lãng rời khỏi tàu lượn. Vừa đi đến ghế ngồi, cậu ta bỗng tức giận nói:
“ Anh mắc chứng sợ độ cao đúng không? Thế sao không bảo tôi một tiếng? Nếu như anh bị gì thì làm sao đây?”
Hoắc Kình ngẩn ngơ nhìn tên kia nóng giận.
Kỳ lạ, anh chẳng giận, chẳng khó chịu mà toàn thấy vui thôi.
“ Tôi muốn ăn kem.” Hoắc Kình chuyển chủ đề chóng mặt hệt như tàu lượn ý.
Tề Lãng vốn đùng đùng nổi điên thế kia mà vẫn phải mủi lòng, thở hắt ra. Cậu nhìn ngó tứ phía, nhắm được một nơi bán kem liền bảo:
“ Đợi một chút nhé.”
Sau đó lăn xăn đi mua kem.
Nhìn bóng dáng cậu ta chen chúc với mấy đứa nhỏ mà Hoắc Kình thấy mất mặt ghê chứ. Nhưng không sao, có lẽ chen chúc là vì không muốn anh đợi thôi mà?
Nghĩ lại thì, bọn họ đúng là đang hẹn hò, như vậy có nghĩa anh sẽ được đòi hỏi một tý đúng không?
Nhưng khoan đã...
Hoắc Kình có chút khó hiểu trong lòng.
Chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy...vị trí này có gì đó không thích hợp. Sao mình lại thấy tên ngốc kia...làm top chứ?!!
Hoắc Kình giật mình khi nghĩ đến chuyện này, lát sau anh liền lắc mạnh đầu.
Mình nghĩ gì vậy chứ? Chỉ mới hẹn hò thôi, cũng chỉ có bảy ngày...Làm sao có thể xảy ra chuyện kia chứ?
Aish...
“ Nè, nè nè...” Tề Lãng từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt Hoắc Kình với hai cây kem mát lạnh.
Nhìn anh ngẩn ngơ ngước mắt, Tề Lãng bỗng phì cười, chạm vào trán anh một cái.
“ Đang nghĩ gì vậy? Kem chảy hết rồi này.”
Hoắc Kình tỉnh lại, vội lắc đầu, “ Không có gì. Ừm, cảm ơn nhé.” Anh nhận lấy cây kem vị chocolate.
Tề Lãng ngồi xuống bên cạnh, liếm mút cây kem một cách thỏa thích.
“ Sau này còn sợ gì cứ nói với tôi, đừng giấu.” Tề Lãng lên tiếng, mắt liếc liếc qua phải.
Hoắc Kình cúi mặt mút một miếng kem lạnh, cảm thấy lồng ngực thật mát mẻ. Anh vui vẻ cười mỉm:
“ Ừm, biết rồi. Nhưng đàn ông mà sợ độ cao thì mất mặt lắm.”
“ Trên đời đầy người sợ mà. Có gì mà mất mặt chứ. Với lại, mặt anh hoàn hảo thế này, mất nó là uổng lắm.”
Hoắc Kình hôm nay được tên ngố kia khen miết, anh vừa vui vừa ngượng.
“ Jin cũng hay bảo như thế.”
Tề Lãng đột nhiên quay qua, lắc đầu, “ Thế này đi, về sau ai khen anh đẹp trai thì cũng đừng nói gì. Tôi khen thì hẵng nói.”
“ Tôi còn tưởng là ngược lại cơ?” Hoắc Kình cười một tiếng, sau đó đứng dậy.
Tề Lãng bị trêu, cái mặt đen lại. Cậu ta cắn mạnh vào cây kem, sau đó đuổi theo Hoắc Kình.
Khi hai người sóng vai đi với nhau, một tên ngố nào đó cứ mãi lợi dụng thời cơ đụng vào ngón tay người còn lại. Mỗi lần chạm được rồi thì liền bị hụt. Đã hơn ba, bốn lần chứ ít a.
Cuối cùng, Tề Lãng chợt lên tiếng, “ Nhìn kìa!”
Hoắc Kình giật cả mình nhìn theo hướng Tề Lãng chỉ, ngay lập tức cảm nhận được bàn tay mình ấm ơi là ấm.
Anh liếc mắt nhìn xuống tay mình, lại ngước lên nhìn Tề Lãng, phì cười:
“ Bị hụt nhiều quá nên dùng chiêu cũ này sao?”
Tề Lãng cũng mặt dày, nắm chặt hơn, “ Gì? Cũ mà cũng có người dính.”
Khuôn viên rộng lớn, giữa biển người lại có một đôi tình nhân đang lồng chặt bàn tay vào nhau, yên yên ổn ổn mà sóng vai bước đi.