Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 534: Chương 534: Ác giả ác báo!




Kết quả như vậy, hiển nhiên Khương Như Long cũng không dự liệu được đấy.

Hắn đứng bên cửa sổ, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ đẹp không sao tả xiết, có thể là đẹp như tranh nhưng hắn không có chút tâm tình nào mà thưởng thức.

Tâm tình của hắn rất bực bội hoặc là nói rất giận dữ.

Từ đầu đến cuối, hắn đều tham dự nào chuyện này. Tuy người đánh không phải là hắn nhưng kỳ thật tư duy của Tô Vinh Bính một mực là do hắn chỉ điểm và ảnh hưởng đấy.

Đầu tiên tới Tô gia tại Tô Hàng cầu hôn, dụ Tô Sơn phản kích, sau đó cố ý để cho người ta đi nhốt mẹ con Tô gia, bức bách Đường Trọng đánh người bỏ trốn.

Đường Trọng đả thương người, cảnh sát thuận lợi tham gia. Chuyện xung đột tại đường cao tốc hẳn là một câu chuyện cao trào.

Bởi vì như vậy không khiến cho Đường Trọng thân bại danh liệt mà còn cho cảnh sát một cái cớ để thu thập hắn.

Đây là tất sát cục.

Thế nhưng hắn không ngờ rằng tất sát cục này không giết chết được đối thủ mà là giết chết đồng đội của mình.

Tô Vinh Bính triệt để xong đời. Đột nhiên bút kí kia xuất hiện đã tuôn ra không ít thứ đồ vật.

Dưới áp lực song song giữa thể chế bên trong cùng với thể chế bên ngoài, thanh tra Ban Kỷ Luật Tô Hàng không thể không căn cứ vào nội dung bên trong bút kí để triển khai điều tra. Một đám quan viên cùng thương nhân quan hệ thân mật cùng Tô Vinh Bính đều bị câu thông, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cuối cùng Tô Vinh Bính cũng cũng bị cơ quan điều tra bắt.

Tô Vinh Bính là hạch tâm của đám người kia, hắn rơi đài khiến lực lượng Tô gia những năm này tích súc chia năm xẻ bảy. E rằng danh hiệu gia tộc đứng đầu Tô Hàng cũng rất nhanh sẽ phải đổi chủ.

Mấu chốt nhất chính là Tô Vinh Quyền, anh em với Tô Vinh Bính cũng liên quan đến bản án của Tô Vinh Bính. Chỉ có điều Tô Vinh Quyền cảnh giác hơn, trước khi mọi chuyện bị phát giác, người đã biến mất không thấy gì nữa, cho tới bây giờ cơ quan điều tra vẫn đang tìm kiếm tung tích của hắn.

Kỳ thật trong lòng Khương Như Long biết rõ, người ngoài nhìn vào thì thấy xung đột lần này là do người trong Tô gia bất hòa nhưng thật ra là hắn và Đường Trọng so chiêu.

Hắn không thích Đường Trọng.

Thậm chí có thể nói là thù hận Đường Trọng. Khương gia không có mấy người không hận Đường Trọng.

Mọi người nhắc tới hắn, chỉ có hai chữ: con hoang.

Thế nhưng mà cho tới nay, hắn đều biểu hiện vô cùng tự chế. Bởi vì hắn không hiểu rõ Đường Trọng, điều duy nhất mà hắn hiểu rõ chính là Đường Trọng không phải là gã dễ dàng đối phó.

Đã không nắm chắc phần thắng, vậy thì chậm rãi tìm kiếm cơ hội.

Đây là phong cách hành sự của Khương Như Long. Hắn cho rằng lần này là một cơ hội không tệ.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn giao thủ.

- Thất bại thảm hại.

Khương Như Long dùng sức cầm lấy lan can cửa sổ, trong kẽ răng phát ra mấy chữ này.

Hắn là một gã đàn ông vô cùng kiêu ngạo. Từ trong miệng hắn có thể nói ra lời như vậy, cũng quả thật là không dễ dàng.

Cộc cộc cộc

Cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa rắn chắc có lực. Tiết tấu rất nhanh, có thể tưởng tượng ra tâm tình của người gõ cửa lúc này.

Bảo vệ đi qua mở cửa phòng, Tô Cẩm Hoài bước nhanh đến.

- Long thiếu gia.

Tô Cẩm Hoài đứng ở trước mặt Khương Như Long, vẻ mặt cung kính kêu lên.

- Ừ. Cẩm Hoài đã đến. Khương Như Long vừa cười vừa nói.

- Đến đây. Anh em chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Bịch.

Tô Cẩm Hoài quỳ rạp xuống trước mặt Khương Như Long, gấp giọng nói:

- Long thiếu gia, cứu cha tôi với. Van xin anh, bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu ông ấy.

- Cẩm Hoài, mau đứng lên. Khương Như Long thò tay ra đỡ, nói:

- Cậu làm cái gì vậy?

- Long thiếu, thật sự là tôi không có cách nào rồi. Van xin anh cứu ông ấy. Chỉ cần anh giúp đỡ, nhất định cha tôi sẽ không có chuyện.

Tô Cẩm Hoài quật cường quỳ gối không muốn đứng dạy.

- Cha tôi bị oan uổng đấy, đều là tên hỗn đản Đường Trọng kia ở phía sau làm trò.

Thân thể Khương Như Long tựa ở trên ghế sa lon, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tô Cẩm Hoài đang quỳ gối ở trước mặt.

- Cẩm Hoài, không phải tôi không muốn giúp. Bá phụ xảy ra chuyện như vậy, trong lòng tôi cũng không yên. Thế nhưng cậu cũng biết chuyện này đã khiến rất nhiều người chú ý, cho dù tôi nguyện ý gọi điện thoại thì những người kia cũng không chắc sẽ dám mạo hiểm đâu.

Ngón tay Khương Như Long nhẹ nhàng đánh lên đùi, trầm giọng nói.

- Long thiếu gia.

- Cẩm Hoài, tôi đã từng nói qua rồi. Chuyện này tôi thật sự bất lực.

Ngữ khí Khương Như Long bất thiện nói.

- Nhưng tôi sẽ thử đấy.

Tô Cẩm Hoài bò lên từ trên mặt đất, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Khương Như Long.

- Sao thế?

Khương Như Long cảm thấy Tô Cẩm Hoài có địch ý.

- Chuẩn bị trở mặt rồi hả?

- Long thiếu gia, anh nhất định phải cứu cha tôi.

Tô Cẩm Hoài trầm giọng nói.

- Nếu như tôi nói không thì sao?

Khương Như Long như có điều suy nghĩ đánh giá Tô Cẩm Hoài rồi hỏi ngược lại.

- Vậy thì những chuyện ác anh làm cũng sẽ bị tung ra.

Tô Cẩm Hoài không thể không ném ra đòn sát thủ của mình.

- Vậy sao?

Khương Như Long bắt đầu cười khẽ.

- Bị cậu nói như vậy, tôi thật đúng là muốn biết tôi đã làm ra chuyện ác gì rồi.

- Có phải anh đã hạ độc ông nội của tôi không?

Tô Cẩm Hoài hung ác nói.

Tuy cha cùng chú Ba đều đổ món nợ này lên trên người mẹ con Bạch Quân Dật, Tô Sơn nhưng Tô Cẩm Hoài biết rõ hai người bọn họ không thể nào làm chuyện này. Bởi Bạch Quân Dật là một người con dâu vô cùng hiếu thuận. Lúc sức khỏe của bà khá tốt, bà cũng đều tự mình làm đồ ăn cho ông nội ăn. Cha cùng chú Ba cũng không thể hạ độc giết chết cha đẻ của mình, bởi vì điều này đối với bọn họ mà nói là có trăm cái hại mà không một cái lợi.

Sở dĩ hung thủ hạ độc một ông lão là bởi vì bọn hắn muốn vu oan hãm hại Bạch Quân Dật. Sau khi cha mình cùng chú Ba thương lượng qua một phen đã nói chung một ý, vậy thì chứng minh bọn hắn đã biết ai là người hạ độc. Bọn hắn biết rõ người này là bọn hắn trêu chọc không nổi đấy.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tô Cẩm Hoài cảm thấy cổ quái nhưng không dám tiếp xúc ánh mắt cùng cha.

Bởi vì hắn cũng đoán được là ai hạ độc nhưng hắn lại không muốn để cho cha biết mình đã nhìn ra quỷ kế của bọn hắn.

Khương Như Long vẫn tươi cười, bộ dáng vô hại, có chút hăng hái nhìn Tô Cẩm Hoài, nói:

- Cậu có chứng cớ gì?

- Tôi không có chứng cớ. Nhưng chỉ cần tôi chỉ điểm cảnh sát bên ngoài, nhất định bọn hắn sẽ điều tra. Long thiếu gia không muốn danh dự của mình bị tổn hại đúng không?

- Đúng vậy.

Khương Như Long gật đầu.

- Xem ra tôi phải cứu cha của cậu ra mới được hả?

- Tôi hy vọng như vậy.

Tô Cẩm Hoài nói.

- Được rồi. Cậu trở về đi. Chờ điện thoại tôi.

Khương Như Long nói.

- Long thiếu gia, đã đắc tội rồi.

Tô Cẩm Hoài vẫn rất chờ mong Khương Như Long.

- Thật sự là tôi cũng đã đến bước đường cùng. Hy vọng anh có thể kéo Tô gia chúng ta một tay, suốt đời Tô Cẩm Hoài tôi sẽ không quên đại ân đại đức của anh. Nếu như không cần thì tôi cũng không muốn đi đến một bước này.

Hắn cúi người chào thật sâu Khương Như Long đang ngồi trên ghế sa lon rồi quay người đi ra ngoài.

Tuy trước khi cha bị bắt đã từng ám chỉ hắn rời đi nhanh lên một chút nhưng là một người con, lúc cha mình gặp nạn, làm sao hắn có thể không nghĩ cách cứu.

Hôm nay hắn đã gọi đi không ít cuộc điện thoại nhưng có rất ít người nguyện ý tiếp nghe. Những chú bác bình thường thân mật với hắn kia cũng đều đã mất đi bóng dáng.

Thật sự là bất đắc dĩ cho nên mới chạy tới xin sự giúp đỡ của Khương Như Long, người mà hắn gặp không nhiều lắm lại có thế lực cực lớn. Đáng tiếc, thoạt nhìn hiệu quả cũng không rõ ràng.

Đồng thời trong lòng Tô Cẩm Hoài cũng thù hận Khương Như Long đấy. Bởi vì hắn biết rõ nếu như không phải Khương Như Long ở phía sau cổ động, cha của hắn cũng sẽ không ra tay với mẹ con Tô Sơn gấp gáp như vậy.

Tô Cẩm Hoài điều khiển chiếc xe sang trọng của mình, rất nhanh chạy trốn trên đường lớn có núi vây quanh.

Bởi vì trong lòng nghẹn lấy một bụng nóng tính, cho nên xe của hắn đi cực kỳ nhanh.

Lúc xe đi qua một cái góc thì từ đằng sau đột nhiên có ngọn đèn mãnh liệt chiếu tới.

Sau đó một cỗ xe thể thao xông về phía trước.

Tô Cẩm Hoài cũng không hào hứng, đập vào tay lái đem chiếc xe hướng lại gần phía ven đường, muốn để xe đằng sau thuận lợi vượt qua.

Không ngờ chiếc xe kia đuổi theo hắn, không chỉ không vượt qua mà ngược lại là cùng chạy song song với hắn

Sau đó, thân xe đụng mạnh vào xe của hắn.

Xe của hắn tránh né không kịp, đầu xe đập mạnh về phía ven đường.

Tô Cẩm Hoài chỉ cảm thấy thân thể bắt đầu quay cuồng.

Phía dưới, chờ đợi hắn chính là vách núi cao vạn trượng.

Người thường thích xem náo nhiệt.

Vốn là ngoại giới rất náo nhiệt, nói Đường Trọng là vì đắc tội quyền quý Tô Hàng cho nên đã gặp phải đả kích trả thù.

Lúc chuyện này còn ở vào nước xoáy dư luận thì một đám quan viên Tô Hàng nhao nhao xuống ngựa. Cái này lại để cho một đám người phát hiện ra không ít khí tức tầm thường từ đó.

Một người tự xưng là ‘kiếm khách Tô Hàng’ phát biểu bình luận, nói: Không hề nghi ngờ, Đường Trọng đã đắc tội Tô gia tại Tô Hàng là điều không thể nghi ngờ. Bởi vì Đường Trọng không cẩn thận thấy được tư liệu phạm tội của Tô Vinh Bính, cho nên đã bị hắn đuổi giết. Kết quả là Đường Trọng cũng không phải đèn đã cạn dầu, giao tư liệu cho cơ quan điều tra. Vì vậy Tô Vinh Bính bị chém rụng dưới ngựa. Đại gia tộc nhà họ Tô rơi vào kết quả như thế, thật sự là đáng buồn, đáng tiếc, đáng thương.

Loại thuyết pháp này đã nhận được tán thành từ rất nhiều người, bọn hắn cảm thấy Đường Trọng là hiệp khách ‘ cứu vớt thế giới ’. Dưới sự giận dữ, mấy chục tham quan xuống ngựa.

Càng có một ít người yêu sách cảm kích Đường Trọng nói hắn quan hệ mật thiết cùng Tô Sơn Tô gia, sau đó có người nói Đường Trọng là vì vậy phụ nữ mà đắc tội Tô Vinh Bính, thậm chí còn có người phối hợp ảnh chụp Tô Sơn.

Vì vậy đám bạn trên mạng liền nhao nhao nhắn lại nói một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, vì cái gì mà tất cả hoa tươi đều cắm trên bãi cứt trâu? Cô gái này cũng không có gì đặc biệt, không xứng với Đường Trọng chúng ta.

Vì vậy Tô Sơn cũng bị truyền thông đẩy đi ra. Thậm chí có truyền thông còn đánh ra tiêu đề: Thực mệnh thiên nữ của Đường Trọng hiện thân, là thục nữ có tiếng tại Tô Hàng.

Tô Vinh Bính vẫn lạc, đám cảnh sát đã vây bắt Đường Trọng cũng đều bị liên quan đến. Không phải bởi vì bọn họ vây bắt Đường Trọng mà là bởi vì đều liên quan đến những thứ mục nát khác trong vụ án.

Theo đạo lý, lúc này Đường Trọng cần phải đứng ra nói đôi lời mới đúng. Thế nhưng sau khi chuyện chấm dứt, mà, sự tình chấm dứt, Đường Trọng vẫn bảo trì trầm mặc.

Còn có vô số Fans hâm mộ mê ca nhạc cùng với phóng viên truyền thông luôn chú ý blog của Đường Trọng, muốn là người đầu tiên hiểu rõ động thái của hắn.

Rạng sáng đêm đó, bên trên blog của Đường Trọng xuất hiện bốn chữ cùng với một cái dấu chấm câu: Ác giả ác báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.