Theo truyền thuyết, từng con sông hay cái hồ trên thế giới này đều có
Long thần bảo vệ. Hồ Tây Tử bao la, tất nhiên cũng có long thần.
Tô Hàng, biệt thự Ẩn Long.
Biệt thự Ẩn Long cách xa nội thành Tô Hàng, ở gần một dòng suối lớn. Ở
đây có phong cảnh cực kỳ tươi đẹp, nổi tiếng với một bộ phim về tình
yêu.
Trong một biệt thự dựa nói nhìn sông, một người đàn ông đang đi lại trong phòng khách, lộ vẻ hơi nôn nóng.
Trong phòng không bật đen, tối đen như mực, thoạt nhìn từ bên ngoài giống như không có người ở lại.
Chỉ có điếu thuốc trong ngón tay hắn lúc sáng lúc tối lập lòe, sàng khiến biệt thự này lộ vẻ quỷ mị.
Hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy kim đồng hồ trong đặc chế phát sáng trong đêm chỉ rõ bây giờ đã mười giờ tối.
- Làm sao còn chưa tới?
Hắn hơi tức giận, hạ giọng nói.
Với hắn mà nói, thời gian lúc này thực sự quý giá rồi. Mỗi phút hắn ở
trong thành phố này là lại thêm một phút hắn gặp nguy hiểm.
Thế nhưng mà muốn rời đi thì hắn cần phải chuẩn bị thêm mới được.
Cạch... Trong sân vang lên một tiếng giòn vang.
Chuyện này khiến thân thể đang khẩn trương cao độ của hắn lập tức bị kéo căng ra, chạy ra cửa sổ rất nhanh, nhìn ra phía ngoài.
Con mắt của hắn lập tức mở lớn ra, trên mặt lộ nụ cười khổ.
- Bọn họ rốt cục vẫn phải tìm tới sao?
Hắn thì thào tự nhủ.
Dưới ánh mắt của hắn, ở cửa sân biệt thự có một ông lão gầy gò mở ra.
Sau đó một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào, tiến vào trong lãnh địa tư nhân
của hắn.
Cách một tầng thủy tinh, ánh mắt hai bên đối mặt trong đêm tối.
Khuôn mặt cô gái không lộ tình cảm gì, trong ánh mắt của chàng trai lại lộ vẻ mỉa mai vui vẻ.
Cốc cốc cốc.... Tiếng gõ cửa lúc này mới vang lên.
Tô Vinh Quyền đi ra mở cửa phòng. Yêu cầu lễ phép như vậy hắn cũng không cách nào từ chối.ởi vì bọn họ đã rất không lễ phép mở cửa sân nhà hắn
rồi.
- Tô Sơn.
Tô Vinh Quyền cười chào hỏi.
Tô Sơn không đáp, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Tách... Đường Trọng bậ đèn phòng khách, vừa cười vừa nói:
- Tôi thích ánh sáng, bởi ánh sáng có thể khử độc tiêu viêm, có tác dụng loại trừ tất cả tà ác.
- Tôi nhất định không thích rồi.
Tô Vinh Quyền.
Hắn quét mắt nhìn bốn phía, đưa tay lộ vẻ mời, nói:
- Không ngại ngồi xuống uống một chén trà chứ?
- Không ngại. Thời gian của chúng tôi rất dư dả.
Đường Trọng nói, trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon.
Tô Sơn trầm mặc, thực sự ngồi xuống đối diện Tô Vinh Quyền.
Cô lựa chọn ngồi cùng một ghế salon với Đường Trọng mà không phải ngồi thân mật với người đàn ông đối diện cô.
Tô Vinh Quyền nhìn thoáng qua ông lão ngồi ở một góc rất dễ bị người ta xem nhẹ, nói:
- Vị tiên sinh này xưng hô thế nào?
- Lộc Đắc Quý.
Ông lão hơi cúi đầu, vừa cười vừa nói.
- Tên rất hay.
Tô Vinh Quyền cười nói, chỉ chỉ vào mặt ghế sô pha, nói.
- Mời Lộc tiên sinh ngồi.
- Cám ơn, tôi thích đứng hơn.
Ông lão từ chối lời mời của Tô Vinh Quyền.
- Ha ha.
Tô Vinh Quyền cười khẽ nói.
- Cái tên trộm bị bắt ở Minh Châu kia là do Lộc tiên sinh sắp đặt phải không?
- Quá ken. Tôi chỉ giúp Đường tiên sinh làm một chút chuyện trong khả năng thôi.
Lộc lão khiêm tốn nói.
Tô Vinh Quyền đoán không sai. Lộc Lão đúng là lập công rất lớn trong chuyện này.
Lần xung đột thứ nhất tại Kính Hải, thúc đẩy hắn cuối cùng đồng ý lên thuyền cùng Đường Trọng.
Lần thu mua bãi tha ma trước, hắn đã lấy giúp Đường Trọng một tư liêu
mấu chốt phi thường. Lúc này hắn và một gã đồ đệ lấy được chìa khóa của
biệt thự Tô Cẩm Dự, tiến vào xáo trộn một hồi, khiến quân tâm Tô Vĩnh
Bính đại loạn, cảm thấy có người nắm được chứng cứ, ném chuột sợ vỡ
bình, cuối cùng chống cự bất lực mà thất bại thảm hại.
Đương nhiên, "tên trộm ngu xuẩn" bị bắt tại Minh Châu cũng là môn đồ của Không không môn hắn.
Những người này là tai họa nhưng dùng tốt lại có hiệu quả của kỳ binh.
Tô Vinh Quyền nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Lại tìm được một con chó ngoan à.
- Lộc lão là bạn tôi.
Đường Trọng nói rất nghiêm túc.
- Bạn sao?
- Bạn đấy.
- Tuổi còn nhỏ mà đã biết thu phục nhân tâm rồi.
Tô Vinh Quyền thở dài.
- Tôi đúng là còn xem thường cậu rồi.
- Là ông quá đề cao Khương Như Long thôi. Hợp tác với hắn cũng không thể coi là vui sướng chứ?
Đường Trọng cười khẽ.
- À, cả chuyện này cậu cũng biết rồi hả?
Tô Vinh Quyền hơi hăng hái nhìn Đường Trọng.
- Giữa trưa mới ăn cơm, buổi chiều đã xảy ra chuyện như vậy, ông cảm thấy tôi sẽ không hoài nghi chút nào sao?
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì lúc Tô Sơn và tôi đi tới câu lạc bộ Vong Ưu gặp ông thì Khương Như Long đã ở bên trong đó rồi hả? Khách quý ông
muốn gặp là cha con nhà Khương gia phải không?
- Thế nào? Hiện giờ mới nghĩ tới sao?
- Đúng ra phải nghĩ tới tới từ sớm đấy.
Đường Trọng nói.
- Tô Sơn gọi điện cho ông xong, chúng tôi liền lái xe chạy tới. Đại khái chúng tôi phải đi đường mất 40 phút nhưng khi chúng tôi tới phòng Hồng
Diệp thì cả một bình trà ông cũng chưa pha, thậm chí một ly nước cũng
chưa uống. Bởi vậy có thể thấy được vốn ông ở cùng chỗ với bọn họ, nhận
được điện thoại của chúng tôi mới tạm thời xuống gặp mặt chúng tôi một
lần. Lúc ấy tôi đã bắt đầu hoài nghi, chỉ có điều Tô Sơn quá tin tưởng
ông nên tôi mới coi ông thành một người bề trên đáng tôn trọng.
- Bây giờ không phải là quá muộn sao?
- Không muộn.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Tôi coi trọng quá trình, lại càng coi trọng kết quả.
- Cậu dương dương đắc ý ở đây là muốn khoe khoang trí tuệ và thủ đoạn của mình à?
- Ông không nên cho rằng như vậy, nhưng tôi cũng không phủ nhận.
Đường Trọng nhún vai, lộ vẻ vô tội.
- Đương nhiên thứ tôi muốn biểu đạt ở sâu bên trong thì khả năng ông còn chưa nhận ra đâu.
- Là muốn nói cho tôi biết rằng tôi có mắt không tròng, nhân tài ưu tú
như vậy mà lại không lựa chọn, cứ mãi chạy tới ôm chân loại như Khương
Như Long, giờ hối hận đi là vừa phải không? Có phải ý này không?
Đường Trọng cười híp mắt, nói:
- Nếu ông đã hiểu cả rồi thì tôi cũng không cần nói nữa.
- Có thể để tôi và Tô Sơn nói chuyện một mình không?
Tô Vinh Quyền hỏi.
- Không thể.
Đường Trọng từ chối. Tục ngữ nói chó cùng dứt dậu. Tục ngữ còn nói là
con thỏ nóng nảy cũng cắn người. Tục ngữ cũng nói, không thể để một cô
gái ở một mình với một người đàn ông.
- Cậu lo là tôi sẽ gây tổn thương cho nó à?
- Ông cảm thấy tôi có cần phải lo lắng không?
- Chuyện đã tới bước này, tôi cần gì phải là chuyện vô dụng như vậy nữa chứ? Như vậy chẳng thay đổi được chút kết quả nào.
Tô Vinh Quyền nói.
- Không thông mình bằng cậu nhưng tôi cũng không ngu xuẩn như cậu tưởng tượng đâu.
- Đường Trọng, để tôi nói chuyện với ông ta.
Tô Sơn nói.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn, nói:
- Tôi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.
Tô Sơn gật đầu, ánh mắt lại chuyển về mặt chú Ba Tô Vinh Quyền.
Đợi tới khi Đường Trọng và Lão Lộc rời đi, Tô Vinh Quyền mới thở dài, nói:
- Chú có thể hút một điếu thuốc không?
- Trước kia tôi sẽ bảo là không được.
Tô Sơn nói.
Tô Vinh Quyền lại cười khổ.
Hắn hiểu ý ngầm trong lời nói của Tô Sơn. Hiện giờ cô không coi mình ra gì nữa rồi.
- Vậy thì không hút nữa.
Tô Vinh Quyền bỏ bao thuốc trong tay xuống, nói.
- Tôi biết Tô Sơn có tay nghề pha trà rất ngon, tiếc là thời gian dài không được hưởng thụ rồi.
- Đây không phải là thời gian uống trà, tôi cũng không có tâm tình pha trà.
Tô Sơn nói.
- Chú cũng thế.
Tô Vinh Quyền nói.
- Vốn chú đang đợi người tới đưa hộ chiếu cho chú. Chú chuẩn bị đi
HongKong trước, sau đó mới từ đó sang Mỹ hoặc Pháp, ở tạm một nơi. Trên
người chú có tiền, đời này dùng cũng chẳng hết được. Chỉ cần không đi ra ngoài tức là chú thoát rồi, chẳng ai làm gì được chú.
- Khiến ông thất vọng rồi.
- Không, chú không thất vọng.
Tô Vinh Quyền lắc đầu.
- Tuy thời điểm thấy các người vào trong sân thì chú rất kinh ngạc nhưng trong nội tâm trong nháy mắt lại nhẹ nhõm. Chú nghĩ vậy cũng là một
loại giải thoát phải không?
- Đây là lời xin lỗi của ông đấy à?
- Không có gì phải xin lỗi.
Tô Vinh Quyền nói.
- Tô Sơn, chú hiểu cháu, cháu cũng hiểu chứ. Chú biết rõ tính cách của
cháu. Cháu không cần xin lỗi, cháu chỉ cần trả thù. Bởi đối với những
người đã từng làm tổn thương cháu, cách nói chuyện duy nhất với bọn họ
chính là trả thù. Đây là ưu điểm, là ưu điểm chú rất coi trọng. Mà chú
cũng là người như vậy.
- Nói như vậy thì chúng ta nói chuyện dễ dàng rồi.
Tô Sơn nói.
- Cháu muốn gì?
Tô Vinh Quyền hỏi.
- Tất cả mọi thứ của ông.
Tô Sơn nói.
- Công ty, tài chính, tài nguyên, còn có quan hệ của Tô gia.
- Không thành vấn đề. Công ty của chú đã biết cháu cả, giờ sang tên cho
cháu cũng chả sao. Chú giao tất cả mọi thứ quan trọng cho cháu. Tiền của chú cũng đều chuyển cho cháu. Bọn họ có thể đóng băng một phần tài
chính ở trong nước nhưng phần lớn tiền của chú đang ở nước ngoài. Tài
nguyên và mối quan hệ, hai yêu cầu này chú không cách nào làm được. Cháu cũng phải hiểu rõ là chúng ta đứng ở trên một vị trí nào thì mới được
hưởng đãi ngộ và hưởng thụ đó. Danh nghĩa là Tô gia thì còn có tài
nguyên gì? Có quan hệ gì?
- Trước kia có, về sau cũng sẽ có.
Tô Sơn mạnh mẽ đáp.
Tô Vinh Quyền nhìn Tô Sơn, sau đó gật đầu nhẹ, nói:
- Đi, chú liệt kê danh sách cho cháu.
- Cám ơn sự phối hợp của ông.
Tô Sơn đáp.
- Tô Sơn.
Tô Vinh Quyền mỉm cười nhìn Tô Sơn, nói:
- Cháu đã trưởng thành rồi. Từ một cô bé đã biến thành một cô gái chói
lọi như thế này. Cho tới nay, ông của cháu đều rất coi trọng cháu, thậm
chí còn cho rằng cháu là hy vọng của Tô gia chúng ta.
- Những lời này là ông tiết lộ ra ngoài sao?
- Không sai.
- Vì sao?
- Bởi chú cũng cho rằng như vậy.
Tô Vinh Quyền đáp.
- Ông sợ là tôi làm ảnh hưởng tới địa vị của ông à?
- Chú chỉ chế tạo chút địch ý của anh hai với cháu thôi.
- Cho nên đáp án cũng rất rõ ràng.
Tô Sơn nói.
Ánh mắt cô lạnh như dao băng, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào Tô Vinh Quyền, giống như một con báo cái đang giận dữ, nói:
- Cha tôi bị ông hại chết, có đúng không?